Bóc Kẹo

Chương 80: Trừng Phạt



Chương 80: Trừng phạt

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Cơn mưa phùn ập đến, hương vị bùn đất tươi mát thấm vào qua cửa sổ.

Khương Đường cầm cây bút trong tay, lần đầu tiên không thể động đậy, ánh mắt có chút tán loạn, lúc nhìn câu hỏi trên giấy, cô biết rõ từng chữ nhưng sự chú ý lại không online, không có cách nào sắp xếp chúng thành ý, không đọc ra được trọng tâm.

Trong phòng không bật đèn led, chỉ để mỗi ánh đèn bàn le lói.

Xung quanh tối om om, càng như có áp lực vô hình.

Càng khỏi nói trong máy vi tính bên cạnh vẫn luôn mở video call.

Lâm Uyên lặng lẽ quan sát cô, ánh sáng duy nhất trong cả căn phòng chiếu vào cô, càng lộ rõ làn da trắng và thân thể yêu kiều của cô. Toàn thân cô gái nhỏ trần trụi, tóc dài xõa vai, toàn bộ cảnh đẹp đều thu hết vào trong mắt anh.

Núi tuyết hơi lay động, eo nhỏ run sợ đến kịch liệt.
Máy vi tính đặt bên cạnh, vừa vặn có thể thấy được toàn thân của cô, hai chân thon dài buông thõng trên ghế, mu bàn chân kéo căng thẳng tắp, như đang cực lực nhẫn nại gì đó.

Tiếng ông ông ở trong không gian yên tĩnh vô cùng khiến người chú ý.

Món đồ chơi đặc chế bắt chước côn ŧɦịŧ kẹp giữa hai chân cô, kết cấu làm từ ngọc bích lạnh lẽo, sau khi ở trong cơ thể cô một lát thì trở nên ấm ấm, trên vật thể hình trụ còn có mấy viên bi tròn nhô lên, càng thêm chọc người.

Còn được điều khiển từ xa.

Ban đầu, lúc Khương Đường nhét nó vào còn có chút cố sức, cảm giác khó chịu khiến cô không thích ứng, Lâm Uyên đã nhấn xuống chốt mở, vật kia bỗng nhiên chấn động, vật thể hình trụ ở trong hành lang chật hẹp của cô bắt đầu rung động, thiết kế vị trí của những viên bi khiến nó như cắm sâu vào thân thể của cô, mỗi một lần ma sát đều vừa vặn khiến cô vô cùng thoải mái.
Chỉ có điều, dâʍ ŧɦủy̠ trong cơ thể còn chưa kịp tiết ra nên còn hơi đau.

Lâm Uyên chợt không muốn thương tiếc cô, sau khi để cô thủ dâʍ để đạt được cực khoái, cưỡng bức cô ấn côn ŧɦịŧ vào trong, để nơi đó có thể chứa được càng nhiều thân côn ŧɦịŧ hơn.

Người mới một giây trước còn thâm tình chân thành quan tâm tới mình, lúc đưa ra trừng phạt lại rất dùng sức giày vò cô.

Thoải mái cũng không cho kêu.

Còn ra lệnh cho cô phải mở sách ngữ văn ra, mở ra đoạn thơ cổ trong sách học thuộc, nếu không học được sẽ bị anh trừng phạt gấp bội.

Khương Đường cho là anh sẽ tăng cao tần suất rung của côn ŧɦịŧ giả.

Huống hồ, trong trường hợp này ... làm sao cô có thể tập trung sự chú ý trong khoảng thời gian ngắn học thuộc được chứ.

Có lẽ là vì nhìn cô ẩn nhẫn rất khó chịu, Lâm Uyên liền nói: “Đừng cắn môi, đọc từng chữ từng chữ ra đi.”
Khương Đường nhìn sách giáo khoa giấy trắng mực đen, viền mắt đỏ lên, bắt đầu thì thầm: “… Ngô Cung bị vùi trong cỏ cây hoa lá,"

Cô nhắm mắt lại, cần cổ thiên nga thánh khiết vươn lên, tấm lưng đẹp trong sự run rẩy tạo ra một đường cong nhẹ, lòng bàn tay đỏ rực, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Sắp tới rồi.

kɦoáı ƈảʍ ngập đầu dâng lên, trước mắt cô hoa lên, không thể nhìn rõ các con chữ nữa, tất cả đều mông lung mơ màng, sau khi ý thức bị đè nặng, cô như có như không yêu kiều rên lên một tiếng.

Sau khi lên tới cao trào, cô quay mặt sang, nước mắt mông lung quay đầu lại nhìn về phía video.

Đôi môi đỏ hồng, tóc tai rối bời, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy phong tình.

Nếu như trước mắt không phải là máy vi tính mà là một chiếc máy ảnh, nhất định Lâm Uyên sẽ ấn vào nút chụp ảnh.
"Lâm Uyên.” Cô gọi tên anh.

Ở đó tối om, không thể nhìn thấy nét mặt của anh, nhưng có phải chắc chắn rằng anh cũng đang quan sát mình.

"Không phải đã em học thuộc rồi sao?” Anh đạm mạc nói.

Không chút nào giống bị chọc lên một vùng xuân tâm.

“Em, em học không được.” Âm thanh Khương Đường run rẩy: “Bây giờ em học, được không ạ?”

“Không được.” Anh nói: "Khương Đường, anh đang trừng phạt em, không phải là khen em, làm gì có chuyện em thoải mái rồi lại hỏi lại anh?”

Khương Đường đuối lý, tất cả đều bởi vì cô có chuyện giấu anh nên mới vậy: “Em xin lỗi.”

“Ba chữ này, em nói nhiều quá rồi.” Lâm Uyên nhẹ giọng nói: "Vừa rồi có phải em cũng thấy, bên trong hộp còn có một quả trứng rung hay không?"

"Dạ..."

“Lấy ra đi.” Anh chỉ thị cô: “Cầm lên, đi tới sofa nhỏ bên kia, ngồi xuống.”
Khương Đường không đoán ra anh muốn chơi trò gì, ban đầu, lúc nhìn thấy trứng rung, cô còn tưởng rằng vẫn chỉ như bình thường nhét vào bên trong động nhỏ, để cô tưởng tượng đó là côn ŧɦịŧ của anh mà thôi.

"Vậy, em… Lấy ra nhé?” Đổi thành trứng rung.

"Không cần.” Anh ý vị thâm trường nói: "Không ảnh hưởng."

Khương Đường đỉnh đầu kề sát trên ghế salông mềm mại, cẳng chân dài nhỏ gập lại, cặp mông cao cao vểnh lên.

"Mở ra."

Cô nghe theo, không khí lành lạnh xâm nhập vào trong bộ vị bí ẩn nhất.

“Bây giờ, nhét trứng rung vào."

Thế nhưng mà, bên trong huyệt nhỏ không phải đã có một cái sao.

Khương Đường nghi hoặc, khó hiểu suy nghĩ miên man bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cả người giật mình, theo bản năng nói: "Lâm Uyên, anh…”

Anh vậy mà lại muốn chơi như vậy, quá biếи ŧɦái.
"Bảo bối, anh đã nói, là trừng phạt.” Lâm Uyên nói, giờ phút này hai người cách xa nhau ngàn dặm, chỉ nhìn mà không được chơi khiến những suy nghĩ tăm tối trong anh càng bị khơi dậy mãnh liệt hơn: “Sao có thể để em thoải mái được?”

“Đặt trứng rung vào hang nhỏ phía sau em đi.”

Đêm tối yên lặng như tờ, giọng nói của anh trầm thấp như âm thanh của đàn cello, nhưng mệnh lệnh mà anh nói lại khiến Khương Đường toàn thân run lên.

Cho tới bây giờ anh vẫn luôn không phải là người tốt tính!