Bóc Kẹo

Chương 65: Suиɠ sướиɠ



Chương 65: Suиɠ sướиɠ

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Khương Đường đã lên cao trào, nhưng Lâm Uyên còn chưa.

Cô thở dốc một hồi, nhìn cơ thể thiếu niên vẫn đang đâm sâu trong cơ thể mình, đôi con ngươi đen nhánh thanh triệt trong suốt của anh đều là bộ dáng của cô, đuôi mắt hơi nheo lại, nhìn qua còn có chút hung ác, nhưng cũng chống không lại được cảm giác mất hồn của việc côn ŧɦịŧ ở phía dưới đâm sâu vào trong động nhỏ, biểu tình của anh còn rất suиɠ sướиɠ.

Khương Đường muốn để anh được suиɠ sướиɠ hơn nữa.

Cô hơi cong người, chân vòng quanh eo của anh, thay đổi tư thế của hai người, cô trần trụi ngồi trên đùi của anh, hai bầu ngực phập phồng cọ vào áo sơmi đen của anh.

Khương Đường khẽ nâng người lên, vẫn để khe thịt kẹp lấy côn ŧɦịŧ to cứng của anh, sau đó lại ngồi xuống, nông sâu không đồng nhất khiến ƈôи ŧɦịŧ chọc vào nơi sâu nhất, để dâʍ ŧɦủy̠ ấm áp từ trong cơ thể tràn ra bao vây lấy anh, tay đặt ở nơi cổ chàng trai, vừa hôn môi vừa cởi bỏ cúc áo sơmi của anh.
Duy trì tư thế nữ trên nam dưới kéo mở đến trên người anh không còn một mảnh, sau khi cả hai đã trần trụi, Khương Đường có thể nhìn thấy anh vì du͙ƈ vọиɠ mà không ngừng đẩy eo lên trên, không ngừng đâm sâu vào trong cô.

Thân thể hai người trần trụi dán sát vào nhau, nơi thân dưới theo động tác di động của hai người mà không ngừng phát ra những âm thanh bốp bốp dâʍ đãиɠ, cô nắm tóc, yêu thích như được lên mây kêu lên: “Học trưởng… anh ơi, a, không được, em lại ra…”

Lâm Uyên hung hăng nắm chặt bờ mông căng mịn của cô, bụng dưới đẩy lên lại lùi xuống, tần suất càng lúc càng nhanh, đâm vào trong động nhỏ của cô gái, y như một chiếc máy đóng cọc, sau mười mấy lần ra ra và vào rốt cuộc cũng đồng thời ra cùng một lúc với cô.

Khương Đường vô lực bám vào trong lòng ngực của anh, bị anh bế đặt lên trên tấm thảm phòng, đẩy hai chân lên, cô gái nhỏ thân thể rất mềm dẻo, còn chủ động lấy tay nắm hai mắt cá chân, toàn bộ cô bé bên dưới đều mở rộng ra trước mặt anh.
Trước mặt cô có một tấm kính toàn thân, anh cố ý để cô nhìn thấy bộ dáng của mình giờ phút này, tiểu huyệt còn chưa lau sạch, tϊиɦ ɖϊƈh͙ vẫn dính ở cửa huyệt, động nhỏ vẫn đang trong trạng thái bị anh tàn phá ban nãy, y như một bông hoa hải đường nhỏ nhắn yếu ớt bị ép buộc mạnh mẽ nở rộ.

Anh vuốt ve hạt đậu đỏ của cô, không ngừng ấn xoa, âm thanh có chút khàn khàn: “Thích không?"

“Em thích lắm.”

Cô đã chấp nhận mỗi lần ở trước mặt anh mình đều có bộ dáng y như một dâʍ phụ, lực chú ý toàn thân đều bị âm đế bên dưới thu hút, theo động tác của anh, toàn bộ thân thể cô gái nhỏ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến mức ửng đỏ một mảnh: “Ưm… Anh khiến em thoải mái quá…”

“Anh làm gì em cơ?” Anh không buông tha cho cô, lòng bàn tay ấn mạnh hơn một chút, nghiền ấn âm đế đến mức nó cứng lên, biết cô cảm thấy thoải mái, anh lại không để cô tiếp tục thoải mái nữa.
Khương Đường nhịn lại cảm giác suиɠ sướиɠ trong cơ thể, nhìn gương, hai mắt đẫm lệ nói: “Anh xoa âm đế của em, khiến em sướng, còn ra rất nhiều nước, anh ơi, em muốn…”

Huyệt nhỏ đã cảm nhận được tư vị bị ƈôи ŧɦịŧ lớn khuấy đảo, mới chỉ được chạm nhẹ đã khiến cả người cô khô nóng.

Lâm Uyên không nhìn rõ bộ dáng phóng đãng của cô, kéo cô lật người lại, để mặt cô kề sát trên mặt thảm, tách hai đùi ra, âm hộ rộng mở mời gọi anh tiến vào, anh đẩy hông lên một cái, côn ŧɦịŧ một lần nữa đâm sâu vào trong cơ thể của cô, lông mao và tinh hoàn không ngừng vuốt ve va chạm vào âm hộ của cô, một tay nắm lấy sau gáy cô, cố định cô ở trên mặt đất, đầu ngửa ra không ngừng phát ra âm thanh thở dốc.

“Anh sẽ chơi chết em, dâʍ phụ này nữa… Sao em lại quyến rũ như thế, đã ra hai lần rồi còn muốn nữa, cái động nhỏ này nếu không có thứ gì chọc vào em liền không chịu nổi có phải hay không? Anh sẽ chơi chết em! Bitch!”
Đầu Khương Đường không thể nâng lên được, cô nhắm mắt lại cảm thụ tình ái thô lỗ của người phía sau, khóe mắt bắt đầu đổ lên, nhưng thân thể vẫn như cũ mở ra chào đón anh, trong động nhỏ co bóp không ngừng hút lấy côn ŧɦịŧ, nơi đó tựa như đang bao bọc một ngọn núi lửa chực chờ phun trào, chỉ chút nữa thôi sẽ bắn ra những dung nham nóng bỏng.

“Đúng vậy, là con cɦó ƈáϊ của anh, là Khương Đường của Lâm Uyên…”

Cô cắn môi, phối hợp với động tác của anh lắc mông, mái tóc đen dài mượt mà xõa trên tấm lưng trần trụi, bên trên da là những dấu vết tình ái kịch liệt trải rộng, bên trên là từng dấu dâu tây đỏ mọng.

Chỉ qua mấy giờ ngắn ngủi mà bọn họ đã làm bốn lần, cuối cùng, Khương Đường hoàn toàn mệt tới không chịu nổi, lại muốn anh cũng không dậy nổi, còn quỳ gối giữa hai chân anh dùng miệng giúp anh bắn ra.
Lâm Uyên giúp cô rửa sạch cơ thể, còn thay váy ngủ cho cô gái nhỏ xong xuôi mới đặt cô lại lên giường, sau cơn túng dục, cả khuôn mặt Khương Đường trắng như tờ giấy, cô nhìn Lâm Uyên đang ngồi ở mép giường đối diện nhẹ hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”

“Sắp 8 giờ sáng rồi.” Anh nói. Màn cửa dày nặng khiến ánh sáng bên ngoài không thể chen vào được trong phòng: “Không sao đâu, hôm nay là cuối tuần, em ngủ đi.”

“Không được,” Khương Đường ngồi dậy: “Có phải anh sắp tới giờ bay rồi không, em muốn đưa anh tới sân bay.”

“Thôi.” Lâm Uyên buồn cười nhìn dáng vẻ đã bị anh làm tới không dậy nổi lại cứ muốn giãy giụa đòi rời giường của cô: “Nhóc con, em cứ ở nhà ngoan ngoãn ngủ cho tốt là được, cô sẽ đưa anh đi, hơn nữa… Bây giờ em như thế nào, ai nhìn cũng sẽ biết anh đã làm em cả đêm, anh không muốn để mấy người linh tinh nhìn em lại có suy nghĩ vớ vẩn.”
Khương Đường: “Nhưng mà…”

“Hay là, em còn muốn tới sân bay làm thêm một lần?” Lâm Uyên nhướng mày : “Quà tạm biệt?”

Cô hơi dừng lại, bây giờ cô nào còn sức lực để anh chơi nữa chứ?!

Nhưng nhắc tới quà Khương Đường mới phát hiện ra, hình như mình còn chưa tặng cho anh một món quà nào, mà mình lại nhận được rất nhiều đồ từ anh, cô đứng dậy, cầm sách cặp lên mở ra, từ bên trong lấy ra một chuỗi phật châu.

Đây là khi còn nhỏ, bà ngoại còn sống đi xin cho cô, nói là có thể phù hộ cô, đây cũng là món đồ đã làm bạn với cô lâu nhất.

Những viên Phật châu hơi to, cô vẫn luôn đặt trong cặp sách, không đeo trên tay.

Khương Đường ngồi ở trên giường, nắm lấy cổ tay của anh, đeo vòng lên, còn rất vừa vặn, màu đỏ sậm của hạt Phật châu còn vô cùng hợp với nước da trắng của anh.
“Tặng anh.” Cô nhỏ giọng nói.

Lâm Uyên không từ chối, nhấc chăn lên đắp cho cô, tay chống cằm ngồi ở đầu giường : “Được rồi, em mau ngủ đi, chờ em ngủ rồi anh mới đi.”

Khương Đường mới đầu còn không nỡ ngủ, đôi mắt tròn xoe mở to đối diện với anh, chẳng qua, một lát sau cô rốt cuộc không chịu được nữa, mí mắt đau xót, tầm mắt mơ hồ, dưới sự trấn an của anh, dần dần khép lại ngủ thϊếp đi.

Lúc ngủ tay vẫn còn nằm lấy tay anh, mặc dù cô đã ngủ say nhưng trong lòng vẫn như cũ tâm tâm niệm niệm nhớ tới anh.

Chàng trai ấy, rốt cuộc vẫn phải đi xa.