Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư

Chương 20



Ba người bước nhanh đến, thấy Trần Yến Chi đang ngồi trên xích đu, Tiểu Ý đứng trước mặt con bé, ôm con mèo dí gần mặt.

"Tiểu Ý!" Cô quát khẽ.

Thằng bé giật mình lùi ra sau mấy bước, khúm núm tới gần cô. Kẹo Lạc nhảy khỏi tay thằng bé chạy biến.

Cô hơi nhíu mày, vỗ lưng bé con. Tính nạt nó mà bắt gặp ánh mắt cầu xin khiến cô nuốt lại lời định nói, chỉ hất cằm ý bảo nó chạy ra sau.

Trần Yến Chi co chân ngồi trên xích đu, mặt tái nhợt đầy mồ hôi nhưng không giấu được sự giận dữ trên người.

Quý Nhu Ngọc che miệng giả bộ bất ngờ: "Ô kìa, có chuyện gì vậy? Sao trông em bầy hầy thế?"

Trần Yến Chi trừng mắt dữ tợn, hai tay nắm chặt dây xích đu, gân xanh nổi đầy trên trán. Bộ dáng hoàn toàn chẳng giống mấy đứa trẻ nên có ở độ tuổi ấy.

Quý Trường Ca bế bé con lên, hỏi chuyện nó. Thế là thằng bé khoa chân múa tay, thêm mắm dặm muối kể lể tất tần tật từ đầu tới cuối.

Kẹo Lạc đang chạy trong vườn thì bị Trần Ly tóm được mang tới chỗ Trần Yến Chi, Trần Yến Chi cầm lấy con mèo thì ném phịch nó xuống đất, bị Tiểu Ý bắt gặp. Thế là thằng bé cầm chân con mèo cho dính bùn rồi dí dí gần người con nhóc đó.

"May mà Kẹo Lạc không bị gãy chân..." Tiểu Ý thở phào, rúc vào lòng Quý Trường Ca.

Quý Nhu Ngọc nhíu mày, chỉ là một con bé mười mấy tuổi thôi mà ác độc thế này.

Rồi lén liếc qua Quý Minh Lan, thấy cô không để lộ cảm xúc thì thầm than trong lòng, lặng lẽ thu gọn cảm giác tồn tại.

Huhuhu sợ quá!

Quý Minh Lan không biết nên dùng từ gì để diễn tả tình hình hiện tại, Trần Yến Chi này...

Con bé làm cô thấy khá khó chịu.

Dường như đây không phải cảm xúc của cô, nó mơ hồ mờ nhạt một cách lạ lùng, nhưng đủ để khiến cô nhức nhối.

Quý Minh Lan dựa hờ vào thân cây bên cạnh nhằm thoải mái hơn, ai dè cây hơi rung rung cành lá, một lát sau cả khu vườn vang lên tiếng xào xạc.



Quý Nhu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn, không hiểu chuyện gì. Tiểu Ý rúc đầu vào cổ Quý Trường Ca, yên lặng nhìn chằm chằm vào Trần Yến Chi.

Quý Minh Lan cũng chú ý tới, chỉ thấy sắc mặt con bé tái nhợt hơn ban nãy, đôi mắt hoảng loạn mở lớn, có vẻ như cực kì khó chịu.

Bị kích ứng sao?

Cô chợt chú ý tới cái vòng cổ, ở dưới ánh mặt trời mà trông viên ngọc trai mờ đục kì lạ, không trong trẻo như bình thường.

Bỗng nhiên cô đưa tay chạm vào cổ mình, rồi sửng sốt hạ tay xuống. Khi nãy cô gần như vô thức di chuyển tay.

Quý Nhu Ngọc bỗng lên tiếng: "Sao mọi người im lặng vậy, Yến Chi đang sợ hãi kìa."

Tiểu Ý không nói gì, Quý Trường Ca vuốt lưng thằng bé, bình tĩnh nói: "Yến Chi sao vậy em? Để anh gọi người tới giúp. Anh trai em đâu?"

Nói rồi lôi điện thoại ra gọi cho ông quản gia.

Trần Yến Chi nheo mắt nhìn bọn cô, gương mặt tràn đầy thù hận: "Các người... Cút hết đi!"

Quý Nhu Ngọc cốc đầu nó, giận dữ cực kì: "Này nhá, tuổi nhỏ mà miệng lớn ghê, dám hỗn với người lớn tuổi à. Vứt hết lễ nghĩa học mười mấy năm đi đâu rồi?"

Trần Yến Chi mở to mắt giận dữ, nhìn chòng chọc vào mắt Quý Nhu Ngọc. Quý Nhu Ngọc thấy có gì đó không đúng, thấp thỏm lui về sau mấy bước.

"Chị à, con bé này sao sao í..." Giọng thì thầm đầy hoang mang, Quý Minh Lan gật nhẹ đầu, trong vẫn còn hơi âm ỉ đau.

"Yến Chi!" Trần Ly vội vàng chạy đến, quỳ một chân bên cạnh cô bé. "Xin lỗi, nãy có người gọi anh, anh đến muộn rồi, xin lỗi, xin lỗi!"

Anh ta luôn miệng xin lỗi liên tục, dáng vẻ khúm núm sợ sệt khó hiểu. Còn Trần Yến Chi hằm hằm không đáp lời nào.

Quý Minh Lan nhíu mày trầm tư, hai người họ luôn như vậy sao? Cô cố lục lọi trí nhớ của mình, chợt phát hiện từng tầng ký ức có một lớp sương mù bao lấy.

Mấy chuyện ngày xưa mờ mờ ảo ảo như có như không. Càng cố nhớ lại cô lại càng thấy nhức đầu.

"Chị." Quý Trường Ca cầm tay cô, bấy giờ cô mới phát hiện mình đang cắn móng tay.

Quý Nhu Ngọc thậm thụt đi tới, nói nhỏ: "Chị không thấy lạ à? Trời không gió mà cây trong vườn cứ đung đưa."



"Cô chú kia cũng lạ nữa." Tiểu Ý chen vào.

Quý Minh Lan ngẩng đầu, trời trong xanh không gợn mây, nắng sớm ấm áp bao lấy mọi vật.

Quản gia khoan thai tới, đưa một bức thư và một chiếc hộp giấy nhỏ cho cô: "Đây là đồ của một người phụ nữ nhờ tôi đưa tận tay cho cô."

Quý Minh Lan nhận lấy, nhét vào túi áo, định để lát về phòng đọc.

Cô vẫn giữ nguyên tư thế dựa lưng vào thân cây, hất cằm về phía Trần Yến Chi: "Em ấy đang không ổn lắm, bác nhớ dặn người chăm sóc cẩn thận."

Quản gia gật đầu, nói nhỏ với Trần Ly mấy câu. Sau đó anh ta đứng lên dỗ Trần Yến Chi đi với mình.

Đợi bóng ba người kia dần khuất, Quý Nhu Ngọc mới lên tiếng: "Chị, chị có thấy là lạ không? Quan hệ của hai người đó í."

"Chị cũng thấy thế à. Đúng là hơi có sao sao ấy." Quý Trường Ca gật gù.

Cô đứng thẳng người dậy, chợt cảm thấy váng đầu, trời đất quay cuồng, cả người đổ về phía trước.

Quý Nhu Ngọc nhanh chân đỡ lấy cô, nhẹ nhàng dìu cô lên xích đu.

"Chị sao vậy, không khỏe ở đâu?" Quý Nhu Ngọc vội vàng hỏi, đưa tay sờ trán sờ mặt cô.

Cô lắc đầu, mày vẫn nhíu chặt.

Tiểu Ý lấy viên kẹo trong túi đưa cho cô: "Mẹ ăn kẹo này đi."

Quý Minh Lan mở miệng ngậm lấy, viên kẹo nhanh chóng tan ra, vị ngọt nhẹ lan ra trong khoang miệng cô, cô cảm thấy đỡ hơn chút rồi.

Quý Trường Ca sờ cằm, đăm chiêu suy nghĩ: "Có lẽ chị bị hạ đường huyết. Nghỉ một lát là được."

Quý Minh Lan gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến cái khác.

Cô đưa tay sờ lên ngực trái, vẫn còn nhớ như in cảm giác đau buốt ban nãy.