Bóc Kẹo

Chương 64: Say Mê



Chương 64: Say mê

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

"Thật sao?" Anh thấp giọng hỏi.

Khương Đường không trả lời, ngược lại còn kéo bàn tay đang chống ở trên giường của anh xuống, đặt vào giữa hai chân mình, miệng huyệŧ đã mở rộng, ma sát với quần của anh, mặc dù không trực tiếp tiếp xúc nhưng cô cũng có thể cảm nhận được vật đang nóng rực giữa hai chân anh, nơi nụ hoa đã sớm ướt nhẹp một mảng, tay của anh hơi mơn trớn một chút, dinh dính, tất cả đều là nước.

Chỉ mới hơi đụng vào một chút, cô lại cắn môi phát ra tiếng khó nhịn rêи ɾỉ, đôi mắt to nhìn anh, bên trong tất cả đều là du͙ƈ vọиɠ khó lấp.

"Nhiệt tình như vậy sao?" Anh cởϊ qυầи xuống, đẩy qυყ đầυ chạm vào miệng huyệt của cô.

“Ưʍ.” Khương Đường kẹp đôi chân của mình lên trên hông anh, hơi nâng thân lên, để cho nơi nằm giữa chân mình ấn sâu hơn nơi kia của anh hơn một chút: “Anh ơi, anh nhanh lên đi, em muốn anh lấy côn ŧɦịŧ của anh làm động nhỏ của em."
Lâm Uyên nặng nề ấn vào một cái, côn ŧɦịŧ phá tan tầng tầng lớp lớp tiến thẳng vào nơi sâu trong động nhỏ, đâm tới dâʍ ŧɦủy̠ văng ra tung toé, ƈôи ŧɦịŧ bỗng nhiên tiến vào trong một vùng nước ấm, nơi đó vừa chặt vừa ướt, thoải mái đến khiến xương cụt của anh tê dại, ôn nhu hương, động tiêu hồn, anh bắt đầu say mê.

Anh kéo gối đầu tới đệm dưới eo cô, sau đó nhấc chân của cô lên, hơi cựa mình, nhìn chằm chằm vào biểu tình dâʍ đãиɠ của cô, bắt đầu mạnh mẽ không ngừng rút ra cắm vào: “Mới mấy ngày không chơi huyệt nhỏ của em đã thấy thèm khát rồi có phải không? Sau này nếu anh đi rồi thì em phải làm sao đây? Huyệt nhỏ lẳиɠ ɭơ này nếu không được ai cắm vào sao có thể dừng chảy nước được?”

Khương Đường ôm anh thật chặt, khiến đầu của anh kề sát vào hai bầu ngực của mình, sau khi mỗi một chút du͙ƈ vọиɠ được lấp kín cô lại phát ra một tiếng than thở thỏa mãn, trái tim dồn dập nhảy nhót, cô còn rất phối hợp vặn vẹo eo, để cho côn ŧɦịŧ của anh có thể càng linh hoạt qua lại trong hang động lẳиɠ ɭơ của mình.
Huyệŧ chật hẹp bị côn ŧɦịŧ của anh lấp kín không hở chỗ nào, ƈôи ŧɦịŧ vểnh cao khiến bụng dưới vốn bằng phẳng hơi nổi lên, cô duỗi tay sờ thử, còn có thể nhận biết được hình dạng của anh, anh làm thế nào khiến cô không ngừng chảy nước.

"... Có thể video call, em có thể tự làm…” Cô lẩm bẩm nói, cảm nhận được điểm đỏ trước ngực bị anh ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi không ngừng đảo quanh đầṳ ѵú, một tay khác lại ra sức nắn bóp, cứ như là muốn ép ra sữa tươi từ trong đó ra, cô không khống chế được cất lên tiếng rêи ɾỉ: “A… Mạnh hơn… Anh ơi… Thích quá…”

“Anh đâm rách em có được hay không? Khiến cái miệng bên dưới này của em không khép lại được, chỉ có thể mở ra cho anh vào! Khi đi học nhét đồ vào chặn lại, nếu em dám để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ thèm khát nước chảy dầm dề này, cẩn thận anh sẽ đánh gãy chân của em.” Anh lạnh giọng cảnh cáo, hạ thân đâm tới càng nhanh hơn, hai quả trứng nặng nề đụng vào miệng huyệŧ của cô, trong phòng chỉ có âm thanh dâʍ mỹ phát ra lúc bọn họ làʍ ŧìиɦ.
Bốp bốp bốp, âm thanh va chạm như thể tiếng rêи ɾỉ của cô, khắp nơi chỉ còn dư lại hơi thở bất ổn và tiếng thở gấp cùng tiếng bắt đầu ngâm nga xin tha, kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới quá nhanh, cô không thể chịu nổi: “Không được… Lâm Uyên, anh chậm một chút, chậm chút có được không… Em sẽ bị anh làm chết mất.”

“Nhưng mà anh muốn làm em như vậy.” Lâm Uyên cũng không phải không có ý định buông tha cô, chẳng qua, vừa nghĩ tới sau này sẽ có một khoảng thời gian không được nhìn thấy cô anh liền không nhịn được, chỉ hận không thể làm bù cho cả những lúc đó, tốc độ đâm vào không chút giảm sút: “Bên trong em nhiều nước và nóng quá, ngâm tới anh thấy thật thoải mái, thoải mái chết được, sao em lại chặt thế chứ?”

Sau khi Khương Đường hơi hoa mắt, động nhỏ bị anh va mạnh một trận phun ra lượng lớn âm tinh, giống như nướƈ ŧıểυ không ngừng chảy ra ngoài, phun lên tràn ngập côn ŧɦịŧ của anh, cô đạt tới cao trào, trong lúc đó cũng mắc cỡ không dám nhìn thẳng vào anh, lại vẫn phải nghe anh không ngừng nói mấy lời thô tục: “Đừng nói nữa mà..."
Lâm Uyên đè cằm của cô, để cô quay mặt lại đối diện với anh, nhìn cô thoải mái đến gần như muốn phô ra dáng vẻ dâʍ đãиɠ, nội tâm dã thú của anh không thể khống chế được: “Còn cả ngực của em nữa… Lần đầu tiên nhìn thấy ở phòng thay quần áo, hình như không lớn tới như vậy nhỉ? Bây giờ đã lớn đến anh ăn không hết rồi, có phải là em nên cám ơn anh hay không?”

“Đâu có đâu…” Cô khẽ cãi lại: “Vốn đã không nhỏ rồi."

Nếu không

lúc đó sao cô có thể hấp dẫn được anh chứ?