Bố Mẹ Biến Mất

Chương 10



Là Lý Diên.

Lý Diên: “Mạt Mạt, em không sao chứ?”

“Em không sao.”

Vừa nghe thấy giọng của Lý Diên, tôi liền buông lỏng cảnh giác.

“Nhưng em nhìn thấy thi thể của mẹ em rồi.”

Lý Diên trầm mặc một lúc: “Mạt Mạt, em phải xốc lại tinh thần đi. Anh biết giờ em rất đau lòng, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là em phải bảo đảm được sự an toàn của chính mình.”

Đúng vậy, Lý Diên nói không sai. Bây giờ không phải là lúc để đau lòng.

Còn nửa tiếng nữa cảnh sát mới tới đây. Trong vòng nửa tiếng đồng hồ này, tôi buộc phải duy trì được tính mạng mình an toàn.

Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân lên tầng.

Giọng nói của người đàn ông vang lên bên ngoài cửa: “Mạt Mạt, bố đã làm thịt kho tàu xong rồi. Con xuống nếm thử giúp bố đi.”

Nghe thấy người đàn ông nói vậy, tôi vô cùng phẫn nộ.

Tôi nhìn chằm chằm về phía cánh cửa phòng.

“Bố, giờ con không muốn ăn cho lắm.”

Sau đó, giọng nói của người phụ nữ cũng vang lên bên ngoài.

“Mạt Mạt, con ra ngoài đi, mẹ giúp con mát xa mắt. Bác sĩ nói phải mát xa nhiều để tăng tốc độ tuần hoàn máu.”

“Mẹ, con muốn ở một mình.” Tôi căng thẳng nói.

Lúc này đột nhiên tiếng tra chìa khóa vào ổ để mở khóa vang lên.

Không ngờ người phụ nữ lại có chìa khóa phòng của tôi.

Theo chuyển động của tay nắm cửa, tôi lập tức trốn xuống dưới gầm giường.

Dưới ráp giường, không ngờ lại có người dùng mực đen viết chi chít mấy hàng chữ.

Nhưng tôi chưa kịp nhìn kỹ thì đã nghe thấy tiếng kẽo kẹt, cửa bị mở ra rồi.

“Mạt Mạt, con đang ở đâu thế? Người lớn tướng như vậy rồi mà vẫn còn chơi trốn tìm với bố mẹ của con sao? Giọng nói của người phụ nữ nghe vô cùng quái dị.

Tôi bịt miệng vào, nín thở, không dám phát ra chút âm thanh nào.

Cửa tủ quần áo bị mở ra.

Cửa phòng vệ sinh cũng bị mở ra.

Tôi nép vào trong góc, liều mạng cầu nguyện để cho bọn họ đừng phát hiện ra mình.

Nhưng lời cầu nguyện của tôi không có hiệu quả.

Hai khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện ở dưới gầm giường, rồi lần lượt nở nụ cười quái dị với tôi.