Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 153: Nói dối



Edit & beta: Rya

Ánh mặt trời sau buổi trưa chiếu vào tòa nhà đổ nát, bên cạnh những ô cửa sổ lảo đảo, in bóng hai người mơ hồ ôm nhau.

“…Bọn họ sắp lên tới rồi.” Diệp Trường Minh cúi đầu nói với người trong ngực, cánh tay đang ôm lấy tự nhiên buông ra.

“Cám ơn.” Triệu Ly Nông lui về phía sau một bước, còn mang theo giọng mũi, ánh mắt rơi vào bả vai ướt đẫm của đối phương: “Xin lỗi.”

Diệp Trường Minh nhìn hàng mi ướt đẫm của Triệu Ly Nông, cô luôn luôn cố khắc chế, ngay cả khi giải tỏa vừa rồi cũng chỉ là khóc thầm, không phát ra âm thanh.

Đôi khi các nghiên cứu viên còn bướng bỉnh hơn bọn họ.

Diệp Trường Minh từ trong túi lấy chiếc khăn phòng hộ màu đen, đưa cho cô: “Mới lĩnh được, còn chưa dùng.”

Anh chỉ vào hàng mi ướt sũng của cô: “Tôi không mang theo giấy, em dùng cái này lau đi.”

Đây là đồ dùng bình thường của Dị sát đội khi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Triệu Ly Nông không tiếp nhận, lắc đầu thấp giọng nói: “Cảm ơn, không cần.”

Cô giơ tay tùy ý dùng mu bàn tay lau đi, sau đó lại quay người quan sát những dây leo khô héo kia.

“Cái hộp đây.” Đội trưởng đội số 5 bưng hộp dụng cụ lên đưa cho Diệp Trường Minh đang quay đầu lại: “Tòa nhà này hiện tại rất nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, Viện nghiên cứu bên kia vừa gửi tin đến, bảo điều tra nguồn gốc của thực vật dị biến này.”

Triệu Ly Nông lấy công cụ lấy mẫu từ hộp công cụ mà Diệp Trường Minh đưa cho, quét những thứ trên cửa sổ vào đó, trên thực tế, tác dụng hàng mẫu của thực vật dị biến khô héo đã giảm đi rất nhiều.

Cô nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào “người” trên tường.

Lúc này, có một nhóm thủ vệ quân đang muốn chen vào cửa, động tĩnh rất lớn: “Người thuê nhà ở đây là một nghiên cứu viên sơ cấp, hiện tại chúng tôi nghi ngờ cô ta tự ý mang thực vật từ Viện nghiên cứu đến, hơn nữa cần…”

“Ra ngoài.” Diệp Trường Minh lạnh lùng nói.

Đội trưởng của thủ vệ quân nhìn hai vị đội trưởng Dị sát đội bên trong, do dự một chút, sau đó cao giọng hô: “Đây là mệnh lệnh của viện trưởng, trước tiên phải điều tra rõ ràng, nhân viên không liên quan lập tức sơ tán!”

“Cậu cảm thấy kiểm tra nguồn gốc là quan trọng, hay việc nghiên cứu viên lấy hàng mẫu quan trọng hơn?” Diệp Trường Minh liếc nhìn đối phương: “Nếu không rõ thì đi hỏi lại viện trưởng của cậu.”

Đội trưởng thủ vệ quân vốn đã nhìn thấy đội trưởng đội số 0 thì có chút nhút nhát, đối phương lại cứng rắn tỏ thái đổi, đối phương theo bản năng lùi về phía sau, sau đó bổ sung: “Vậy mọi người nhanh lên, chúng tôi sẽ đợi ở bên ngoài.”

Triệu Ly Nông không quan tâm đ ến cuộc tranh chấp ở cửa, cô cúi xuống và lấy một con dao từ hộp công cụ, đeo găng tay vào, đột nhiên đi tới thi thể ở trên trường.

Thi thể này đã sớm bị dây leo Nguyệt Quý làm cho biến đổi hoàn toàn.

Đôi mắt của Triệu Ly Nông cụp xuống, cô nắm chặt con dao và đưa mũi dao vào thân thể, một tay đang run rẩy, cô tiếp tục cố định cổ tay bằng tay kia, rồi từ trong lỗ thủng huyết nhục chậm rãi đào ra một số tổ chức tế bào còn sót lại bên trong, cuối cùng bỏ hàng mẫu vào trong lọ.

Làm xong những thứ này, cô ngước mắt nhìn “người”trước mặt, khuôn mặt vốn luôn tươi cười lộ ra hai lúm đồng tiền giờ đã không còn thấy rõ, chỉ còn lại một tư thế khô cứng, đóng đinh vào lên trên mặt tường.

“Tôi nhớ tới cậu còn chưa dưỡng ra hoa hồng cầu vồng.” Triệu Ly Nông thấp giọng nói: “Sau này tôi sẽ thay cậu dưỡng ra, kỳ thật tôi đã từng dưỡng một gốc hoa hồng cầu vồng sắp chết, hoa của nó sẽ đổi màu, tuy rằng không thể nhìn gần, nhưng nhìn từ xa cũng không tệ lắm.”

Người ở cửa không nghe rõ cô nói cái gì.

Triệu Ly Nông cũng nhanh chóng kiềm chế cảm xúc bộc phát của mình, mặt không cảm xúc quay người mang theo hàng mẫu rời đi, cô bước qua cánh cửa đổ nát, đột nhiên dừng bước chân.

Thủ vệ quân bên ngoài thấy thế, còn tưởng rằng cô định nói gì đó, nhưng cuối cùng họ thấy nghiên cứu viên trẻ tuổi im lặng một lúc rồi sải bước đi xuống.



Dưới lầu, Hà Nguyệt Sinh đứng bên cạnh chiếc xe, dùng đầu ngón tay xoay xoay một tờ giấy gói kẹo, dưới chân còn rải rác một vài tờ, nửa mặt của cậu hơi phồng lên, miệng ngậm đầy kẹo trái cây cứng, là hàng kém chất lượng.

Ngụy Lệ đứng bên cạnh nói gì đó, nhưng cậu chẳng lọt tai được câu nào, chỉ cúi đầu nghịch giấy gói kẹo trên đầu ngón tay.

Cho đến khi Triệu Ly Nông và Diệp Trường Minh đi xuống.

Hà Nguyệt Sinh vặn đầu ngón tay, mảnh giấy gói kẹo rơi vào lòng bàn tay, cậu nắm chặt tay lại, vo tròn trong lòng bàn tay, bình tĩnh hỏi: “Phải quay lại Viện nghiên cứu sao?”

Triệu Ly Nông gật đầu, cầm hộp dụng cụ lên xe: “Trở về, chúng ta cần nghiên cứu quá trình tử vong của dây leo hoa hồng dị biến này.”

Hai người lần lượt lên xe, tựa hồ không thể bình tĩnh hơn được nữa.

Ngụy Lệ ôm con Tiểu hoàng kê và nhìn Nghiêm Tĩnh Thủy bên cạnh: “Có muốn nói không?”

Nghiêm Tĩnh Thủy chỉ vào tòa nhà: “Thủ vệ quân đến điều tra đã đi lên, sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ biết.”

Sau khi lên xe, Triệu Ly Nông đút một tay vào túi, chạm vào quang não của Đồng Đồng, cô lấy nó ra, lại nhớ tới những gì đối phương đã nói với mình ở Căn cứ nông học số chín.

“Tiểu Triệu.” Ngụy Lệ ngồi ở một bên trên hàng ghế sau, quay đầu lại nhìn thấy Hà Nguyệt Sinh và Triệu Ly Nông, Ngụy Lệ hít một hơi nói: “Mẹ vừa gửi một phần tư liệu đến cho chị.”

“Tư liệu?” Triệu Ly Nông cho rằng là có nhiệm vụ mới.

Ngụy Lệ do dự một chút, nhìn quang não cô đang cầm, không biết nên bắt đầu từ đâu: “Tiểu Triệu, tụi chị không liên lạc được với người nhà của học muội Đồng Đồng.”

Triệu Ly Nông không hiểu ý của cô ấy.

Ngụy Lệ im lặng, Nghiêm Tĩnh Thủy ngồi trên ghế phụ lái đã thay cô ấy nói: “Cha mẹ và ông bà ngoại của Đồng Đồng đã qua đời trước khi cậu ấy vào Căn cứ nông học số chín.”

Triệu Ly Nông không có lên tiếng, tay vốn đang vuốt quang não đột nhiên dừng lại.

“Cha mẹ của cậu ấy là cán bộ trồng trọt ở Căn cứ số tám, họ đã chết trong tay một thực vật dị biến cấp B, căn cứ đã cấp cho cậu ấy một khoản tiền trợ cấp.” Nghiêm Tĩnh Thủy nhanh chóng nói: “Năm sau đó, bà ngoại cậu ấy khi đi xe buýt công cộng đã đụng phải thực vật dị biến khiến xe bị lật, giải cứu không được cho nên đã tử vong. Sau đó, Đồng Đồng đã tham gia kỳ thi vào Căn cứ nông học số chín.”

Đồng Đồng chưa bao giờ nói những điều này, tình cờ đề cập đến cũng không thấy có gì khác thường, trên mặt vẫn luôn mang theo nụ cười, mọi người cũng cho rằng người nhà cô ấy đang ở một căn cứ khác.

Căn cứ số tám có cơ chế phúc lợi đầy đủ cho những cán bộ trồng trọt đã hy sinh, cuộc sống cơ bản của Đồng Đồng vẫn được đảm bảo nên không ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn quang não trong tay, cho nên lúc hai người lần đầu tiên gặp nhau ở phòng ngủ, Đồng Đồng đã lấy tấm ảnh ra nói là bà ngoại mình để lại, lúc đó… bà ngoại cô ấy đã không còn ở đó nữa.

Cô ấy muốn dưỡng ra hoa hồng cầu vồng là vì chấp niệm này?

“Căn cứ số tám đã không còn, những tài liệu này là được lưu trữ trong một số cơ sở dữ liệu của Căn cứ trung ương.” Ngụy Lệ nhìn Triệu Ly Nông bên cạnh, thấp giọng nói thêm: “Học muội Đồng Đồng trước đây đã nói dối, có lẽ là do em ấy không biết muốn chúng ta biết chuyện này.”

“Vâng.” Triệu Ly Nông đặt quang não trở lại vào túi, nói một cách bình tĩnh: “Ở Viện nghiên cứu còn rất nhiều chuyện cần phải làm.”

Không có khi nào cô có khát vọng mãnh liệt như thế, muốn có thể được thưởng thức hoa cỏ trên thế giới một cách bình thường.

“Ong ong —— “

Quang não của Triệu Ly Nông chấn động, cô cúi đầu nhìn lại, là liên lạc của Triệu Phong Hòa.

Ngày hôm nay trong trung tâm nội thành phát sinh chuyện lớn như vậy, ngay cả Viện nghiên cứu ở Thượng nội thành cũng có thể lờ mờ nhìn thấy những thực vật dị biến, cho nên bà ấy ở bên kia cũng sớm cảm nhận được điều đó.

Triệu Ly Nông nhấn vào liên lạc, cũng không giấu giếm, màn hình quang não trong xe bật lên, khuôn mặt của Triệu Phong Hòa lộ ra ở phía đối diện.

Sắc mặt bà ấy hơi tái nhợt, nhưng nhìn chung vẫn ổn định, nhìn thấy Triệu Ly Nông thì thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Nông, mẹ đã gọi cho con mấy lần, đều không có người bắt máy, trong trung tâm nội thành có thực vật dị biến, các con bên kia có sao không?”

Triệu Ly Nông lắc đầu, cũng không đề cập quá nhiều tới chuyện trước đó: “Hiện tại mẹ bên kia thế nào?”

Triệu Phong Hòa: “Bên phía này tạm thời không sao, nhưng không ít cư dân ở phụ cận đã đến đây.”

“Những cư dân kia tối nay sẽ được dàn xếp ổn thỏa.” Diệp Trường Minh ngồi trước ghế lái lên tiếng, anh quen thuộc nhất với quy trình sắp xếp của quân đội.

“Mẹ có nghe thấy không?” Triệu Ly Nông nói với Triệu Phong Hòa: “Chuyện bên ngoài mẹ đừng lo lắng, buổi tối con sẽ trở về.”

“Lúc trở về, trên đường cẩn thận một chút.” Triệu Phong Hòa lo lắng nhìn cô: “Bây giờ Căn cứ trung ương cũng không yên ổn.”

Triệu Ly Nông an ủi: “Con biết rồi, mẹ trước cứ chờ ở nhà đi.”

Hà Nguyệt Sinh ngồi ở giữa trên hàng ghế sau cắn nát kẹo trong miệng, trong xe phát ra tiếng kẽo kẹt rất rõ ràng, khi nhai hết kẹo thì nghiêng người về phía trước: “Diệp đội trưởng, cho tôi xuống xe ở đây đi.”

Diệp Trường Minh chậm rãi đạp phanh, Triệu Ly Nông tắt máy liên lạc, đẩy cửa xuống xe nhường chỗ: “Cậu không trở về Viện nghiên cứu sao? “

“Ngày hôm nay xin nghỉ.” Hà Nguyệt Sinh quay đầu nhìn cô: “Ngày mai sẽ đi.”

Triệu Ly Nông gật đầu: “Được.”

Nghiêm Tĩnh Thủy trên ghế phụ ấn vào cửa sổ xe, thò đầu ra hỏi: “Nơi cậu ở đã không còn, sau này cậu sẽ sống ở đâu?”

“Sau này hãy nói.” Trên khuôn mặt của Hà Nguyệt Sinh đã mất đi nụ cười ấm áp trước đây, mà bây giờ trông rất lạnh lùng, cậu xoay người và vẫy tay với những người trong xe: “Đi trước đây.”

Cảm xúc bộc phát của mỗi người là khác nhau, mấy người trong xe đã ngừng nói chuyện, rất nhanh sau đó chiếc xe địa hình đã biến mất trên con đường này.



Trong Viện nghiên cứu, sớm đã khôi phục lại bình tĩnh như thường lệ, chấn động lúc trước cũng theo thực vật dị biến khô héo rồi biến mất, lòng mọi người yên ổn trở lại, không còn nghĩ đến trung tâm nội thành xảy ra chuyện gì nữa, nhiều nhất chỉ trở thành đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của bọn họ.

Sau khi Triệu Ly Nông trả lời tin nhắn của Nghiêm Thắng Biến và Đan Vân, từ cốp sau xe lấy hộp dụng cụ đi về phía phòng thí nghiệm của mình, Nghiêm Tĩnh Thủy đi theo sau muốn giúp đỡ.

Phương hướng không giống, Ngụy Lệ cũng không giúp được gì nhiều, cô ấy vẫn đứng bên cạnh chiếc xe địa hình: “Anh họ, anh có cảm thấy tình trạng của học muội có phải là không tốt lắm không?”

Ngay cả Hà Nguyệt Sinh cũng xúc động, xuống xe rời đi, Tiểu Triệu cũng quay trở lại Viện nghiên cứu để tiếp tục làm việc, Ngụy Lệ lo lắng rằng cô tiếp tục kìm nén sẽ làm tổn thương chính mình.

Diệp Trường Minh đặt một tay lên cửa cốp xe, ánh mắt rơi vào túi giấy bên trong một lúc, anh nhớ tới cảm giác ấm áp khi ôm cô cách đây không lâu: “Không có.”

“Nhưng hiện tại em ấy quá bình tĩnh.” Ngụy Lệ từ nhỏ đã đi theo Đan Vân, đã nhìn thấy quá nhiều người rời đi, những người xung quanh bên ngoài thường quá bình tĩnh, đến cuối cùng đều sẽ bộc phát.

“Cô ấy có thể tự kiềm chế.” Diệp Trường Minh dùng sức đóng cốp xe lại, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao nhất của Viện nghiên cứu: “Chỉ là làm những gì cô ấy có thể.”



Hà Nguyệt Sinh một thân một mình băng qua đường, dẫm lên vũng nước bẩn trên đường mà đi, không biết qua bao lâu, nước bẩn cùng bùn đất bắn tung tóe lên mũi giày, gót chân, cuối cùng lan đến ống quần trắng.

Nơi này cách tiểu khu Chính Thượng không xa, biến cố đột nhiên xảy ra, cửa lớn của các cửa tiệm đều mở toang, đại bộ phận người đều vội vàng chạy ra ngoài, quảng cáo bay lơ lửng trên không, còn vương trên mặt đất theo gió bay đi, trong vòng không tới một ngày, đường phố ồn ào ban đầu trở nên vắng vẻ.

Cậu đi quanh con hẻm và dừng lại trước một cửa hàng nhà xưởng bẩn thỉu, nhìn cánh cửa đóng chặt một lúc lâu, mở khóa kéo quần dài, lấy từ trong túi ra một gói thuốc lá.

Nếu Triệu Ly Nông ở đây, cô sẽ phát hiện ra cửa hàng này chính là nơi mà ba người họ đã ghé thăm ngày hôm qua.

Khi thời gian đến, bảng hiệu đèn neon ở lối vào nhà xưởng đột nhiên sáng lên, đèn xanh đỏ sáng trong đêm, sau đó nhấp nháy vài lần, sự yên tĩnh đã được khôi phục.

Một nửa khuôn mặt của Hà Nguyệt Sinh ẩn trong bóng tối, tiếng bật lửa mở ra trong con hẻm này đặc biệt thanh thúy, ngọn lửa lớn màu vàng nhạt nhen lên điếu thuốc, cậu rít một hơi, ngẩng đầu thở ra làn sương trắng, nhìn bọn chúng dưới ánh đèn lờ mờ tiêu tan.

Một lúc sau, cậu quay một số lạ trên quang não.

Hà Nguyệt Sinh tùy ý bóp nát điếu thuốc đang cháy, nhìn chằm chằm vào bên kia màn hình quang não một lúc: “…Ý ngài là gì?”