Cầm Tù

Chương 43



Lục Thanh Hoài đăng ký vào khoa tài chính của đại học C, Tống Miên là chuyên ngành tiếng Anh. Thực ra Lục Thanh Hoài vốn định để Tống Miên cũng đăng ký vào chuyên ngành tài chính, nhưng Tống Miên tra những tài liệu liên quan thì thật sự không thấy hứng thú với chuyên ngành này chút nào, vẫn là tìm mọi cách làm nũng rất lâu hắn mới miễn cưỡng đồng ý cho cô chọn chuyên ngành tiếng Anh mà cô giỏi nhất.

Sau khi nhập học hai người đều không ở ký túc xá mà ở trong một tiểu khu do cha Lục mẹ Lục mua cho Lục Thanh Hoài cách trường học không xa hơn nữa còn một căn hộ từng sửa sang qua. Tống Miên không có ý kiến gì, bởi vì bản thân cô có chút chống đối xã hội và xử lý các quan hệ giữa người với người, cũng không có ham muốn kết bạn nữa, cho nên cô rất vui khi được ở chung với Lục Thanh Hoài mỗi ngày. Ngoài ra còn có một điều, sau khi bọn họ ở chung, Lục Thanh Hoài càng quản lý cô chặt hơn, hơn nữa trong chuyện giường chiếu càng trở nên không kiêng kỵ không tiết chế chút nào dày vò cô theo nhiều cách, làm đến mức cô khổ không thể tả. Phần lớn thời gian cô đều ngoan ngoãn phục tùng theo, thỉnh thoảng hắn thật sự yêu cầu quá nghiêm khắc hoặc là làm quá mãnh liệt thì sẽ khơi dậy tâm lý phản nghịch của cô hoặc làm mình làm mẩy với hắn, còn hắn thì sẽ luôn sử dụng các thủ đoạn khác nhau khiến cô ngoan ngoãn tuân theo. Cứ như vậy, một người kìm nén vô hạn có ý thức, một người phục tùng vô hạn không có ý thức, quan hệ của hai người càng thân mật hơn đồng thời cũng không ngừng phát triển theo một phương hướng vặn vẹo quái dị mất khống chế.

Năm nhất không có nhiều tiết học, nhưng hoạt động ngoại khóa lại rất nhiều, năm nhất đại học tổ chức trận đấu bóng rổ giữa các lớp trong học viện, giữa lớp tài chính và lớp thương mại quốc tế. Lục Thanh Hoài ghi danh, trận đấu diễn ra vào ngày kia, Tống Miên tới bãi tập luyện tập với hắn một lát để tìm cảm giác.

Tống Miên không hề lo lắng về kỹ thuật bóng rổ của Lục Thanh Hoài. Tuy bóng rổ không phải là hoạt động thể thao hắn thích, nhưng lúc nhỏ cha Lục đã đăng ký các lớp học năng khiếu cho hắn để con trai có thể phát triển toàn diện về cả đức trí thể mỹ lao, trong đó có cả bóng rổ. Tuy hắn không cảm thấy hứng thú nhưng vẫn luôn thích làm đến mức tốt nhất, chơi từ tiểu học tới trung học, mặc dù cấp ba chơi ít đi nhưng đã hình thành trí nhớ cơ bắp, chỉ cần sờ vào bóng, làm quen với nó một chút là có thể tìm lại được cảm giác để chiến thắng trận đấu.

Người trên sân bóng rổ không nhiều, Lục Thanh Hoài tìm một rổ trống không, thử ném một quả tầm trung và ba điểm, độ chính xác không tệ, Tống Miên mặc váy dài màu xanh ngồi trên ghế dài bên sân nhìn hắn.

Đúng lúc này, vài nam sinh vừa đánh bóng xong khắp người đầy mồ hôi nóng ôm bóng rổ đi qua trước người Tống Miên, lúc đi qua có mấy người vừa liếc nhìn cô vài cái vừa thảo luận như chốn không người.

“Cô gái này nhìn không tệ.”

“Tới sân bóng rổ còn mặc váy cầm nước, chắc lại muốn quyến rũ đàn ông đây mà.”

“Nhưng cô này nhìn đúng là không tồi, vừa trắng vừa mềm, còn trước lồi sau vểnh...”

Mấy tên này nói rồi còn bật cười một cách thô tục, lời nói của bọn họ truyền vào tai Tống Miên không thiếu một chữ nào. Sắc mặt cô lập tức trắng bệch giận tới mức run rẩy, giọng nói và nụ cười của bọn họ, những lời nói đều mang theo vẻ khinh thường sỉ nhục rất lớn tới con gái, đã biến thành hành vi quấy rối. Ánh mắt quan sát trêu chọc đó và lối suy nghĩ tư tưởng thẳng thắn tràn đầy sự bẩn thỉu thô bỉ được cho là hiển nhiên thật sự hôi thối đến mức khiến người khác buồn nôn.

Mấy tên đó đang đi ra ngoài, một nam sinh cầm đầu không kịp đề phòng lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống đất, vài nam sinh đi sau lưng hắn thấy rõ, rõ ràng là hắn đột nhiên bị một quả bóng rổ đập vào lưng, bọn họ lập tức nổi nóng quay đầu hét lớn: “Ai đập đấy?”

Lục Thanh Hoài phủi bụi trên tay, thong thả đi về phía Tống Miên, không tức giận và chán ghét như cô, Lục Thanh Hoài thậm chí còn có thể bật cười. Hắn hơi cúi người dùng mu bàn tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Miên dịu dàng nói: “Miên Miên ngoan, em tới cổng trường đợi anh trước, lát nữa anh tới tìm em rồi chúng ta cùng về nhà.”

Tống Miên sửng sốt, nhận ra giữa lông mày hắn lộ ra sự hung ác và gắt gỏng không kìm nén được nắm lấy cánh tay hắn lo lắng nói: “A Nghiên, em, em không sao, chúng ta cùng về được không?”

Mấy tên kia đã kiêu căng ngạo mạn ầm ĩ tới phía sau lưng hắn, thậm chí còn bắt đầu đẩy hắn, Lục Thanh Hoài thu lại nụ cười, trên mặt không còn chút cảm xúc nào, lạnh lùng và bình tĩnh nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Miên Miên, anh nói rồi, em đi trước, đừng để anh lặp lại lần nữa.”

Tống Miên kinh ngạc nhìn hắn, đầu óc trống rỗng, phục tùng mệnh lệnh theo bản năng, quay người đi ra cổng trường một cách cứng ngắc.

Lục Thanh Hoài thấy cô đã biến mất khỏi sân bóng rổ, hắn rũ mắt xoay cổ tay, trong ánh mắt lúc ngẩng đầu một lần nữa tràn đầy sự hung ác và u ám, giống như mãnh thú được thức tỉnh, một giây sau phải xé đám người quấy rối này thành mảnh vụn, máu thịt mơ hồ. Hắn quay người, nam sinh bị đập đó chính là người đã bình luận thân thể Tống Miên đang chỉ tay mắng hắn, cánh tay bất ngờ bị nắm lấy, Lục Thanh Hoài nhấc chân đạp vào lồng ngực hắn đá hắn ta văng ra xa mấy mét, xương sườn cũng bị đã gãy vài cây. Mấy người còn lại bị lực độ của một cước này dọa sợ đứng ngây ra tại chỗ, Lục Thanh Hoài đi về phía người đó, ngồi xuống bên cạnh hắn, người đó còn chưa kịp tỉnh táo lại sau cú đá đó đã lại bị túm lấy cổ áo nhấc lên đấm vào mặt hắn hết lần này tới lần khác. Lực độ của nắm đấm như thật sự muốn giết người, hắn ta nhanh chóng bị đánh tới mức mặt mũi bầm dập chỗ nào cũng chảy máu, không còn chút sức kháng cự nào.

Mấy người còn lại cùng với những người trên sân bóng rổ cuối cùng cũng phản ứng lại, một đám người lao tới định kéo Lục Thanh Hoài lôi hắn dậy hét lớn: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, đánh nữa thì xảy ra án mạng mất.”

Tên khốn nằm trên mặt đất vẫn tìm chết nói: “Các người mặc kệ hắn, để hắn đánh tiếp, mẹ nó ông đây nhất định phải đẩy hắn vào trong tù.”

Lục Thanh Hoài cười lạnh, cánh tay hất mọi người ra thuận lợi ngồi xổm xuống đánh lên mặt hắn ta. Hắn đạp lên ngực tên đó, nghiền mạnh, tàn nhẫn tới mức những người xung quanh đều có thể nghe được tiếng xương ngực vỡ vụn: “Mày có tin, cho dù hôm nay tao có đánh chết mày thì tao cũng không phải ngồi tù cũng không bị báo cáo không bị làm sao cả không? Mày có muốn lấy cái mạnh hèn hạ của mày ra cược với tao không?”

“Mày đang ỷ thế hiếp người?” Xung quanh có người đang bất bình.

Lục Thanh Hoài nhìn người đó cười một cái, nụ cười bén nhọn và chế giễu, thái độ kiêu căng và xấu xa, giễu cợt một cách trắng trợn: “Sao? Mày không phục à? Nhưng nhà tao có quyền có thế, con mẹ nó, mày không sống được thì đừng sống nữa.”

Vẻ mặt người đó trắng bệch, nhưng lại không dám can thiệp vào nữa, căm hận chán ghét nhưng chỉ có thể uất ức, nhu nhược ngậm miệng lại.

Lục Thanh Hoài thu nụ cười lại rồi lại cúi đầu dùng chân đạp vào bên hông của nam sinh đó, lật người hắn ta lại túm tóc hắn đập đầu hắn xuống đất một cách tàn ác, đập gãy vài cái răng của hắn ta. Máu tươi chảy đầy đất, nhưng không một ai dám tới khuyên can người đàn ông không có chút dữ tợn nào trên mặt thậm chí có thể nói là tao nhã nhưng thực ra lại khát máu tàn nhẫn như quỷ tu la này.

“Nếu mày không cần lưỡi nữa, thì tao giúp mày rút ra, nếu không cần miệng nữa, thì tao giúp mày khâu lại được chứ?” Lục Thanh Hoài cười dịu dàng nói.

Nam sinh đó thật sự bị dọa sợ rồi, cả người đau đớn, phản ứng chậm chạp, trong miệng đầy máu, mãi không nói nên lời.

Tống Miên thẫn thờ đi trên đường, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng lớn, khi nghe được người đi ngược chiều và bạn bè chạy tới hô to: “Mau tới sân tập, nghe nói có người đang đánh nhau, đánh rất ác đấy.”

Máu khắp người Tống Miên lạnh ngắt, chảy ngược lên đầu, đầu óc trống rỗng chỉ biết chạy như điên tới sân tập. Nhìn mọi người vây quanh nhưng lại không có một ai khuyên can Lục Thanh Hoài ngừng lại hắn vẫn đang đánh nam sinh buông lời nhục mạ cô, cô nước mắt giàn dục hét lên một tiếng lao tới ôm eo hắn: “A Nghiên, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa...”

Lục Thanh Hoài lập tức phân tâm, một nam sinh khác nói Tống Miên “Câu dẫn đàn ông” nhân cơ hội đẩy Tống Miên từ phía sau, đẩy cô ngã xuống đất rồi khóa cổ Lục Thanh Hoài lại đấm về phía hắn.

Lục Thanh Hoài bị đấm một cái, nhanh chóng phản ứng lại nắm lấy cánh tay đang khóa cổ hắn tay phải huých một cái khiến tên kia đau đớn rồi nhanh chóng xoay người đánh một đấm cộng thêm một cú đạp đá tên đó văng ra.

Lúc nhìn thấy Tống Miên ngã trên đất đầu gối bị xước rỉ máu, con ngươi Lục Thanh Hoài co lại, nghiến chặt răng, ánh mắt lập tức trở nên khát máu, bước nhanh tới lôi nam sinh kia dậy tức giận nói: “Tao định bỏ qua cho mày rồi, nhưng, con mẹ nhà mày, đúng là tìm chết.” Hắn nâng gối huých mạnh vào bụng tên đó rồi đè xuống gối mình dùng khuỷu tay liên tục đập vào phần lưng của gã đánh đến mức gã ta hoàn toàn ngã xuống đất, đè đầu gã ta ở dưới chân đến mức gã không thể động đậy được.

Phải biết rằng kỳ nghỉ nào Lục Thanh Hoài cũng tập Muay Thái và Krav Maga. Muay Thái được công nhận là môn võ đánh cận chiến tàn bạo nhất, nắm đấm, cùi chỏ, đầu gối và ống chân, mỗi tuyển thủ Muay Thái đều như sắt thép, một cú đá có thể làm ống thép cứng rắn biến dạng. Trong đánh cận chiến có lưu truyền một câu, thà nhận mười cú đấm, còn hơn một cùi chỏ, Krav Maga lại chuyên đánh vào chỗ đau trên người kẻ khác, nếu một cùi chỏ của Lục Thanh Hoài hoàn toàn không thu lực còn đánh vào điểm yếu như cổ, thì thật sự có thể đoạt mất một mạng người.

Tống Miên thấy hắn mất đi lý trí ánh mắt như dã thú khát máu hiếu chiến, bị lệ khí và sự phẫn nộ hoàn toàn không che giấu trên người hắn dọa sợ, khuôn mặt đầy nước mắt chống người dậy lao tới ôm chặt eo hắn: “A Nghiên, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, chúng ta về nhà, chúng ta về nhà...”

Lục Thanh Hoài lập tức thu lực, đi tới bên sân rửa tay như không có chuyện gì xảy ra, dùng khăn giấy lau tay, rồi lại quay về, ném khăn giấy đã lau tay lên mặt người vẫn còn chút ý thức, hành động này hiển nhiên là đang coi hắn ta là thùng rác, hắn cười lạnh nói: “Hoan nghênh mày đi tố cáo tao, nếu mày không thể đưa tao vào đấy thì tao chơi chết mày.”

Nói rồi hắn ôm Tống Miên lên rời đi.

Về đến nhà hắn đặt Tống Miên lên ghế sô pha rồi đi thẳng lên lầu, gọi một cuộc điện thoại cho cha hắn báo cáo đã xảy ra chuyện gì. Ông Lục vừa nghe nói hắn đánh nhau thì lập tức giận tới mức phùng mang trợn mắt mắng hắn một trận, nhưng vừa nghe nói là do đối phương gây chuyện trước thì cũng bình ổn lại. Trong lòng ông Lục đã có kế hoạch, Lục Thanh Hoài biết chuyện này coi như là đã giải quyết xong.

Cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu, cầm hộp thuốc xuống lầu, Tống Miên vẫn chưa hết bàng hoàng vùi trong ghế sô pha sợ hãi âm thầm khóc.

Lục Thanh Hoài ngồi bên cạnh cô, vén váy cô lên nắm bắp chân của cô đặt lên đùi mình im lặng xử lý vết thương cho cô.

Tống Miên mím môi giọng mang theo tiếng nức nở nhỏ gọi hắn: “A Nghiên...”

Lục Thanh Hoài không ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Không được khóc.”

Tống Miên càng khóc ác hơn nắm lấy cánh tay hắn uất ức nói: “A Nghiên, anh, anh có thể đồng ý với em sau này sẽ không đánh nhau nữa không, vừa rồi anh đánh nhau rất hung ác rất đáng sợ...”

Lục Thanh Hoài bôi thuốc cho cô xong rồi ngẩng đầu vô cảm nhìn cô nói: “Anh nói không được khóc.”

Nhưng Tống Miên căn bản không thể khống chế được tuyến lệ, ánh mắt đỏ ửng chảy nước mắt cọ vào lòng hắn làm nũng xin xỏ: “A Nghiên, anh đừng như vậy được không, em sợ lắm.”

“Anh bảo em ra cổng trường đợi tại sao còn quay lại?” Lục Thanh Hoài lạnh lùng đẩy cô ra không cho cô tới gần, lạnh giọng tra hỏi.

“Em, em chỉ lo lắng cho anh... A Nghiên, anh đừng giận đừng nghiêm túc vậy được không, A Nghiên ôm ôm, em muốn ôm A Nghiên...” Tống Miên khóc hu hu quấn lấy hắn hết lần này tới lần khác nhưng lần nào cũng bị đẩy ra cuối cùng bỏ cuộc cúi đầu mất mát và ủy khuất như một con vật nhỏ khiến người khác thương xót.

Nhưng Lục Thanh Hoài không hề mềm lòng lạnh lùng nói: “Bất kể là vì lý do gì, chuyện em đã đồng ý với anh nhưng lại không làm được thì đây chính là lỗi của em, hơn nữa em có từng nghĩ em đột nhiên quay lại những người khác làm tổn thương em thì phải làm sao? Nếu anh không kịp thu tay đánh nhầm vào em thì phải làm sao?”

“Hu hu em biết sai rồi, A Nghiên, anh đừng giận được không?” Tống Miên khóc như một đứa trẻ ôm lấy cổ của hắn, sờ vết máu đông trên mặt hắn vừa khóc vừa hỏi: “A Nghiên bị thương rồi, anh có đau không?”

“Không được làm nũng, không được khóc, cũng không được chuyển chủ đề, nghĩ kỹ cho anh.” Lục Thanh Hoài kéo tay cô ra nhưng lại bị cô quấn chặt như bạch tuộc.

Tống Miên vừa ôm lấy cổ hắn sáp tới gần hôn hắn vừa uất ức nói: “Nhưng em thật sự rất tủi thân, rất sợ hãi. Em lo cho anh, bọn họ có rất nhiều người, người xung quanh còn nói là đánh rất dã man em sợ anh bị thương nên chạy tới tìm anh. Anh không an ủi em thì thôi còn hung dữ với em, về tới nhà lâu vậy rồi cũng không quan tâm em còn lạnh nhạt với em như vậy, rõ ràng là lỗi sai của anh, anh còn nạt em, muốn em nghĩ lại.”

Lục Thanh Hoài giận tới mức bật cười, không nhìn đầu gối bị thương của cô nữa xoay người đè cô lên sô pha cắn đôi môi nhỏ lải nhải không ngừng của cô, cô mở to đôi mắt vẫn còn rưng rưng ngơ ngác nhìn hắn.

Lục Thanh Hoài cười lạnh tụt váy ra một nửa rồi tách hai chân cô ra chen người vào giữa, trong tiếng rên rỉ của cô sâu xa nói: “Nếu em đã biết cách ăn nói như vậy, vậy thì giữ những lời này lại để nói trên giường đi.”