Bước Qua Đời Nhau

Chương 54



Khác với cuộc trở về âm thầm từ Pháp, lần về xuôi này khoa trương hơn mong đợi của Ngọc Minh.

Ngày 26, ngày hoàng đạo đẹp nhất trong tháng, hai mươi chiếc Ford đỏ kết hoa hình trải tim, gắn chữ song hỉ của nhà họ Lê đậu kín lối vào vườn hoa chờ giờ lành đón dâu và cháu nội bảo bối về nhà.

Nhạc cưới xập xình ngân vang giai điệu bài hát ‘Thuyền hoa’. Chú rể Chung Tình trong bộ vest lịch lãm tay ôm bó hoa tím trao vợ, tay bế tiểu công chúa. Cả nhà bên nhau lưu lại những khoảnh khắc ấm áp trong vườn hoa oải hương đượm màu son sắc.

“Ngọc Minh, đồng ý làm nóc nhà của anh nha!” Giữa vạt hoa, Chung Tình quỳ gối, tay nâng cao chiếc nhẫn cưới.

Cô dâu Ngọc Minh kiêu sa trong bộ đầm cưới màu đỏ lộng lẫy, ánh mắt đong đầy hạnh phúc, long lanh ngấn nước nhìn anh gật đâu: “Em đồng ý, ông xã!”

“Hoan hô mẹ! Hoan hô ba!” Bé con phấn khích vỗ tay reo mừng nhìn ba lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cho mẹ. Thoáng thấy chiếc nhẫn đã nằm đúng vị trí, bé con lại vỗ tay nồng nhiệt cổ vũ: “Hôn đi! Hôn đi!”

Trước cái nhìn háo hức của con, chú rể Chung Tình tay nâng cằm cô dâu Ngọc Minh, tay bịp mắt con hôn cái thật dài vào môi vợ.

Chẳng thấm vào đâu! Anh lưu luyến, đôi mắt động tình, mân mê sườn má vợ, thầm thì vào tai cô: “Hôn cái chưa đã gì cả! Em sờ xem, người anh lại nóng lên hầm hập rồi đây! Anh rất là mong giây phút được động phòng tân hôn!”

Cô cười, hai gò má nóng phừng, e thẹn dựa vào ngực anh, tỉ tê: “Không mệt không dừng!”

Mắt anh sáng lên, nghiêng đầu cắn nhẹ vào vành tai cô: “Nguyện cùng em triền miên không mệt.”

Chưa gì mà anh lại ham vợ. Chung Tình ước gì anh có phép Cân đẩu vân của Tôn Ngộ Không bế vợ về nhà một phát cho nhanh gọn.

Tuy nhiên, một vị bác sĩ người phàm như anh làm gì có ba phép thuật kì ảo đó. Anh chỉ có phép thuật bình thường là biến ước mơ của hai người trở thành hiện thực. Đem những nguyện ước cùng nắm tay nhau đi qua một đời vào trong bộ ảnh cưới kỉ niệm trong ngày trọng đại cuộc đời anh và cô.

Phải công nhận, tay nhiếp ảnh gia bạn anh không hổ thẹn học từ Pháp về, hàng loạt bức ảnh cưới Chung Tình - Ngọc Minh và bé yêu đẹp mê hồn giữa sắc tím nơi vùng trời cao nguyên nắng gió hữu tình.

“Hai vợ chồng mau qua xem, đẹp đến nao lòng!”

Có tận mắt nhìn thấy những bức ảnh, Chung Tình mới biết mình hạnh phúc như thế nào? Bởi, tất cả hình ảnh vị nhiếp ảnh gia kia lưu lại, bức nào miệng anh cũng cười toe toét bên cô dâu yêu kiều ngọt ngào Ngọc Minh và bảo bối nhỏ siêu cute có cái tên kết tinh từ tình yêu thủy chung của ba mẹ: Minh Tình.

“Chúc mừng cậu song hỷ lâm môn!”

“Chúc cô dâu, chú rể trăm năm hòa hợp.”

“Chúc anh chị vững mãi một câu thề.”

“Chúc hai con một đời hạnh phúc.”

Vạn lời chúc, ngàn điều mong ước trên con đường trải thảm hoa dìu bước chân Ngọc Minh ra đoàn xe cưới về nhà chồng.

Đoàn xe rước dâu băng qua miền sơn cước, gửi lại những kí ức êm đềm vào vùng trời bình lặng nơi cao nguyên xanh.

“Hẹn gặp lại nơi in dấu ngày đoàn viên!” Cả gia đình nhỏ vẫy tay ra ngoài ô cửa.

Anh hôn vào đôi mắt luyến lưu của vợ: “Chúng ta sẽ trở lại trong tuần trăng mật!”

Cô tựa đầu vào vai anh, an nhiên nhắm mắt dưỡng thần trên con đường về nhà chồng rực sáng ánh đèn xa hoa.

Đoàn xe mới đó về tới nội thành. Và cũng rất nhanh thu hút mọi ánh nhìn của dòng người trên phố ngày hôm ấy.

“Nhà tài phiệt đón dâu có khác!” Tiếng ai đó hâm mộ thốt lên lọt vào tai người đàn ông đang uống ly nước mía ở quán cóc vỉa hè.

Người ấy ngẩng mặt lên xem. Không biết trái tim anh ta mách bảo điều gì mà nhìn ngẩn ngơ đoàn xe một hồi. Rồi vội vàng lên xe đi theo đoàn rước dâu.

Khi tận mắt nhìn thấy cô dâu bước xuống từ chiếc xe sang, anh ta cuối cùng cũng biết linh cảm của mình là đúng.

Ngay thời khắc cô chuẩn bị bước qua cảnh cổng vào nhà chồng, anh ta thu hết can đảm chạy lại.

“Ngọc Minh!”

Một tiếng gọi quen nhưng đã cách xa tám đời trong tiềm thức. Chỉ một giây dừng lại, Ngọc Minh đã tiếp tục bước đi.

“Anh tìm em rất lâu rồi đó! Em biết không?”

Cô ôm cánh tay chồng, tựa đầu vào vai anh tiếp tục bước đi.

Quá khứ nguội lạnh như đống tro tàn không còn gì để luyến tiếc. Tìm làm gì?

“Anh có chuyện muốn nói!”

Ngọc Minh không quan tâm. Khi có không biết trân trọng, khi mất đừng giả vờ nuối tiếc, tìm cách dây dưa. Đã bước qua đời nhau thì mãi mãi mỗi người một hướng. Trong dòng đời này đừng mong cơ hội tương phùng.

Người đàn ông gọi cô dâu không đoái hoài, anh ta bèn gọi chú rể: “Bác sĩ Tình, xin anh cho tôi một phút!”

Người đàn ông miệng nói, thân hành động, quỳ luôn xuống trước mặt cô dâu.

“Chú gì ơi, đừng cản trở bước đi của mẹ con. Mẹ Minh ghét nhất là ai chắn đường của mẹ!”

Trần Khánh ngước nhìn bé con. Đó là một tiểu công chúa rất dễ thương. Anh ta không khó để nhận ra: Đây là tiểu bảo bối của nhà người ta. Trước mặt anh ta là một bức chân dung quá ư trọn vẹn. Tròn đầy đến mức không còn một khe hở nhỏ tí tì ti nào cho một người thừa như anh ta.

Trần Khánh cuối cùng cũng vỡ mộng. Anh ta thê thảm đứng lên, tránh qua một bên nhường đường cho ngày hợp hôn của vợ cũ.

Từ nơi một cánh cổng, cô từ đây vĩnh viễn bước qua đời một người.