Bố Đây Đéo Cần Anh Chịu Trách Nhiệm

Chương 82: Kiên trì là thắng lợi!



Sau khi Lạc Dương ép hỏi, Diệp Thước vội vã ngắt điện thoại. Diệp Thước cầm di động nửa ngày không nhúc nhích, có điều sau khi hắn suy sụp cả đêm, ngày hôm sau tinh thần lập tức phấn chấn trở lại.

Mặc kệ thế nào, hắn đều phải nghĩ cách chạy theo Lạc Dương giải thích, cho dù Lạc Dương không tin, hắn cũng không nhụt chí, hắn quyết tâm rồi!

Kỳ nghỉ đông của Lạc Dương thật ra rất đơn giản, chỉ đi dạo, sau đó mua chút đồ ăn vặt và nguyên liệu nấu ăn nhét đầy tủ lạnh, một ngày ba bữa tự mình động thủ, biến hóa đa dạng, quây quần bên nhau, mỗi ngày trôi qua đều rất hạnh phúc, không có việc gì thì lên mạng chơi game, hoặc là xuống lầu chạy bộ trong sân thể dục của trường, nếu không thì chơi bóng rổ, tự chụp bóng dẫn bóng, chốc lát sau lại tự ném vào rổ.

Lạc Dương đang chụp bóng hăng say, chỉ còn cách rổ ba bước thì một nam sinh cao gầy chạy tới, thở hồng hộc ra khói, khó giấu vẻ mặt tươi cười xán lạn: "Giáo sư Lạc, cuối cùng cũng tìm được thầy rồi!"

Lần này Diệp Thước chỉ mặc trang phục thể thao bình thường của Adidas, thoạt nhìn đã thấy soái ca rạng rỡ như ánh mặt trời.

Nhìn kỹ thì bên trong bộ đồ thể thao của Diệp Thước là đồng phục với áo lông, nếu không phải hắn chạy sinh nhiệt thì chắc chắn sẽ bị đông lạnh đến run bần bật.

Quả bóng của Lạc Dương trực tiếp văng vào thành rổ, căn bản là chưa tới, đập trên mặt đất hai cái rồi lăn qua một bên.

Y lạnh lùng nhìn Diệp Thước: "Cậu tới làm gì? Xem ra lúc trước tôi nói còn chưa rõ ràng...... Cần tôi lặp lại lần nữa sao?"

"Đúng vậy! Lạc giáo sư! Hôm đó lúc gọi điện thoại, đột nhiên mất tín hiệu, em gọi nửa nửa ngày cũng không nghe thấy thầy trả lời, sau đó nói cái gì vậy? Hình như thầy hỏi em có mục đích gì, em nói một tràng rồi mới phát hiện đầu dây bên kia không phản hồi, vội vã gọi lại, kết quả giáo sư Lạc thầy tắt máy, em gọi cho thầy mấy ngày liên tiếp cũng không được. Giáo sư Lạc, có phải thầy giận em không? Em vội vã tới tìm thầy vì muốn giải thích với thầy một chút, em không có mục đích gì, em chỉ hỏi thăm thầy nghỉ đông có rảnh không là muốn nhờ thầy dạy bù cho em lúc nghỉ đông..." Nhịp thở của Diệp Thước còn chưa khôi phục lại bình thường, hồng hộc hà ra từng hơi khí trắng, nói một mạch cực kỳ chân thành: "Hai ngày nay em chạy đến trường, vẫn luôn tìm thầy, cũng may thầy còn chưa đi, bằng không em sẽ bị thầy ghi hận cả kỳ nghỉ đông mất."

Lửa giận đầy mình của Lạc Dương bị một tràng lời nói của hắn làm tiêu tan, y kinh ngạc nhìn Diệp Thước, ánh mắt thằng bé này chân thành, thuần tịnh, không mang theo một chút tạp niệm, Lạc Dương có chút hoài nghi, chẳng lẽ là hiểu lầm? Là vì hắn thoạt nhìn thật sự rất giống tên khốn nạn Diệp Lãng kia......

"Vậy vì sao cậu không đăng ký? Không đăng ký còn vào lớp tôi học suốt một học kỳ, vậy cậu bỏ học phần của học kỳ này phải không?" Lạc Dương quyết định giáp mặt đối chất một lần, từ đó có thể tìm được dấu vết còn sót lại từ vẻ mặt của Diệp Thước, chứng minh hắn có liên quan tới Diệp Lãng.

Vẻ mặt Diệp Thước bất đắc dĩ: "Hóa ra thầy chẳng nghe được những chuyện em nói bữa đó à, em không đăng ký là vì đã hết thời gian đăng ký, với lại em thực lòng rất thích lớp của thầy, cho nên mới đến nghe giảng, hơn nữa, học phần gì đó chỉ là kiếm thêm điểm, em còn có mấy môn tự chọn khác nữa, có học phần có thể thêm. Đối với sinh viên tụi em, học kiến thức mới mới là quan trọng nhất, không phải sao? Huống hồ, em còn đặc biệt hứng thú với kiến thức mới, nghe thầy giảng em tiếp thu cực kỳ nhanh, nói không chừng em cũng có thể giống thầy năm đó nhảy lớp học lên đó!"

"......" Lạc Dương vốn định moi sơ hở từ trên mặt hắn, ngặt nỗi biểu cảm của Diệp Thước cực kỳ vô tội, Lạc Dương không tự chủ được tin cái lý do này, nhưng đồng thời, y cũng không quên hỏi lại một câu: "Cậu với Diệp Lãng có quan hệ gì?"

"Diệp Lãng? Diệp Lãng là ai vậy?" Lần này ngữ khí của Diệp Thước càng thêm vô tội: "Em không có quen!"

"......" Lạc Dương híp mắt lại: "Cậu thật sự không biết?"

Diệp Thước đóng kịch đến cực kỳ bình tĩnh ung dung: "Ừm, không quen mà, em nên quen sao?" Hắn còn hỏi lại một câu: "Giáo sư Lạc, thầy quen hả? Hắn ta làm nghề gì? Vì sao thầy lại hỏi em có quan hệ gì với hắn ta? Có phải thầy cảm thấy cả hai người bọn em đều họ Diệp nên mới hỏi không? Cái này cũng khó trách, tên đều có hai chữ, còn đều họ Diệp, ngược lại là em em cũng tò mò hỏi một câu, có điều nhiều người họ Diệp lắm, không lý nào em đều quen hết chứ? Thầy nói xem có đúng không, giáo sư Lạc?"

Lạc Dương hừ một tiếng, xoay người nhặt bóng rổ, sau đó bỏ đi.

Không biết là có tin lời Diệp Thước nói hay vẫn như cũ giữ thái độ hoài nghi.

Diệp Thước âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lưng đã sớm ướt đẫm, do lúc nãy chạy bộ đổ mồ hôi, cũng do vừa rồi quá khẩn trương nên rịn mồ hôi lạnh. Hắn đã đứng ở chỗ này một hồi lâu, khí nóng do chạy bộ đã sớm không còn, giờ gió lạnh vừa thổi đã làm hắn lạnh đến mức rụt cổ, cả người rét run. Có điều rốt cuộc cũng qua ải a! Bất luận Lạc Dương tin hay không tin, chung quy y không có nói ra câu tối hôm qua―― kêu hắn đừng xuất hiện trước mặt y nữa.

Diệp Thước nhanh bước đuổi theo Lạc Dương, cười hì hì như cũ, tuy rằng biết dò hỏi lần nữa sẽ làm Lạc Dương khổ sở, nhưng để hoàn toàn hóa giải hoài nghi của bản thân, Diệp Thước vẫn hỏi: "Lạc giáo sư, Diệp Lãng đó...... Có phải đã từng chọc thầy?"



Lạc Dương ném cho hắn ánh mắt hình viên đạn, lạnh lẽo thấu xương, còn rét hơn cả gió mùa đông, Diệp Thước rụt cổ, nhanh chóng ngậm miệng: "Được rồi, em biết rồi, nhất định tên kia đã từng chọc thầy, em không hỏi là được."

"......" Lạc Dương nghẹn một hơi, không đếm xỉa gì đến tiểu tử thúi phía sau nữa.

Đến khi Lạc Dương tới chung cư giáo viên, định lên lầu, phát hiện tiếng bước chân vẫn theo sau, rốt cuộc y dừng chân, y vừa dừng lại, thiếu niên cợt nhả phía sau cũng dừng lại, vẻ mặt tha thiết mà nhìn y.

"Cậu đi theo tôi làm gì?" Nhìn từ góc này, Lạc Dương vẫn cảm thấy Diệp Thước giống Diệp Lãng ở mặt nào đó, có điều đợi đến khi Diệp Thước mở miệng thì cái loại cảm giác đó đã sớm tan thành mây khói rồi.

"Em đói bụng, muốn mượn thầy mười tệ, ra ngoài mua đồ ăn." Diệp Thước cười đến vô tâm vô phế.

Lạc Dương nhếch miệng: "Nhà các cậu giàu vậy, đến nỗi vay tiền tôi sao?"

"Chẳng phải vì tìm thầy sao, mặc luôn đồ thể thao dễ vận động cứ thế chạy ra, quên mang tiền rồi. Chậc, thầy xem, túi trống trơn, một cắc cũng không có, em đã nhịn hai bữa rồi, cơm sáng với cơm trưa cũng chưa ăn, giờ đã đói lả, nếu không phải đói không chịu được, em cũng ngại mượn tiền thầy lắm......" Diệp Thước vừa nói vừa lật đồ thể thao ra, túm lại, sau đó đưa cho Lạc Dương xem, ý bảo hắn chẳng còn đồng xu nào.

"Vậy cậu tới đây bằng cách nào?" Lạc Dương không tin, lúc khai giảng thấy hắn ăn mặc như vậy tới trường, sao có thể không có người đưa hắn tới được chứ.

"Chạy bộ tới, có thể làm ấm người, nhân tiện rèn luyện thân thể." Diệp Thước trả lời không chút sơ hở: "Em không thích bị nhiều người như vậy đi theo, từ sau khi em biết giáo sư Lạc chán ghét kẻ có tiền em liền không ngồi xe mà chạy bộ đi học."

"Ai nói tôi chán ghét kẻ có tiền? Mà sao cậu biết?" Lạc Dương nhướng mày.

"Dựa vào nội dung bài giảng của thầy đoán ra đó." Diệp Thước tiếp tục cười hì hì, chỉ là chân có chút run, gió dưới hiên quá cmn lớn a, còn lạnh nữa.

"...... Vậy sao vừa rồi ở sân bóng rổ cậu không mượn đi?"

"Chẳng phải em đã chọc thầy giận sao?" Diệp Thước nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tuy không biết vì sao thầy giận...... Chỉ là thấy thầy lạnh mặt, em liền không dám nói, muốn đi theo thầy, quan sát sắc mặt thầy, chừng nào thấy thầy hết giận thì mượn."

"Cậu chạy bộ đi học, chạy về nhà cũng không thành vấn đề chứ?"

"Em chạy hết nổi rồi, chỉ muốn ăn một tô mì rồi mới về nhà." Vừa nói, bụng Diệp Thước vừa cực kỳ phối hợp mà phát ra tiếng ọt ọt, hắn cười gượng gãi đầu, ôm bụng: "Em thật sự đói sắp chết rồi. Lạc giáo sư, thầy không nhỏ mọn đến mức đó chứ, mười tệ cũng không cho em mượn. Em chắc chắn sẽ trả cho thầy mà!"

Hiển nhiên Lạc Dương cũng nghe tiếng bụng Diệp Thước đói đến mức kêu to, liền duỗi tay đào đào móc móc, mò một hồi mới phát hiện hôm nay mình cũng mặc đồ thể thao để chơi bóng rổ, căn bản không mang ví.

Vừa định nói chính y cũng không mang tiền, kết quả liếc mắt một cái thấy Diệp Thước đang trừng đôi mắt to đáng thương vô cùng mà nhìn y, lại bắt gặp bộ dáng hắn bị lạnh đến run bần bật. Lòng Lạc Dương mềm nhũn, xoay người tiếp tục lên lầu: "Cậu lên ký túc xá với tôi, tôi nấu mì cho cậu, bây giờ mà đi ra ngoài trường mua thì xa quá."

Diệp Thước nghe vậy hai mắt "tạch" một cái tỏa sáng, mừng rỡ đáp: "Ai ―― cảm ơn thầy, giáo sư Lạc!"

Đúng là không uổng công mình mỗi ngày chạy bộ mồ hôi đầy đầu, rồi mỗi ngày lại bỏ đói chính mình hai bữa, cuối cùng cũng tóm được cơ hội khôi phục quan hệ thầy trò lúc đầu.

Còn về yêu đương...... Diệp Thước nghĩ, vẫn nên chầm chậm thôi, vất vả lắm mới xua được nghi hoặc về chuyện anh hai, nếu giờ hắn tỏ tình, nhất định sẽ bị Lạc Dương hiểu lầm.

Kỳ thật Diệp Thước vốn dĩ cho rằng Lạc Dương sẽ bị khổ nhục kế của hắn làm cảm động, sau đó cho hắn mười tệ để hắn ra ngoài mua đồ ăn, sau đó hắn cũng có thể lấy lý do trả tiền đến tìm Lạc Dương lần nữa, thường xuyên qua lại, quan hệ cũng dễ dàng thăng tiến một ít. Nghĩ xa hơn, Lạc Dương không đem tiền, sau đó sẽ dẫn hắn tới ký túc xá, cầm ví tiền cho hắn mười tệ.

Không ngờ thế mà Lạc Dương để hắn vào ký túc xá, còn nói sẽ nấu mì cho hắn ăn!

Quả thực quá là thụ sủng nhược kinh rồi!

Lòng Diệp Thước vui đến sắp nở hoa rồi, chỉ là trên mặt không dám biểu hiện quá rõ ràng, sợ Lạc Dương lại nhìn ra sơ hở gì.

Lạc Dương vặn tay nắm cửa, Diệp Thước nghiêm túc theo vào, có điều đôi mắt vẫn nhìn khắp nơi, Lạc Dương đưa cho hắn một cái khăn lông khô: "Đi tắm rửa một cái rồi thay quần áo, quần áo thời đi học của tôi ở góc bên trái tủ quần áo, hẳn là cậu mặc vừa, trước hết cứ tạm vậy, dự báo nói đêm nay có tuyết, cả người mồ hôi của cậu lúc nóng lúc lạnh, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị cảm lạnh. Tắm xong thì ngồi đó đợi chút, mì sẽ xong ngay."

"Vâng vâng!" Diệp Thước ngoan ngoãn gật đầu, nhận khăn lông rồi đi thẳng vào phòng vệ sinh, một chút cũng không chần chừ.

Chương 83 Tỏ tình bị từ chối ―― tôi không thích đàn ông

Edit: Ritsu

Chờ Lạc Dương luộc mì sợi xong từ nhà bếp bước ra thì thấy Diệp Thước trần truồng đứng trước tủ quần áo của y lựa quần áo.

Lạc Dương nheo mắt, tại sao tên nhóc này trước khi đi tắm không lấy quần áo chứ!

Nghe thấy tiếng bước chân, Diệp Thước nghiêng đầu, nhếch miệng với Lạc Dương, lộ ra cái miệng đầy răng trắng nhỏ: "Giáo sư Lạc, em mặc cái nào bây giờ?"

"... Tuỳ cậu!" Lạc Dương quay đầu đi chỗ khác rồi lại đi vào nhà bếp "Nếu tôi nấu mì sợi xong mà cậu còn đứng đây thì cậu cũng đừng ăn mì nữa." Lời này nói rất dịu dàng cũng rất nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai Diệp Thước lại thành vũ khí mang tính sát thương rất khủng khiếp.

Khi Lạc Dương lần nữa bước ra khỏi nhà bếp thì trên tay bưng một tôi mì sợi. Diệp Thước đã mặc đồ xong ngồi ở đó chờ, hắn chọn một một cái áo len cổ cao màu trắng mặc lên người, khoác bên ngoài một cái áo bông màu be, áo bông không kéo dây kéo. Quần là quần thể thao của Lạc Dương, màu trắng, có cảm giác đã giặt nhiều nên cũ.

Nhưng Diệp Thước không ghét nó, ngược lại còn rất vui khi mặc nó. Tưởng tượng đây là quần áo mấy năm trước Lạc Dương từng mặc là vui vẻ không chịu được.

Thật ra Diệp Thước mặc như thế, càng làm cho người khác cảm thấy hắn còn nhỏ tuổi, là một đứa trẻ còn chưa lớn. Dù sao thì cũng đẹp hơn lúc hắn mặc vest hôm đó nhiều.

Tóc Diệp Thước vẫn còn ướt, Lạc Dương tìm cho hắn một cái khăn lông khô: "Lau tóc đi."

"Ờ." Diệp Thước đã thấy Lạc Dương bưng tô mì kia ra, có cà chua, có dưa chuột, xanh xanh đỏ đỏ khá đẹp mắt, còn có hai cái trứng chần lấp ló lẫn giữa mì sợi. Hắn lấy khăn lông lau tóc qua loa, nhìn chằm chằm tô mì kia nuốt nước bọt.

"Ăn đi." Lạc Dương vừa lúc nhìn thấy hắn thèm thuồng nuốt nước bọt, nhớ hắn nói hai bữa chưa ăn cơm thì có hơi không nỡ, đẩy cái chén về phía hắn "Đừng ăn nhanh quá, cẩn thận đay dạ dày."

"Ok." Trên đầu Diệp Thước đội khăn lông, hắn gấp gáp cầm lấy đôi đũa cắm trong mì gắp đũa cho vào miệng.

Mặc dù ăn ngấu nghiến, nhưng có thể từ động tác nhìn ra bình thường hắn ăn cơm có chút lịch sự.

Không hiểu vì lý do gì mà trong đầu Lạc Dương chợt lóe lên một hình ảnh, khi đó y mới vừa học nấu ăn, lần đầu tiên là làm mì sợi nên hơn vón cục, mì sợi đều dính cục với nhau, trứng chần đều nát thành canh trứng. Nhưng mà người kia vẫn ăn ngon lành sạch hết, còn vừa ăn vừa khen không dứt miệng: "Ăn ngon! Ngon lắm luôn! Dương Dương, anh muốn ăn đồ em nấu cả đời!"

Hờ... Cả đời dài như thế, ngắn ngủi mới có mấy năm đã không chịu đựng nổi, sống với nhau cả đời làm sao có thể dễ dàng.

Nhận thấy mình vậy mà nhìn tên nhóc thúi này thất thần, đột nhiên Lạc Dương hơi buồn bực, chuyện đã qua lâu như vậy, tại sao... Trong lòng vẫn còn giữ vị trí cho người kia?

Loại hành vi này người ta thường gọi là 'tiện' đúng không? Nhưng mà tình cảm mấy năm, sao có thể nói quên là quên được. Mặc dù Diệp Lãng rất khốn nạn, nhưng mà cuối cùng mọi chuyện đã qua. Bây giờ nhớ tới chuyện cũ kia cũng đã không còn đau khổ muốn chết như lúc trước, thậm chí còn có thể tự cười châm chọc bản thân một phen.

Sau tất cả, đó cũng coi như lần đầu tiên trong đời y dành tất cả tình cảm chân thành của mình.

Lạc Dương nhếch môi cười nhạt, hoá ra bản thân cũng càng ngày càng kiên cường đó.

Diệp Thước vùi đầu ăn mì, lúc đầu còn ăn rất nhanh, ăn uống thoả thích, âm thanh hút mì cho thấy hắn cực kỳ đói. Nhưng mà ăn một lát thì tốc độ chậm lại, sau cùng thế nhưng cắm đũa trong mì không gắp vào miệng nữa.

Lạc Dương ngạc nhiên, cho rằng hắn ăn nhanh thế mà no rồi, trong bụng còn nói sao mà tên nhóc to xác này ăn ít vậy?

Sau đó nhìn kỹ thì thấy đứa nhỏ này lại khóc!

Đúng vậy, khóc!!!

Dù sao Lạc Dương cũng là một người dịu dàng, y hơi cúi người, nhìn Diệp Thước chằm chằm, cố gắng nhẹ giọng hỏi: "Câu sao vậy?"

Diệp Thước lau nước mắt, khụt khịt nói: "Đây là lần đầu tiên em ăn một bữa cơm ấm áp như vầy!"

"......"

Lạc Dương cạn lời.

"Ngay cả mẹ của em cũng chưa bao giờ tự mình xuống bếp làm cơm. Cơm nhà em một là gọi ben ngoài, không thì là bảo mẫu nấu, ăn vô chẳng vừa miệng gì cả." Diệp Thước lau khô nước mắt, nhìn Lạc Dương cười haha "Giáo sư Lạc, anh đối xử với em thật tốt. Em nhất định sẽ đi theo anh học môn của anh thật giỏi! Không phụ lòng anh đối xử tốt với em!"

Lạc Dương: "..."

Kể từ ngày đó, trong suốt kì nghỉ đông, Diệp Thước không có chuyện gì thì ôm sách giao khoa công nghệ sinh học, tài liệu phụ trợ và một loạt các thứ liên quan đến công nghệ sinh học tới chỗ Lạc Dương nhờ y giúp mình học bù kiến thức. Mặt khác, sau khi hết kỳ nghỉ, hắn cũng khôi phục thói quen mỗi lần học môn của Lạc Dương, vẫn ngồi vị trí chính giữa bàn nhất, vẫn nhìn thẳng Lạc Dương chằm chằm. Lạc Dương cũng không nói gì được, dẫu sao mỗi lần kiểm tra Diệp Thước đều làm được điểm tối đa.

Lấy danh nghĩa học tập, Diệp Thước cũng củng cố được vị trí của mình trong lòng Lạc Dương.

Chuyện tỏ tình thì phát sinh trước lúc Lạc Dương sắp chuyển nhà. Diệp Thước hen Lạc Dương ra bãi cỏ, co quắp nhìn y, không biết phải mở lời như thế nào.

Lạc Dương thấy hắn nửa ngày không nói chuyện thì nâng tay áo nhìn đồng hồ: "Không phải cậu có chuyện muốn nói sao? Nếu cậu còn chưa nghĩ xong thì đợi khi nào suy nghĩ kỹ rồi lại nói. Tôi còn có việc phải đi trước."

"Từ từ!" Diệp Thước nghẹ đỏ mặt, sải bước xông lên nắm chặt cổ tay Lạc Dương, bị ánh mắt của Lạc Dương làm cho sợ tới mức vội vàng buông tay ra. Hắn nuốt ngụm nước miếng, khẩn trương nói: "Lạc Dương..."

Lạc Dương ngắt lời hắn: "Gọi tôi là giáo sư Lạc!"

"..." Diệp Thước lẩm bẩm nói thầm, nhưng cuối cùng vẫn dũng cảm tiến lên nói ra lời trong tim "Lạc Dương, em thích anh!"

Biểu cảm của Lạc Dương ngay lúc đó không có kinh ngạc chút nào, thậm chí còn thờ ơ đến mức kỳ quái. Diệp Thước hắng giọng nói tiếp: "Em thích anh, em muốn ở bên cạnh anh, em muốn chăm sóc anh, em sẽ luôn làm anh cười, làm cho trên mặt anh vĩnh viễn đều có nụ cười!"

Lạc Dương vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đến khó tin, Diệp Thước mạnh dạn vươn tay nắm lấy tay Lạc Dương: "Anh làm bạn trai em nhé!"

Lạc Dương nhìn thiếu niên trước mặt, nhẹ giọng mở miệng, không đáp lại lời thỉnh cầu của hắn mà chỉ nhàn nhạt hỏi: "Cậu nói xong chưa?"

Diệp Thước gật đầu, nhìn Lạc Dương mong chờ đầy mong đợi.

Mấy năm nay hắn biểu hiện cũng không tệ, y cũng có hảo cảm đối với hắn, hẳn là sẽ không từ chối đúng không?

Kết quả không chờ Diệp Thước tưởng tượng xong, Lạc Dương đã trả lời hắn một câu: "Tôi từ chối."

"Tại sao?" Diệp Thước không thể tin được mà truy hỏi.

Lạc Dương rút tay lại, bình tĩnh nói: "Không có lý do gì hết, tôi không thích đàn ông."

!!!

Diệp Thước đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lập tức hô to: "Không thể nào! Anh――" Thanh âm đột nhiên im bặt, hắn mừng thầm vì suýt chút nữa lỡ miệng, ngay sau đó bổ sung một câu "Anh đối xử tốt với em như thế, hơn nữa trước đây chưa từng cười với sinh viên khác, càng chưa từng làm cơm cho bọn họ... Nhất định là anh cũng có hảo cảm với em, nếu không tại sao anh lại đối tốt với em như vậy?!"

Hàng mi dài của Lạc Dương khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói: "Đó là bởi vì cậu giống với người yêu cũ của tôi, cho nên tôi mới đối tốt với cậu. Nhưng tôi không nghĩ tới cậu lại có suy nghĩ không nên có, nhân lúc bây giờ mới nảy sinh, tôi khuyên cậu nhân lúc còn sớm từ bỏ ý niệm này. Tôi không đồng ý với cậu là vì tôn trọng cậu, nếu tôi đồng ý với cậu, đó chính là coi cậu thành thế thân của người khác, cậu chấp nhận trở thành thế thân của người khác không?"

Nói một tràng làm Diệp Thước á khẩu khoibg trả lời được. Hắn không nghĩ tới Lạc Dương sẽ nói ra lời như vậy. Hắn vừa tức giận vừa đau lòng, giận tới mức lồng ngực phập phồng, nghiến răng không biết nói gì.

Lạc Dương vỗ vai hắn, dịu dàng nói: "Bây giờ cạu còn nhỏ, căn bản không biết thế nào là yêu, thế nào là thích, tiếp xúc với con gái nhiều hơn đi, nhân lúc còn chưa luân hãm trên con đường này, sớm dứt ra mới là chuyện tốt. Tôi là giáo viên của cậu, sẽ khoing hại cậu, nghe tôi nói, trở về ngủ một giấc, sau này môn của tôi cậu cũng đừng học. Dù sao lấy năng lực học tập của cậu, thiếu một học phần môn tôi cậu cũng có thể an ổn tốt nghiệp."

Lạc Dương nói xong xoay người rời đi.

Diệp Thước hướng về phía y hét to: "Em không nhỏ, em đã 21 tuổi! Em có thể tự chịu trách nhiệm hành vi của mình!"

Cơ thể Lạc Dương khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu lại mà biến mất trong tầm mắt của hắn.

Diệp Thước ngơ ngác đứng trên đường băng một lúc lâu, sau đó xoay người hướng về phía bãi cỏ hét lên một tiếng rồi bắt đầu dùng sức chạy vòng quanh sân thể dục――

Vậy mà y vẫn chưa quên anh hai!!!

Nhưng mà hắn không thể nói ra, vừa nói lập tức sẽ lộ, cho nên hắn không có cách nào phản bác câu 'tôi không thích đàn ông' của Lạc Dương, rất muốn nói bản thân nguyện ý làm thế thân, nhưng trong một lát bắt hắn lập tức trả lời 'em đồng ý làm thế thân' quá khó.

Thực tế khi nghe thấy Lạc Dương nói như vậy, Diệp Thước cảm thấy tim mình rất đau. Ngần ấy năm, hắn vân luôn yêu thầm Lạc Dương, ngay cả chính hắn cũng không biết bản thân rốt cuộc thích gì, chỉ biết bây giờ bảo hắn đi thích người khác, đi yêu người khác đã là chuyện không thể nào. Cái tên Lạc Dương này đã khắc sâu trong lòng, có đuổi cũng không đi.

Hiện tại vất vả lấy hết can đảm tỏ tình y, đối phương không những cự tuyệt hắn, còn nói không thích đàn ông, thậm chí còn không khách khí mà nói cho hắn nếu cậu muốn là người yêu vậy chỉ có thể xem cậu như thế thân....

Đúng, hắn tin rằng bản thân đến cuối cùng nhất định sẽ thoả hiệp, tình nguyện làm thế thân của anh hai, nhưng cũng phải cho hắn thời gian để tiếp thu chứ đúng không?

Đợi đến lúc Diệp Thước chạy quanh sân thể dục 20 vòng rồi tê liệt ngã xuống mặt cỏ thở hổn hển, Lạc Dương đã tự mình thu dọn xong đồ vật trong chung cư của trường học, hai túi hành lý lớn mà thôi. Y trực tiếp gọi taxi, tài xế chở hắn đến tận chỗ thuê phòng hai ngày trước mới tìm được...