Bình Định

Chương 24



Vẻ mặt Chu Thù Cẩm ngơ ngác ngồi trên mặt đất nhìn tôi, lông mi ướt đẫm nước mắt của hắn khẽ rung rung.

Tôi cười lạt: “Không biết ông đây là ai mà cũng dám ở lại đây à? “Tôi đi tới ngồi xổm xuống nhìn trân trân vào Chu Thù Cẩm, “Cậu ngốc thật hay đang giả ngu?”

Chu Thù Cẩm chậm rãi chớp chớp mắt, hắn đột nhiên nở nụ cười xán lạn với tôi y như kẻ khờ, khóe mắt hắn còn vương nước, toàn bộ ánh cười bắt đầu trở nên rõ ràng, hắn cười đến lộ cả nướu răng, đưa tay ôm lấy cánh tay tôi, hớn hở nói: “Đường Hạng!”

Tôi rút tay mình, Chu Thù Cẩm buông tay  ra rồi lại vui vẻ gọi tên tôi: “Đường Hạng.”

Sau hai giây, hắn bắt đầu móc đồ từ trong quần áo của mình, động tác tìm kiếm của hắn không hề có quy luật kéo làm quần áo của mình xộc xệch cả lên, hình như hắn tìm mãi mà không ra được thứ mình muốn, vẻ nóng rượt hiện rõ trên mặt. Hắn đứng lên, xoay vài vòng tại chỗ, dùng đôi tay mình mò mẫm đến lộn xộn.

– Thật giống một thằng ngốc. Tôi ngồi xổm trên mặt đất ngước nhìn hắn, sau đó  chẳng biết hắn đã tìm được thứ gì mà vẻ mặt bình tĩnh lại, đi tới trước mặt tôi. Đôi mắt vì quá nóng nảy mà hơi phiếm hồng, nhìn tôi trân tráo, rồi từ từ ngồi xuống nhìn thẳng.

Trên tay hắn cầm một chiếc điện thoại di động, chiếc điện thoại di động kia đại khái là kiểu dáng mười năm trước, màu trắng bạc nắp bật, có chút quen mắt.

Chu Thù Cẩm cầm điện thoại di động ngần ngại đưa về phía tôi, tư thế như kiểu vừa mới giao đồ xong lại vội vã rụt tay về như sợ bị ai cướp đi mất, hắn đặt chiếc điện thoại cũ kĩ kia lên hai chân đang ngồi xổm của mình.

Cách một lát hắn lại lấy ra một cái bật lửa, cái bật lửa thật sự quá quen với tôi rồi. Nhiều năm trước đây tôi đã đưa cho một Chu Thù Cẩm mà lúc đấy hắn hoàn toàn không nhớ mình là Chu Thù Cẩm, người thì đi mất nhưng chẳng mang theo đồ đạc gì cả. Sau một tháng gặp lại, hắn ta dùng kéo muốn thật sự giết chết tôi. Tôi để lại bật lửa cho hắn vì nghĩ hắn có thể niệm tình cũ mà đừng làm cho mối quan hệ trở nên khó coi, sau đó hắn tiếp tục đứng trước mặt tôi mà uy hiếp, để tôi tự nhảy xuống hồ chứa, rồi xem như đường ai nấy đi, ngày sau không hẹn gặp lại.

Cái bật lửa này đối với tôi mà nói thật sự không tính là hồi ức tốt lành gì, thậm chí tôi bắt đầu nghĩ hắn nhặt lại đồ vật mà tôi đã ném đi chẳng lẽ vì mẹ nó hắn còn hoài niệm với phần tình ái bẽ bàng kia?

Chu Thù Cẩm kia thật sự làm tôi giật mình, còn thon thót hơn so với chuyện hắn bị ngu thật.

Sau đó tôi thấy Chu Thù Cẩm còn lấy một cái túi nhựa nhỏ trừ trong quần ra, cái túi niêm phong đấy bình thường đến mức chỗ nào cũng có, rơi trên mặt đất thì cũng chỉ là mảnh rác ném vào thùng.

Ngón tay Chu Thù Cẩm cầm vết niêm phong bằng túi nhựa giơ lên, thứ bên trong dưới anh đền chiếu rọi trong phòng tỏa ra anh sáng lấp loáng.

Chu Thù Cẩm giơ thứ kia lên nói: “Của tôi”

Sau đó, hắn nhặt bật lửa và nói, “Của tôi.”

Mẹ thằng khốn thiểu năng trí tuệ này chẳng biết tìm thấy cái khuyên ngực mà trước kia tôi nổi hứng lên xỏ cho hắn ở đâu ra.

Hắn ngay ngắn bày hai thứ kia ở trước mặt tôi, đưa tay chỉ vào nghiêm túc nói cho tôi biết: “Đường Hạng đưa cho tôi.”

Tôi chế giễu: Không, thẻ tên của chó đấy.”

Chu Thù Cẩm không để ý tới tôi, hắn cúi đầu cầm lấy điện thoại đặt ở giữa hai chân mình, sau khi ấn vài cái, vật quái quỷ kia truyền ra tiếng khởi động, một lát sau Chu Thù Cẩm giơ màn hình điện thoại về phía tôi, sau đó chính mình cũng nhìn chăm chú vào màn hính, hắn nói: “Đường Hạng.”

Cái hình trong điện thoại quỷ này không biết bao lâu rồi, chất lượng không quá tốt, chả biết bị chụp lén từ khi nào. Trong ống kính lúc ấy Chu Thù Cẩm chưa tới hai mươi tuổi, nhìn chằm chằm vào camera, còn tôi ở phía sau, không biết cúi đầu nhìn gì.

Chu Thù Cẩm thăm dò vui vẻ đưa tay chỉ vào màn hình di động nói: “Tôi và Đường Hạng.”

Tôi nghiêng đầu nhìn Chu Thù Cẩm ngốc nghếch của bây giừo: “Ai nói cho cậu biết tôi là anh ta?”

Chu Thù Cẩm nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hồi lâu, sau đó hắn thu tay lại nhìn trân trối di động của mình trong chốc lát, tầm mắt hắn bắt đầu đảo qua đảo lại giữa tôi và điện thoại của mình, sau đó hắn nhét vào trong tay tôi, như một đứa trẻ chưa cai sữa đứng trên đường khóc lóc muốn mẹ, ôm lấy gáy tôi: “Đúng mà.”

Tôi cúi đầu nhìn điện thoại hắn nhét vào, tôi đã nhớ rồi, vài năm về trước đã từng mua cho người có đầu óc không bình thưởng, bởi vì hắn bị đập đầu đến mức không nhớ mình là ai, mà còn có thể quên luôn mình ra ngoài làm gì. Sợ hắn phát điên nên mua cho một cái điên thoại, hơn nứa bên trong chỉ có số điện thoại của tôi.

Tôi mở ra xem, thời gian ghi chép cuộc gọi mới nhất chính là trước và sau Tết năm nay, hắn dùng điện thoại này gọi cho tôi, Chu Thù Cẩm còn ôm gáy tôi, ngờ nghệch gọi tên tôi.

Tin nhắn bên trong điện thoại có một tin chưa được gửi sau khi chỉnh sửa: Anh, em đi siêu thị mua đồ, anh có muốn mua gì không?

Cách một khoảng lại tiếp tục viết: Anh đừng làm thế với em được không, em không thích…

Thời gian chỉnh sửa là ba năm trước.

Nếu như tôi nhớ không lầm, là ngày Đường Đông Đông bị tôi làm đến khóc chút chít, tức giận đánh tôi một trận, sau đó chạy ra khỏi nhà.

Tôi đứng lên, bởi vì Chu Thù Cẩm ôm tôi không buông, giống y như người không xương theo tư thế của tôi bị kéo lên, tôi giơ tay keo hai cái tay đang dính vào người mình như gấu koala. Sau khi hắn bị tôi mạnh mẽ kéo ra, lại cố gắng ôm cổ tôi lần nữa. Tôi nhìn hắn một hồi, hắn mới nhanh chóng rụt tay về phía sau. Chưa được một giây lại bắt đầu nhanh chóng ôm lấy cánh tay tôi kéo vào trong ngực mình, khịt khịt mũi giương mắt nhìn tôi: “Anh ôm em một cái đi.”

Hắn còn làm ra vẻ đặc biệt ấm ức: “Tại sao anh không thể ôm em chứ?”

Tôi rút tay ra khỏi vòng tay của hắn và đi đến ghế sofa và ngồi xuống, tôi rót cho mình một tách trà, có người từng nói với tôi rằng không ai tắm hai lần trên một dòng sông, tôi cũng không thể sống mãi ở tuỏi hai mươi sáu.

Bên cạnh đột nhiên truyền ra hai tiếng rít lên, Chu Thù Cẩm giống như một đứa trẻ ra sức hấp dẫn sự chú ý của tôi, sau đó thổi “phù phù” chén trà trong tay tôi, lông mày tôi vừa nhíu lại, nghe thấy hắn quýnh lên nói với tôi: “Nóng, nóng, rất nóng.”

Tôi nhìn hắn: “Cậu bị ngu à?”

Chu Thù Cẩm dán sát người vào người tôi, há miệng thè lưỡi, vô cùng đáng thương mơ màng nói: “Rất nóng.” Hắn cắn đầu lưỡi của mình mơ hồ  nói, “Em vừa mới chạm đầu lưỡi vào thì đã bỏng rồi.”

Tôi cau mày nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, hắn mới thu cái lưỡi bị bỏng của mình lại, bộ dáng như bị ai bắt nạt vậy: “Thật sự rất nóng nha.”

Hán đúng là ngu đến mức không cảm nhận được tâm trạng tôi lúc này, thật sự chỉ muốn trực tiếp ném hắn ra khỏi cửa sổ, bảo hắn cút xa khỏi toi, yêu con mẹ gì ấy của hắn thì làm ở chỗ khác đi. Hắn càng nhích gần về phái bên kia sofa, tôi cúi đầu chuẩn bị uống trà thì tiếng hắn “phù phù” càng lớn. Tiếng thổi kia y như mẫy cái máy quạt chạy hết công suất bên tai, thổi đầu tôi muốn nổ luôn mà mẹ nó không cách nào kiềm chế được.

Chén trà của tôi vừa chạm vào môi, cảm giác bên cạnh đột nhiên có tiếng động, đầu gối của thủ phạm gây rắc rối quỳ gối trên ghế sofa bên cạnh tôi cướp lấy chén trà của tôi, còn văng vài giọt trà nhỏ lên mu bàn tay, tôi nâng mắt ngước nhìn người này ngửa đầu uống hớp trà tôi mới rót ra.

Sau khi uống xuống, hắn ôm tách trà của tôi vào lòng mình, sau khi cổ họng trượt lên trượt xuống hai cái, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Rất nóng nha.”

Tôi nghĩ hắn chắc kích nổ sợi dây thần kinh nào đấy trong người mà tôi đã vật vã lắm mới chèn ép xuống được. Cái dây thần kinh kia bị kéo căng ra từng chút từng chút một, làm tôi không nhịn được giơ tay đập nát toàn bộ trà cụ đặt trên bàn.

Âm thanh đó lớn đến nỗi tôi nhìn thấy Chu Thù Cẩm co ro lại, sau đó cả người lui vào sô pha, chén trà của tôi vẫn còn được hắn ôm vào trong ngực.

Tôi nói: “Chu Thù Cẩm cậu bị ngu à? ”

Hắt khịt mũi lắc lắc đầu.

Tôi hét lên: “Con mẹ nó cậu cút đi cho ông đây nhờ!”

Chu Thù Cẩm rụt xuống sofa thút tha thút thít trả lời tôi: Không, không cút, không cút đâu.”

Tôi kéo hắn ra khỏi sofa, lôi ra khỏi cửa và đứng ở cửa thang máy, sau khi thang máy đến, nhét hắn vào trong, sau đó cửa thang mái đóng lại, hắn bị tôi đây vào đứng một lúc, vươn tay giống y như đứa trẻ ngu ngốc đòi sữa, ôm chặt lấy tôi: “Không, không đi.”

Cửa thang máy bởi vì tay hắn nên không thể đóng lại, tôi đẩy hắn mạnh vào bên trong nhiều lần, tôi đi theo vào thang, sau khi thang đến tầng một thfi kéo hắn ra khỏi sảnh khách sạn, sau đó ném hắn ra ngoài: “Cút cho tôi, chỗ này không phải nhà tình thương.”

Hắn lảo đảo vài bước đụng phải cột cửa, tôi xoay người đi vào trong, nghe thấy Chu Thù Cẩm ở phía sau đi theo tôi liền giàn dụa nước mắt: “Em không đi.”

Hắn nghẹn ngào nói, “Tại sao anh không muốn em, tại sao không muốn em?”

Tôi vào cửa khách sạn, hắn đi sát phía sau tôi, khóc nấc lên: “Thịnh Thịnh nói em bị xe tông vỡ đầu, anh sẽ không cần em.”

Hắn nghẹn ngào nuốt “Em, em không bị tông hư đâu, em, em, em rất thông minh.”

Tuy rằng tình hình kinh doanh của khách sạn rách nát này quả thật không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có thể có mấy khách hàng ghé lại hoặc đang ở đại sảnh, mà hắn khóc sướt mướt đi theo phía sau thu hút sự chú ý không ít người, tôi xoay người túm cổ tay hắn kéo ra khỏi khách sạn

Hắn lò tò đi theo tôi.

Tôi thực sự lạt lẽo cười: “Cậu cảm thấy mình dựa vào gì mà đi theo tôi? Tôi có lý do gì mà phải cho cậu đi cùng mình?”

Hắn mải miết đi theo phía sau tôi, bộ dang khóc thút thút giống như phải chịu oan khuất nào lớn lắm ấy.

Tôi nói, “Cậu tưởng mình ngốc là muốn gì cũng được à?”

Hắn khóc lít nhít đáp: “Không, không ngu ngốc.” Hắn nói, “Không ngốc mà, anh đừng ghét em..”

Tôi kéo hắn đi trên đường hơn mười phút, lúc đến mép nước tôi dừng bước, Chu Thù Cẩm cũng không khóc nữa.

Tôi quay đầu nhìn về phía Chu Thù Cẩm khóc đến chóp mũi đỏ ửng, hắn đưa tay dụi dụi mắt, bộ dáng bị ngược đãi vô cùng đáng thương, tay kia còn ôm chén trà của tôi.