Các Phu Quân Của Ta

Chương 30: Bệnh viện



Chương 30: Bệnh viện

Ngày hôm sau, lúc Dương Quân Khanh đến Lệ phủ thì bắt gặp Liễu Miên Hạ trong hoa viên nhỏ .

Trong khoảng thời gian này trong tay Liễu Miên Hạ có tiền nên một lần nữa mua vài người hầu về phủ, những gian phòng không người ở cũng được dọn dẹp, cuối cùng căn nhà to lớn này cũng có chút bừng bừng nhân khí.

Bây giờ Liễu Miên Hạ đang dạy Tứ đệ Cố Thần Chi học toán.

Cố Thần Chi hiện tại ở tạm Lệ gia để tiện quản lý cửa hàng bánh ngọt.

Lúc trước Liễu Miên Hạ dạy cho Cố Thần Chi chữ số Ả Rập cùng một ít phép cộng trừ đơn giản.

Lần này cũng dựa trên nội dung cơ sở lúc trước mà dạy sâu hơn, có còn các hằng đẳng thức đáng nhớ khác.

Trên bàn chất một chồng sách nhỏ, Liễu Miên Hạ dựa theo ký ức mà vẽ bảng biểu đơn giản, trong tay y chính là bút lông ngỗng, vì bút than dễ bị lau trôi.

"Ca ngươi thật lợi hại!"

Lúc Dương Quân Khanh được người hầu dẫn tới hoa viên, liền nghe thấy thanh âm sùng bái của Cố Thần Chi.

"Không lợi hại." Liễu Miên Hạ cười lắc đầu, thấy Dương Quân Khanh tới, liền vội nói, "Dương đại phu tới rồi, mau ngồi."

Trong đình hóng gió, Dương Quân Khanh ngồi xuống bên bàn gỗ, liếc mắt đã thấy bảng biểu trong quyển sách nhỏ, viết rất rõ nhưng phân loại hàng hóa, chỉ cần nhìn vào đã hiểu rõ.

Liễu Miên Hạ chính là để Cố Thần Chi dùng, lúc này thấy Dương Quân Khanh liền nhớ tới dược liệu đại phu hay dùng, thế là nói: "Nếu đổi thành tiệm thuốc thì các mục này sẽ đổi thành tên các loại dược liệu, cùng giống như các loại bánh ngọt chỗ chúng ta vậy, cái này không cần giải thích đúng không?"

"Cũng không biết Dương đại phu ngài ngày thường không cần dùng cái này không, bảng biểu này do ta tự vẽ, cũng có vài quyển, tặng ngài một quyển xem thử, ngài đừng ghét bỏ."

Dương Quân Khanh không khỏi kinh ngạc.

Nếu tiệm thuốc có sổ sách thế này thì sẽ rất tiện.

Song nhi trước mắt này không phải thông minh lanh lẹ bình thường.

Tiếp theo hắn lại thấy Liễu Miên Hạ dạy Cố Thần Chi chữ số Ả Rập, còn có phương pháp tăng giảm thặng dư.

Dương Quân Khanh lòng có thắc mắc, hắn rất muốn biết những nội dung đó của Liễu Miên Hạ dạy là gì, nhưng hoàn cảnh y trưởng thành cùng y thuật cao siêu đã tạo cho hắn một lớp ngạo khí.

Dù tò mò như thế nhưng Dương Quân Khanh sẽ không hỏi trực tiếp Liễu Miên Hạ, làm như vậy thì ném mặt mũi "Thần y" hắn quá. Nói trắng ra chính là Dương Quân Khanh không bỏ xuống được mặt mũi của mình.

Cố Thần Chi biết Dương Quân Khanh là tới bắt mạch cho Liễu Miên Hạ, thế là nói: "Ca, nếu Dương đại phu tới thì ngươi cứ bắt mạch trước đi. Lúc khác rảnh ta lại học, ta tới tiệm trước đây."

Cố Thần Chi đi rồi, Liễu Miên Hạ đặt tay lên bàn, ngón tay thon dài của Dương Quân Khanh đặt lên cổ cầy nhỏ xinh của Liễu Miên Hạ, biểu tình trầm tĩnh.

Ánh mắt của Liễu Miên Hạ không tự chủ được mà dừng trên khuôn mặt của Dương Quân Khanh.

Vị Dương tiểu đại phu này lớn lên thật tuấn mỹ.

Mặt mày như tranh vẽ, đôi mắt thanh lãnh tựa núi xa trong trời đêm đầy sao.

Ánh nắng ngày hè xuyên qua bóng cây chiếu rọi xuống tạo bóng loang lổ dưới đình hóng gió, cũng tô chiếu lên gương mặt Dương Quân Khanh.

Cho dù là ở thời tiết này, Dương Quân Khanh vẫn ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề không chút cẩu thả như cũ, lộ ra một đoạn cổ áo kín cổ khiến người sinh ra dục vọng muốn khám phá bên trong.

Chỉ tiếc khí chất Dương Quân Khanh lạnh nhạt xa cách cùng y thuật cao siêu, nên thường xuyên làm người khác xem nhẹ diện mạo của hắn.

Liễu Miên Hạ nhìn nhìn, bất tri bất giác liền thất thần.

Dưới đáy lòng trộm nghĩ, đại mỹ nhân cấm dục giống Dương tiểu đại phu thì có thể động tình với ai không? Khi hắn động tình sẽ có bộ dáng gì?

"Liễu công tử?"

Dương Quân Khanh bắt mạch xong gọi Liễu Miên Hạ vài tiếng, Liễu Miên Hạ mới hồi phục tinh thần lại.

Y có chút chột dạ cười cười, "Thực xin lỗi, ta thất thần."

Dương Quân Khanh sắc mặt không đổi nói: "Thân thể công tử hết thảy mạnh khỏe."

"Cái kia..." Liễu Miên Hạ có chút ngượng ngùng, "Ta cảm thấy để ngài mỗi ngày tới giúp ta bắt mạch là ta chiếm tiện nghi, cũng không biết nên cảm tạ ngài như thế nào, liền, liền viết ra một chút thứ ta biết, tuy không thể xem như y thuật, nhưng đối với việc chữa bệnh có lợi hơn nhiều."

Liễu Miên Hạ đưa quyển sách bên cạnh đẩy tới trước mặt Dương Quân Khanh, mắt trông mong nhìn hắn.

Dương Quân Khanh mở ra quyển sách nhỏ, ánh mắt đầu tiên đã bị nét chữ tú khí kia hấp dẫn.

Nét ngang nét dọc, tuấn dật quyên tú, cực kì vừa mắt.

Chỗ này đều là một ít cách chữa bệnh ở hiện đại, tỷ như uống nước đun sôi, dùng cụ dùng lúc sinh cũng phải rửa qua nước sôi, đặc biệt dùng nước được chưng cất càng tinh khiết càng tốt, như vậy mới có thể giảm bớt nhiễm trùng.

Đương nhiên nếu dùng cồn tiêu độc là tốt nhất, nhưng trước mắt Liễu Miên Hạ không có cách nào chưng cất ra được cồn nồng độ cao.

Mặt khác khái niệm "Bệnh viện", bố trí phòng bệnh cùng hộ sĩ, bệnh viện phải thông thoáng rộng rãi, chăn nệm thường xuyên đổi mới, hộ sĩ chuyên môn chiếu cố người bệnh, cho để người bệnh có tâm thái lạc quan tiến về phía trước thì bệnh tình mới nhanh chóng chuyển biến tốt.

Còn nếu như là bệnh có tính lây truyền thì yêu cầu mang khẩu trang, người bệnh phải cách ly với mọi người... Vân vân.

Dương Quân Khanh nhìn nhìn, sắc mặt dần dần ngưng trọng.

Quyển sách nhỏ này viết quá mức kỹ càng tỉ mỉ, hắn trước đây chưa bao giờ tiếp xúc những tri thức này, cũng không có cách nào xác định những phương pháp này có hiệu quả không. Nhưng trực giác Dương Quân Khanh lại mách bảo nhưng cách làm này nhất định có tác dụng.

Dương Quân Khanh khép lại sách, nhìn thẳng Liễu Miên Hạ.

Liễu Miên Hạ đối với đồ vật mình biết vẫn rất có tự tin, rốt cuộc những cái đó đều là những cách làm được vô số người nghiệm chứng thành công.

Nhưng Dương Quân Khanh trầm giọng nói: "Những điều trong sách viết là ngươi nghe ai nói? Ngươi không phải thầy thuốc, không có nghiệm chứng qua chuyện này thì sao có thể nói bậy như vậy? Ta làm sao có thể tin tưởng?"

Liễu Miên Hạ sửng sốt.

Y thực sự không nghĩ tới mình sẽ bị nghi ngờ trực tiếp như thế.

Nhưng ngẫm lại cũng phải, nội dung y viết trong sách này, tuy rằng y biết nó hữu dụng, nhưng đối với Dương Quân Khanh mà nói thì hoàn toàn là lý luận suông, chưa có trải qua bất luận nghiệm chứng thực tế nào thì làm sao có thể khiến Dương Quân Khanh tin tưởng?

Liễu Miên Hạ chậm rãi bình tĩnh lại, là do y nghĩ quá ngây thơ rồi.

Muốn để một người tiếp xúc qua kiến thực vượt thời đại, mà nội dung trên giấy gần bằng "Nói suông", dù như thế nào thì ai cũng không tiếp thu được.

Liễu Miên Hạ nắm tay, chỉ nói: "Nếu Dương đại phu không tin thì có thể tự mình thử một phen."

Dương Quân Khanh lại lạnh lùng nói: "Thứ đó cũng không thể làm y thuật của ta càng tiến bộ hơn."

Liễu Miên Hạ há miệng thở dốc, vốn định phản bác Dương Quân Khanh nhưng bị hắn đánh gãy.

"Y thuật không phải cứ hai ba ngày, hoặc là bất luận kẻ nào đều có thể dễ dàng học được. Ngươi biết vài loại phong hàn thì sẽ biết các loại phương pháp chữa nó sao? Ngươi có biết muốn để miệng vết thương khép lại thì phải dùng thuốc nào không? Đó đều là những bệnh đời thường nhất, công tử biết trị liệu như thế nào sao? Ta không phủ nhận thuật cấp cứu của công tử rất có hiệu quả, nhưng những mặt khác, công tử nếu không hiểu, thì không cần khoa tay múa chân."

Liễu Miên Hạ cứng đờ.

Lời này của Dương Quân Khanh cũng thật không khách khí.

Liễu Miên Hạ trong lòng rất khó chịu, lại không phục lắm, y tuy không hiểu y thuật, nhưng những thứ y viết trong sách rất có lợi với việc chữa bệnh.

Nhưng y không có cách nào phản bác lời Dương Quân Khanh nói.

Hôm nay gặp mặt, hai người cứ thế tan rã trong không vui.

Liễu Miên Hạ rầu rĩ không vui một buổi trưa.

Chờ buổi tối Lệ Duệ cùng A Từ trở về, tự nhiên đều chú ý tới y không vui.

"Xảy ra chuyện gì Hạ Nhi?" Lệ Duệ ôm Liễu Miên Hạ ngồi lên đùi mình, ôn nhu hỏi y.

Liễu Miên Hạ liền đem chuyện ban ngày kể cho Lệ Duệ nói.

Lệ Duệ xoa xoa đầu Liễu Miên Hạ, cười nói: "Ý tưởng Hạ Nhi rất có đạo lý, nếu Dương đại phu nói không có thực tiễn là lý luận suông, thì chúng ta đây không ngại thì cứ thử xem, xem thử làm như vậy rốt cuộc có hiệu quả hay không."

Liễu Miên Hạ trừng lớn hai mắt, kinh hỉ nói: "Duệ ca ngươi nói thật?!"

Tiếp theo lại nhíu mày, "Chúng ta thử như thế nào? Nhà của chúng ta không ai biết y thuật."

Lệ Duệ nói: "Không sao, không phải còn có Lý đại phu sao? Chuyện này nếu như có ích với bá tánh thì Trương huyện lệnh cũng sẽ duy trì, Hạ Nhi không cần nhọc lòng, cứ giao cho ta tới làm, chỉ cần Hạ Nhi nói cho ta làm như thế nào là được."

"Ân!" Liễu Miên Hạ gật đầu thật mạnh, vui vẻ hôn lên môi Lệ Duệ một cái.

Lệ Duệ khóe môi cong lên, giữ ót Liễu Miên Hạ khiến nụ hôn trở nên sâu sắc hơn.

Nụ hôn kết thúc, Liễu Miên Hạ thở hổn hển, sắc mặt có chút hồng, đáy mắt cũng nổi lên hơi nước.

Lệ Duệ ánh mắt trầm xuống, ngón cái cọ qua môi Liễu Miên Hạ, thấp giọng nói: "Hạ Nhi đưa quyển sách kia cho ta đi."

Liễu Miên Hạ lúc này mới nhớ tới, quyển sách kia đã bị Dương Quân Khanh cầm đi.

Lệ Duệ cười, "Xem ra Dương đại phu cũng không hẳn không ủng hộ cách ngươi nói, bằng không hắn cũng sẽ không lấy quyển sách đi."

Liễu Miên Hạ không khỏi có chút đắc ý, "Hừ, Dương Quân Khanh có bản lĩnh bảo ta nói bậy thì phải có bản lĩnh không lấy sách của ta!"

Lệ Duệ xem bộ dáng đáng yêu này của y, nhịn không được nhéo nhéo mũi nhỏ y, "Bướng bỉnh, Dương đại phu có chức quan trong người, y thuật tinh vi, còn mỗi ngày tới bắt mạch cho ngươi, ngươi nha, sao có thể gọi thẳng tên của hắn?"

Liễu Miên Hạ nói: "Hắn miệng độc như vậy, ta cứ kêu tên hắn thì sao? Dù sao ta cũng chỉ gọi trước mặt ngươi, không gọi ở trước mặt người ngoài, hắn cũng không biết!"

"Được được, đều theo ý ngươi." Lệ Duệ ôm eo Liễu Miên Hạ, ôn nhu hống y, "Trời tối rồi, ngủ đi."

Liễu Miên Hạ ở trong lòng Lệ Duệ tìm tư thể thoải mái, không bao lâu đã ngủ mất.

Mà lúc này, ở Dương phủ.

Dương Quân Khanh ngồi trước án thư, trước mặt hắn là quyển sách nhỏ Liễu Miên Hạ viết.

Nét chữ nhỏ trong sách khiến người ta thích mắt, là kiểu chữ khác với những kiểu đang lưu hành hiện nay.

Bán Hạ bưng trà tiến vào, tay chân nhẹ nhàng đặt chén trà xuống bàn.

Hắn vốn tưởng rằng Dương Quân Khanh đang xem nội dung trong sách, lại ngoài ý muốn phát hiện, lang quân nhà hắn cứ mãi nhìn chằm chằm một tờ giống như đúc lúc hắn đi ra ngoài pha trà.

Lang quân nhà hắn rõ ràng là đang thất thần.

"Lang quân?" Bán Hạ nhỏ giọng nhắc nhở nói, "Ngài nhân lúc còn nóng uống một chút, lạnh sẽ bị tiêu chảy."

Dương Quân Khanh phục hồi tinh thần lại, đáy mắt nhanh chóng hiện lên một tia hối hận.

"Đã biết." Hắn nói.

Nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng, suy nghĩ Dương Quân Khanh lại trôi tới một màn ban sáng.

Hắn kỳ thật không muốn phản bác Liễu Miên Hạ như vậy, hắn kỳ thật muốn nói rằng nội dung trong quyển sách của Liễu Miên Hạ thực xuất sắc, rất có tính khả thi.

Lý trí nói cho hắn, nếu thật sự có thể dựa theo lời Liễu Miên Hạ mà xây dưng một khu nhà "Bệnh viện", mọi người nuôi được thói quen ăn chín uống sôi, lúc song nhi sinh sản sử dụng dụng cụ được chần qua nước sôi, có lẽ sẽ có nhiều người sống sót hơn.

Tuy rằng những thứ đó chưa trải qua nghiệm chứng thực tế số lượng lớn, nhưng Dương Quân Khanh đã sớm sinh ra nghi vấn về những vấn đề này, cũng từng phỏng đoán qua.

Cũng không biết vì sao, hắn lại nói ra những lời bén nhọn như vậy.

Lúc nói những lời đó xong, khi Dương Quân Khanh thấy biểu tình mất mát của Liễu Miên Hạ thì hắn cũng đã hối hận.

Nhưng hắn không biết nên cứu vãn như thế nào.

Dương Quân Khanh lần đầu tiên cảm thấy chính mình không giỏi ăn nói như thế.

Nếu có lần sau, hắn chắc chắn sẽ hảo hảo cùng Liễu Miên Hạ nói chuyện.

Thu lại suy nghĩ, Dương Quân Khanh nhấc bút chép lại nội dung trong sách của Liễu Miên Hạ.

Lúc viết chữ, Dương Quân Khanh theo bản năng mà bắt chước kiểu chữ của Liễu Miên Hạ.

Dương Quân Khanh chép xong, gọi Bán Hạ tới, đưa quyển sách vừa chép xong cho hắn.

"Gọi người đem quyển sách này đưa về kinh thành, gửi cho phụ thân ta."

Nếu muốn đưa ra thực tế, đương nhiên phải ghi chép càng nhiều ca bệnh, so chiếu hiệu quả càng kỹ càng tỉ mỉ hơn, phụ thân hắn nhận được quyển sách xong sẽ biết nên làm thế nào.

Bán Hạ vâng lời đi ra ngoài, Dương Quân Khanh đem quyển sách Liễu Miên Hạ viết cẩn thận đặt vào trong hộp gấm.