Cấm Hôn Môi

Chương 114



Từ khi biết được ngày Giang Thiện Nguyên sẽ xuất viện, Tri Nhạc đã làm một cuốn lịch đếm ngược, đếm từng ngày trôi qua.

Cuối cùng cũng đến ngày hôm nay.

Máy bay hạ cánh vào buổi chiều, Thẩm Trình nghỉ làm nửa ngày, cùng Tri Nhạc đến sân bay đón ông.

Hôm nay mặt trời lên cao, Tri Nhạc nắm tay Thẩm Trình đứng chờ ở cửa sân bay, vẻ mặt vô cùng mong ngóng. Dạo gần đây Tri Nhạc thường xuyên trò chuyện cùng Giang Thiện Nguyên, Tri Nhạc nói muốn đến đón ông khi xuống máy bay, Giang Thiện Nguyên cũng không để ý lắm, mãi đến khi thấy Tri Nhạc ở sân bay thì ông mới dám tin rằng cậu thực sự tới.

Thế mà cậu dám tới sân bay, thế mà có thể thích ứng với nơi ồn ào như vậy, thật sự rất đáng ngạc nhiên.

“Ông nội ơi!”

Tri Nhạc ôm chặt lấy Giang Thiện Nguyên, hốc mắt hơi đỏ lên.

“Không được khóc đâu, ở đâu nhiều người thế này cơ mà.” Giang Thiện Nguyên cười nói, “Người Thẩm gia chê cười con bây giờ.”

Tri Nhạc buông Giang Thiện Nguyên ra, quay sang nhìn Thẩm Thái Viễn đang đứng cạnh, cậu lễ phép chào: “Ông nội Thẩm.”

Thẩm Thái Viễn tinh thần sảng khoái, ông cười ha hả: “Gọi ông nội là được rồi, ông nội Thẩm cái gì chứ.”

Tri Nhạc nhìn Giang Thiện Nguyên rồi lại nhìn Thẩm Trình.

Thẩm Trình tiến lên, vẻ mặt lễ phép nghiêm cẩn, mỉm cười: “Ngài hồi phục tốt quá. Hoan nghênh ngài tới,” hắn dừng một lát rồi tự nhiên nói tiếp: “Ông nội.”

Giang Thiện Nguyên híp mắt cười rộ lên.

Thẩm Thái Viễn đứng cạnh ho khan một cái, Thẩm Trình quay sang trước mặt ông, hắn như chưa phát hiện ra vẻ chế nhạo trong ánh mắt minh mẫn của ông, bình tĩnh nói: “Cũng hoan nghênh ngài đã trở về, ông nội.”

Đây là lần đầu Tri Nhạc phải tách khỏi Giang Thiện Nguyên lâu đến vậy, suốt chặng đường về nhà, cậu đều ngồi cạnh Giang Thiện Nguyên, nói với nhau không dứt chuyện.

Giang Thiện Nguyên may mắn chiến thắng được bệnh tật, sau đó ông phục hồi khá tốt, chỉ là người đã gầy rạc đi, bởi vì phải giải phẫu và làm hóa trị nên ông phải cạo trọc, sau khi xuất viện ông đã đội mũ.

“Đau không ạ?” Tri Nhạc đau lòng hỏi.

Đương nhiên cậu có thể nhìn ra Giang Thiện Nguyên đã gầy đi rất nhiều, còn gầy hơn cả lần trước hai người gọi video cho nhau nữa.



“Đau lắm, cho nên con phải chăm sóc tốt cho thân thể, không được để mình bị bệnh, hiểu không?” Giang Thiện Nguyên cười nói: “Dù sao bây giờ đã không còn đau nữa rồi, không sao hết. Nhưng mà ông biến thành xấu xí mất rồi.”

Giang Thiện Nguyên bỏ mũ ra cho Tri Nhạc xem cái đầu trọc của ông.

Tri Nhạc sờ sờ đầu Giang Thiện Nguyên, nói: “Không xấu. Sau này, con sẽ mua cho ông, cái mũ thật đẹp.”

Xe lái thẳng về nhà cũ Thẩm gia.

Thẩm Minh cũng trở lại nhà cũ, anh đang chờ mọi người trong sân rồi.

“Ồ, hai anh em này, từ nhỏ đã giống nhau như đúc cùng một khuôn rồi, đến lúc trưởng thành còn giống nhau thế này sao.” Giang Thiện Nguyên nhìn Thẩm Trình và Thẩm Minh đứng sóng vai nhau.

“Vẫn có chỗ khác nhau ạ.” Thẩm Minh chào hỏi xong thì đỡ Giang Thiện Nguyên đến phòng khách ngồi, anh nói: “Thực ra cháu cao hơn nó mấy centimet đấy, cười lên cũng đẹp trai hơn nữa.”

Thẩm Trình còn chưa nói cái gì Tri Nhạc đã mở miệng nói: “Anh trai, đẹp trai hơn mà.”

Thẩm Minh:……

Thẩm Trình nhướng một bên mày, không đánh cũng thắng.

“Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi,” Thẩm Minh nói: “Mà trong mắt những người khác, anh trai của em quá lạnh lùng, anh cười lên mới thân thiện hơn này, bởi vậy mới được nhiều người yêu quý hơn.”

“Tiểu Minh còn chưa kết hôn nhỉ, nói vậy tức là đã có người mình thích sao?” Giang Thiện Nguyên cười tủm tỉm hỏi.

Tiểu Minh:……

Tri Nhạc nghe đến đó, bỗng nhớ ra điều gì đó, cậu nhìn Thẩm Minh: “Sao chị Tiểu Tĩnh, không tới ạ?”

Nụ cười của Thẩm Minh cứng lại, anh cảm thấy đầu gối mình đau quá, bị trúng thêm một mũi tên nữa rồi.

“Tiểu Tĩnh?” Giang Thiện Nguyên hỏi: “Là cô gái mà Tiểu Minh thích hả?”

Thẩm Minh gật đầu, tiện thể nói với Tri Nhạc: “Tri Nhạc, lần sau em có thể hẹn chị Tiểu Tĩnh tới cùng nha.”

Tri Nhạc đang định gật đầu thì lại nghe Thẩm Thái Viễn hừ một cái: “Đã nhiều năm rồi, ngày nào người ta cũng ở cạnh mà đến giờ còn phải nhờ người khác giúp mình mời đến nhà, đúng là làm mất thể diện của tám đời nhà họ Thẩm này.”

Thẩm Minh:…………

Thất bại ba lần liên tiếp.

Ở ngoài thì Thẩm Minh được gọi là hồ ly mặt cười, trên thương trường không có ai có thể trên cơ anh, mà về đến nhà lại không có sức chiến đấu, uy nghiêm của cháu trai cả và anh lớn chẳng còn sót lại chút gì.

“Mọi người cứ từ từ nói chuyện đi, cháu vào bếp xem hôm nay ăn gì.” Thẩm Minh thức thời đứng lên rời đi.

Đã lâu rồi nhà cũ Thẩm gia không được náo nhiệt đến vậy, quản gia và nhóm người hầu đều hí hửng bận rộn.

Thẩm Thái Viễn hơi thổn thức, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng. Giữa Thẩm Trình và Thẩm Minh đã xảy ra chuyện gì thì ông không hỏi kỹ. Bây giờ hai đứa cháu cùng nhau về nhà đã nói lên tất cả rồi.

Một bữa cơm hoà thuận vui vẻ.

Buổi chiều trời nắng chói chang, ngoài trời quá nóng, Giang Thiện Nguyên còn cần dưỡng bệnh, không nên đi lại nhiều, sau khi họ ngồi hàn huyên một lát thì đi ngủ trưa.

Tri Nhạc vẫn luôn ở cạnh ông.

Thẩm Trình có phòng riêng của mình, sau khi nhìn Tri Nhạc đi vào phòng cho khách thì hắn cũng về phòng mình ngủ một giấc.



Tối đó mọi người đi tản bộ trong sân, đưa Giang Thiện Nguyên đi tham quan khu vườn. Lần trước tới chỉ ở mấy ngày ngắn ngủi, trong lòng lại vướng bận chuyện bệnh tình nên đương nhiên là ông không có tâm trạng quan sát, bây giờ mới có thể nhàn rỗi để chậm rãi ngắm nghía.

Thẩm gia là một tòa nhà cổ có trăm năm lịch sử. Một tòa nhà cổ như vậy mà đến giờ vẫn dùng làm nơi ở thì cũng thuộc hạng máu mặt trong nước. Kiến trúc, hoa cỏ cây cối, núi giả đình đài trong nhà đều có lịch sử lâu đời. Tuy sau này đã cải tạo nhiều lần, còn lắp đặt thêm mấy trang thiết bị hiện đại nhưng về tổng thể vẫn giữ được bố cục ban đầu và sự cổ kính rêu phong.

Giang Thiện Nguyên và Thẩm Thái Viễn đi tuốt đằng trước, vừa đi vừa chống gậy.

Tri Nhạc đi cạnh Giang Thiện Nguyên để đỡ ông, vừa đi vừa tiếp chuyện hai ông cụ. Thẩm Minh và Thẩm Trình đi cuối cùng.

“Oa.”

Tri Nhạc ngẩng đầu nhìn cây bạch quả cao lớn, cậu nghe ông quản gia giới thiệu thì biết gốc cây này đã hai trăm tuổi rồi, nghe vậy cậu lập tức thốt lên ngạc nhiên.

“Đến tháng 10, tháng 11 mùa lá rụng, lá cả cây chuyển màu vàng kim mới là đẹp.” Thẩm Thái Viễn nói: “Đến lúc đó nhớ tới chơi nhé, ông nội chụp ảnh cho cháu.”

Tri Nhạc gật đầu đầy chờ mong.

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước. Tri Nhạc vẫn đi bên cạnh Giang Thiện Nguyên, nghe những câu chuyện lịch sử ấy đến mê mẩn.

“Có ông nội là quên anh trai ngay.”

Thẩm Minh khoanh tay, thấp giọng nói chậm rãi, nói như vô ý mà lại như cố tình.

Thẩm Trình và Thẩm Minh bị tụt lại ra sau mấy bước. Hôm nay khó khăn lắm hai người mới có dịp gác lại công việc, mặc đồ thoải mái, đi dạo cùng các ông cụ. Đây là nơi họ đã sinh ra và lớn lên, đương nhiên đã quen thuộc với từng nhành cây ngọn cỏ nhưng lâu rồi chưa nhìn ngắm kỹ đến vậy nên họ cũng không thấy chán.

Ánh mắt của Thẩm Trình luôn dừng lại trên người Tri Nhạc đang đi phía trước.

Hắn không tiến lên đi cùng Tri Nhạc, thứ nhất là vì đường đi chật hẹp, không có chỗ cho nhiều người đi song song với nhau, thứ hai là hai ông cháu xa nhau lâu ngày mới được đoàn tụ, cần phải cho họ thời gian trò chuyện.

Thẩm Trình nhàn nhạt liếc Thẩm Minh một cái.

“Có người bên ngoài thì thì nắm chắc phần thắng, có thể khống chế mọi chuyện, thực tế thì…” Thẩm Minh tiếp tục đè thấp giọng: “Cũng chẳng khá hơn anh được bao nhiêu.”

Môi mỏng của Thẩm Trình hơi mím lại, không nói gì.

“Bây giờ hai đứa đang trong giai đoạn yêu đương mãnh liệt hả?” Thẩm Minh cong mắt cười: “Sao anh lại cảm thấy rằng chỉ có người nào đó đơn phương nhiệt tình nhỉ.” Thẩm Minh nhìn Tri Nhạc đi đằng trước rồi nhún nhún vai.

“Muốn đánh nhau à? Tên bại trận.” cuối cùng Thẩm Trình cũng mở miệng, lạnh lùng nói.

Thẩm Minh nhướng mày: “Khi còn nhỏ là nhường em thôi. Hiện tại sẽ không nhường nữa.”

“Thử xem?”

Hai người dừng bước, đang định thủ thế thì chợt phát hiện mình đang ở trong đình hóng gió nhỏ hẹp, khi còn bé thì họ thường đứng đây khoa tay múa chân tập Taekwondo. Ngày nay tổng giám đốc bá đạo cũng có tuổi thơ đấy, cũng giống mấy cậu bé bình thường thôi, hai anh em thường xuyên vận động thực hành đánh đấm, ở đây mẹ hoặc cha không thể không đứng bên cạnh trông.

Hai người đồng thời nhớ lại chuyện cũ, yên tĩnh chốc lát.

Sau đó họ liếc nhau, thu tay chân lại, cùng sóng vai đi về phía trước để bắt kịp đội ngũ.

Tối đó.

Đêm nay Thẩm Trình cùng Thẩm Minh đều ngủ lại, nhà cũ Thẩm gia đèn đuốc sáng trưng, nhóm người hầu dọn dẹp phòng ốc, đêm đen sâu thẳm, Giang Thiện Nguyên và Thẩm Thái Viễn đã bôn ba đường dài nên mệt rũ, hai ông về phòng ngủ trước. Những người khác cũng lục tục đi đánh răng rửa mặt.

“Anh ơi, đây là phòng của anh, khi còn nhỏ ạ?”



Tri Nhạc vào phòng Thẩm Trình, tò mò quan sát.

Phòng không lớn như căn phòng ở tòa biệt thự kia, phong cách cũng khác.

Thẩm Trình kéo Tri Nhạc đến bên mép giường rồi ngồi xuống.

“Ừm, đây là, anh và Thẩm đại ca, khi còn nhỏ ạ?”

Tri Nhạc nhìn khung ảnh để trên bàn học, bên trong là một bức ảnh gia đình. Trong ảnh là Thẩm Trình và Thẩm Minh mặc tây trang giống nhau như đúc, họ nắm tay cha mẹ, lạnh lùng nhìn vào ống kính.

Thẩm Trình tiện tay cầm khung ảnh lên xem rồi đưa tới trước mặt Tri Nhạc.

“Đâu mới là anh?”

Khi còn nhỏ Thẩm Minh và Thẩm Trình bị mẹ “kiểm soát”, từ kiểu tóc đến tất chân đều giống y hệt nhau. Khi chụp ảnh cả hai còn cùng nhau bày vẻ mặt lạnh lùng, vẻ mặt không khác nhau là bao. Nếu không phải nhớ vị trí đứng của mình hôm đó thì dù là bản thân Thẩm Trình hay Thẩm Minh thì cũng khó mà phân biệt được.

Hỏi Tri Nhạc cũng chỉ là thuận miệng mà thôi.

Nhưng Tri Nhạc quan sát một lát lại có thể chỉ ra đúng ai là Thẩm Trình.

“Người này.”

Dù là Thẩm Trình thì cũng phải kinh ngạc: “Sao lại nhìn ra được thế?”

Tri Nhạc sờ mũi, nhưng cậu không nói rõ được lý do.

Là trực giác sao? Thẩm Trình chỉ có thể nghĩ đến cái đó. Thẩm Trình cong môi, dù có tại sao thì, cái cảm giác hắn có đi đâu thì cũng được nhận ra trước tiên rất đáng để hưởng thụ.

Tri Nhạc còn đang xem bức ảnh kia, hình như cậu có điều suy tư.

Một lát sau, cậu ngẩng đầu hỏi: “Anh ơi, trước đây chúng ta, từng gặp nhau rồi sao?”

“Chưa từng.” Thẩm Trình đáp, “Làm sao vậy?”

Trước kia Thẩm Thái Viễn và Giang Thiện Nguyên từng gặp Tri Nhạc và hắn khi còn nhỏ, nhưng Thẩm Trình nhớ rõ chắc chắn là hồi bé mình chưa từng gặp Tri Nhạc lần nào, mãi đến lần “đính hôn” này mới là lần đầu tiên cả hai gặp nhau.