Căn Cứ Nông Học Số Chín

Chương 152: Mười phút



Edit & beta: Rya

Tòa nhà bị dây leo đè ép đổ nát căng nứt lảo đà lảo đảo, người dân không thể sử dụng thang máy để đi lên mà chỉ có thể dựa vào cầu thang thoát hiểm, tuy nhiên cầu thang thoát hiểm cũng đã bị tổn hại nghiêm trọng, đi lại không dễ dàng, nó cũng đầy nguy hiểm.

Mấy người cẩn thận bước qua cầu thang bộ toàn đầy sỏi đá, lại ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện cầu thang lầu trên đã bị hỏng một nửa, nguyên lai sỏi đá vừa rồi chính là bậc thang phía trên.

Người bình thường ít nhất phải tìm được công cụ hỗ trợ mới có thể leo lên, nhưng với những người của Dị sát đội thì không khó.

Diệp Trường Minh quay đầu nhìn Triệu Ly Nông: “Tôi bế em lên.”

Nói xong, anh vòng tay qua eo cô, nhảy lên, mượn lực bên tay kia leo lên cao, trong nháy mắt đã ôm người tới đó.

Triệu Ly Nông chỉ cảm thấy hai mắt rung động, bậc thang từ tầng dưới bước lên tầng trên gần như trống rỗng, duy nhất có thể cảm nhận rõ ràng được chính là hai tay gắt gao ôm eo mình, muốn đem cô kéo lên, sức mạnh cũng không nhỏ.

Diệp Trường Minh xoay người, liếc mắt nhìn những người khác, liền nhìn thấy đội trưởng của Dị sát đội số 5 đang đuổi theo phía sau: “Phiền phức rồi.”

Anh không dừng lại, mà tiếp tục bảo vệ Triệu Ly Nông đi lên trên.

Nghiêm Tĩnh Thủy ở phía sau mang theo Ngụy Lệ đi lên, đội trưởng của đội số 5 nhìn thấy điều này, tự nhiên phụ trách Hà Nguyệt Sinh.

Tầng thứ mười tám cũng chính là tầng đầu tiên xuất hiện dây leo Nguyệt Quý, bọn họ càng tới gần, đường đi càng thêm gian nan, khi bọn họ tới tầng đó, chỗ nào cũng có một cái hố lớn, bên trong hố là một gốc dây leo dị biến đã khô héo.

“Đó… là phòng của cậu ấy.” Hà Nguyệt Sinh chỉ vào cánh cửa có nhiều dây leo khô héo nhất còn sót lại trên mặt đất, mơ hồ nói.

Cánh cửa kia sớm đã bị phá hủy từ lâu, đầy lỗ hổng, dây leo vốn chằng chịt nhô ra đã khô héo và bị người quét xuống đất.

Đây là dấu vết do các đội viên của Dị sát đội số 5 tạo thành.

Bọn họ tìm được nơi dây leo Nguyệt Quý bắt đầu dị biến, đương nhiên phải đẩy cửa ra kiểm tra.

Hoa hồng Nguyệt Quý

Đội trưởng đội số 5 nghe Hà Nguyệt Sinh nói, nhìn sắc mặt của những người này, do dự hỏi: “Bên trong là người quen của mọi người sao?”

Chẳng trách bọn họ vội vàng tới đây.

Không ai trả lời anh ta.

Triệu Ly Nông đi vào cửa trước tiên, Diệp Trường Minh yên lặng đi theo cô, nhưng lại đề cao cảnh giác.

Nơi này căn bản không thể nhìn thấy được hình dáng ban đầu, khắp nơi đều là dây leo khô héo vàng úa, chỉ cần giẫm nhẹ một cái là biến thành tro màu nâu, huống chi toàn bộ sàn nhà đều là lỗ thủng, đồ vật trong phòng cơ bản đều rơi sạch sẽ.

Nhưng.

Triệu Ly Nông đã nhìn thấy, mọi người vào cửa cũng nhìn thấy rõ ràng.

— một xác chết bị đóng đinh vào tường.

Thi thể mặc bộ đồ ngủ bằng vải bông, có thể mơ hồ nhìn thấy các sọc vàng trắng, mái tóc dài xõa tung, vài sợi tóc ướt sũng dính máu, toàn bộ khuôn mặt, thân thể và tứ chi đều bị đâm thủng, chỉ còn lại một cái khung hình người.

Bởi vì bị ghim chặt vào tường, sau khi dây leo khô héo, cũng không lập tức rơi xuống đất.

Triệu Ly Nông thẫn thờ nhìn thi thể không còn hình dáng giống con người trên tường, cô đã vô số lần nhìn thấy Đồng Đồng mặc bộ đồ ngủ này đi tới đi lui trong phòng ngủ ở Căn cứ nông học số chín.

“Là cậu ấy sao?” Triệu Ly Nông quay đầu hỏi Hà Nguyệt Sinh từng chữ một: “Sáng nay cậu nhìn thấy cậu ấy, là bộ quần áo này sao?”

Hà Nguyệt Sinh nhìn người sắp lẫn vào tường kia, bộ đồ ngủ sọc vàng trắng không sạch sẽ, có cảm giác xám xịt, trên đó còn dính chút đồ dính màu vàng trắng, màu sắc của bộ đồ ngủ này vốn không thể thấy rõ ràng, chẳng qua khi rơi vào mắt cậu, nhưng đặc biệt chói mắt.

“…Phải.” Hà Nguyệt Sinh nhắm mắt lại, nói với giọng khàn khàn.

Triệu Ly Nông quay mặt đi, không nhìn Hà Nguyệt Sinh nữa, hỏi hai người kia: “Các cậu cũng nghĩ là cậu ấy à?”

Cô thậm chí không có dũng khí để nhắc đến hai từ “Đồng Đồng”.

Triệu Ly Nông rất mong được nghe một câu trả lời phủ định.

Nghiêm Tĩnh Thủy ở phía sau vô thức quay đầu đi không nhìn Triệu Ly Nông, Ngụy Lệ trực tiếp cúi đầu với đôi mắt đỏ hoe, ngoài khuôn mặt, dáng người và kiểu tóc là những thứ họ quen thuộc nhất về Đồng Đồng, mà người trên tường… bọn họ không có cách nào để phủ nhận.

Triệu Ly Nông lại xoay người, ánh mắt hồi lâu rơi vào “người” trên tường khá lâu, không khỏi giơ tay ấn trán, lông mi thường xuyên run rẩy.

Kể từ hôm qua, sau khi phát hiện ra thế giới này là sự tiếp nối của thế giới ban đầu của mình, Triệu Ly Nông đã cố gắng rất nhiều để kìm nén những cảm xúc phức tạp đó, cô không dám nghĩ đến cha mẹ, giáo sư hướng dẫn, sư huynh sư tỷ đã đi đâu, lừa mình dối người từng bước đi đến Viện nghiên cứu để làm việc như bình thường.

Nhưng… chờ đến lại là Đồng Đồng có chuyện.

Đứng trong căn phòng đổ nát, cảm xúc cô độc ngột ngạt bị đè nén lại dâng lên trong lòng, trong lúc nhất thời, Triệu Ly Nông thậm chí còn nghĩ, có lẽ lúc trước sau khi ngất đi cũng không thể tỉnh lại mới là một kết thúc tốt đẹp.

Diệp Trường Minh liếc nhìn đầu ngón tay có chút run rẩy của cô, sau một khắc liền đi đến mặt tường, lấy quang não từ cổ tay của thi thể khô héo kia, đi về phía Triệu Ly Nông, lẳng lặng đưa cho cô chiếc vòng bạc.

Triệu Ly Nông cúi đầu nhìn quang não trong tay, dùng tay nắm chặt một hồi.

Hà Nguyệt Sinh đứng phía sau, mạnh mẽ vuốt mặt một cái, không một tiếng động rời khỏi phòng, cậu không thể ở lại lâu hơn, không ngừng nhớ lại tình hình sáng nay sau khi gõ cửa, ít nhất cậu nên đưa Đồng Đồng đi đến bệnh viện, có thể sẽ không xảy ra chuyện này.



“Một nghiên cứu viên đã chết?” Viện trưởng Lý Chân Chương kinh ngạc: “Ai?”

Các nghiên cứu viên cao cấp trong viện đang chờ tin tức từ khu trung tâm nội thành, sau khi nghe bên kia báo cáo, nhất thời vẻ mặt có biểu hiện khác nhau.

“Chẳng trách lại muốn chạy đến tiểu khu Chính Thượng.” Lý Chân Chương sau đó hiểu được, Triệu Ly Nông muốn đến nơi đó, có thể đã đoán được nghiên cứu viên kia đã xảy ra vấn đề.

Bành Bác Bình kéo ra hồ sơ của nghiên cứu viên đã chết, khóe miệng ngay lập tức kéo xuống: “Dị biến lần này là sự cố do cô ta tạo thành sao?”

Đan Vân từ trước đến giờ vẫn luôn bao che cho con, Đồng Đồng cũng coi như một tổ viên trong tổ của bà, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Bành Bác Bình: “Ý ông là gì?”

Bành Bác Bình không sợ bà, chuyển hồ sơ sang một hướng khác cho mọi người xem: “Nghiên cứu viên này ở Căn cứ nông học số chín từng nuôi dưỡng hoa hồng, ở trung tâm nội thành không bao lâu đã xảy ra vấn đề? Lần này đột nhiên xuất hiện dây leo hoa hồng, mọi người cảm thấy là một hạt giống hoa hồng bị gió bay tới sao? Tôi đoán là cô ta đã lén lút từ Viện nghiên cứu mang ra ngoài nuôi dưỡng, mới tạo thành sự cố ngày hôm nay.”

Có thể dễ dàng bị gió thổi bay nhất là những hạt giống của hoa cỏ dại, chỉ cần định kỳ phun thuốc lỏng là có thể dễ dàng xử lý chúng, nếu không thì là trong lông tơ hoặc trong phân loài chim mang theo những hạt giống khác, nhưng thực vật dị biến hiếm khi xuất hiện trên các tầng dân cư.

Toàn bộ các nghiên cứu viên cao cấp ngồi bên trong phòng họp có nhiều năm kinh nghiệm trong việc nhận biết thực vật dị biến, sau cú sốc ban đầu, họ nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Vậy thì nhân tiện để Dị sát đội tại hiện trường điều tra nguồn gốc của dấu vết.” Tào Văn Diệu nói: “Xác nhận nơi dây leo hoa hồng dị biến kia từ đâu đến.”

“Nếu như thật sự tra được người mang theo thực vật nuôi trồng, như vậy thì nghiên cứu viên phải trả giá rất lớn.” Diêu Hứa Trí đang ngồi bên cạnh La Liên Vũ nói.

Đan Vân, người đang trầm mặc một lúc lâu, nói: “Người đều đã chết rồi, còn muốn trả giá như thế nào?”

Diêu Hứa Trí có ý riêng: “Tôi nhớ rằng nghiên cứu viên này rất thân với Triệu Ly Nông, Đan Vân, bà nên quan tâm và quản cẩn thận tổ viên của mình, đừng phạm sai lầm.”

Đan Vân nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Không nhọc Diêu tổ trưởng quan tâm.”

Trong khi bọn họ đang tranh cãi, Nghiêm Thắng Biến liên tục xem video được gửi từ Đội số 5, sau đó quay số liên lạc của Triệu Ly Nông.

“Dây leo hoa hồng ở tiểu khu Chính Thượng kia chết một cách kỳ lạ.” Nghiêm Thắng Biến dường như hoàn toàn không biết rằng nghiên cứu viên đã chết có liên quan đến Triệu Ly Nông, vẫn nói như thường lệ: “Bây giờ cô đang ở đó, hãy quan sát nhiều thêm, nên lấy mẫu thì lấy mẫu.”

Ông ta vừa mở miệng, tất cả mọi người trong phòng họp đều tự động im lặng, La Phiên Tuyết ở cuối bàn ngước mắt lên, cho rằng sẽ thấy được dáng vẻ thất thố của Triệu Ly Nông, nghe thấy cô từ chối.

Dù sao cô ta cũng đã nghe về tình cảm của bọn họ trong Viện nghiên cứu, xưa nay bọn họ đều cùng tiến cùng lùi.

Mất đi một người bạn như vậy, hẳn là không thể duy trì tâm trạng bình thường chứ đừng nói là tiếp tục thí nghiệm.

Trong màn hình quang não, Triệu Ly Nông cụp mắt xuống, một lúc sau mới nhấc mi đáp: “Tôi hiểu rồi.”

Cô không có cự tuyệt, nếu không có một khắc trầm mặc như vậy, ngay cả giọng điệu cũng sẽ không khác nhiều so với trước đây.

Đến giờ phút này, La Phiên Tuyết phải thừa nhận rằng Triệu Ly Nông thật sự vô cùng giống Nghiêm Thắng Biến.

Bất kể điều gì xảy ra, dường như không thể ngăn cản bước tiến của bọn họ, vĩnh viễn luôn có mục tiêu kiên định.

Trong mắt La Phiên Tuyết hiện lên một chút mê man, cô ta không thể kiên định như vậy.

Trong khoảng thời gian biết tin bạn của mình qua đời, có lẽ cô ta không thể suy nghĩ thông suốt được như vậy, nếu như …cô ta thật sự có một người bạn.



Sau khi cúp máy liên lạc, tay Triệu Ly Nông không tự chủ được run lên, nhưng rất nhanh cô nắm chặt cái quang não không thuộc về mình mà bình tĩnh lại, ánh mắt đảo qua một vòng, cuối cùng rơi vào một cái bình vỡ bên mép cửa sổ: “Tôi cần lấy hàng mẫu, ở đây có dụng cụ gì không?”

Diệp Trường Minh nhìn về phía đội trưởng đội số 5 ở phía sau: “Các cậu đem thùng dụng cụ trong xe lên đi.”

Trong xe của Dị sát đội đều sẽ chuẩn bị trước, đôi khi phải tạm thời nhận mệnh lệnh sẽ có thể dùng tới.

“Tôi cùng đi xuống lấy.” Nghiêm Tĩnh Thủy không thể ở đây lâu hơn nữa, muốn đi cùng đội trưởng của đội số 5.

“Vậy thì… tôi cũng đi đây.” Ngụy Lệ sụt sịt, sợ ở lại thêm chút nữa sẽ khóc mất.

Vài người lui ra ngoài, Nghiêm Tĩnh Thủy nhìn Hà Nguyệt Sinh đang đứng dựa vào tường bên ngoài: “Cậu cũng đi xuống trước đi.”

Mọi người cần phải bình tĩnh lại.

Nhưng Triệu Ly Nông ở trong phòng đã đi đến sát cửa sổ, cô cầm lấy một phần đáy của chiếc bình vỡ, trải qua động tĩnh lớn như vậy, bên trong vẫn còn đọng lại một ít nước hơi đục.

“Dây leo Nguyệt Quý dị biến này có lẽ đã bén rễ từ một bông hoa.” Triệu Ly Nông có vẻ như hoàn toàn bình thường, cô đặt đáy chiếc bình vỡ sang một bên, sau đó nhìn xuống dây leo khô héo trên bệ cửa sổ nứt nẻ, nói. “Bên trong video ghi lại của đội số 5, quy mô của nó giống như thực vật dị biến cấp B trở lên.”

Cô bóp nát một cái mảnh diệp tử màu vàng úa: “Đầu tiên là sinh trưởng vô hạn, sau đó tiến vào giai đoạn nở hoa, cuối cùng đột nhiên khô héo, đây là quy trình bình thường của thực vật.”

“Anh không cảm thấy rất quen thuộc sao?” Triệu Ly Nông quay đầu nhìn về phía Diệp Trường Minh, không đợi anh nói chuyện đã trả lời: “Lúc đầu, cây dướng dị biến ở Khâu Thành cũng hoàn thành quá trình này, cuối cùng chết đi. Thuốc lỏng của Nghiêm tổ trưởng khiến cây nhanh chóng già và chết đi, nhưng bởi vì các tế bào chết quá nhanh nên quá trình phát triển giữa của cây buộc phải bỏ qua. Đây là lý do tại sao thuốc lỏng không có tác dụng với thực vật dị biến cấp A, tốc độ tăng trưởng tế bào của thực vật dị biến cấp A nhanh hơn tốc độ chết của tế bào.”

“Giả sử chúng ta điều chỉnh lại thuốc lỏng, để nó có thể hơi chậm lại, thúc đẩy thực vật dị biến cấp A nở hoa kết trái, để bọn chúng tiến vào cái chết tự nhiên.”

Đầu óc của cô linh hoạt dị thường, không ngừng lại: “Không, chúng ta không thể đảm bảo nếu chúng nở hoa kết trái sẽ phát sinh tình huống như thế nào…”

“Triệu Ly Nông.” Diệp Trường Minh nhìn cô thật sâu một cái: “Đủ rồi.”

Cô cũng không dừng lại: “Phải xác định được nguyên nhân tử vong của dây leo hoa hồng dị biến này, tôi …”

Diệp Trường Minh đột nhiên giơ tay lên, nâng lấy nửa khuôn mặt của cô, dùng đầu ngón tay lau đi những giọt nước mắt đang rơi.

Triệu Ly Nông nghiêng đầu, cuối cùng ý thức được khuôn mặt của mình đã ướt.

“Mười phút.” Tay Diệp Trường Minh khẽ động, kéo cô ôm vào lòng: “Trước khi bọn họ trở lại, em có thể tạm thời giải tỏa cảm xúc của mình.”