Cấm Hôn Môi

Chương 217



“Muốn cái loại, sâu hơn chút.” Tri Nhạc nói.

Tiết trời mùa hè, trước mắt xe cộ qua lại đông đúc, người người tập tụ náo nhiệt, khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Trình có ý cười, hắn nói: “Nơi công cộng, không đứng đắn.”

“Vậy, chúng ta, về nhà đi.” Tri Nhạc nói.

Thẩm Trình cười rộ lên, nhìn Tri Nhạc chăm chú, nhóc ngốc này chẳng bao giờ nói dối cũng chẳng che giấu điều gì.

“Cái ấy thì không cần.” Thẩm Trình nói.

Tiểu Nhạc Tiểu Trình ngồi yên một lúc đã sớm không đợi được nữa, giãy giụa muốn chạy về phía trước, cánh tay của Tri Nhạc bị kéo cho đung đưa không ngừng.

“Uống hết trà sữa cái đã.” Thẩm Trình đưa trà sữa cho Tri Nhạc, tiện thể nhận dây dắt chó trong tay cậu, một tay dắt chó, một tay dắt Tri Nhạc, không để ý gì mà chậm rãi đi về phía trước.

Đến khi đi đến bậc thang ở quảng trường, Thẩm Trình trải áo khoác tây trang xuống bậc thang cho Tri Nhạc ngồi lên.

Trên bậc thang toàn người là người, ai nấy đều thích lên chỗ cao quan sát màn hình lớn. Chỉ còn ba hàng phía dưới do tầm nhìn không tốt nên không ai để ý đến.

Thẩm Trình buộc Tiểu Nhạc Tiểu Trình vào cột đá cạnh đó rồi hắn quay lại bậc thang đầu tiên ngồi xuống cạnh Tri Nhạc.

“Em uống xong trà sữa chưa?”

Tri Nhạc gật đầu.

“Ngon không?” Thẩm Trình hỏi.

Tri Nhạc đáp: “Ngon……”

Lời còn chưa dứt thì cậu đã bị Thẩm Trình cướp lời, “Anh tự nếm thử xem sao.”

Tri Nhạc mở to hai mắt vì Thẩm Trình vòng một tay ôm lấy bả vai Tri Nhạc, trước mắt nhiều người, hắn nghiêng đầu đặt môi mình lên đôi môi mềm mại của Tri Nhạc.

“Ngh…”

“Suỵt.”

Màn hình lớn vang lên tiếng đấm đá kịch liệt, những người ngồi phía sau ồ lên, có người cười, có người quát, nhưng trong mắt Tri Nhạc lại phản chiếu ánh đèn đường của buổi tối mùa hè, lông mi run run, hai mắt cậu nhắm lại.

Tri Nhạc không nhớ là bắt đầu từ bao giờ.

Hôn môi, đây cũng là chuyện Thẩm Trình thích làm.

Đương nhiên cũng là chuyện mà cặp yêu nhau nào cũng làm.

Ban đầu chỉ là những nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua.

Buổi sáng mở mắt ra thì có nụ hôn chào buổi sáng, buổi tối trước khi đi vào cõi mơ thì có nụ hôn trên trán là hôn chúc ngủ ngon, đều chỉ là chạm vào khẽ khàng. Khi Tri Nhạc dần quen với nó rồi thì bỗng có một lần xảy ra sự thay đổi.

Hôm đó Tri Nhạc học được một điều mới, mở ra cho cậu cánh cửa dẫn vào một thế giới mới lạ.

“Đây mới là hôn môi thực sự.”

Thẩm Trình nói.

Môi Tri Nhạc ướt át, trong mắt như phiếm hơi nước. Đây mới là hôn môi thực sự sao? Không giống mấy nụ hôn trước đây tí nào, suýt nữa đã khiến cậu thở không nổi rồi, cảm giác rất kỳ diệu. Giống như say rượu vậy —— cậu từng uống trộm rượu của ông nội, không cẩn thận đã bị say, sau khi say thì cậu cũng như vậy, đầu quay mòng mòng, người lâng lâng như sắp bay lên vậy.

Bảo sao mấy cặp yêu nhau trên TV cứ thích hôn nhau. Hóa ra hôn lại thoải mái như vậy đấy.

“Không phải hôn môi thật thoải mái mà là hôn môi người mình thích thật thoải mái.” Phương Mộc nói.

Triển lãm tranh của Phương Mộc sắp diễn ra rồi, y bỗng có chút lo âu, lại bắt đầu sống lối sống ngày đêm lẫn lộn, trước giờ Tần Việt không làm gì được y nên đành đưa y đến Thẩm gia, tùy ý để y chơi với Tri Nhạc, làm gì thì làm, nói gì thì nói, phân tán bớt sự chú ý.

“Ồ, thế hả?” Tri Nhạc nghe được lời ấy thì cười hi hi đắc chí.

Phương Mộc đã hoàn toàn từ bỏ kế hoạch để Tri Nhạc dắt mũi Thẩm Trình rồi, tại y quá coi thường Thẩm Trình, với thủ đoạn ngấm ngầm của Thẩm Trình thì chỉ sợ chẳng có mấy ai có thể làm đối thủ của hắn, nói gì đến cậu Tri Nhạc ngốc nghếch này.

Phương Mộc nhìn nụ cười vui vẻ của Tri Nhạc, y nhướng mày, có lẽ đây là phúc của người ngốc, thế mà cũng thu phục được Thẩm Trình cơ đấy. Phương Mộc không hiểu rõ chuyện đời lắm nhưng y cũng biết trên đời này có một loại người không dễ dàng rung động, rất khó khống chế, nhưng một khi đã rung động thì… Phương Mộc nhẹ nhàng xoa đầu Tri Nhạc, nói: “Chúc hai người hạnh phúc.”

“Khi nào hai người định tiến hành chuyện thứ ba?” Phương Mộc hỏi.

“Hả?” Tri Nhạc khó hiểu: “Chuyện thứ ba?”

“Nếu tôi đoán không nhầm thì vị kia nhà cậu ấy, chẳng bao lâu nữa sẽ làm cái chuyện mà người ta gọi là chuyện thứ ba giữa những người yêu nhau ấy. Chà chà, đúng là thận trọng từng bước một mà.”

“Cái gì cơ.”

“Phim ngắn.” Phương Mộc không quanh co lòng vòng.

Lúc trước đã được khai sáng nên đương nhiên Tri Nhạc biết “phim ngắn” có nghĩa là gì, cậu nghe vậy thì có chút ngượng ngùng.

“Không phải đã làm rồi đấy chứ?” Phương Mộc nghi hoặc quan sát Tri Nhạc.

“Đừng bảo làm thật rồi đấy nhé?” Phương Mộc lại hoài nghi đánh giá Tri Nhạc.

“Chưa mà.” Tri Nhạc vội xua tay.

Lúc ấy Tri Nhạc và Phương Mộc đang ở trong bếp nhào nặn mấy cục bột. Ngoài vẽ tranh ra thì Phương Mộc còn có sở thích làm mấy món điểm tâm ngọt nữa. Tri Nhạc thấy thú vị nên cũng rửa tay, hai người cùng mặc tạp dề, làm theo công thức rồi chầm chậm làm thử.

Trên tay Phương Mộc dính đầy bột mì trắng xóa, y giơ ngón cái, biểu đạt sự khâm phục thêm lần nữa: “Một cặp yêu nhau, ngày ngày chung chăn chung gối mà chưa xảy ra chuyện gì hết. Lợi hại, quá lợi hại! Anh Thẩm nhà cậu đúng là đàn ông!”

Tri Nhạc cười cười, không biết là nghe hiểu hay giả ngu, ợm ờ nhận lời khen này.

“Thật sự không “phim ngắn” hả?” Trong lòng Phương Mộc lại bắt đầu nghi ngờ: “Cậu không được gạt tôi đâu nhé. Ngượng không dám nói à?”

Tri Nhạc nghe đến đây thì như nhớ ra điều gì đó, cậu nghiêm túc nói: “Anh trai nói, loại chuyện như phim ngắn, không được nói lung tung, với người khác. Không tốt.”

Phương Mộc:……

Thật ra chuyện này là chuyện bình thường giữa bạn tốt với nhau, có sao đâu, Phương Mộc biết lời này là do Thẩm Trình cố ý dặn dò, hắn nhân lúc Tri Nhạc không hiểu gì, chẳng thể hỏi gì cũng chẳng thể giấu giếm. Lời này là dặn dò Tri Nhạc mà cũng để báo cho Phương Mộc biết: không được bắt nạt Tri Nhạc rồi “tâm sự” quá phận.

Phương Mộc nhún vai: “Nói với Tiểu Thẩm tổng nhà cậu là, tôi không hề có hứng thú với chuyện giường chiếu của hai người —— tôi chỉ sợ cậu bị hại mà thôi, hơn nữa tôi có thể dạy cậu mấy thứ thực dụng. Nào, giờ có nói cậu cũng không hiểu, đợi khi nào hai người “phim ngắn” xong thì chúng ta sẽ nói rõ hơn.”

Tri Nhạc mặc tạp dề Pikachu, ánh mắt hồn nhiên lại tò mò nhìn Phương Mộc.

Phương Mộc: “Nhìn gì?”

Tri Nhạc nghĩ nghĩ, nói: “Vì sao cậu, lại cứ thích nói chuyện về “phim ngắn”, đến vậy?”

Lời Tri Nhạc nói luôn ôn hòa và hồn nhiên, không hiểu thế nào là móc mỉa hai ngầm hại người, nhưng mấy lời này cứ như có hàm ý đằng sau ấy.

Phương Mộc híp mắt: “Ai dạy cậu nói như vậy, Thẩm Trình à?”

Tri Nhạc vội xua tay, nói không không không.

“Vậy cậu có ý gì? Tưởng tôi là cậu chắc?” Phương Mộc nhìn công thức, lấy ba gram gia vị, ai mà biết ba gram là bao nhiêu, đang lúc y bực bội mà nghe được lời nọ nên lập tức nổi quạu: “Gì mà bảo tôi thích phim ngắn chứ! Cậu nghĩ tôi nói chuyện với ai cũng thế hả?! Cậu không nghĩ vậy đấy chứ!”

“Bởi vì tính cách tôi lạnh lùng, kiêu ngạo lại quái gở, không có bạn bè, lúc dậy thì không có ai để nói chuyện cùng nên đành tự mình đi mò mẫm tự học, bây giờ cuối cùng cũng có người để nói chuyện cùng, tôi nói chút thì có sao?! Không có đáng khinh như cậu tưởng đâu!”

Tri Nhạc bình tĩnh nhìn bạn tốt nổi giận, cậu đã quen Phương Mộc tính tình rồi nên vội nói được được.

“Ấy, lại cho quá tay rồi!” dưới cơn kích động, Phương Mộc run tay cho thêm nửa thìa, hỏng hết cả mẻ, y bực dọc ném cục bột đi, hận không thể lật luôn cả bàn.

Đây là chuyện xấu thứ ba trong ngày rồi đấy.

Tri Nhạc nhìn cục bột đầy thương hại, ban đầu khi Phương Mộc nổi hứng nói muốn làm bánh ngọt thì Tri Nhạc còn tưởng y giỏi lắm, rất là bái phục, ai ngờ y lại dốt đặc cán mai, bắt đầu từ con số không, bước nào cũng phải đối chiếu với công thức. Chị Lưu định hỗ trợ cũng bị từ chối, y cứng đầu muốn tự mình làm hết, kết quả thì sao…

“Gọi chị Lưu, tới làm đi.” vì để bụng ăn bánh kem nên Tri Nhạc đã ăn ít cơm trưa và đồ ăn vặt hơn, giờ đã hơi đói rồi.

“Không!” Phương Mộc vẫn cứng đầu từ chối: “Lúc trước có thể làm ra được thì năm nay cũng có thể làm được.”

“Trước kia cậu từng làm rồi hả?”

“Ừ.”

“Vậy, tại sao, bây giờ lại không biết làm?”

“…… Bởi vì làm xong một cái là quên luôn.”

Tri Nhạc nhìn Phương Mộc, Phương Mộc nói: “Tôi có làm hàng ngày đâu, một năm chỉ làm có một lần, sao mà nhớ được chứ?”

“Mỗi năm một lần? Vì sao?” Tri Nhạc hỏi tiếp.

“Bởi vì mỗi năm chỉ có một ngày là sinh nhật Tần Việt thôi.” Cơn giận của Phương Mộc đến nhanh mà đi cũng nhanh, y khôi phục lại dáng vẻ sang chảnh, mặc tạp dề lợn Peppa, thắt hờ hai quai, y lạnh lùng nói: “Làm lại thêm lần nữa.”

Đồng hồ treo tường trong phòng khách điểm mấy tiếng.

Tri Nhạc nhìn điện thoại, đáp: “Hôm nay, không làm nữa. Anh trai sắp, về rồi.”

“Không được, dù thế nào thì hôm nay tôi cũng phải làm ra —— hắn về thì sao, sợ gì.”

“Không được. Bọn tôi muốn, yêu đương. Cậu, mau đi đi.” Tri Nhạc nói.

Phương Mộc tức khắc cạn lời, “Bạn Tri Nhạc, trọng sắc khinh bạn là không được đâu, lương tâm cậu không cắn rứt hả?”

Y vừa nói vừa ném bột mì qua, Tri Nhạc a một tiếng rồi bật cười, bắt đầu tránh né không ngừng, sau đó cậu cũng cầm bột lên đánh trả. Phòng bếp bỗng biến thành bãi chiến trường, khói thuốc mù mịt, bột mì bay tứ tung.

Tiểu Nhạc Tiểu Trình ngồi xổm ở cửa xem.

“……… Đầu hàng!” cuối cùng Tri Nhạc đánh không lại nên đành nhận thua.

“Khói thuốc” tản đi, Giang Tri Nhạc biến thành Bạch Tri Nhạc, Phương Mộc biến thành Bạch Mộc, hai người nhìn giống mấy ông cụ râu tóc bạc phơ, cả người phủ một lớp bột trắng như tuyết.

*bạch là trắng, màu của bột mì.

Tiểu Nhạc cùng Tiểu Trình chạy vào rồi lại chạy ngay ra ngoài, chỉ đứng đằng xa nhìn hai người.

“Chúng nó cười, chúng ta kìa.” Tri Nhạc nói.

“Ai? Cười cái gì?”

Tri Nhạc chỉ chỉ hai con chó ngoài cửa, nói: “Chúng nó nói, chúng ta là, loài người đáng sợ.”

Phương Mộc nhìn hai chú chó rồi lại nhìn Tri Nhạc, hơi nhướng mày: “Chúng nó nói?”

Tri Nhạc gật đầu.

Phương Mộc nhớ tới lần ở trại nuôi ngựa, Tri Nhạc đã phiên dịch lời của con ngựa con kia, y híp mắt, gật đầu nói: “Thú vị đấy.” Dừng một chút như nhớ tới chuyện gì: “Trước kia tôi bị bệnh cũng thường nghe được người ngoài hành tinh nói chuyện với tôi trong mơ.”

“Nói gì?” Tri Nhạc hỏi.

Phương Mộc nhún vai: “Quên rồi.”

“Bây giờ, còn nghe được không?”

Phương Mộc lắc đầu: “Một khi đã lớn lên thì người ta thường mất đi loại năng lực này.”

Phương Mộc phủi bột mì trên người, cũng phủi giúp Tri Nhạc, y nới: “Cậu giỏi lắm. Được rồi, không quấy rầy thế giới hai người của các cậu nữa, tôi đi đây.”

“Sao lại thế này?”

Phương Mộc vừa đi không lâu thì Thẩm Trình đã về, Tri Nhạc còn chưa kịp đi tắm rửa, vẫn mặc tạp dề đã chạy ra cửa, dưới ánh đèn mờ mờ buổi tối trong cậu như một bóng quỷ, dọa tài xế giật nảy mình, Thẩm Trình cũng hơi nhướng mày.

“Đánh thua à?”

Khi Tri Nhạc nắm tay Thẩm Trình đi trong vườn, cậu đã thuật lại đơn giản chuyện làm bánh kem. Thẩm Trình vừa nghe đã biết tại sao lại như thế này. Nếu Tri Nhạc thắng thì hẳn đã sớm không nhịn được mà đắc ý khoe với hắn rồi.

“Lần sau sẽ giúp em thắng lại.” Thẩm Trình nói.

Sau khi vào nhà, Tri Nhạc duỗi tay cởi tạp dề định đi tắm. Nhưng cậu không cẩn thận thắt nút dây tạp dề.

“Lại đây. Xoay người.”

Thẩm Trình duỗi tay hỗ trợ, sau khi cởi được nút thắt thì vẫn không buông tay, hắn hơi cúi đầu: “Mùi gì đây?”

Tri Nhạc đưa lưng về phía Thẩm Trình, nghe vậy thì xoay người, mặt đối mặt với Thẩm Trình, cậu nâng cánh tay lên ngửi ngửi, ngửi thấy mùi bột mì, pho mai và mùi mứt trái cây.

“Hôi ạ? Em đi tắm đây.”

“Không hôi, rất thơm.” tay Thẩm Trình vẫn nắm lấy dây buộc tạp dề, dừng lại sau lưng Tri Nhạc, tựa như đang ôm eo cậu, hai người ghé lại thật gần. Âu phục của Thẩm Trình dính phải bột mì trên người Tri Nhạc.

“Hôm nay có nhớ anh không?”

Chiều nay Thẩm Trình đến công ty chi nhánh kiểm tra, hắn cũng biết Phương Mộc sẽ qua nên không gọi điện cho Tri Nhạc.

“Nhớ ạ.”

“Nhớ bao nhiêu?”

Tóc và lông mi Tri Nhạc đều dính bột mì trắng, đôi mắt cậu càng thêm đen nhánh sáng ngời, cậu như một tinh linh tuyết vậy.

Thẩm Trình ôm lấy eo Tri Nhạc, tay kia thay cậu lau bớt bột mì dính trên chóp mũi, mắt hắn ánh lên ý cười, nhìn Tri Nhạc

Tri Nhạc thấy ánh mắt mang ý cười ấy của Thẩm Trình thì không hiểu sao lại muốn được gần Thẩm Trình thêm chút nữa.

Bọn họ đang rất gần nhau rồi, Tri Nhạc đưa người về trước, quen đường quen nẻo ngửa đầu hôn lên môi Thẩm Trình.

Thẩm Trình cười rộ lên.

Sau đó hắn cúi đầu, nâng cằm Tri Nhạc để hôn cậu sâu hơn.

Đây là lý do lớn nhất khiến Tri Nhạc vội vã đuổi Phương Mộc đi.

Trong thế giới hai người của cậu và Thẩm Trình thường sẽ xuất hiện mấy hành động thân mật như vậy, Tri Nhạc ngờ ngợ rằng đây là chuyện riêng tư, không thể phô ra cho cả thế giới biết được.

Tri Nhạc thích cái thế giới hai người ấy. Cảm giác ấy hoàn toàn khác với khi cậu ở cùng bạn bè, cũng khác với cảm giác cậu có trước khi ở bên Thẩm Trình.

Cụ thể là khác nhau chỗ nào thì cậu không rõ lắm.

Có tiếng vang nhỏ, hai người đang ôm nhau bừng tỉnh.

Thẩm Trình nhướng mày, trong mắt có sự nóng bỏng khó lòng áp chế, hắn không vui nhìn về phía tiếng động phát ra.

“Ai da, ngại quá.” Là chị Lưu, chị đang định qua đây dọn dẹp phòng bếp ai ngờ lại đụng phải cảnh này.

Tri Nhạc như người tuyết, môi lại đỏ đến lạ, cậu ngượng ngùng cúi đầu trốn vào lồng ngực Thẩm Trình, chỉ để lộ lỗ tai hồng hồng.

“Ha ha, quấy rầy rồi, ngại quá ngại quá, lát nữa tôi lại tới.”

Chị Lưu cười tủm tỉm rời đi.

Càng ngày chị Lưu càng thích làm việc ở Thẩm gia, là một người làm, việc trong nhà chủ có quá nhiều là không tốt, có quá ít cũng không tốt. Trước kia nơi đây quá quạnh quẽ, giờ thì khác rồi, trong nhà vô cùng náo nhiệt lại ngọt ngào, ai ai cũng thấy vui.

“Còn thẹn thùng đến vậy sao?” Thẩm Trình nhẹ nhàng xoa nắn lỗ tai hồng hồng của Tri Nhạc, hắn dẫn cậu lên tầng đi tắm.

“Sau này nếu làm chuyện dữ hơn thì em phải làm sao đây hả?” Thẩm Trình thuận miệng pha trò cười.

Tri Nhạc lại không nói lời nào.

Khi Tri Nhạc thẹn thùng thì sẽ rất thẹn thùng, lại có lúc khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.

Buổi tối, trong phòng ngủ.

“Anh ơi, anh nói, chuyện dữ hơn, là phim ngắn ạ?”

Tri Nhạc và Thẩm Trình cùng nằm trên giường, cậu gối đầu lên cánh tay Thẩm Trình, Thẩm Trình ôm cậu. Thân thể hai người rất ấm áp. Ôm cũng là việc mà các đôi yêu nhau thích làm.

Có lẽ do bị Phương Mộc ảnh hưởng, trước khi ngủ Tri Nhạc đột nhiên nhớ tới chuyện này, cậu cũng tự nhiên nhanh trí, kết hợp nó với câu nói của Thẩm Trình.

Thẩm Trình vốn đã nhắm mắt lại nhưng nghe vậy thì lại trợn mắt nghiêng đầu nhìn Tri Nhạc.

“Anh ơi, vì sao chúng ta, không làm, phim ngắn?”

Tri Nhạc vẫn như một tờ giấy trắng nhưng không còn ngây thơ vô tri như trước nữa, có “phim ngắn” và sự “dạy dỗ” của Phương Mộc, dần dần cậu đã hiểu nhiều thứ hơn. Trong lòng cậu cũng không có nhiều tà niệm, cậu chỉ biết rằng đó là một chuyện rất quan trọng giữa những người yêu nhau.

Ánh mắt Thẩm Trình nặng nề, hắn nhìn Tri Nhạc một lúc lâu.

“Không phải không làm,” Thẩm Trình nói: “Còn chưa đến lúc.”

Tri Nhạc hơi lộ vẻ nghi hoặc.

“Anh không phải người theo chủ nghĩa truyền thống, trước hay sau hôn nhân thì với anh đều được.” Thẩm Trình nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, đợi ông nội của em tới, sắp xếp chuyện hôn nhân này xong thì có lẽ ông nội em sẽ yên tâm hơn.”

“Ồ.” Tri Nhạc nghĩ rồi nói: “Vậy hy vọng, ông nội có thể, tới thật nhanh.”

Tri Nhạc lòng dạ trong sáng, không có cảm giác gì nhiều với loại chuyện này, nghi vấn được giải đáp thì yên tâm không nghĩ ngợi nữa.

Tri Nhạc ôm Thẩm Trình, nhắm mắt lại.

Một lát sau.

“Giang Tri Nhạc, không được lộn xộn.” Thẩm Trình trầm giọng nói.

Chân Tri Nhạc cọ tới cọ lui tìm vị trí thích hợp nhất, sau khi bị Thẩm Trình nói như vậy thì lại thành thật không động đậy nữa.

Nhưng đột nhiên Thẩm Trình lại ngồi dậy.

“Anh đi đâu vậy, anh?” Tri Nhạc hỏi.

Thẩm Trình không đáp, xuống giường, xỏ dép lê.

“Anh ơi?”

“Nóng, đi tắm! Cứ ngủ của em đi.” Thẩm Trình như bực dọc, không tức giận nạt nộ cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào phòng tắm.

Không phải đã tắm rồi sao? Tri Nhạc khó hiểu, cậu nằm chờ Thẩm Trình, phòng tắm trong phòng ngủ thấp thoáng truyền tới tiếng nước.

Không biết qua bao lâu, tiếng nước dừng lại.

Thẩm Trình thay bộ đồ ngủ khác, hắn đi chân trần ra khỏi phòng tắm.

Tri Nhạc đã cuộn chăn ngủ rồi, mái tóc mềm mại xõa trước trán, phúc hậu và vô hại.

Thẩm Trình lên giường, nghiêng người nửa nằm xuống, một tay hắn chống đầu, nhìn Tri Nhạc dưới ánh đèn. Tri Nhạc ngủ ngon lành, không hề phát hiện gì.

Thẩm Trình yên lặng nhìn một lúc lâu, trong mắt là tình ý dịu dàng, lại thêm chút bất đắc dĩ và không cam lòng, hắn duỗi tay, như trừng phạt mà bóp mũi của Tri Nhạc, Tri Nhạc không thoải mái nên ngọ nguậy nên hắn đành phải buông tay.

Một lát sau hắn lại nhịn không được mà nhéo má Tri Nhạc.

Cuối cùng Thẩm Trình để Tri Nhạc gối lên vai mình, ôm cậu ngủ.

Khoảng nửa tháng sau, Giang Thiện Nguyên xuất viện.