Cấm Hôn Môi

Chương 125



Hôm sau, trời vẫn nắng nhưng nhiệt độ đã giảm. Sáng sớm ở vùng núi càng thêm lạnh lẽo.

Tri Nhạc tỉnh dậy rất sớm, khi ở nhà cậu luôn dậy sớm. Thẩm Trình đợi cậu ngủ thì trở về phòng mình, hắn đã nói trước cho Tri Nhạc biết rồi, cho nên sáng dậy không thấy Thẩm Trình nằm cạnh thì Tri Nhạc cũng không bất ngờ. Đêm qua cậu ngủ rất ngon, không mộng mị gì, tỉnh dậy trong tâm trạng tốt.

Ngoài cậu ra, Thẩm Minh và Tần Việt cũng dậy từ sớm, hai người ra đường núi chạy bộ buổi sáng.

“Tri Nhạc, lát nữa chị Tiểu Tĩnh của em dậy thì phiền em đưa cho cô ấy một ly nước mật ong —— hôm qua cô ấy uống rượu, có lẽ sáng nay dậy sẽ thấy không thoải mái.” Thẩm Minh mặc áo phông quần đùi thể thao, trước khi đi thì cười dặn Tri Nhạc.

“Ồ, cảm ơn em.” Chu Tĩnh tỉnh dậy, tựa lên ban công trên tầng hai, uống nước mật ong mà Tri Nhạc đưa.

“Thẩm đại ca, bảo chuẩn bị đấy ạ.” Tri Nhạc cười nói.

Chu Tĩnh khẽ mỉm cười, trong nắng sớm, gương mặt không chút phấn son trong trẻo tươi sáng, mang theo cảm giác tươi mát chỉ có ở những cô gái mới đôi mươi.

Tri Nhạc đã gặp qua rất nhiều cô gái, nhất là khi đến thành phố C, phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng có thể nhìn thấy những cô gái xinh đẹp, nhưng trong mắt Tri Nhạc, không ai có thể sánh bằng Chu Tĩnh. Không chỉ xinh đẹp mà tĩnh cách cũng tốt vô cùng.

“Chị Tiểu Tĩnh, chị thật đẹp.” Tri Nhạc nói tự đáy lòng.

“Cảm ơn.” Chu Tĩnh cười đáp.

“Khi em còn nhỏ, từng muốn có một người chị, giống như, chị ấy.” Tri Nhạc cũng ghé lên ban công nói chuyện phiếm với Chu Tĩnh. Tuy Tri Nhạc nói chuyện hơi chậm nhưng hầu như mọi người đều thích nói chuyện với cậu. Cậu luôn chân thành, thành thật, lời khen ngợi của cậu luôn xuất phát từ suy nghĩ thật lòng, khiến người ta vui.

Chu Tĩnh đáp thật lòng: “Chị vẫn luôn coi em là em trai.”

Chu Tĩnh nắm lấy tay Tri Nhạc, hai người rất ăn ý đung đưa tay, đều cười rộ lên.

“Chị Tiểu Tĩnh, chị phải, hạnh phúc nhé.” Tri Nhạc nói.

Chu Tĩnh cười nói: “Đã bắt đầu quản thúc chị rồi đấy.”

Tri Nhạc vội xua tay, có chút ngượng ngùng cười, chỉ vì bây giờ cậu rất hạnh phúc nên cậu cũng hy vọng mọi người xung quanh mình, những người mà cậu quan tâm cũng được vui vẻ hạnh phúc như vậy.

“Chị hiểu ý em.” Chu Tĩnh nói: “Nhưng mà chị, giữa chị và Thẩm Minh…”

Chim chóc dậy sớm bay vút qua, cánh vỗ rơi giọt sương sớm đọc trên lá cây, Chu Tĩnh chủ động nói về Thẩm Minh với Tri Nhạc: “Thẩm Minh, anh ấy…” Cô tạm dừng, dường như cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Thẩm đại ca, rất tốt.” Tri Nhạc tiếp lời.

“Ừ, đúng vậy, rất tốt.” Chu Tĩnh cười nói: “Chị đi theo anh ấy đã nhiều năm rồi, chị rõ hơn bất kỳ ai, dù là trong công việc hay cuộc sống thường ngày thì anh ấy đều không có chỗ chê. Cũng có lẽ vì nguyên nhân ấy mà chị lại không dám tiến thêm một bước. Tri Nhạc à, thật ra chị hơi sợ.”

Người phụ nữ mạnh mẽ, khôn khéo thường ngày giờ lại như một thiếu nữ nhỏ tuổi.

Tri Nhạc lẳng lặng nhìn cô, yên lặng lắng nghe.

Chu Tĩnh nghĩ rồi nói: “Sợ có được rồi lại đánh mất. Nếu đã vậy thì chẳng bằng không bắt đầu, đúng không?”

Chu Tĩnh sinh ra trong một gia đình nghèo khó, những gì cô có được ngày hôm nay đều nhờ sự nỗ lực của bản thân. Vết hằn mà xuất thân gia đình và ký ức thời thơ ấu đã để lại đã chẳng còn bao nhiêu. Chỉ là sâu trong nội tâm vẫn còn chút yếu ớt nhợt nhạt.

Mà Thẩm Minh lại khác hẳn những người khác, anh sắm vai những nhân vật quan trọng trong cuộc đời của Chu Tĩnh: Thời niên thiếu, anh là ân nhân nâng đỡ cô, khi tiến vào xã hội, khi mới vào công ty, anh là cấp trên đồng thời là thầy hướng dẫn trong công việc. Mà trong sinh hoạt thì càng khỏi cần nói, tâm đầu ý hợp, vừa là thầy vừa là bạn…

Mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi người có những cái khó của chính mình, bây giờ Chu Tĩnh trong mắt người ngoài là tấm gương thành công của giới tinh anh trong lòng nhiều cô gái trẻ, nhưng cô cũng bị vây khốn bởi những băn khoăn của mình, như là môn đăng hộ đối, ánh mắt của người ngoài, sự lâu dài của tình yêu, lo lắng cho tương lai vân vân, cô chưa thể thoải mái đón nhận.

Tri Nhạc lẳng lặng lắng nghe, tuy rằng không thể hiểu hết mọi thứ nhưng cậu vẫn kiên nhẫn nghe hết.

Sau khi Tri Nhạc nghe xong, nói: “Xin lỗi chị, em không hiểu lắm.” Cậu nghiêm túc nghĩ rồi nói tiếp: “Nhưng mà, không bắt đầu, mà đã sợ hãi, sự kết thúc, hình như, không đúng lắm.”

Tri Nhạc dừng một lát rồi nói tiếp: “Trong sách nói, đời người ngắn ngủi, phải biết quý trọng mỗi ngày, mỗi cơ hội mình có, muốn làm gì, thì làm ngay. Trong sách cũng nói, trên đời này không có thuốc hối hận. Sách còn nói, yêu, thì phải dũng cảm tiến tới, chứ không phải trở nên, nhát gan, sách còn nói…”



Chu Tĩnh bật cười, “Rồi rồi, chị biết rồi.”

Tri Nhạc bèn dừng việc lục lọi tri thức đã đọc trong sách lại, cậu gật gù, nói: “Anh chị, đều biết, mà lại, không làm được. Rất, đơn giản mà.”

Chu Tĩnh ngẩn ra, tựa như có gì đó đã đánh trúng tim cô.

Cô ngơ ngẩn nhìn Tri Nhạc, bỗng nhiên cười rộ lên, mang theo chút tự giễu và thoải mái.

“Tri Nhạc, em giống một thiên sứ ấy.”

Lần đầu Tri Nhạc được nghe một lời khen như vậy, cậu ngại ngùng sờ mũi, khiêm tốn đáp: “Em vẫn còn, kém lắm.”

Chu Tĩnh cười ha ha.

“Hẳn Thẩm Minh phải cho cậu thêm một căn nhà nữa.” Phương Mộc tỉnh dậy, lười biếng đi tới, hiển nhiên y đã nghe được cuộc đối thoại của hai người.

“Còn canh gà* nào không, múc cho tôi một bát đi.” Phương Mộc nói: “Gần đây tôi hơi suy sụp.”

*Canh gà cho tâm hồn, “Chicken soup for the soul” là một tựa sách kết hợp 101 câu chuyện cảm động cứu chữa linh hồn của mỗi con người

Tri Nhạc đang định nói thì bên trong vọng ra tiếng Thẩm Trình gọi: “Tri Nhạc.”

Thẩm Trình cũng tỉnh dậy rồi.

Tri Nhạc lập tức bỏ lại Phương Mộc và Chu Tĩnh, chạy vào phòng ngủ của Thẩm Trình.

“Anh ơi.”

Tri Nhạc bổ nhào lên giường, Thẩm Trình duỗi cánh tay ôm lấy cậu, Tri Nhạc kêu lên: “Hôn chào buổi sáng.”

Thẩm Trình: “Đợi chút, còn chưa đánh răng.”

“Không sao,” Tri Nhạc cười nói: “Em không chê.”

Thẩm Trình hôn lên trán Tri Nhạc, Tri Nhạc cười hí hửng hôn lên má Thẩm Trình.

“Sáng sớm đã có canh gà, giờ lại thêm cơm tró, chậc…” Phương Mộc đứng ngoài nghe được tiếng bên trong, nhướng mày rồi nhìn về bóng dáng đang chạy bộ trên quốc lộ uốn lượng đằng xa, y trợn trắng mắt.

Chu Tĩnh cười cười, cũng nhìn bóng dáng đang chạy của ai kia như có điều suy tư.

Sau bữa sáng, mọi người bắt đầu sửa soạn lại hành lý của mình, tài xế lục tục dọn hành lý lên xe.

Giang Thiện Nguyên cẩn thận kiểm tra tầng trên tầng dưới một lượt, xem cửa sổ trong kho, trong phòng đã đóng kỹ chưa. Tri Nhạc đi xem cùng ông, đây là nơi cậu được sinh ra và lớn lên, giờ cậu phải đi rồi, tuy biết sau này vẫn có thể trở về nhưng ít nhiều gì vẫn có chút luyến tiếc.

Thẩm Trình vẫn luôn đi cạnh Tri Nhạc.

“Còn chỗ nào em muốn đến không?”

Thẩm Trình đi cùng Tri Nhạc ra đến hồ nước cạnh nhà cùng vườn rau, sau đó hỏi Tri Nhạc.

Tri Nhạc nghĩ rồi lắc đầu.

“Có chỗ này, anh muốn đến xem.” Thẩm Trình nói, hắn nhìn đồng hồ, vẫn còn thời gian, vì vậy hắn nắm tay Tri Nhạc đi đến chỗ đó.

“A, chỗ này.”

Đến nói, Tri Nhạc nhớ ra ngay.

Nơi họ tới là dưới một cây đại thụ. Chính là nơi mà Tri Nhạc và Thẩm Trình gặp nhau lần đầu.

Dưới cái nắng hè chói chang, cành lá của cây đại thụ xum xuê, lá cây càng thêm xanh ngắt, cành lá vươn dài như một tán ô khổng lồ chắn ánh nắng nóng nực ở ngoài, bên dưới là một khoảng đất mát mẻ trong ngày hè.

“Chim nhỏ còn ở đó không?” Thẩm Trình thuận miệng hỏi, ngửa đầu nhìn giữa tán cây, mơ hồ có thể nhìn được tổ chim màu vàng.

“Em đi, nhìn xem.”

Tri Nhạc cởi giày, bám lấy thân cây trèo lên trên.

“Cẩn thận.” Thẩm Trình nhìn chằm chằm vào Tri Nhạc, không ngờ cậu nói lên là lên, hắn không khỏi thấy căng thẳng.

Chân tay Tri Nhạc nhanh nhẹn, cẩn thân leo lên, tìm được cái tổ chim kia thì duỗi đầu nhìn.

Thẩm Trình đứng dưới tàng cây ngẩng đầu nhìn Tri Nhạc, cảnh này thật giống khi ấy hắn men theo đường mòn xuống đây, đột nhiên phát hiện trên cây có người.

Hôm nay trời nắng, không phải bầu trời sau cơn mưa, chân trời có ánh cầu vồng vắt qua. Hôm nay không có cầu vồng mà bầu trời lại càng thêm xán lạn, chiếu sáng cho gương mặt đẹp tuyệt trần của người kia.

“Tri Nhạc.”

“A, không có.” Tri Nhạc ở trên cây trả lời.

Lũ chim non trong mưa gió kia đã lớn lên rồi bay đi, hướng về không trung rộng lớn xanh thẳm.

Tri Nhạc định xuống cây, vừa cúi đầu đã nhìn thấy Thẩm Trình đứng bên dưới. Thẩm Trình đang nhìn cậu chăm chú, vì vậy bốn mắt gặp nhau.

“A, anh,” Tri Nhạc nói: “Ngày đó…”

Hiển nhiên Tri Nhạc cũng nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó, thật sự quá giống bây giờ. Tri Nhạc bật cười như hiểu tại sao tự nhiên Thẩm Trình lại muốn tới đây một chuyến.



“Nhảy xuống đi.” trong mắt Thẩm Trình có ý cười, “Lần này anh sẽ đỡ được em.”

Thẩm Trình giang tay.

Tri Nhạc không hề do dự, cậu cười buông tay nhảy xuống khỏi cây, lọt vào vòng tay Thẩm Trình, lọt thỏm vào lồng ngực hắn.

“Ngày đó, chúng ta, đã hôn nhau đó.” Tri Nhạc nói, sau đó ánh mắt dừng lại trên môi Thẩm Trình.

“Đó là, nụ hôn đầu tiên của em đó.” Tri Nhạc nói.

“Khéo quá, đó cũng là nụ hôn đầu tiên của anh.” Thẩm Trình cười khẽ.

Tri Nhạc vẫn còn nhớ rõ tâm tình ngày hôm đó của mình, sợ hãi nhiều hơn vui mừng, sau đó chỉ muốn chạy đi thật nhanh. Mà thực sự thì cậu cũng đã chạy mất.

“Nếu ngày đó anh giữ chặt em lại rồi hôn em thêm lần nữa, thì sẽ thế nào nhỉ?” Thẩm Trình ôm Tri Nhạc, hắn thì thầm, nếu khi ấy hắn thực sự kéo Tri Nhạc lại thì chuyện sẽ phát triển thế nào đây.

Tri Nhạc nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp: “Em sẽ la lên, sau đó, anh bị người cả thôn đánh.”

Thẩm Trình không nhịn được mà cười nhẹ ra tiếng.

Gió mát thoang thoảng, lá cây xào xạc, trên đồng ruộng không có ai sinh sống, trời đất lặng yên, như thể trên đời này chỉ còn lại hai người bọn họ mà thôi.

Thẩm Thái Viễn từng nói, nếu Tri Nhạc không bị bệnh, nói không chừng sẽ chẳng có chút dính líu gì đến hắn cả. Thẩm Trình từng thử nhưng không thể tượng tượng ra cái cảnh tượng ấy, bây giờ hắn ra lại, nếu Tri Nhạc không bị bệnh, vẫn giống những người khác, đi học rồi lên thành thị học đại học, kết bạn… nhưng một ngày nào đó họ sẽ vẫn gặp được nhau, sau đó quen nhau rồi tiến tới yêu đương.

Giống như ngày đó Tri Nhạc ngã từ trên cây xuống rồi chạy trốn, sau đó họ vẫn gặp lại nhau…

Dù là loại phương thức nào, vòng đi vòng lại, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ ở bên nhau.

Mọi chuyện đã có trời cao sắp xếp, đây cũng là điều mà Thẩm Thái Viễn từng nói, hết thảy đều có vận mệnh sắp xếp. Trước đây Thẩm Trình vẫn vô cảm với câu nói này, giờ hắn tin rồi.

“Anh ơi, anh còn đau không?”

Tri Nhạc bỗng duỗi tay vuốt ve chân mày của Thẩm Trình. Dưới ánh nắng, vết sẹo nhợt nhạt kia không thể giấu nổi, chỉ cần chú ý một chút là nhìn ra ngay.

Thẩm Trình còn tưởng rằng Tri Nhạc sẽ không nhìn thấy, nhưng không ngờ đã bị cậu phát hiện. Tối qua khi Tri Nhạc cùng hắn nằm cạnh nhau, cậu đã vài lần đụng vào thân thể hắn như đang sờ gì đó… Bây giờ thì xem ra họ không thể giấu cậu hoàn toàn.

Thẩm Trình không tiếp tục giấu giếm, nói: “Đã tốt rồi.”

“Ồ.” Tri Nhạc nói: “Chỉ có nơi này thôi ạ?”

Thẩm Trình dừng một chút, trả lời: “Còn có mấy vết thương nhỏ nữa, nhưng đều không sao rồi. Em xem, không phải đã tốt cả rồi sao?”

Tri Nhạc lại ồ một tiếng, cậu vẫn nhìn vết sẹo trên trán Thẩm Trình, mày hơi nhíu lại.

“Một thời gian nữa thì vết sẹo sẽ biến mất mà, em đừng lo.” Thẩm Trình nhẹ giọng nói: “Sao em lại biết, ai nói cho em, hửm?”

Hẳn không phải là Tần Việt cùng Thẩm Minh, Chu Tĩnh cũng sẽ không nói, như vậy hẳn là Phương Mộc, có lẽ khi hai người nói chuyện phiếm, y đã vô tình lỡ miệng, hoặc là Giang Thiện Nguyên để lộ gì đó. Thẩm Trình suy đoán.

Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán.

Tri Nhạc nói: “Ngày đó, em nghe được, tiếng phanh xe.”

Thẩm Trình hiểu.

Ngày đó trong điện thoại có tiếng va chạm rất lớn, Tri Nhạc đã nghe thấy, không biết cậu suy đoán thế nào, tóm lại là cậu đã biết. Cũng có nghĩa là ngay từ đầu Tri Nhạc đã biết Thẩm Trình xảy ra chuyện.

Đến nỗi sau này Thẩm Trình tự nhiên “đi công tác nước ngoài”, dù Tri Nhạc không thể phán đoán thật giả nhưng có lẽ cũng đã ngờ ngợ, chỉ cần nghe được giọng Thẩm Trình, có thể liên hệ với nhau, biết hắn vẫn ổn là được, mấy cái khác thì không quan trọng.

Từ trước tới giờ, Tri Nhạc là một người không thể giấu điều gì, mà chuyện này lại giấu rất kỹ, không để lộ ra chút gì.

Ánh mắt Thẩm Trình sâu thẳm, hắn không biết mình nên nói gì, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Xin lỗi em, anh không nên gạt em —— vì sao em vẫn luôn không hỏi?”

Tri Nhạc chậm rãi nói: “Mọi người không muốn, em biết, thì em sẽ, không biết.”

Thẩm Trình nhất thời không biết phải nói cái gì.

Tri Nhạc cùng Thẩm Trình dựa lưng lên thân cây, mười ngón tay đan vào nhau, Tri Nhạc lại nói: “Về sau, không như vậy nữa, được không?”

Thẩm Trình nghiêng đầu nhìn Tri Nhạc, đôi mắt Tri Nhạc sáng ngời như ánh mặt trời mới mọc.

“Em muốn, ở cùng anh.” Tri Nhạc nhẹ nhàng nói: “Lúc, như vậy. Dù bất cứ, lúc nào.”

Tim Thẩm Trình vừa mềm vừa xót, cách biểu đạt Tri Nhạc vẫn có chút vụng về, nhưng lại thắng nghìn vạn từ, thắng tất cả lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển trên đời này.

Giọng Thẩm Trình hơi khàn, nói được.

“Vậy, đã hứa rồi đấy.”

Thẩm Trình lại nói được.

Hình như Tri Nhạc vẫn có chút không yên tâm, lại nói thêm lần nữa: “Sau này anh, không được bị thương, nhất định không được như thế. Phải ngoan một chút, được không?”

Thẩm Trình vẫn là nói được.

Tri Nhạc có vẻ rất sung sướng, cậu nhìn Thẩm Trình: “Phải mãi mãi, ngoan như vậy nhé.”



Thẩm Trình cũng cười rộ lên, mắt hắn phản chiếu ánh mặt trời cùng nụ cười của Tri Nhạc, hắn ôn nhu nói: “Ừm, anh đã biết, anh sẽ mãi mãi ngoan như thế.”

Thẩm Trình cúi người, Tri Nhạc cũng thuận theo nhắm mắt lại.

Trước cửa nhà Giang gia.

Hành lý đã được cất hết lên xe, cũng giống lần trước, trong sân đứng đầy người đến tiễn.

Trưởng thôn nhận chìa khóa nhà, nói với Giang Thiện Nguyên: “Ông cứ yên tâm đi, chúng tôi sẽ giúp ông chăm sóc căn nhà. Khi nào về ở thì gọi điện trước, mọi người sẽ sắp xếp giúp ông.”

Giang Thiện Nguyên gật gật đầu, há miệng ra, ông có chút không nỡ.

Bọn Thẩm Minh đã lên xe, chỉ còn Giang Thiện Nguyên và Tri Nhạc đang nói tạm biệt với hàng xóm láng giềng.

Tri Nhạc cùng Thẩm Trình sóng vai nhau đứng cạnh Giang Thiện Nguyên.

“Mấy năm nay, ông cháu tôi đã được mọi người chiếu cố nhiều rồi.” Giang Thiện Nguyên nói.

Trưởng thôn nhìn Tri Nhạc, ông cười nói: “Trong những đứa nhỏ trong thôn này thì chúng tôi lo nhất là Tri Nhạc, giờ Tri Nhạc đã có chốn về, bọn tôi cũng yên tâm. Mấy năm nay hai ông cháu sống chẳng dễ dàng gì, sau này đều là ngày lành tháng tốt, lão Giang, Tri Nhạc, phải vui vẻ mà sống nhé. Có thời gian thì thường xuyên về chơi.”

“Được.” Giang Thiện Nguyên nắm lấy tay trưởng thôn.

Mấy năm nay, ngoài người thân là Giang Thiện Nguyên che chở cho Tri Nhạc ra thì vẫn còn những người trong thôn ấm áp thiện lương nữa, họ đều ăn ý tạo ra một môi trường thân thiện, cố gắng hết sức bảo vệ thế giới hồn nhiên của Tri Nhạc.

“Anh Tri Nhạc ơi.” Một cậu bé thở hổn hển chạy tới.

Chính là bạn nhỏ lần trước truyền lời thay anh bạn thân Nhị Cẩu của Tri Nhạc, lần này cậu bé cũng mang lời nhắn của anh chàng thần bí kia đến.

“Anh Nhị Cẩu nói, nghe nói đối tượng của cậu không tệ, vậy anh an tâm rồi. Cậu và anh ta phải sống thật tốt, giống lời bài hát ấy, cực kỳ cực kỳ hạnh phúc.” Bé trai bắt chước giọng điệu của người lớn giống như đúc, vẻ mặt thay đổi, lớn tiếng nói: “Nếu mà anh ta bắt nạt cậu thì phải nói cho anh Nhị Cẩu, đợi anh nghỉ thì sẽ đến đánh anh ta cho cậu.”

Thẩm Trình nhướng mày.

Mọi người cười vang, có người cười nói cái tên Nhị Cẩu này, cũng không nhìn xem có thể đánh thắng được người ta không, biết rõ còn khoác lác. Tri Nhạc cũng cười theo, nói với cậu bé: “Hiểu rồi. Sẽ không, bắt nạt đâu.”

Thẩm Trình kéo tay Tri Nhạc, hắn nhìn mọi người, cúi gập người thật sâu. Tri Nhạc cũng cúi người theo.

Trong sân im lặng.

Có người lau khóe mắt.

“Đứa trẻ ngoan, sống tốt nhé.”

Chợt lại có người cười nói: “Đến lúc đó phải mời chúng tôi đến uống rượu mừng đấy.

Thẩm Trình trịnh trọng nói: “Chắc chắn ạ.” Hắn không có hứa suông thêm lời nào khác, tương lai còn dài, còn có năm tháng sau này chứng minh.

Tài xế đỡ Giang Thiện Nguyên lên chiếc xe đi đầu, Thẩm Trình cầm balo của Tri Nhạc, mở cửa xe ra để Tri Nhạc vào ngồi trước, sau đó hắn gật đầu với mọi người, lại cúi đầu thêm lần nữa rồi lên xe đóng cửa lại, rời đi.

Tri Nhạc vẫn có chút buồn, rời đi có ý nghĩa thế nào, trong lòng cậu ngờ ngợ, nhưng lần ly biệt này lại khác lúc trước, Tri Nhạc ghé lên cửa sổ xe, nhìn những gương mặt tươi cười kia, dần dần cũng cười lên.

“Anh ơi.”

“Ừ.”

Thẩm Trình nắm tay Tri Nhạc, mười ngón tay đan vào nhau, hai người nhìn nhau, Thẩm Trình cong môi, khẽ hôn lên trán Tri Nhạc, cả hai đều bật cười nhìn về phía trước, phía trước là con đường phủ kín ánh mặt trời, nắng vàng muôn nơi, soi sáng con đường dẫn đến một cuộc sống tốt đẹp khác cho họ.

Chương 72