Buổi Chiều Hôm Ấy

Chương 45: Ôm một cái nữa



"C-cậu nói vậy là sao?"

Kì thực lời nói đó của cậu có bao nhiêu ám muội,hiện tại cũng chỉ có hai người ở đây,cho dù cô có ngốc thế nào cũng không thể giả vờ nghe không hiểu

Trương Minh Thiện hơi thả lỏng tay,lại đặt cằm lên vai cô,khoảng cách giữa hai người lại kéo gần nhau hơn một chút

Mùi hương cơ thể của thiếu nữ phảng phất trước đầu mũi cậu,Trương Minh Thiện lặng thinh một lúc rất lâu,đến khi trái tim cô đập mạnh tới nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực,cậu cảm nhận được mà chợt thấy buồn cười,không nỡ buông cô ra

"Kể từ lúc cậu lấy bút phân chia giới hạn lên bàn năm lớp 11,tôi cảm thấy rất tủi thân "

Trương Minh Tuệ lần đầu nghe được hai chữ 'tủi thân' phát ra từ cậu,thiếu chút nữa cứ tưởng mình đang nằm mơ

Cô cắn môi mình

Đau thật đấy!

Bàn cùng bàn thường ngày tự kiêu, chẳng để ai trong mắt vậy mà cũng có lúc biết làm nũng sao?

Nhất thời cũng không biết phải giải thích thế nào,cô nghiền ngẫm lại,lúc đó cũng vì Thiện nói mấy lời không rõ ràng mà khiến cô nghĩ nhiều nên mới thế

"Cậu là gì của tôi vậy?"

Rõ ràng chẳng khác nào là mắng cô nhiều chuyện

Trương Minh Tuệ nghĩ lại cảm thấy mình mới là người nên tủi thân,thế là cô được nước lấn tới,càng tỏ ra không phục

"Là do cậu mắng mình mà!"

Thiếu niên hơi bất ngờ,nhíu mày thầm nghĩ là hồi nào vậy

Sao cậu dám?

"Tôi mắng cậu khi nào?"

"Chính là hôm 20/11 chúng ta cãi nhau vì Thanh Trà ấy"

"À...."

Cậu nhớ rồi

Ra là cậu dám thật

Trương Minh Thiện hối hận xoa xoa ấn đường,ngữ điệu trở nên áy náy:"Tôi không phải cố ý đâu"

"Thế tớ vạch ra ranh giới cũng chỉ là vô tình thôi"-Thiếu nữ ngồi trong lòng cậu bày ra điệu bộ giận dỗi,thế nhưng nói xong lại thi thoảng mím môi nhịn cười

Dù sao trước đó người không nói lí là cậu, đã buông lời rồi sao còn dám chối cãi?

"Tuệ này"

"Hửm?"

Nhìn điệu bộ hơi nghiêm túc của thiếu niên như chuẩn bị thổ lộ gì đó,hai tay cô liền cuộn tròn báu chặt lấy nhau,giống như là sẵn sàng để nghe rồi

"Nếu cậu muốn làm thế,vậy cậu vạch rõ ranh giới với Trịnh Hoài đi"

Trái tim đang cao hứng của cô liền rơi cái bẹp

"Gì cơ?"

Trương Minh Thiện khoanh tay tựa vào hàng rào phía sau lưng,hơi nhún vai,lời sắp nói ra chẳng có chút dung túng nào

"Cậu phân biệt đối xử với tôi được còn tên kia thì không à?Tôi nhớ cậu từng bảo muốn giữ khoảng cách,vậy mà cậu và cậu ta suốt ngày kẻ tung người hứng,lúc thủ thỉ lúc cười vui như tên ngốc"

"Trương Minh Thiện,cậu mới là tên ngốc!"

Cứ tưởng cậu sắp tỏ tình đến nơi,đằng này lại ở đây mắng cô

Trương Minh Tuệ tức tối đẩy cậu ra,vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của thiếu niên

Ai ngờ càng động đậy,người kia lại càng ôm cô chặt hơn làm thiếu nữ muốn mắng người,thành ra trở nên thẹn quá hoá giận,đành ấm ức bật khóc thành tiếng

"Cậu thả tớ ra! Trương Minh Thiện,cậu là tên lưu manh, là đồ đáng ghét nhất trên đời!"

Thử hỏi xem có ai trong tình cảnh mờ ám thế này còn hơn thua với người khác được không? Nếu không phải do cô thích cậu,cô còn phải giả vờ tỏ ra không muốn thân thiết với cậu sao?

Trương Minh Thiện đúng là khúc gỗ khô khan,nghĩ gì nói đó,chẳng có chút lãng mạn nào hết

Nhưng cô lại vì tự trọng mà không nói hết được,chỉ có thể ủy khuất nước mắt lưng tròng,tức giận nói

"Cậu không thích mình cũng được,đừng có đùa giỡn với tình cảm của mình!"

Lúc này thiếu niên mới thả lỏng tay,cô liền có cơ hội nhanh trí đứng dậy,thiếu chút nữa bật khóc bù lu bù loa, nhưng lại cảm thấy mình như vậy sẽ rất mất mặt

Thế là cô liền bỏ chạy

Trương Minh Thiện trong tình thế này mà còn cười được,cũng may chân cậu dài,người ta vừa quay người bỏ chạy đã kịp kéo lại

Lần này cậu ôm cô từ phía sau,thiếu niên cao hơn cô một cái đầu,dễ dàng ôm trọn lấy thiếu nữ

Cậu hơi cúi người,giống như muốn thủ thỉ những lời nói chân thật nhất cho tai trái cô nghe

"Hôm trước lúc ngồi ở quán súp,tôi biết cậu định nói gì..."

Trương Minh Tuệ dừng bước,bất động, cúi đầu nhìn mũi chân mình,căng thẳng cuộn tròn những ngón chân lại,trái tim lại vội vã

Cậu đã biết sao?

Thiếu niên choàng tay qua vai cô,bàn tay dịu dàng khẽ vân vê tóc đuôi ngựa của cô,thấp giọng ôn nhu:

"Cậu có thể nghĩ tôi xấu xa cũng được,ích kỷ cũng được,nhưng tôi tuyệt đối chưa từng chơi đùa với tình cảm của cậu.Đúng là đầu năm lớp 10 tôi từng thích lớp phó,ngay cả tình cảm đầu tiên xuất phát từ Phương An Tuyết cũng là sự thật..."

Thiếu niên dừng lại một chút,ngữ điệu ôn nhu ban đầu đã trở nên kiên định hơn

"Chỉ là tôi chưa từng dũng cảm đối diện với chuyện đó giống như bây giờ,cũng như là với cậu.Tôi từng nghĩ bản thân xem cậu là người bạn tốt nhất,nhưng suốt gần ba năm,tình cảm của tôi đối với cậu không chỉ đơn giản là bạn cùng bàn nữa...Tuệ,kể từ buổi chiều hôm ấy,buổi chiều mà trong lớp chỉ còn chúng ta,lúc đó tôi chìa tay với cậu đã muốn nói rằng tôi thích cậu,thích cậu rất nhiều"

Lời thú nhận của Trương Minh Thiện có thể khiến cô không cần nhắm mắt cũng có thể hình dung ra được mọi thứ trong đầu

Nắng chiều rọi vào chiếc bàn gỗ,quạt gió xoay mòng,hoàng hôn từ từ buông xuống,lúc đó là 5 giờ 25 phút

Hai người ngồi trên bàn,mặt đối diện nhau,Trương Minh Thiện chìa tay ra với cô,khuôn mặt rạng rỡ,lời nói anh minh

"Truyền cho cậu chút may mắn này"

Trương Minh Tuệ ngẩng người,nước mắt giận dỗi lưng tròng khi nãy,khẽ rơi xuống một giọt



Là cô bỗng nhớ đến một câu

"Vinh quang của tôi đều là của cậu"

Hà Hân đã từng nói với cô,tính tình Trương Minh Thiện đúng là kì quái

Cậu không phải thiếu niên ngỗ nghịch,cậu học tốt,được lòng giáo viên và bạn học,tuy nói chuyện có phần tự cao,nhưng rõ ràng người có năng lực thì có quyền đắc ý

Cô nàng nói với cô:"Cậu không để ý à,bình thường người khác rủ cậu sẽ bảo là đi không,Minh Thiện thì không như thế,cậu ta luôn bảo là cậu cùng đi nhé"

Suốt từng ấy thời gian,mình thích cậu từ năm lớp 10

"Vậy cậu thích mình từ lúc nào?"

Trương Minh Tuệ im lặng bấy lâu,cuối cùng cũng chịu mở lời một lần

Thiếu niên mỉm cười trước câu hỏi của cô,không do dự dịu dàng đáp,từng chữ rõ ràng:"Mùa hè sắp lên 11,trời nắng to,chúng ta ngồi dưới cây hoa sữa còn cậu thì an ủi tôi"

Là cậu không nói,người đầu tiên khóc vì thấy cậu bị đánh là cô

Người đầu tiên ghét cậu là cô

Người đầu tiên nhớ đến sinh nhật cậu cũng là cô

Trương Minh Tuệ cũng không nói cậu biết,người đầu tiên cô thích trong đời mình là cậu

Không biết trời đất quay cuồng bao lâu,hai người kẻ ôm đằng sau người đứng phía trước,rõ ràng không còn sợ ánh mắt người khác nữa

Hôm ấy là một đêm dài

Thiện bày tỏ tình cảm với cô,nhưng không nói gì về mối quan hệ giữa cô và cậu sau đó

Cậu chỉ nói lúc nãy không tự chủ được mà ôm cô,cậu cảm thấy có lỗi,chỉ có thế thôi

Trương Minh Tuệ nghĩ mãi không hiểu được tâm ý của cậu,nằm lăn lộn trên giường suốt nhiều giờ đồng hồ,cũng may hôm sau được nghỉ,nếu không thì cô sẽ thành cái xác khô có mắt gấu trúc mất

Nhưng chỉ cần cô nhắm mắt lại, cô sẽ cảm nhận được cái ôm đó,ấm áp bao nhiêu,ôn nhu thế nào

Mùi hương từ vạt áo cậu,cái gáy trắng,đôi tai ửng đỏ

Và ngay cả âm thanh thình thịch bên ngực trái của thiếu niên

Cậu nói cậu chưa từng dũng cảm

Cô không thể trách được,rõ ràng vì cô cũng như thế

Lúc nãy,Trương Minh Tuệ cũng không hề bày tỏ tình cảm của cô với Thiện,cô không nói mình cũng thích cậu,thích cậu suốt ba năm,cũng từng nhiều lần muốn từ bỏ

Mà cô lại chẳng nói gì hết,cảm ơn cũng không,cũng chẳng nói chấp nhận,chỉ có ghi nhớ thôi

Trương Minh Tuệ báu chặt lấy gối ôm,vùi đầu trong mền,chỉ mong ngày hôm nay dài một chút để cô có thể nghĩ thật nhiều

Bày tỏ rồi,có phải là kết thúc không?

Nghĩ đến đây cô liền cảm thấy ấm ức không nỡ,nếu lúc nãy cô lấy hết dũng khí bày tỏ với cậu,nói là mối quan hệ giữa chúng ta bây giờ là gì,ít nhất thì cô sẽ nhận được câu trả lời rõ ràng rồi

Cô nắm chặt lấy gấu áo của mình,cố nhắm mắt quên đi,lẩm bẩm ngủ rồi sẽ không sao nữa

Kì thực cho đến lúc ngủ rồi,trong mơ cô cũng nhìn thấy cậu

Chỉ là có chút kì lạ,cô nằm mơ thấy mình ngồi trong công viên khóc đến đau lòng,sau đó nghe máy của Trương Minh Thiện,cậu lại bảo cô vậy chúng ta chia tay

Giật mình choàng tỉnh,thứ đầu tiên đập vào mắt cô là đèn chùm trên trần nhà,lúc này cô mới thở phào một hơi,thì ra chỉ là mơ

Ánh nắng dịu dàng rọi bên đầu giường,trời sáng rồi,còn cô thì mồ hôi nhễ nhại

Giấc mơ khi nãy thật kinh khủng,cũng rất chân thật

May mắn chỉ là ác mộng

Trương Minh Tuệ chưa tỉnh giấc hẳn,tay mò mẫm tìm di động dưới gối,sau đó tìm một tên danh bạ mình đã lưu

Chữ "Này" xuất hiện trên màn hình,cô hơi do dự,cuối cùng lại chẳng bấm gọi

Mấy hôm sau tựu trường,sinh nhật Hà Hân còn chưa tới mà bảng điểm đã có rồi

Cả lớp nháo nhào chen chúc xem phiếu kết quả mà Trịnh Hoài vừa dán lên tường

Bài kiểm tra lần này,môn toán của cô có chút sơ sót,sai mất 7 câu nên chỉ được 8,6 điểm,nhưng bởi vì được điểm tuyệt đối của môn hoá kéo lại cho nên thứ hạng không sụt giảm mấy

"Hạng 6 trong lớp,hạng 25 trong khối,... Thông Tuệ à,lần này cậu thi không tồi nha!"- Phúc Thịnh chen chúc nhìn bảng điểm trên thông báo mà mở to mắt,cho đến khi kiếm được tên của mình,cậu cắn răng thầm mắng một tiếng

"Fuck,sao xa thế này?"

Một người trên trời,người dưới địa ngục

Ông trời quả nhiên không công bằng!

Những lời này xuất phát từ suy nghĩ của họ Lâm,không phải là cô không biết,chỉ là cô giả điếc không chơi trò đoán lòng người.

Hà Hân đứng cạnh lấy ngón trỏ tìm kiếm,sau đó tìm ra người rồi cũng xem cả điểm.Nhưng vì muốn trêu cậu một chút,cô nàng đẩy cùi chỏ của cậu ta rồi bảo

"Hay để tôi đọc cho cậu nghe?"

"Đừng,nghe xong lại mơ thấy ác mộng!"-Phúc Thịnh kia tướng mạo cao lớn,vậy mà lại nhút nhát bịt tai lắc đầu,miệng còn kêu gào

"Lần này chết chắc rồi,bố mẹ tôi lại lấy chổi đập tôi cho mà xem"

Minh Tuệ thì trái lại,cô lắc đầu bảo

"Khác với tớ một chút,nếu tớ thi thành ra như vậy mẹ sẽ dí tớ chạy khắp nhà mất"

Minh Khôi nhìn thấy hai người đằng xa,huýt sáo kéo thêm nam chính trong lòng cô cùng đến náo nhiệt

Cậu ta khoác tay Thiện,sau đó lắc đầu vỗ vai

"Chậc,kết quả khó coi quá nhỉ?"

"Minh Khôi,hạng 4 A1,hạng 20 toàn trường,..."-Đến lượt cô dò tìm tên cậu,trong ánh mắt dấy lên sự ngưỡng mộ

"Học bá à,cậu đáng sợ quá..."

Nhưng cô nàng nhìn một hồi lại lướt mắt đến trang nhất xem điểm cho Thiện,sau đó thở dài không chút ngạc nhiên

"Không,có vẻ Thiện đáng sợ hơn thì phải...hạng 1 toàn khối..."



"Cậu có còn là người không vậy?"- Phúc Thịnh nghe xong liền cảm thấy không vừa ý.Mặc dù đây là chuyện bình thường không có gì lạ,nhưng chỗ đáng nói nhất là học chung gần ba năm với tên này đến tận bây giờ hầu như chưa thấy cậu ta rớt xuống hạng hai bao giờ

Còn Khôi vừa nghe cô khen mình xong lại nhảy sang tâng bốc Thiện,cậu ta nhíu mày khoanh tay,lắc đầu tặc lưỡi

"Chậc chậc,vừa nãy còn khen tôi bây giờ lại quay sang khen bạn cùng bàn của cậu,đúng là có mới nới cũ "

Minh Khôi nói thế,trong hội bạn thân hai kẻ thì mím môi cười,một người thì lại đỏ mặt

Chỉ có thiếu niên hạng một thần sắc không biến chuyển,nhưng tay đã có ý vung lên sắp đánh người

"Cậu bị ngứa đòn sao?"

"Không dám!"- Minh Khôi liền phì cười né tránh,trực tiếp chuyển sang chủ đề khác

Nhưng lạ thật lại chuyển sang hỏi Hà Hân,huých vai cô nàng một cái

"Cậu không xem thử người trong lòng mình thi được bao nhiêu điểm sao?"

Hà Hân bất ngờ bị hỏi nên chỉ biết im bặt.Ánh mắt sắc bén như con dao nhọn ném thẳng vào cậu,sau đó vung tay đánh vào lưng thiếu niên liên tiếp mấy cái

"...Cậu đi chết đi Nguyễn Minh Khôi!"

Phúc Thịnh kia lại hớn hở trợn mắt,giả vờ bất ngờ như lần đầu mới nghe:"Gì cơ?Hà Hân đại tỷ tỷ thích ai hả?Người đó sao lại xui xẻo vậy chứ?"

"Đến cậu ngứa đòn sao?"-Cô nàng là thẹn quá hoá giận,chân đã sớm giơ lên hướng đến đầu gối của cậu ta làm cậu sợ đến rụt gối lại,chạy đến núp phía sau lưng Minh Thiện

"Hà Hân cậu không thể dịu dàng một chút sao?"

Sau đó cậu ta hướng đến Trương Minh Tuệ đang đứng đó chỉ tay

"Nhìn Tiểu Thông Tuệ mà học hỏi đi,người ta đáng yêu biết bao nhiêu"

"Nhưng với cậu thì không nhé!"-Nghe nhắc tên mình,cô liền xoay qua bĩu môi khiến Thiện cùng Thịnh bật cười.

Hôm nay Minh Thiện này dường như không muốn làm người kiệm lời nữa,cậu nhìn giấy báo hàng đầu trên bảng,ánh mắt nhanh chóng lướt qua một chút rồi hỏi cô nàng

"Cậu thích Kim Thành à?"

"..."

"???"

"!!!"

Một tiếng trúng ngay phốc

Nguyễn Hoàng Hà Hân bất ngờ đến mở to cả mắt,cô không tin tên này có thể vạch trần mình giữa thiên hạ như vậy

Huống hồ là trong lớp nữa

Rốt cuộc cô đã chọc gì tên này chứ?- Hà Hân tự hỏi,nếu không phải là người bạn tốt mình thích,nói không chừng cô đã băm tên này ra làm trăm mảnh

Biết không cãi được,cô nàng chỉ nghiến răng nghiến lợi

Chỉ riêng mình Phúc Thịnh là không hiểu lắm,mặc dù bình thường hay đùa giỡn ghép đôi người ta,vậy mà giờ thấy cô nàng đỏ mặt mới lấy làm ngạc nhiên

Cậu hiếu kì sờ cằm,sau đó mất vài giây để suy nghĩ rồi ngạc nhiên,hai mắt sáng rực vỗ tay lên vai cô

"Wow,cậu làm tôi bất ngờ đấy,nhưng tiêu chuẩn của cậu...chậc,cũng quá cao rồi!"

Bây giờ Hà Hân chỉ muốn làm con đà điểu đào đất chui xuống.May mắn xung quanh không có Kim Thành

Buổi sáng hôm đó cuối cùng nhờ một lời của Trương Minh Thiện, nhóm bạn năm người đều biết bí mật nhỏ này của cô nàng

Cho nên kể từ đó về sau mới hay đem ra chọc ghẹo

Ví dụ như trong tiết kiểm tra Hoá học thì Phúc Thịnh ném qua cho cô một tờ giấy

Nội dung trong đó là

"Câu 14 hoặc tôi nói cho Kim Thành biết"

Hoặc là giờ thể dục,Lâm Phúc Thịnh ở sau lưng lấy tay chọc vào gáy cô nàng,thì thầm bảo

"Kim Thành của cậu sắp chạy qua đây rồi,có nên chào hỏi một chút không đây?"

"Cậu phiền quá,không thấy Hà Hân đang tập động tác hả?"- Trương Minh Tuệ ở gần suốt ngày nghe đến bực giùm cô,nhưng Hà Hân ra hiệu bảo cô nàng không cần lo lắng

"Lát nữa đến động tác duỗi chân để tớ đá cho cậu ta một cái liền im ngay mà!"

Cô nói lớn như thế, Phúc Thịnh nghe được liền sợ khiếp vía.Thầy giáo đang đếm động tác,cậu ta ngẩng nhiên hét lớn

"Này đừng có động tay động chân!"

Bíp!

Tiếng huýt còi của thầy dạy thể dục vang lên

"Hàng ba số năm Lâm Phúc Thịnh,phạt chạy hai vòng sân!"

"Thầy ơi,thật oan ức mà!"

Có người muốn động thủ với em!

Nhưng thiếu niên lại không nói câu cuối,cậu chỉ cắn môi lườm cô nàng,sau đó không cam tâm rời hàng bắt đầu chạy

Đây rõ ràng là (*)Karma!

Cả lớp được một phen ôm bụng cười,ánh mắt cô vô tình va phải Trương Minh Thiện,trùng hợp là cậu cũng nhìn thấy cô,hai người đột nhiên không hẹn mà nhìn nhau,duy chỉ có một người đỏ mặt

Trương Minh Tuệ nhớ đến tình cảnh ở bãi đỗ xe hôm trước,lại nhớ đến mấy nay cô và cậu chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu,đầu óc rối bời

Không thèm nghĩ nữa,dù sao cũng chỉ là ôm một cái

Nói là vậy,nhưng cô vẫn cảm thấy thất vọng,ôm người ta rồi lại coi như chẳng có gì sao?

Đúng là lưu manh!

Cô nghĩ đến đây,lập tức giận dỗi quay phắt đi,hành động này thu vào tầm mắt Thiện chỉ làm cậu bật cười thành tiếng

Sao mà phũ phàng quá

Làm cậu muốn ôm một cái nữa

(*)Karma trong tiếng anh có nghĩa là nghiệp chướng