Bước Chân Qua Vũng Nước Đỏ

Chương 5: Cùng săn quỷ nào!



Chốc sau, lực lượng quân triều đình xuất hiện giúp dọn dẹp hiện trường.

Một viên quan quân bước đến trao lại cho Hữu và Nguyên tấm Thẻ Chứng nhận Thợ săn nanh quỷ, nở nụ cười cảm kích.

"Cảm ơn hai người nhé, có thêm nanh quỷ bị tiêu diệt. Tiền thưởng sẽ sớm được gửi vào tài khoản của cả hai."

"Không có gì, công việc của chúng tôi mà, phần còn lại giao cho các anh nhé." Hữu khiêm tốn trả lời.

"Mà tuyệt thật, hạ con quỷ mà chẳng có thương tích nào. Thợ săn cấp vàng có khác, hai cô cậu trông rất trẻ vậy mà giỏi ghê."

Viên quan quân tỏ ra ngạc nhiên khi thấy hai thợ săn nanh quỷ cấp vàng có tuổi đời rất trẻ. Nhưng nếu anh ta biết rằng, cả Hữu và Nguyên tốn vỏn vẹn chỉ một năm để thăng liền từ không cấp đến Đồng, Bạc rồi Vàng thì chắc sẽ há hốc mồm mà ngưỡng mộ luôn.

"Ha ha, anh quá khen rồi."

"Sẵn gặp thợ săn ở đây, tôi đưa thông tin này." Viên quan quân đưa ra mẩu giấy có ghi một địa chỉ, vẻ mặt bỗng chốc căng thẳng. "Dạo gần đây, có tin đồn về bệnh viện Chuẩn Xác này. Nhiều bệnh nhân ở đây đã qua đời rất bất thường dẫu bệnh tình nặng hay nhẹ. Rất có thể liên quan đến nanh quỷ. Nếu được, mong hai người điều tra nhé."

Nguyên cầm lấy mẫu giấy, lấy điện thoại ra tìm đường đến Chuẩn Xác.

"Đi liền luôn hả?" Nguyên hỏi Hữu.

"Ừm."

Hữu chào những quân binh đang làm việc rồi rời đi. Sẵn sàng đặt chân vào trận chiến khác.

Đường đến Chuẩn Xác cách vị trí lúc nãy gần 3km, Hữu và Nguyên chọn đi bộ đến. Đi săn quỷ trong nội thành thì họ thường chọn cách di chuyển này, vì đường phố Phù Nam rất đông xe cộ qua lại. Hở tí là lại kẹt, phiền lắm.

Tuy có bảo rằng đi luôn nhưng mới vừa trải qua trận chiến nên Nguyên đề nghị ghé vào quán ăn nào đó để nghỉ chân và lấp đầy cái bụng.

"A, Hữu!" Nguyên đột ngột nắm chặt tay giữ Hữu đứng lại.

"Hả, gì vậy?"

"Gã Hoàng kìa."

Hai người đi ngang qua một công viên nhỏ, Nguyên vô tình nhìn qua thì chợt thấy Hoàng đang nằm vật vờ trên chiếc ghế đá khuất ánh nắng.

Hữu thấy Hoàng liền hứng khởi hơn. Vội kéo Nguyên chạy đến chỗ ghế đá đó.

"Thánh thần thiên địa ơi, nóng quá! Chết tiệt! Tại hai cái đứa chết bằm đó cứ huyên thiên mãi bên tai mà mình phải rời quán cà phê." Cơ thể Hoàng đổ đầy mồ hôi, miệng lẩm bẩm chửi rủa ai đó.

"Ai là đứa chết bằm hả?" Nguyên chả ưa gì gã Hoàng này.

"Anh lại tiếp tục vật vờ à? Chúng tôi đang trên đường điều tra nanh quỷ, cùng đi săn nào, Hoàng." Hữu dõng dạc rủ Hoàng cùng đến bệnh viện Chuẩn Xác.

"Ôi! Như âm hồn không chịu tiêu tan ấy!" Hoàng nhìn thấy cặp đôi thì bực ra mặt, lấy tay che mắt lại thà xem như chả thấy gì. "Từ khi nào tôi thành thợ săn rồi vậy?"

"Đừng có giả vờ, tôi biết anh là thợ săn, thậm chí còn ở cấp vàng." Hữu rất tự tin vào phán đoán của bản thân.

Bỗng, Hoàng sững người bật dậy, đưa mũi lần mùi hương nào đó trong không khí.

"Có mùi máu!"

Thợ săn nanh quỷ rất nhạy cảm với từ "máu", đồng tử của Hữu thu hẹp lại, chẳng lẽ gần đây có nang quỷ đang lộng hành?

Khi Hữu và Nguyên còn đang bất ngờ, Hoàng vụt chạy đi. Nhìn điệu bộ hấp tấp đó, Hữu đinh ninh là có nanh quỷ, lập tức đuổi theo. Biết Hoàng rất nhanh, Hữu sợ Nguyên bị bỏ lại ở phía sau nên nắm chặt tay cô rồi tức tốc lôi đi luôn, mặc cho đôi chân của Nguyên trượt dài bệt xệt trên mặt đất kéo thôi cả đống bụi bẩn. Đôi giày đang mang có lẽ đã đến thọ hạn.

Ai mà ngờ, Hoàng dừng lại trước quán cháo lòng. Mùi máu gì chứ, là món huyết heo thơm phức thôi.

Nguyên cáu đến mức cạn lời, thay vào đó là hành động, rút súng chĩa thẳng vào đầu Hoàng. Cô không tỏ vẻ bực tức nhưng gương mặt vô cảm chẳng thèm màng sự đời mới đem đến nỗi đáng sợ khôn cùng.

"Thôi mà Nguyên, nhà dân thường nhà dân thường." Hữu ôm Nguyên từ phía sau cố ngăn cản thảm kịch.

"Cả anh nữa đấy! Tại sao dám lôi em thô bạo như vậy hả?"

Nguyên thúc cùi chỏ vào bụng Hữu, vùng vẫy nhanh chóng thoát khỏi vòng tay anh, xoay người chĩa súng vào đầu mặc đó là bạn trai cô.

Hữu hoảng hốt liên tục xin lỗi, cuộc sống của Hữu có lẽ chẳng dễ dàng gì.

"Đi mà xin lỗi với Diêm Vương ấy!"

Hết cứu.

"Hai người thôi đi có được không?" Kẻ gây vụ lùm xùm này – Hoàng – thản nhiên trưng ra khuôn mặt khinh bỉ dành cho cặp đôi thợ săn kia, đưa ánh mắt chỉ trích như dồn hết trách nhiệm cho họ. "Thật xấu hổ, tôi ngại giùm luôn ấy."

"..."

Không khí im bặt trong một nhịp.

"Xin thần linh tha thứ, con phải bắn gã này ít nhất hai phát."

"Ai mượn hai người chạy theo tôi làm gì chứ? Tôi chỉ đói bụng thôi mà."

Nghe thế, mắt Hữu sáng lên, anh nảy ra ý tưởng cho cái quyết tâm muốn Hoàng cùng đi săn nanh quỷ. Hữu đề nghị nếu Hoàng đồng ý chịu đến Chuẩn Xác tham gia điều tra, Hữu sẽ đãi Hoàng ăn thật no nê. Cháo lòng, cơm tấm hay phở bò đều được.

Thật ngây thơ! Hoàng cười gian manh gật đầu ngay. Trong lòng nghĩ rằng ăn xong rồi cứ việc bỏ chạy thật nhanh là được.

Ba tô cháo được bưng ra, Hoàng ăn cực kỳ sung như bị bỏ đói lâu lắm. Thực ra do anh muốn ăn nhanh chuồn lẹ.

"Thế kế hoạch là gì, Hữu?" Nguyên vừa húp muỗng cháo đầu tiên liền hỏi. "Đâu thể cứ xông thẳng vào bệnh viện rồi hô to hỏi nanh quỷ ở đâu được."

"Phải ha. Có lẽ.. chúng ta nên giả làm bệnh nhân nhập viện rồi âm thầm điều tra. Nhưng phải bệnh nặng mới nhập viện, kiếm đâu ra ta?"

Nguyên và Hữu đang đắn đo suy nghĩ về việc săn quỷ, dừng cả việc ăn. Còn Hoàng đã xử lý tô cháo rồi đứng dậy toan phóng đi.

"Đoàng!" Tiếng súng vang lên trong quán cháo yên bình. Mọi người đểu ngỡ ngàng trước hành động của Nguyên. Cô thẳng tay bắn vào vai trái của Hoàng bằng đạn sinh lực khiến anh ngã lăn ra sàn nhà.

"Có bệnh nhân rồi." Nguyên hí hửng tiếp tục ăn cháo.

Hữu lặng thin cặm cụi tiếp tục ăn. Một lần nữa, cuộc sống của Hữu có lẽ chẳng dễ dàng gì.

"Ác độc!" Hoàng ngồi dậy ôm cái vai bị thương mà mắng chửi.

"Ai bảo anh định qua cầu rút ván."

"Chết tiệt.. Đến bệnh viện thì đến. Đi thôi."

"Chờ ăn nốt đã." Nguyên vuốt mái tóc ngắn, từ tốn húp cháo.

Hoàng ngã ngửa bất lực, mặc máu đang chảy ra. "Thật tàn nhẫn."

Hữu vẫn lặng yên ăn cháo, mặt tối sầm, chẳng động tác nào dám thừa.