Các Phu Quân Của Ta

Chương 34: Sinh



Chương 34: Sinh

Lúc Liễu Miên Hạ tỉnh lại đã là buổi tối, mở mắt ra liền nhìn thấy ba nam nhân đều lo lắng vây quanh bên mép giường.

Lệ Duệ sắc mặt căng chặt hơi chút thả lỏng, A Từ rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, còn ánh mắt Lệ Kiêu lại trông mong nắm tay Liễu Miên Hạ, giống như đại cẩu phạm lỗi lớn, thật cẩn thận nhìn Liễu Miên Hạ, thấy Liễu Miên Hạ tỉnh lại, Lệ Kiêu lập tức nói: "Tức phụ, thực xin lỗi, ngươi đánh ta đi!"

Nói rồi nắm lấy tay Liễu Miên Hạ mà vung tay, "Bang" một tiếng, Lệ Kiêu mặt cũng không nhúc nhích, ngược lại là Liễu Miên Hạ đau tay.

Liễu Miên Hạ dùng sức rút ra tay ra, trừng mắt liếc Lệ Kiêu một cái, "Làm cái gì! Ngươi không đau nhưng tay ta đâu!"

Lệ Kiêu vóc dáng lớn như vậy, bị Liễu Miên Hạ trừng đến rụt cổ, cúi đầu vẻ mặt tự trách.

Lệ Duệ đỡ Liễu Miên Hạ ngồi dậy, xoa xoa đầu y, ôn nhu nói: "Tỉnh dậy thì tốt, ngươi nha, dọa chúng ta sợ hãi."

Liễu Miên Hạ dựa vào trong ngực Lệ Duệ, lấy lòng mà cọ cọ, nhỏ giọng nói: "Duệ ca, thực xin lỗi."

Lệ Duệ cúi đầu hôn môi Liễu Miên Hạ: "Không cần xin lỗi, cũng không phải ngươi sai."

Lệ Kiêu quỳ gối bên mép giường, quỳ đi mấy bước, bắt lấy tay Liễu Miên Hạ vội vàng nói: "Tức phụ, là ta không tốt, ngươi đừng tức giận! Ta, ta sức lực quá lớn, về sau ta không bao giờ làm ngươi bị thương nữa! Ta thề!"

Lúc ấy Liễu Miên Hạ ngất xỉu, Lệ Kiêu thật sự sợ hãi, hắn cũng không kịp mặc quần áo, cuống quít ôm Liễu Miên Hạ chạy ra ngoài, muốn đi bệnh viện tìm y sĩ, chạy đến cửa liền gặp được Lệ Duệ cùng A Từ về nhà.

Vừa thấy Lệ Duệ, Lệ Kiêu như tìm được cứu tinh, vội vã nói cho Lệ Duệ chuyện vừa rồi.

Lệ Duệ nhìn thấy Liễu Miên Hạ cũng thực hoảng hốt, nhưng nghe nói là vì hai người làm tình quá kịch liệt, cũng không dám trì hoãn, lập tức phái người đi mời Dương Quân Khanh.

Dương Quân Khanh bắt mạch Liễu Miên Hạ xong tỏ vẻ không có chuyện gì lớn, chính là quá mệt mỏi mà thôi.

Tuy rằng có thần y bảo đảm, nhưng ba người không thấy Liễu Miên Hạ tỉnh lại đương nhiên là không có khả năng thật sự yên tâm. Lệ Duệ lo lắng thân thể Liễu Miên Hạ, cũng thỉnh cầu Dương Quân Khanh ở lại chờ.

Cho tới bây giờ Dương Quân Khanh còn chưa có đi.

Liễu Miên Hạ đối với Lệ Kiêu chớp chớp mắt nói: "Ngươi gấp cái gì, ta cũng không có tức giận, hơn nữa rõ ràng không liên quan đến A Kiêu, là ta nhịn không được muốn hắn dùng sức một chút. Các ngươi không cần trách cứ A Kiêu, muốn phân rõ đúng sai thì ta cùng A Kiêu đều không đúng."

Ánh mắt Lệ Kiêu sáng lên, đem tay Liễu Miên Hạ đặt ở bên môi hôn mấy cái.

"Tức phụ, ngươi thật tốt!"

Lệ Duệ bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng điểm nhẹ chóp mũi Liễu Miên Hạ, "Đừng bao che cho A Kiêu."

Liễu Miên Hạ chớp mắt vô tội nói: "Ta nói chính là sự thật nha, mới không có bao che hắn."

Lệ Duệ vừa tức giận vừa buồn cười, chính Liễu Miên Hạ bị Lệ Kiêu làm cho hôn mê mà giờ còn bao che cho hắn, nhưng cũng vì Liễu Miên Hạ che chở Lệ Kiêu càng khiến đáy lòng Lệ Duệ cảm động.

Ngốc đệ đệ này của hắn đời trước cũng không biết tích cái phúc gì mới có thể cưới được một tức phụ tốt như thế.

Không, phải nói, hai huynh đệ bọn họ đời trước nhất định làm rất nhiều việc thiện, đời này mới có thể cưới được Hạ Nhi.

A Từ ở một bên cười nói: "Cũng may thiếu gia không có việc gì, thiếu gia hẳn là đói bụng rồi, để ta kêu phòng bếp đưa đồ ăn tới. Dương đại phu vất vả chăm sóc thiếu gia lâu như thế, cũng ở lại ăn cơm tối đi."

Nghe A Từ nói như thế, Liễu Miên Hạ lúc này mới chú ý trong phòng nhiều thêm một người.

Không cần suy nghĩ Liễu Miên Hạ liền biết lúc mình hôn mê nhất định là Dương Quân Khanh bắt mạch cho, thế là y thành khẩn nói: "Dương đại phu vất vả, ở lại ăn một bữa rồi đi. Ngài đừng từ chối, chung quy không thể để ngài tới một chuyến còn đói bụng trở về."

Sau khi Liễu Miên Hạ tỉnh lại, Dương Quân Khanh nhìn hình ảnh một nhà bốn người ấm áp mà người ngoài không cách chen vào, Dương Quân Khanh thậm chí cảm thấy chính mình có thể cảm nhận được hơi thở ngọt ngào trong không khí.

Lúc này A Từ cùng Liễu Miên Hạ mời hắn ăn cơm, vốn Dương Quân Khanh không nên ở lại, đây là thời khắc cả nhà Liễu Miên Hạ gặp nhau, Dương Quân Khanh làm một người ngoài, kỳ thật không tiện cùng bọn họ ăn cơm.

Hơn nữa A Từ nói Dương Quân Khanh chăm sóc Liễu Miên Hạ, kỳ thật Dương Quân Khanh chỉ đến bắt mạch, lúc sau ba nam nhân vây quanh Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ trong lúc ngủ mơ chỉ cần nhăn mi một thì thì họ đều đau lòng vô cùng, căn bản không cho Dương Quân Khanh đường nào nhúng tay.

Lấy giáo dưỡng của Dương Quân Khanh, vào thời điểm nay hắn nên từ chối.

Dương Quân Khanh dùng tay áo dài che bàn tay đang nắm thành quyền, vẻ mặt của hắn trước sau đạm nhiên như một, hắn chậm rãi nói: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."

Liễu Miên Hạ lập tức vui vẻ nói: "Nhanh cho đồ ăn lên, ta thật đói bụng!"

Lệ Duệ mang giày vào cho y, Liễu Miên Hạ nắm cánh tay Lệ Duệ bước xuống giường, trong giọng nói mang theo chút thân mật, oán trách nói: "Chúng ta cũng không phải người xa lạ, cũng quen biết lâu như thế lâu rồi, sao Dương đại phu nói chuyện vẫn khách khách khí khí như thế, có phải hay không quá khách sáo rồi?"

Bước chân Dương Quân Khanh hơi dừng một chút, theo sau mới nói: "Tính cách của ta vốn là như thế, nếu công tử nghe không quen ——"

Liễu Miên Hạ xua tay đánh gãy lời Dương Quân Khanh, gãi gãi đầu nói: "Thật ra cũng không phải không quen, chính là ta cảm thấy đã cùng Dương đại phu khá quen thuộc rồi, còn luôn bị ngươi kêu 'công tử' gì đó, thật biệt nữu."

Dương Quân Khanh rũ mi, nhẹ giọng nói: "Công tử cũng vẫn luôn gọi ta là 'đại phu'."

A Từ như suy tư gì đó mà liếc mắt nhìn Dương Quân Khanh một cái.

Liễu Miên Hạ nói: "Ta đây từ giờ trở đi liền không gọi ngươi là đại phu nữa! Kêu Dương đại ca thế nào?! Ngươi cũng gọi tên của ta đi!"

Dương Quân Khanh gật đầu nói: "Như vậy cũng được."

Mấy người vừa nói chuyện vừa lục tục tới bên bàn ăn ngồi xuống, món ăn ngát hương đã được mang lên bàn, Liễu Miên Hạ đang muốn hỏi đệ đệ Cố Thần Chi nhà mình sao còn chưa về, liền thấy Cố Thần Chi chạy nhanh tiến vào.

"Ca! Ngươi không sao chứ!"

Thiếu niên choai choai Cố Thần Chi vào cửa đã ôm lấy cánh tay Liễu Miên Hạ, nửa ngồi xổm bên người Liễu Miên Hạ, một bên há mồm thở dốc một bên khẩn trương hỏi hắn.

Liễu Miên Hạ nói: "Ta không sao, đệ mau đứng lên nghỉ ngơi rồi ăn cơm."

Cố Thần Chi tỉ mỉ đánh giá Liễu Miên Hạ một lần từ trên xuống dưới, xác nhận quá y không có nửa điểm dị thường mới nhẹ nhàng thở ra, thấy các ca phu thần sắc như thường, Cố Thần Chi liền yên lòng, vòng đến vị trí mình hay ngồi, tự mình rót trà rồi ùng ục uống hết.

Liễu Miên Hạ nói: "Đệ uống chậm một chút! Cũng đã làm trưởng quầy rồi, sao còn hấp tấp như thế."

Cố Thần Chi uống xong quệt miệng, hắc hắc nhếch miệng cười nói: "Vừa rồi đệ ở trong tiệm cùng trướng phòng tính toán sổ sách nên mới trở về trễ chút. Đi tới cửa mới nghe người hầu nói ca té xỉu, đệ không phải lo lắng ca sao, cũng không ai báo tin cho đệ, bằng không đệ đã sớm về."

Liễu Miên Hạ mặt có chút hồng, làm tình tới ngất xỉu còn khiến nhiều người lo lắng như thế, da mặt y cũng có chút ngượng ngùng.

"Nhanh ăn cơm đi!"

Lúc ăn cơm mấy nam nhân chiếu cố Liễu Miên Hạ rất tốt, trên cơ bản không cần y duỗi tay thì món y thích ăn đã được gắp vào chén.

Lệ gia không có trưởng bối, cũng không có quy củ gì ăn không nói, cả nhà vừa ăn vừa nói, một bữa cơm ăn đến ấm áp cực kỳ.

Dương Quân Khanh trầm mặc không nói, giống người ngoài cuộc bàng quan bọn họ.

Thời gian càng lâu, Dương Quân Khanh càng hối hận vì ở lại.

Hắn cùng cả nhà Liễu Miên Hạ bọn họ không hợp nhau.

Hắn không nên ở lại.

Nếu là thời gian có thể quay lại...

"Nghe nói Dương đại phu còn chưa có thành thân, vậy đã đính hôn chưa?"

Dương Quân Khanh đang đắm chìm trong suy nghĩ chính mình, bỗng nhiên nghe A Từ ngồi bên cạnh mình hỏi chuyện.

Ngón tay Dương Quân Khanh nắm đũa bỗng nhiên siết chặt, thanh âm hắn căng chặt, "Không có."

A Từ liền hỏi nói: "Mạo muội hỏi một câu, lấy y thuật và gia thế của Dương đại phu, hẳn là không khó để cưới được phu nhân, ngài là không muốn thành thân, hay là... Có trong lòng người nhưng lại không thể ——"

Dương Quân Khanh đánh gãy lời A Từ, "Là ta không muốn."

A Từ lại hỏi: "Vì sao? Ngài chưa từng thích qua một song nhi nào sao?"

Tầm mắt Dương Quân Khanh không tự chủ mà liếc nhìn Liễu Miên Hạ, ngay sau đó rũ mi nói: "Phong hoa tuyết nguyệt làm sao so được với y thuật."

A Từ còn muốn hỏi tiếp liền bị Lệ Duệ chặn đứng, Lệ Duệ nói: "A Từ không được vô lễ với Dương thần y."

Lại hướng Dương Quân Khanh xin lỗi cười nói: "A Từ vô tình mạo phạm ngài, ta thay hắn hướng ngài bồi tội, mong rằng Dương thần y bỏ qua."

Dương Quân Khanh chỉ lắc đầu không nói.

Liễu Miên Hạ trộm chớp chớp mắt với A Từ, y cũng tò mò vì sao Dương Quân Khanh đã qua tuổi kết hôn mà vẫn còn chưa thành thân.

Say mê với y thuật, cho nên đều không màng đến các chuyện khác sao?

...

Bắt đầu từ hôm nay, Liễu Miên Hạ liền trải qua sinh hoạt túng dục không biết xấu hổ, mỗi đêm đều phải được thỏa mãn, có đôi khi là với một người, lại có đôi khi cả ba người cùng nhau, càng có lúc bốn người cùng nhau giao triền trên giường lớn.

Dần dần cũng tới ngày sinh của Liễu Miên Hạ.

Người đỡ đẻ cho y tự nhiên là Dương Quân Khanh.

Dương Quân Khanh sớm đã dự tính phạm vi ngày sinh đại khái cho Liễu Miên Hạ, các nam nhân trong nhà đều có chuẩn bị tâm lý trước.

Nhưng mặc dù đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị, sáng sớm hôm nay lúc các nam nhân nghe Liễu Miên Hạ nói bụng đau, một đám vẫn khẩn trương vô cùng.

Lệ Duệ vội phái người đi mời Dương Quân Khanh, một mặt đỡ Liễu Miên Hạ nằm xuống.

"Hạ Nhi, đừng sợ, chúng ta ở đây." Lệ Duệ hôn trán Liễu Miên Hạ dỗ dành.

Liễu Miên Hạ bắt lấy tay Lệ Duệ, một tay kia đặt ở trên bụng, chịu đựng đau đớn từng cơn, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Ta không sợ, có Dương đại ca."

Lệ Kiêu gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, chân tay lại vụng về mà giúp không được gì, tính tình cũng trở nên nóng nảy, khẩn trương phân phó người hầu chuẩn bị tốt dụng cụ, lại không yên tâm, tự mình chạy đi kiểm tra.

A Từ đồng dạng cũng không tốt bao nhiêu, nhưng hắn nỗ lực khắc chế chính mình, giống Lệ Duệ cúi đầu hôn trán Liễu Miên Hạ, đau lòng mà nói: "Thiếu gia, nếu đau thì cắn ta đi."

"Ân." Liễu Miên Hạ cũng không làm ra vẻ, cau mày đáp ứng.

Dương Quân Khanh cũng không phải lần đầu tiên giúp song nhi đỡ đẻ, lấy kinh nghiệm y thuật của hắn thì nếu như là lúc trước thì hắn nhất định khí định thần nhàn đâu vào đấy.

Giờ phút này vẻ mặt hắn nhìn qua vẫn bình tĩnh như thường, nhưng chỉ có mình hắn biết đáy lòng hắn có bao nhiêu khẩn trương.

Liễu Miên Hạ đau quặn, y vẫn luôn cắn răng nhẫn nại, nhưng là bụng càng ngày càng đau, giống có cái chày sắt đấm vào bụng, y nhịn không được kêu ra tiếng, trên trán càng toát ra nhiều mồ hôi.

Mấy nam nhân nhìn mà đau lòng muốn chết, hận không thể đau thay Liễu Miên Hạ.

Lệ Kiêu quỳ gối bên mép giường Liễu Miên Hạ, dáng người rắn chắc vững như tháp, rõ ràng ai thấy cũng sẽ sợ hãi, thế mà hắn lúc này lại khóc như tên ngốc, một bên nắm tay Liễu Miên Hạ một bên lau nước mắt.

"Ô ô... Tức phụ, ta không sinh, không sinh, ta không cần hài tử, ngươi đừng sinh, ô ô... Ngươi đừng cắn chính mình, cắn ta, ta không sợ đau, ngươi dùng sức cắn..."

Liễu Miên Hạ vừa đau vừa tức, thấy Lệ Kiêu như vậy còn cảm thấy buồn cười, nhưng lại cười không nổi, càng không nói nên một câu hoàn chỉnh.

Lệ Duệ tát Lệ Kiêu "Bang" một phát, cả giận nói: "Nói ngốc gì vậy! Làm sao sắp sinh còn lui về được?! Khóc cái gì mà khóc! Câm miệng cho ta! Hạ Nhi vốn dĩ đang đau, ngươi còn ồn ào làm y phiền lòng!"

"Ô ô... Cách!" Lệ Kiêu bị đánh, tức khắc che miệng không dám khóc, không cẩn thận đánh nấc một cái.

A Từ không có tâm trạng chê cười Lệ Kiêu, chỉ vắt khăn ướt không ngừng giúp Liễu Miên Hạ lau mồ hôi.

Dương Quân Khanh dùng nước thuốc tự chế rửa sạch tay, đi đến mép giường, lạnh lùng nói: "Các ngươi trước tiên tránh ra một chút, ta phải nhìn xem miệng tử cung mở bao nhiêu."

Mấy nam nhân không dám làm phiến, lập tức thối lui chừa lại không gian.

Dương Quân Khanh sắc mặt lạnh lẽo, hắn trực tiếp tách ra hai chân Liễu Miên Hạ, hạ thân Liễu Miên Hạ lúc này cái gì cũng không mặc, vừa nhìn thấy nơi mềm mại phấn nộn kia, đồng tử Dương Quân Khanh co chặt, hô hấp tựa hồ dừng lại.

Qua một chút, Dương Quân Khanh mới tìm lại được hô hấp, hành động.

Ngón tay thon dài khép lại, chậm rãi thăm dò bướm nhỏ Liễu Miên Hạ.

Tiểu huyệt đã có chút ươn ướt, trong khoảng thời gian này dục vọng mãnh liệt khiến lỗ nhỏ vẫn luôn không ngừng chảy ra dâm dịch.

Ngón tay Dương Quân Khanh tiến vào thật sự thuận lợi.

Bên trong rất nóng, rất chặt, ẩm ướt.

Đây là suy nghĩ đầu tiền nhảy ra trong đầu Dương Quân Khanh.

Ngay sau đó, hắn phát hiện thân thể của mình có phản ứng.

Vật dưới háng thế nhưng ẩn ẩn có xu thế ngẩng đầu.

Dương Quân Khanh hung hăng nhắm chặt mắt.

Bây giờ là lúc nào, mấy suy nghĩ lung tung đó không nên có!

Dương Quân Khanh đem tạp niệm trong đầu đuổi đi, một lần nữa trở thành thầy thuốc đầy kinh nghiệm, dùng ngón tay dò xét sâu trong hoa huyệt Liễu Miên Hạ một vòng.

Rút ngón tay ra, Dương Quân Khanh lấy khăn lau tay, các nam nhân gấp không chờ nổi hỏi hắn, "Như thế nào? Miệng tử cung mở bao nhiêu?"

Dương Quân Khanh lắc đầu nói: "Tình huống không khả quan lắm, ta trước tiên kêu Bán Hạ chuẩn bị canh trợ sản, cho Miên Hạ uống nhiều canh thịt một chút, đợi lát nữa mới có sức."

Sắc mặt Lệ Duệ cùng A Từ lập tức trắng bệch, Lệ Kiêu mới vừa khóc một tiếng lại nhịn xuống, nấc càng thêm lợi hại.

Liễu Miên Hạ chịu đựng cơn đau, gian nan mở miệng nói: "Các ngươi, các ngươi đều, đi ra ngoài, ta, ta có lời muốn nói, nói với Dương đại ca."

Lệ Kiêu không hiểu, ngây ngốc nghe lời đi ra ngoài, còn lại Lệ Duệ cùng A Từ liếc nhau, đáy mắt hai người đều loang loáng kinh hoảng.

Lệ Duệ quyết đoán lạnh lùng nói: "Hạ Nhi, nếu muốn hai chọn một, cho dù ngươi trách ta, ta cũng sẽ để Dương đại phu giữ lại ngươi! Lúc thành thân đã nói sẽ bạc đầu giai lão, ngươi đừng mong bỏ được ba người bọn ta!"

A Từ trực tiếp quỳ xuống nhíu mày nói: "Là ta sai, không nên vọng tưởng có hài tử của mình, A Từ hiện tại đã rõ, A Từ có thể không cần hài tử, nhưng là không thể không có thiếu gia!"

Liễu Miên Hạ không có sức lực cùng hai nam nhân này cãi cọ, nghe bọn hắn nói như thế, đôi mắt Liễu Miên Hạ cũng không khỏi ướt mi, lại chỉ có thể khàn khàn nói: "Các ngươi, đi ra ngoài."

Thấy Liễu Miên Hạ kiên trì như thế, Lệ Duệ cùng A Từ không thể không lui một bước.

Sau khi bọn họ ra ngoài, Liễu Miên Hạ ý bảo Dương Quân Khanh tới gần chút.

Dương Quân Khanh thật cẩn thận ngồi bên mép giường, tay phải dưới tay áo theo bản năng chà xát, trên ngón tay phảng phất còn tàn dư chất lỏng ngọt ngào bên trong bướm nộn Liễu Miên Hạ.

Dương Quân Khanh cúi đầu nhìn Liễu Miên Hạ chăm chú, "Ngươi yên tâm, có ta ở đây, ngươi cùng hài tử đều sẽ bình an."

Nếu nhất định phải từ bỏ một người, vậy thì vứt bỏ hài tử.

Nội tâm Dương Quân Khanh sớm đã đưa ra quyết định giống Lệ Duệ A Từ.

Liễu Miên Hạ lắc đầu, thở hổn hển nói: "Dương đại ca, ta tin ngươi, nhưng là, nếu là ta, khó sinh, ngươi liền, ngươi liền mổ bụng ta ra, ngô..."

Dương Quân Khanh một phen che kín môi Liễu Miên Hạ, tròng mắt luôn luôn thanh lãnh nhiễm đầy tức giận, "Câm miệng! Ta sẽ không để ngươi chết!"

Liễu Miên Hạ trong lòng rất là bất đắc dĩ, cũng có chút hối hận không sớm nói chuyện này cho Dương Quân Khanh một chút.

Y thật vất vả bắt lấy tay Dương Quân Khanh, đứt quãng nói: "Ta, ta mới không muốn chết. Mổ bụng ra, cũng có thể sống, ta là sợ, sinh không ra, bảo bảo ở trong bụng, nghẹn hỏng rồi, ta nói cho ngươi, cái này gọi là, sinh mổ..."

Liễu Miên Hạ lại chịu đựng cơn đau đơn giản nói ra một chút kiến thức sinh mổ.

Cuối cùng y nhìn Dương Quân Khanh, "Dương đại ca, y thuật ngươi tốt như thế, ngươi có thể, làm được, đúng không?"

Dương Quân Khanh trầm mặc nhìn Liễu Miên Hạ, đối mặt đôi mắt đầy chờ đợi của y, Dương Quân Khanh phát hiện chính mình không thể mở miệng nói ra lời cự tuyệt.

Dương Quân Khanh khẽ gật đầu.

Hắn vẫn như cũ không cho rằng sau khi mổ bụng Liễu Miên Hạ còn có thể sống sót.

Hắn sẽ không mổ bụng Liễu Miên Hạ ra.

Mặc dù Liễu Miên Hạ nói chính là sự thật, có lẽ sau này hắn sẽ thử, sẽ đi nghiệm chứng, nhưng tuyệt không sẽ không ở trên người Liễu Miên Hạ.

Liễu Miên Hạ thấy Dương Quân Khanh gật đầu, cuối cùng lộ ra một cái mỉm cười, ngay sau đó lại đau đến nhíu mày.

Mà cùng thời gian này, quản gia Lệ phủ Phương bá vội vàng chạy tới, hướng Lệ Duệ hành lễ, đi đến bên người hắn thấp giọng nói: "Lang quân, Tam điện hạ tới, ta cho người mời ngài ấy tới phòng khách rồi."

Lệ Duệ sắc mặt chợt biến, xoay người hướng phòng khách đi tới, một bên hỏi: "Có hỏi một chút Tam điện hạ tới vì chuyện gì không?"

Phương bá lắc đầu, "Điện hạ chưa nói, chỉ nói muốn gặp ngài."

Tiêu Hữu Hằng uống trà, nội thị ở một bên hầu hạ hắn.

Thấy Lệ Duệ tiến vào, Tiêu Hữu Hằng liền cười vang nói: "Uống chút nước trà, đột nhiên phát hiện nước trà thanh đạm nhà ngươi cũng rất thơm."

Đương thời lưu hành uống trà là bỏ thêm muối cùng một ít phối liệu khác, cơ hồ không nấu nước sôi ngâm lá trà.

Lệ Duệ đánh lên tinh thần cười một chút, "Là Hạ Nhi thích uống trà như thế, Hữu Hằng ca không chán ghét thì tốt."

"Hữu Hằng ca sao lại đột nhiên tới lúc này? Có phải kinh thành có biến cố gì chăng?"

"Lần này ngươi rời kinh, có ai biết không?"

Tiêu Hữu Hằng ấn ấn thái dương, xua xua tay nói: "Ngồi xuống nói ngồi xuống nói, ngươi lập tức hỏi nhiều vấn đề như thế, kêu ta trả lời thế nào?"

"Đừng lo, ta là cải trang vi hành, hành tung không bại lộ, phụ hoàng biết chuyện này, Sở kinh không có chuyện gì lớn, chỉ là thân thể phụ hoàng không tốt lắm."

"Còn có, ngươi bộ dáng tâm sự nặng nề, cười không nổi cũng đừng cười, vợ nhỏ nhà ngươi muốn sinh phải không? Vừa lúc ta rời kinh có mang theo một quả 'Thần tử', ngươi cầm cho em dâu ăn đi."

Nói chuyện, Tiêu Hữu Hằng một bên cầm hộp gỗ tùy ý đưa cho Lệ Duệ.

Lệ Duệ sửng sốt một chút, thực mau phản ứng lại, lập tức quỳ xuống, kết quả bị Tiêu Hữu Hằng gắt gao kéo lên.

Tiêu Hữu Hằng không vui nói: "Quỳ cái gì quỳ! Ngươi còn như vậy thì ta đem nó đi!"

Lệ Duệ không kiên trì, nhưng vẫn cung kính hướng Tiêu Hữu Hằng hành lễ như cũ.

Tiêu Hữu Hằng nói: "Đừng lo cho ta, mau đi chăm sóc tiểu tức phụ nhà ngươi. Ta có công sự trong người, không có tiện ở lại bên ngoài, cũng không muốn bị người khác quấy rầy, kêu Phương bá an bài một cái viện tử hẻo lánh cho ta là được."

Lệ Duệ gật đầu, cũng không trì hoãn, cáo tội một tiếng liền cầm quả "Thần tử" vội vàng chạy về chính viện.

Không trách Lệ Duệ kích động như thế, thật sự là bởi vì "Thần tử quả" khó thể có được.

Có lẽ trời cao thương song nhi mang thai sinh dục cực khổ, mới cho cây "Thần tử" xuống thế gian.

Thiên Sở Quốc có duy nhất một gốc cây "Thần tử" sinh trưởng trong hoàng cung, dù triều đại thay đổi hay trải qua chiến tranh, cây này vẫn luôn được bảo vệ rất tốt.

Cây này ở trong hoàng cung đơn độc chiếm cứ một mảnh vườn, ngày đêm được hai mươi mấy người cung nhân chăm sóc, cũng có vài đội đại nội cao thủ thay phiên hộ vệ.

Quả "Thần tử" một năm bốn mùa đều kết quả, nhưng số lượng lại không nhiều lắm, chỉ cung cấp cho song nhi hoàng thất ăn.

Nó có công hiệu cực kỳ thần kỳ, song nhi lúc sinh ăn một quả có thể giảm bớt đau đớn, hơn nữa còn bảo hộ thai nhi thuận lợi sinh ra, sẽ tẩm bổ thân thể song nhi, song nhi sau sinh sẽ nhanh chóng khôi phục thân thể. Bình thường một tháng thì bướm nhỏ sẽ khôi phục như lúc ban đầu, ba tháng sau thân thể sẽ khỏe lại như thường, hơn nữa còn có tăng cường thể chất cùng dưỡng nhan chống lão hóa.

Lúc ban đầu hoàng thất Sở kinh đồng ý chiết ba cành của cây "Thần tử" để trồng thành ba cây lớn, đặt tên là cây "Thánh tử", sau này cây "Thánh tử" lớn lên lại ở trên ba cây này chiết cành để chúng sinh sôi nảy nở khắp các Quận, đời thứ ba gọi cây "Tống tử", cây "Tống* tử" ở Quận thành lại tiếp tục ở huyện thành sinh sôi nẩy nở đời thứ tư "Lai** tử ".

(*Tống này có thể hiểu là đưa, hộ tống; ** Lai này có nghĩa là đến. Mình nghĩ có khi có ngụ ý là quả này được Thần thánh đưa đến)

Quả "Thánh tử" công hiệu đương nhiên kém hơn "Thần tử ", mà "Tống tử " càng thêm không bằng "Thánh tử quả", còn lại "Lai tử" công hiệu là yếu nhất.

Nhóm thầy thuốc thông qua số lượng lớn thí nghiệm kiểm chứng, "Lai tử quả" không thích hợp để sinh sôi nẩy nở đời thứ năm, nếu lại sinh sôi nẩy nở đời thứ năm, quả trên cây này cơ bản sẽ không còn công hiệu gì.

Nhưng mặc dù là quả "Lai tử" thì ở dân gian cũng là thiên kim khó mua.

Vô luận là mấy thế hệ cây ăn quả thì đều bị quan phủ quản lý nghiêm ngặt, cũng có quan viên chuyên môn quản lý, và thị vệ từ kinh thành phái xuống trông coi, mỗi một trái hái xuống đều phải ghi chép kỹ càng, mỗi ngày đều có người đếm số lượng trên cây, nếu có một quả không khớp, thì đó là trọng tội.

Không có khả năng trộm được, càng không thể hối lộ quan viên. Bởi vì một quả có lẽ ở một lúc nào đó có thể bảo vệ được hai mạng người.

Muốn mua một quả "Lai tử", không chỉ cần tiền, còn phải xin phép quan phủ. Mỗi nơi chỉ có một cây, cho nên chính là cung không đủ cầu, mỗi một quận huyện xin mua trái cây thì có khi phải xếp hàng dài tới năm sau.

Không ăn quả "Lai tử" thì với thể chất song nhi Thiên Sở Quốc thì sau khi sinh cũng dễ dàng khôi phục, chỉ là không nhanh bằng lúc ăn quả "Lai tử" mà thôi.

Kỳ thật quả "Lai tử" có thể chậm lại đau đớn cùng bảo hộ thai nhi.

Phải biết rằng, lấy tiêu chuẩn y thuật hiện tại, nếu thật sự khó sinh, rất khó bảo đảm người lớn cùng trẻ nhỏ có thể sống sót.

Dương Liễu Thành là có một cây "Lai tử", nhưng khi Lệ Duệ thành thân không có trưởng bối dạy dỗ, hắn không có kinh nghiệm, lúc Liễu Miên Hạ mang thai lại đi xin, đi xếp hàng, cũng không còn kịp nữa.

Vì thế Lệ Duệ vẫn luôn tự trách.

Cũng may hiện tại đã đi xin, nếu đến lượt bọn họ, Liễu Miên Hạ nếu không cần ăn thì có thể giữ ở trên cây, đến lúc cần thì có thể đi hái.

Nếu quả này trong vòng một tuần không ăn thì sẽ hư ngay. Nhưng lại có thể ở trên cây sinh trưởng thật lâu cũng không sao.

Đặc tính này cũng ngăn chặn được rất nhiều người dùng đầu cơ trục lợi muốn dùng "Lai tử" làm lợi nhuận.

Hiện tại trong tay Lệ Duệ chính là quả "Thần tử" , nó thật là quả chuyên dùng cho hoàng thất, nhưng lại cũng không phải người nào của hoàng thất đều có thể tùy thời lấy.

Lệ Duệ không thể tưởng tượng được Tiêu Hữu Hằng tốn bao nhiêu công sức mới xin được từ chỗ Hoàng đế bệ hạ quả "Thần tử" này, lại tốn bao nhiêu nhân lực mới trong vòng bảy ngày đưa đến Dương Liễu Thành.

Còn vừa vặn đuổi kịp kỳ sinh của Liễu Miên Hạ.

Này chứng minh Tiêu Hữu Hằng vẫn luôn chú ý bọn họ.

Ân tình này Lệ Duệ thiếu hắn.

Lệ Duệ vào cửa liền đi đến mép giường Liễu Miên Hạ, đem hộp quả "Thần tử quả" mở ra.

"Hạ Nhi, mau ăn cái này."

Dương Quân Khanh nói: " Quả 'Lai tử'?"

"Không đúng," đồng tử hắn bỗng nhiên co rụt lại, " Quả 'Thần tử'!"

Lệ Duệ trên mặt hiện lên ý cười, một bên bóc vỏ, một bên nói: "Dương thần y quả nhiên kiến thức uyên bác."

Bóc vỏ xong liền lộ ra thịt quả, lập tức liền chảy ra chất lỏng màu trắng ngà, mùi hương thơm ngọt nháy mắt tràn ngập khắp phòng, Lệ Duệ đưa nó đến bên môi Liễu Miên Hạ, cơ hồ không cần dùng sức thì thịt quả đã tan trong miệng, theo yết hầu trượt xuống.

Dương Quân Khanh trầm giọng nói: "Đây là trái cây chuyên dùng cho hoàng thất, ngàn vàng không đổi, giá trị liên thành, ngươi rốt cuộc người nào?!"

Lệ Duệ: "Hiện tại không phải là lúc rối rắm thân phận của ta, còn mong Dương thần y giúp đỡ Miên Hạ."

Liễu Miên Hạ đã đau sắp mất đi ý thức, đương nhiên nghe không rõ Lệ Duệ cùng Dương Quân Khanh đang nói cái gì, thịt quả ngọt thanh đưa đến bên miệng, y theo bản năng mà nuốt xuống.

Quả "Thần tử" rất nhanh đã hiệu quả, chỉ gần hai phút sau, đau đớn của Liễu Miên Hạ cũng giảm bớt, thậm chí còn cảm thấy một trận nhẹ nhàng, ngay sau đó, y liền cảm giác được có đồ vật gì đó từ trong thân thể trượt ra ngoài.

Liễu Miên Hạ khẩn trương nói: "Là, là sinh sao? Bảo bảo ra rồi sao?"

Một cái tiểu sinh mệnh mới được sinh ra, trong nháy mắt kia Dương Quân Khanh chỉ cảm thấy một trận choáng váng.

Nhưng hắn thực nhanh liền điều chỉnh tốt cảm xúc, bắt đầu động thủ giúp bảo bảo rửa sạch.

"Sinh, là một bé trai." Dương Quân Khanh nói.

"Vậy là tốt rồi." Liễu Miên Hạ thở ra một hơi, lộ ra một nụ cười yếu ớt.

Lệ Duệ cũng không liếc mắt đến con trai mới sinh một cái, chỉ đau lòng mà nửa ôm lấy Liễu Miên Hạ, vừa lau mồ hôi cho y, một bên hôn trán, "Vất vả rồi, Hạ Nhi."

A Từ cũng lại đây nắm lấy tay Liễu Miên Hạ, "Thiếu gia ngươi không có việc gì thật sự là tốt quá, thiếu gia vất vả, phòng bếp làm thật nhiều món ngon, thiếu gia nhất định phải ăn nhiều một chút, nhanh chóng khôi phục."

Lệ Kiêu đầu tiên là nhìn thoáng qua bảo bảo, lập tức hét lên: "Xấu muốn chết! Ôm đi ôm đi!"

Sau đó hắn liền bổ nhào vào bên người Liễu Miên Hạ, lớn giọng kêu lên: "Tức phụ tức phụ! Ngươi còn đau hay không? Con chúng ta quá xấu, nó còn làm ngươi đau như vậy, ta không thích nó!"

Liễu Miên Hạ: "..."

Y đang muốn mắng tên ngốc to con Lệ Kiêu này, liền nghe thấy một tiếng khóc vang dội.

"Oa oa... Oa oa..."

Liễu Miên Hạ vội nói: "Dương đại ca mau ôm bảo bảo tới cho ta xem!"

Dương Quân Khanh ôm đứa bé nho nhỏ tới, trên người bé đã được lau khô, dùng tã lót đáng yêu bao lấy. Thật giống như người lớn hiểu chuyện, vừa được Liễu Miên Hạ ôm vào lòng, cục bột nhỏ  liền nín khóc, mở to mắt nỗ lực nhìn về phía Liễu Miên Hạ, ngoan ngoãn vô cùng.

Cục bột nhỏ kỳ thật cũng không xấu, chỉ là làn da có chút hồng mà thôi, chỉ là con quá nhỏ, nhìn không ra nó giống ai.

Lệ Kiêu nói: "Miệng giống tức phụ! Không có đẹp như tức phụ!"

Liễu Miên Hạ bất đắc dĩ nói: "Bảo bảo chỉ là ngũ quan còn chưa có nẩy nở, lớn lên sẽ đẹp, hơn nữa con hiện tại cũng không xấu, ngươi lại nói con xấu ta liền tức giận!"

Lệ Kiêu lập tức ngậm miệng không dám nói tiếp nữa.

Liễu Miên Hạ rốt cuộc mệt mỏi, cùng bọn họ nói mấy câu liền chịu không nổi mà ngủ thiếp đi.