Cá Nằm Trên Thớt

Chương 87



Từ Ca không biết mình có ngủ không, mệt mỏi cùng rét lạnh, bất an cùng lo âu, khiến cậu nửa tỉnh nửa mê dựa vào cột hành lang, mơ mơ màng màng thừa nhận dày vò từng giây từng phút.

Cậu nghe thấy tiếng xào xào, cậu liền đứng bật dậy, chạy đi mở cánh cửa sổ kia ra. Cậu nói có người sao, là người tới sao, bọn họ đã trở lại sao.

Đứa bé đang quỳ gối trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ nhảy xuống dưới, nói không có, là ông nội đi săn, anh xem một đám bay lên kia, nhất định là ông nội đang ở chỗ đó.

Từ Ca nhìn lên bầu trời, hỏi hiện tại là lúc nào rồi.

Đứa bé nói qua buổi trưa rồi, bụng lại đói.

Từ Ca liền trở về vị trí của mình, lại co chân vào, nhắm mắt.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy hai ba lần, cậu liền không dậy nữa. Liếc mắt nhìn ánh sáng xuyên qua cửa sổ, liền biết vẫn là ban ngày, cũng liền biết bọn họ còn chưa khai chiến.



Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, cậu lại thấy được tòa tường thành kia.

Lúc này người trên thành càng nhiều, trang phục của bọn họ xinh đẹp bắt mắt, là màu sắc duy nhất trong thiên địa.

Từ Ca đi về phía tường thành, thẳng đến khi đi vào một lối đi nhỏ. Bên lối đi có một tháp bắn tên*, cậu bước vòng lên tháp một cách quen thuộc*, cuối cùng lên đến đỉnh tháp.

(*箭塔)

(*Giá khinh tựu thục 驾轻就熟: xe nhạy nhanh vì quen đường. Chỉ rất quen thuộc, thành thạo với cái gì đó.)

Đỉnh tháp phủ bằng chiếu cói, che lại đài quan sát vốn là nên trống rỗng. Người bên trong hát ê ê a a, dùng ngôn ngữ cậu nghe không hiểu, múa may mâu cùng thương.

Từ Ca bắt lấy một người trẻ tuổi bên cạnh, cậu lặp lại câu nói kia. Tôi nói tôi nghe không hiểu các cậu đang hát gì, cho tôi xem vở diễn đi, tôi muốn biết các cậu đang nói gì.

Người trẻ tuổi kia dẫn cậu đi sâu vào trong, tháp bắn tên liền thành một hành lang dài. Chui vào lối nhỏ hẹp đến mức chỉ có thể một người qua lọt, người trẻ tuổi nói anh chờ, tôi đi vào dẫn đường.

Từ Ca nhìn trái nhìn phải, đó là căn phòng của mình ở quê. Bàn sách của cậu, tập vở của cậu, sách giáo khoa của cậu, còn có bản nháp cậu vẽ lung tung rối loạn.

Người trẻ tuổi đi vào, A Đại liền ra.

A Đại nói, sao anh còn chưa đi vào.



Từ Ca nói, tôi chờ cậu cầm kịch bản cho tôi.

A Đại nói, đi nhanh thôi, đi ngay lúc này, quái vật ăn thịt người sắp tới, anh xem người đứng canh trên tường thành, mỗi người đều đang cầm thương.

Từ Ca nói, cậu đi cùng tôi.

Nói xong liền muốn nắm A Đại, A Đại đẩy, Từ Ca ngã nhào. Ngẩng đầu nhìn lại, quần áo màu trắng của A Đại liền thành màu đỏ.

A Đại nói, tôi không đi được.

Hắn giơ tay lên, gỡ loan đao từ trên tường thành xuống. Lại quay qua, màu đỏ của quần áo lại đậm thêm một tầng.

Từ Ca nhìn nước nhỏ giọt ở phía dưới quần áo, đưa tay quẹt, cực kỳ hoảng sợ*.

(*大惊失色 đại kinh thất sắc: hoảng loạn đến sắc mặt thay đổi.)

Cậu hỏi A Đại, đây là máu, đây là máu của ai?

A Đại lại không để ý tới cậu, hắn cầm loan đao đi về phía lối hẹp. Từ Ca lồm cồm bò dậy, cũng đuổi theo bức tường hẹp. Nhưng bức tường hẹp kia trở nên càng hẹp, dù Từ Ca nghiêng người cũng không lách vào được.

Cậu vuốt mặt tường dày cui cứng rắn, không ngừng gọi tên A Đại.

Cũng không biết gọi bao lâu, đột nhiên một âm thanh vang lên ở sau lưng, âm thanh kia nói —— “A Từ, vậy mà mày ở chỗ này.”

Từ Ca quay đầu lại, đứng sau lưng là đồng đội cậu gặp được trong doanh trại cũ kia.

Từ Ca bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa.

Cậu rời khỏi ghế dài, lại vọt tới bên cửa sổ. Cậu nhìn thấy mặt nước xanh đen, cùng cái đuôi của hoàng hôn phía chân trời.

Cậu nghe thấy tiếng huýt sáo ngắn ngủi, tiếng huýt kia lẫn vào tiếng kêu của côn trùng, một tầng một tầng, nhộn nhạo như gợn sóng.

Theo một tiếng huýt dài lảnh lót, gió lớn ập tới, sóng lớn cuồn cuộn, khỉ của Khổ Sơn đổ xuống như lũ quét.