Cách Một Cảnh Cửa

Chương 78: Lời chưa nói hết



Tần Huân không vào phòng ngủ, nằm luôn trên ghế sô pha ở phòng khách, cửa phòng ngủ mở hé ra một chút, để khi Sầm Từ tỉnh lên tiếng gọi thì anh có thể nghe thấy.

Cứ thế Tần Huân mơ mơ, màng màng chìm vào giấc ngủ.

Lần này anh mơ một giấc mơ thật dài.

Trong giấc mơ anh trở về đêm tuyết rơi nhiều năm trước.

Anh lái xe đến khu biệt thự ngoại ô thành phố, trong căn nhà sáng trưng ánh đèn, trong một thư phòng trình chiếu tài liệu và video về buổi tọa đàm, có một hình nộm rất giống Thẩm Tự lẳng lặng ngồi im trên ghế.

Anh tiến lên tìm thấy di động Thẩm Tự để lại.

Trong điện thoại chỉ có một câu: Chúng ta cùng ở sa mạc, lạc đà trắng đi về phía tôi, cậu vẫn ở chỗ cũ nhỉ, bởi vì chắc chắn cậu không ngờ được...

Chưa kịp gõ hết câu, cũng chưa kịp gửi cho anh.

Tần Huân bất chợt mở mắt.

Trong nhà mờ tối, tấm rèm che khuất ánh sáng ngoài trời, nên trước mắt Tận Huân là ánh sáng lờ mờ, yên tĩnh.

Anh tìm đồng hồ trên bàn uống nước để nhìn giờ, mới ngủ được nửa tiếng, nhưng giấc mơ này dài như đã trải qua mấy kiếp người.

Mặt trời lúc này dần lên cao.

Câu nói Thẩm Tự để lại rất kỳ lạ và khó hiểu, dù là người ngoài nhìn thấy cũng không thể đoán được ý nghĩa của nó, tính cách Thẩm Tự luôn là như vậy.

Năm đó, Thẩm Tự gọi điện mời anh đến thành phố Nam, anh còn nhớ rõ đêm ấy tuyết rơi rất nhiều, nhiều đến nỗi gây tắc nghẽn giao thông trong thành phố.

Đèn xe và đèn lồng đỏ treo dọc hai bên đường cứ trải dài mãi, nhìn không thấy cuối đường.

Anh gửi tin nhắn cho Thẩm Tự, nói cho anh ấy biết tình hình giao thông, lúc đó Thẩm Tự còn gửi tin nhắn trả lời lại là: Mùa đông đường trơn trượt, chú ý an toàn.

Tới khi anh đến nơi ở của Thẩm Tự, thì lại không thấy Thẩm Tự đâu nữa.

Chỉ còn câu nói kia.

Anh hiểu con người Thẩm Tự, chỉ khi rơi vào tình huống nguy hiểm anh ấy mới nói khó hiểu như thế, mục đích là để truyền tin.

Người khác có thể không hiểu câu nói, nhưng Tần Huân có thể sẽ hiểu.

Năm ấy Thẩm Tự chủ yếu nghiên cứu những dự án liên quan đến trí nhớ con người, đề tài này thực ra không được người cùng ngành tán thành, nó chất chứa nhiều rủi ro, nhưng ngay trước đêm mất tích Thẩm Tự còn vô cùng hào hứng gọi điện cho Tần Huân, muốn anh mau quay về thành phố Nam.

Có thể khiến Thẩm Tự phấn khích như vậy, đoán sơ cũng biết là vấn đề liên quan đến dự án, chuyện này chắc là bước đột phá quan trọng của dự án rồi.

Đáng tiếc, Thẩm Tự lại mất tích, Tần Huân không thể hiểu hết nội dung cụ thể của dự án, anh chỉ biết một điều, Thẩm Tự đã thành công.

Ý nghĩa câu nói cũng chính là tin tức mà Thẩm Tự muốn gửi cho anh trong tình cảnh vô cùng khẩn cấp.

Chúng ta cùng ở trên sa mạc, lạc đà trắng đi về phía tôi...

Thật ra ý câu này là Thẩm Tự đề cập đến điều kiện của dự án, mấy lần đi vào bế tắc, liên tục thất bại, thậm chí rơi vào ngõ cụt, giống như người bộ hành giữa sa mạc hoang vu, nhìn thấy lạc đà trắng khi gần cận kề cái chết.

Trong truyền thuyết, lạc đà trắng là sứ giả ông trời phải xuống, nếu người đang hấp hối trong sa mạc nhìn thấy lạc đà trắng sẽ được cứu giúp.

Lạc đà trắng đi về phía anh ấy, nghĩa là anh ấy đã giải quyết được khó khăn rồi.

Thẩm Tự nói, cậu vẫn ở chỗ cũ nhỉ...

Câu này cũng mang hàm ý nghĩa sâu xa.

Thật ra ngày trước Tần Huân không hoàn toàn ủng hộ Thẩm Tự nghiên cứu dự án trí nhớ con người, hơn nữa anh còn cá với Thẩm Tự, cho rằng dự án này sẽ không thành công.

Tần Huân có quan điểm rằng, trí nhớ không phải phần mềm máy tính, nó tồn tại và chứa đựng nhiều cảm xúc con người, là nền tảng phản ánh gián tiếp sự tồn tại của tiềm thức, dù bị lãng quên cũng không thể nào thay thế được, một khi cưỡng chế thay thế, vậy sau này chắc chắn sẽ gây mâu thuẫn với tiềm thức.

Nên Thẩm Tự mới nói Tần Huân vẫn còn đang giậm chân tại chỗ, ám chỉ anh đã thua.

Những câu nói đó còn dở dang...

Đó cũng chính là điểm mấu chốt nhất, là tình huống cụ thể liên quan đến dự án Thẩm Tự muốn cho Tần Huân biết, nhưng hiển nhiên là không kịp nói hết.

Thẩm Tự dùng cách này gửi tin tức, thật ra là đã suy nghĩ rõ ràng, giống như Tần Huân thấu hiểu Thẩm Tự, Thẩm Tự cũng thấu hiểu Tần Huân vậy.

Thẩm Tự tin rằng Tần Huân sẽ tìm ra sự thật nhờ manh mối trong câu nói này.

Thậm chí là sự thật vì sao Thẩm Tự lại mất tích.

Tần Huân ngồi dậy, day hai bên thái dương.

Anh không biết Thẩm Tự đã đánh giá anh quá cao, hay đánh giá cao bản chất của toàn bộ sự việc mà mấy năm nay anh vẫn luôn điều tra, nhưng rốt cuộc cũng chỉ tra được bề nổi, anh bắt đầu nghi ngờ Thẩm Tự có lẽ còn đang che giấu chuyện gì đó, hoặc còn chuyện khác mà anh chưa nghĩ tới.

Nhưng dù vì nguyên nhân nào, chuyện Thẩm Tự mất tích không hề đơn giản như vậy.

Nhớ năm đó, một người khác ngành như anh bị Thẩm Tự ép thành cùng ngành...

Nhớ năm đó, anh và Thẩm Tự có thể tranh cãi ba ngày, ba đêm vì một đề tài tâm lý, sau khi cùng say bí tỉ lại thân thiết như lúc ban đầu...

Nhớ năm đó, anh tên Tân Túc chứ không phải Tần Huân

Trong phòng ngủ bỗng có tiếng động.

Tần Huân hoàn hồn, nhanh chóng ngồi dậy bước đến phòng ngủ.

Trong phòng, Sầm Từ lảo đảo đứng dậy rời giường, hình như đang tìm đôi dép lê, chân cô lê lết trên sàn nhà, đầu vẫn cúi gục, cơ thể lắc lư.

Tần Huân thấy vậy vội đi vào dìu Sầm Từ, hỏi cô muốn gì?

“Nước, khát...” Sầm Từ vừa mơ mơ, màng màng vừa nói.

Nhìn là biết Cẩm Từ còn chưa tỉnh hẳn, nhưng cô không quên tìm nước uống, điều này khiến Tần Huân dở khóc dở cười.

Dù đang ngủ say như chết, nhưng dường như khả năng tự chăm lo bản thân cũng tốt hơn nhiều so với lúc cô tỉnh táo.

Tần Huân đã chuẩn bị sẵn nước ở đầu giường từ sáng, anh rót cho Sầm Từ, thấy cô vẫn đang nhắm tịt mắt, liền đưa cốc nước đến bên miệng cô.

Ăn cơm, uống nước vốn là bản năng sinh lý của con người, tuy Sầm Từ còn chưa tỉnh ngủ hẳn, nhưng khi cốc nước được đưa tới gần miệng, cô ngoan ngoãn tựa vào ngực Tần Huân, từ từ uống.

Cô uống hết ba cốc nước.

Tần Huân cảm thán, uống khỏe thật.

Uống nước xong Sầm Từ lại lảo đảo về giường, Tấn Huân sợ cô đang nhắm mắt sẽ bị vấp, giơ tay định dìu cô.

Nhưng mới túm được đến tay áo Sầm Từ, thì cô đã ngã xuống giường, nên Tần Huân cũng bị ngã theo.

May là cánh tay anh kịp thời chống xuống, mới không đè vào Sầm Từ nằm ở dưới.

Sầm Từ thật sự có thể ngủ tiếp, giống như anh đoán, ban nãy cô chưa tỉnh ngủ hẳn.

Lúc này cô đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường, hơi thở nhẹ nhàng, đầy thư thái.

Tần Huân định đứng dậy, nhưng gương mặt cô khiến anh không muốn đứng lên nữa.

Khó lắm mới được quan sát cô ở cự ly gần đến vậy.

Cô rất xinh đẹp, nước da trắng nõn mịn màng, đôi mày dịu dàng, cánh mũi thon gọn, đôi môi gợi cảm.

Khi nhắm mắt gương mặt cô trông hiền lành vô hại, yên lặng mà dịu dàng, nhưng khi Sầm Từ mở mắt ra, cô đem đến cho người ta một cảm giác lạnh lùng, khó gần.

Bởi vì ánh mắt Sầm Từ hờ hững cô độc như sương lạnh trăng thu, nên cho dù mím môi mỉm cười, cũng không thể xua tan cảm giác trải đời và sự thấu hiểu lòng người sâu sắc.

Tần Huân giơ tay vuốt ve gương mặt cô một cách dịu dàng.

Có lúc anh đã rất muốn, rất muốn xua tan đi cảm xúc cô đơn trong đôi mắt cô.

Sầm Từ chưa tỉnh nhưng cũng chưa hẳn đã ngủ say, đúng lúc này cô bỗng mở to mắt khi có cảm giác buồn buồn giữa đôi lông mày, ngay lập tức Sầm Từ chạm phải ánh mắt của Tần Huân.

Ánh mắt cô mơ màng, dường như thấy khó hiểu.

Đây là biểu hiện của một người trong trạng thái mê man không tỉnh táo, trái tim Tần Huân bỗng vô cớ đập nhanh hơn bao giờ hết.

Nhân cơ hội này anh hoàn toàn có thể moi tin từ miệng Sầm Từ...

Nhưng, tim anh đập nhanh hơn vì một lý do khác.

Sầm Từ cứ nhìn anh như vậy, ngoan ngoãn như một chú thỏ con, chẳng những tim anh đập nhanh, mà hơi thở cũng trở nên dồn dập, cổ họng thì khô ran...

Anh tự nhủ với bản thân, không thể lợi dụng có lúc này, vì anh không chắc chắn bây giờ Sầm Từ có thật là không cảnh giác hay không? Hình như Sầm Từ nhận ra anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Tần Huân cảm thấy trái tim mình khẽ rung động, dịu dàng nói thầm: “Sự cố xảy ra chuyện.”

Sầm Từ mỉm cười, nhưng hình như chưa tỉnh táo lắm, dụi dụi khuôn mặt vào gối mấy cái, nhỏ giọng than: “Tốt quá...” Dứt câu, cô lại ngủ tiếp.

Tần Huân ngắm nhìn cô thật lâu Tốt quá? Vì có anh ở đây sao?