[BJYX] Nhịp Đập Con Tim

Chương 37



Hai người đẩy xe mua hàng trong siêu thị, đi rồi dừng, dừng rồi đi, không có điểm đến, mấy thứ Tiêu Chiến muốn ăn không nhiều, nhiều lúc những thứ cậu chọn đều là những món Vương Nhất Bác thích.

"Em chọn đồ cho anh sao?". Vương Nhất Bác bất lực hỏi.

"Dạ, đâu có đâu...". Tiêu Chiến cúi đầu lục lọi xe mua hàng, hình như... là vậy á, "Mấy thứ này em cũng thích nữa."

"Được rồi.". Vương Nhất Bác vươn tay ôm lấy bé con, "Ngoan ngoãn anh với anh ha, anh ăn gì thì em ăn đó."

"Được mà, em ăn được đó...". vẻ mặt Tiêu Chiến quả quyết nhìn Vương Nhất Bác, "Em muốn ăn bánh tart..."

"Bánh tart?". Vương Nhất Bác không ngờ cậu lại đột nhiên nảy ra ý nghĩ này, nhìn một vòng xung quanh.

"Dạ đúng, cục cưng muốn ăn...". Tiêu Chiến tưởng rằng Vương Nhất Bác không chịu cho cậu ăn, vội nũng nịu nói.

"Để anh xem nào, ở đây có không, nếu không có mình đi KFC ăn, ở đó cũng có, không được nữa thì nói dì phụ trách bếp núc làm cho em ăn."

"Dạ..."

"Ăn thị bò không?". Vương Nhất Bác nhìn thấy thịt bò rất tươi, hình như bé con rất thích ăn mấy món thịt.

"Dạ.". Tiêu Chiến gật đầu, "Về nhà làm beefsteak hả? Hay là làm món gì?"

"Mỗi thứ anh mua một ít, em muốn ăn gì thì anh làm cho em ăn, được không? Anh nhất định sẽ nuôi em có cái má phúng phính.". Vương Nhất Bác tự tin nói, "Có mệt không?"

Thấy Tiêu Chiến dường như không có hứng thú, Vương Nhất Bác liền hỏi.

"Lưng hơi mỏi.". Tiêu Chiến dựa vào người anh, giống như chú chó con tìm chủ của nó vậy.

"Anh xoa bóp cho em, dựa vào đừng nhúc nhích,". Vương Nhất Bác cẩn thận xoa bóp lưng cho Tiêu Chiến, nhìn mấy món đồ trong xe mua hàng, "Lần sau tụi mình tới nữa, mua cũng tạm ổn rồi."

"Dạ, được."

Ra ngoài lâu như vậy, Tiêu Chiến trực tiếp ngủ trên xe luôn, lúc đến nhà Vương Nhất Bác không nỡ gọi cậu dậy mà là Tiêu Chiến tự mình tỉnh lại trước.

"Dậy rồi à?". Vương Nhất Bác dịu dàng hỏi.

"Dạ,đến nhà chưa ạ?". ngủ đến mơ mơ màng màng, Tiêu Chiến tay phải chống người dậy, có chút mệt mỏi.

"Sao ngủ một giấc dậy sắc mặt càng tệ hơn vậy?", Vương Nhất Bác chạy về phía ghế phụ ôm người xuống, "Dựa vào đựng động đậy, anh ôm em lên."

"Anh Nhất Bác...", Tiêu Chiến nũng nịu ôm lấy Vương Nhất Bác, hơi thở ấm áp phả vào giữa cổ anh.

"Không khỏe chỗ nào?"

"Chỉ là gọi anh thôi..."

Vương Nhất Bác nhét bé con vào mền, người lại mơ màng ngủ thiếp đi, giúp cậu chỉnh lại mớ tóc tai bù xù, tấn lại mền.

Tướng ngủ của Tiêu Chiến như đứa trẻ sơ sinh, cuộn co ro lại, đó là biểu hiện của việc không có cảm giác an toàn. Nhìn kĩ cậu quả thật giống một đứa trử sơ sinh, không có thủ đoạn, con người đơn giản.

"Chiến Chiến...", cúi người hôn lên trán của bé con.

"Anh Nhất Bác... em đói bụng rồi...", không ngờ bé con không có ngủ say, mở mắt nhìn anh, mặt Vương Nhất Bác nhất thời nóng ran.

"Đói rồi hả, vậy anh đi nấu cơm cho em nha? Hôm nay ăn cơm thịt bò xào."

"Dạ, anh nấu gì em ăn đó."

"Vậy em nằm chút đi, xong rồi anh kêu em."

"Dạ."

"Cục cưng, con thích đôi này hay đôi này?", Tiêu Chiến ngồi trên sofa, nói chuyện với cục cưng để lựa đôi vớ mới.

Hôm nay Vương Nhất Bác đến công ty, thời tiết rất tốt, Tiêu Chiến lấy quần áo hôm trước mua cho cục cưng đem ra giặt hết một lượt, ánh nắng mặt trời chiếu qua khiến đồ đạc có một mùi đặc trưng.

"Vậy con đều thích sao?"

Chú Trần nghe tiếng chuông cửa liền đi ra mở cửa, là người trong giới đi làm văn phòng.

"Làm phiền chú, cho hỏi tổng giám đốc Vương có ở nhà không?", Đối phương là một quý cô lịch sự, trên người mặc một bộ đồ vest.

"Cậu chủ ra ngoài rồi, hay là cô vào nhà đợi một lát.", chú Trần hỏi.

"Có tiện không?", đối phương hỏi.

"Không sao, lát nữa tôi sẽ liên lạc với cậu chủ.", chú Trần lịch sự trả lời.

"Dạ, cảm ơn chú."

Đối phương rõ ràng không ngờ tới trong nhà còn có người, nhìn thấy một đống đồ em bé ở bàn trà thì lúng túng đứng im.

"Á, ngại quá, đồ tôi chất nhiều quá...", Tiêu Chiến thấy khách đứng đó, có chút ngại ngùng, "Chú Trần, giúp con mang về phòng được không ạ?"

"Được mà cậu nhỏ.", chú Trần đón khách vào phòng trà ngồi, sau đó giúp Tiêu Chiến dọn đồ.

Bụng 5 tháng, ngồi còn đỡ, lúc đứng dậy đột ngột, lưng Tiêu Chiến bị kéo đau, vịn vào sofa mới tạm đứng vững.

Lúc chú Trần xuống thấy sắc mặt Tiêu Chiến rất xấu, vội vã đi tới đỡ cậu.

"Cậu nhỏ, không khỏe sao?", chú Trần lo lắng hỏi.

"Một lát con sẽ khỏe lại thôi, không sao...", lại ngồi xuống sofa, mãi một lúc sau mới khá hơn một chút, "Chú Trần, anh Nhất Bác về chưa?"

"Cậu chủ chắc là sắp về rồi."

"Dạ, con về phòng đây, không làm phiền anh ấy với khách.", nói rồi lại đứng dậy lần nữa, từng bước từng bước đi về phòng.

Lúc Vương Nhất Bác về tới nhà là lúc Tiêu Chiến cũng vừa tới cầu thang, vội cởi giày chạy lại dìu cậu.

"Không sao, có khách, anh đi trước...", nửa câu sau của Tiêu Chiến bị hành động của Vương Nhất Bác trực tiếp cắt ngang.

"Không phải đã nói em đợi anh sao? Lên xuống lầu phải cẩn thận.", Vương Nhất Bác ôm cậu lên lầu, mỗi bước đều vô cùng thận trọng.

"Nhưng mà..."

"Không ai quan trọng hơn em, nghe lời nào.", sau khi đưa người về phòng, nhìn thấy một đống quần ảo nhỏ, lại cau mày, "Không mệt sao, sao giặt nhiều đồ như vậy?"

"Mấy đồ này phải giặt trước đó, em phải để vô trong, em sợ lúc đó anh quên giặt thì sao, bé cưng mới sinh da mềm lắm...", Tiêu Chiến nói.

"Lúc đó em lại nahcws anh là được rồi mà...", Vương Nhất Bác ngồi xổm trước mặt Tiêu Chiến, kéo tay cậu.

"Em sợ...", lời vừa nói ra, Tiêu Chiến vội nuốt trở lại. Sức khỏe của bản thân tự mình rõ hơn ai hết, so với trước đây rõ ràng là lực bất tòng tâm.

"Không có đâu, có anh ở đây mà..."

"Được rồi, lát nữa anh giúp em sắp xếp đồ đi, đi tiếp khách trước đi mà...", Tiêu Chiến cắt lời anh, mỉm cười đẩy anh ra ngoài.

"Em nghỉ ngơi tí đi, không được dọn dẹp nữa.", Vương Nhất Bác nắm tay bé con, ra lệnh.

"Dạ dạ, được..."