Biệt Lai Hữu Dạng

Chương 52: 52





Sau khi nàng nói lời chia tay, Mộc Chẩm Khê không có nói gì thêm, chỉ dặn nàng sau khi về nhà nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
Trong cơn tức giận, Tiếu Cẩn hoàn toàn không phát hiện ra sự khả nghi của Mộc Chẩm Khê, thậm chí trong tay có thể cầm vật gì nàng đều quăng vào người cô, Mộc Chẩm Khê chịu đựng rồi buồn bã rời đi.
Tiếu Cẩn không phải là một kẻ ngốc, sau khi về nhà, nàng cẩn thận xem xét lại nội dung và chi tiết của cuộc cãi vã trong tâm trí của mình, nhận ra rằng ý tứ của Mộc Chẩm Khê không phải như vậy.
Tiếu Cẩn là đại tiểu thư tính cách nóng nảy, đừng nhìn bề ngoài tao nhã hữu lễ, là một học sinh ngoan trong mắt giáo viên, một bạn học tốt trong mắt các bạn cùng lớp, thậm chí ngay cả trước mặt ba mẹ nàng, nàng cũng đều là áo bông nhỏ tri kỷ* hiểu chuyện.

Nhưng đối với Mộc Chẩm Khê, nàng chính là ức hiếp người nhà, thường nổi giận vì những vấn đề vụn vặt khác nhau, không tìm thấy cuốn sách phụ đạo đặt sai vị trí, đi ra ngoài chậm trễ vài phút, buổi tối đi ngủ muộn, v.v...!Rõ ràng chuyện không liên quan đến Mộc Chẩm Khê nhưng nàng luôn có thể tìm cớ đặt trên người cô.

Mộc Chẩm Khê ôn nhu và kiên nhẫn với nàng một cách lạ thường, bất luận Tiếu Cẩn làm điều gì thì cô vẫn luôn dung túng.

Đôi khi Tiếu Cẩn cảm thấy mình quá đáng, nàng đọc sách về tình yêu nói rằng trong mối quan hệ giữa hai người, không thể một người mãi nuông chiều, người kia vô sở kị đạn**, nếu không sẽ dẫn đến nguy cơ, nhưng Tiếu Cẩn không thể kiềm chế được, có lẽ đó gọi là cậy sủng sinh kiều***.
(* Áo bông nhỏ tri kỷ: là cụm từ ba mẹ Trung Quốc thường gọi con mình, ý chỉ con gái ngoan ngoãn, tri kỷ, thân thiết và hiểu lòng ba mẹ, làm người thích người yêu.
** Vô sở kị đạn: không kiêng sợ, e dè gì cả.
*** Cậy sủng sinh kiều: dựa vào sự yêu thương, chiều chuộng của người khác mà sinh ra kiêu ngạo.)
Nàng nằm ở trên giường, bắp chân đặt trên đùi Mộc Chẩm Khê, cố ý đọc cho cô nghe đoạn văn của Vương Tiểu Ba viết: "Tôi sẽ trao cho em toàn bộ linh hồn của tôi, cùng với những tính cách kỳ quặc, tính khí nhỏ nhen, ánh sáng và bóng tối, một nghìn một trăm thói hư tật xấu.

Thật sự là đáng ghét, chỉ có một điểm tốt, đó chính là yêu em."
Mộc Chẩm Khê đang xoa bóp chân cho nàng.

Dưới sự rèn đúc của Tiếu Cẩn, cô cũng đọc nhiều sách nên có ấn tượng với đoạn văn kinh điển này của Vương Tiểu Ba, cô hỏi: "Cậu đang nói chính cậu sao?"
"Đúng vậy." Tiếu Cẩn thấp thỏm nói, "Tính tình của tớ có phải rất xấu không? Sau này cậu có ghét bỏ tớ không?"
Mộc Chẩm Khê động đậy một hồi, rồi nghiêm túc nói: "Tính tình không xấu, cũng không ghét bỏ cậu, tớ thích cậu còn không kịp."
Trong lòng Tiếu Cẩn tràn đầy ngọt ngào, nhưng vẫn cố ý làm ra vẻ mặt nghiêm nghị cứng rắn, bắp chân đá nhẹ vào trong ngực cô một chút, nói: "Cậu nói dối."
Mộc Chẩm Khê nói: "Là thật, tớ thề." Cô giơ tay lên, ba ngón tay khép lại, chỉ lên trời.
Tiếu Cẩn nhẹ nhàng bâng quơ: "Tớ không tin."
"Cậu chứng minh cho tớ xem." Dù bận nàng vẫn ung dung nhìn qua Mộc Chẩm Khê, giống như thợ săn đang nhìn con mồi, ánh mắt nguy hiểm, ý vị thâm trường.
Mộc Chẩm Khê: "..."
Cô ngây người ngơ ngác, hai bàn tay đang xoa bóp cho Tiếu Cẩn hoàn toàn dừng lại, lúng túng cuộn tròn, thả lỏng, rồi lại siết chặt, lo lắng đến mức hai mắt đỏ bừng lên.

Trong lòng tràn đầy tình cảm nóng bỏng nhưng cô không biết làm sao để người yêu vui vẻ.
Một lúc sau, cô hỏi: "Làm sao để tớ chứng minh?"
Tiếu Cẩn không thể chịu đựng được nữa, nói: "Cậu thật là ngu ngốc chết được."
Mộc Chẩm Khê: "Hả?"
Sau đó Tiếu Cẩn đứng dậy, nôn nóng đưa tay lên mà câu cổ Mộc Chẩm Khê xuống, chủ động hôn lên môi cô.
Hôn rất lâu.
Môi tách ra, thở hổn hển.
Mộc Chẩm Khê rốt cuộc hiểu ra, hai mắt sáng lên: "Tớ biết rồi, cậu muốn tớ hôn cậu."
Tiếu Cẩn thẹn quá hóa giận: "Câm miệng!"
Nói xong, nàng đá Mộc Chẩm Khê một cước tới mép giường.
Tiếu Cẩn nổi nóng lên thường xuyên không lựa lời, đôi khi vì giận Mộc Chẩm Khê mà cố ý nói linh tinh "Không cần cậu", "Bỏ cậu".

Mộc Chẩm Khê sẽ biểu lộ vẻ mặt thương tâm khó chịu.

Tiếu Cẩn vừa cảm thấy mình xấu xa, vừa cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Mộc Chẩm Khê càng khó chịu thì lại càng cho thấy cô quan tâm đến mình.
Khi đó, S.H.E nổi tiếng khắp cả nước, lời bài hát "I Love You" viết: Đôi khi tớ thực sự không hiểu được cậu, nhưng có mấy ai lại thực sự hiểu được chính mình.

Hai người gắn bó thật nhiều, là minh chứng cho những tổn thương đã trải qua.
Bất cứ điều gì quá đáng nàng đều đã nói với Mộc Chẩm Khê, nhưng chỉ có hai chữ "chia tay" là cấm địa.
Nhưng bây giờ chính mính lại sinh ra suy nghĩ như vậy dưới tình thế xúc động, nàng không thể nhớ nổi tại sao lúc ấy nàng lại liên kết câu nói của Mộc Chẩm Khê với hai từ "chia tay", nhưng Tiếu Cẩn biết rằng câu nói này do chính miệng mình nói ra, có bao nhiêu đả kích đối với Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê nhạy cảm tự ti.

Khi chọn ở bên mình, cô đã phải chịu áp lực vì môi trường trưởng thành của hai người hoàn toàn khác nhau.

Chưa nói đến tình huống hỗn loạn bây giờ, đối mặt với sự hiểu lầm của mình, cô nhất định sẽ không giải thích, cũng không có khả năng giải thích được, cho nên mới tạo ra cục diện như vậy.
Sau khi Tiếu Cẩn suy nghĩ thấu đáo, nàng muốn xin lỗi Mộc Chẩm Khê.


Nhưng thứ nhất, nàng chưa bao giờ chủ động nói lời xin lỗi, nàng cần chuẩn bị tinh thần một chút; thứ hai, cơn giận của nàng vẫn chưa nguôi ngoai, ngộ nhỡ đến đó lại cãi vã một trận, cho nên vẫn cần chờ đến khi mình hoàn toàn bình tĩnh lại, hai người sẽ giải quyết hiểu lầm này một cách ổn thõa.
Chính lúc này, mẹ Tiếu Lư Hiểu Quân đề nghị đưa nàng ra nước ngoài thư giãn vài ngày.
Vào thời điểm đó, bệnh tình của bà ngoại Mộc Chẩm Khê tạm thời nằm trong tầm kiểm soát, nhưng Tiếu Cẩn không hề bớt lo lắng, ban đầu là từ chối.

Lư Hiểu Quân nói rằng cả nhà bọn họ đã lâu rồi không đi du lịch cùng nhau, hiếm khi bà ấy và ba Tiếu có thời gian, cũng chỉ đi chơi mấy ngày rồi sẽ sớm trở về.
Tiếu Cẩn do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Trước khi đi, nàng còn cố ý gói ghém một túi bài thi vào vali, dự định tranh thủ đi du lịch mấy ngày nay để xem bên trong có cái gì có thể giúp ích cho kỳ thi đại học của Mộc Chẩm Khê hay không.
Trong suy nghĩ của nàng, đây chỉ là một cuộc cãi vã nghiêm trọng, nó không khác gì những lần cãi vã trước đó, hai người sẽ sớm làm hòa, không thể nào chia tay được.
Hai người có rễ tình đâm sâu dành cho nhau, từng thề non hẹn biển, quyết chí không thay đổi.

Nàng tin tưởng Mộc Chẩm Khê cũng đang đợi nàng quay về bên cô, cô cần nàng, nàng cũng cần cô.
Nhưng nàng không ngờ rằng sau đó không thể gặp được Mộc Chẩm Khê, hai từ mà nàng thốt ra hóa ra lại trở thành sự thật, sự nóng nảy nhất thời cuối cùng trở thành không thể vãn hồi.
Nàng không dám đuổi theo Mộc Chẩm Khê hỏi xem ý nghĩ thật sự năm đó, đó không chỉ là cơn ác mộng bao vây Mộc Chẩm Khê mấy năm nay, mà còn là vô số đêm không mộng của nàng sau này.
......
Tâm trạng của Tiếu Cẩn không ổn, Lư Hiểu Quân có thể cảm nhận được điều đó, bà ấy dùng hai tay nắm lấy dây đeo của chiếc túi xách, khẩn trương nhìn Tiếu Cẩn, thật vất vả quan hệ mới dịu đi trong khoảng thời gian này.
Tiếu Cẩn nhắm mắt lại, thở dài một hơi, rũ mắt xuống nói: "Được rồi, chuyện đã qua rồi, mẹ đừng nhắc tới nữa."
Trong lòng Lư Hiểu Quân biết rõ ràng chuyện này chưa vượt qua được.
Trong lòng bà ấy lại càng cảm thấy hối hận.
Bầu không khí của hai mẹ con cứng ngắc, Tiếu Cẩn muốn nói gì đó, nhưng đầu óc của nàng chỉ toàn là quá khứ đẫm máu, không thể giữ vững tinh thần như không có việc gì mà thản nhiên nói chuyện với Lư Hiểu Quân.

Cuối cùng, Lư Hiểu Quân chỉ có thể không mặn không nhạt hỏi Tiếu Cẩn về công việc thường ngày, chuẩn bị bài như thế nào, dạy học cho sinh viên ra sao, sinh viên có nghe lời không.
Tiếu Cẩn trả lời vài câu rồi lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn sáng màn hình.
Lư Hiểu Quân đúng lúc ngậm miệng lại.
Đến một nhà hàng, ăn một bữa ăn không biết vị, hai người lại bước lên đường về nhà.

Tài xế đưa Tiếu Cẩn trở lại tiểu khu trước, Lư Hiểu Quân thử thăm dò nói: "Nếu không thì bán căn nhà ở trường Trung học số 1 đi?"
Nếu vì nó mà cả nhà không vui, giữ lại chẳng bằng bán đi.
Tiếu Cẩn nhún vai: "Tùy mẹ." Dù sao thì đó cũng là căn nhà mà họ mua.
Có rất nhiều kỷ niệm ngọt ngào của nàng và Mộc Chẩm Khê trong căn nhà đó, cũng có nỗi đau khổ sâu sắc của cuộc đời nàng.

Nàng đã sớm lưu lại kỷ niệm ở trong lòng rồi, về phần còn lại, không quan trọng nữa.
Lư Hiểu Quân nói: "Vậy qua một thời gian nữa, mẹ hẹn thời gian trở về tìm người dọn dẹp một chút, cho người bên môi giới đến?"
Tiếu Cẩn nói: "Vâng."
Lư Hiểu Quân hỏi: "Con có muốn trở về lấy cái gì không?"
Vẻ mặt của Tiếu Cẩn lạnh lùng, nói: "Không có.

Không phải ba mẹ đã dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ có liên quan đến chị ấy rồi sao?"
Lư Hiểu Quân ngượng ngùng.
Một lúc sau, Lư Hiểu Quân mấp máy môi, áy náy nói: "Có phải..."
Tiếu Cẩn phản ứng dữ dội ngắt lời bà ấy, nghiêm nghị nói: "Con đã nói nhiều lần rồi, con không muốn nhắc đến chuyện này.

Làm ơn để con yên tĩnh một lúc được không?!"
Nàng đang ngồi ở băng ghế sau, hai bên thái dương nổi đầy gân xanh, gần như gầm lên như sấm: "Ba mẹ căn bản không biết cái gì cả, đừng hòng vạch ra vết sẹo của con để khuyên bảo con!"
Hai mắt Lư Hiểu Quân nóng ướt, bà ấy lấy khăn giấy trong túi ra ấn ấn lên khóe mắt.
Toàn thân Tiếu Cẩn tựa như thoát lực, dựa lưng vào ghế, quay mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lồng ngực phập phồng lên xuống kịch liệt.

Nàng từ từ nhắm mắt lại, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng kích động.
Trước khi xuống xe, nàng nói xin lỗi Lư Hiểu Quân vì sự thất lễ vừa rồi, sau đó lạnh lùng cứng rắn nói: "Con hi vọng đây là lần cuối cùng, ai cũng có thể nhắc đến chị ấy, nhắc đến chuyện năm đó trước mặt con, nhưng ba mẹ không thể."
Lư Hiểu Quân nhìn bóng lưng của nàng biến mất trong tầm mắt, thở dài nói với tài xế: "Trở về khách sạn."
Tiếu Cẩn nói đúng, bà ấy quả thật thắp lên một tia hi vọng có thể khuyên răn nàng, muốn để nàng trực tiếp đối mặt với vết thương, rồi mới có thể hoàn toàn buông xuống.

Nhưng bà ấy vẫn đánh giá thấp mức độ cố chấp của Tiếu Cẩn, một năm, hai năm, năm năm, mười năm, mỗi lần nhắc đến, nàng đều phản ứng triệt để như vậy, có lẽ cả đời này nàng cũng không thể buông xuống được.
Không, không phải có lẽ, mà là nhất định.
Lư Hiểu Quân mệt mỏi nhắm mắt lại.

Tiếu Cẩn uống một chút rượu vang đỏ vào buổi tối, chậm rãi từng bước đi về nhà.

Sau khi mở cửa, nàng ném mình trên ghế sô pha, choáng váng ngẩn người.

Một lúc lâu sau, nàng cử động cái cổ đau nhức, nhìn vào cửa sổ nhà Mộc Chẩm Khê.
Đèn mờ, không ánh sáng, Mộc Chẩm Khê chắc đã ngủ rồi.
Mộc Chẩm Khê.
Nghĩ đến cái tên ấy, những tế bào suy phế đang bao trùm khắp cơ thể của Tiếu Cẩn ngay lập tức trở nên tràn đầy động lực.

Nàng chống lên ghế sô pha đứng dậy, lấy điện thoại nhìn thời gian, 11 giờ 30 phút đêm, thật sự đã rất khuya.
Gần đây, giấc ngủ của Mộc Chẩm Khê rất quy luật, vì vậy mình cũng nên quy luật một chút.
Tiếu Cẩn điều khiển cơ thể của mình máy móc vọt vào tắm rửa, quay trở lại phòng ngủ, vùi mình vào trong chăn với túi chườm nóng.

Nàng mơ một giấc mơ, mơ thấy thời cấp ba, khi tỉnh dậy rất nhiều chi tiết không nhớ rõ, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.
Sáng sớm hôm sau, nàng không có lái xe đi làm mà đến quán cà phê bên cạnh tiểu khu tìm vận may, lần trước chính nơi đây nàng đã gặp được Mộc Chẩm Khê.

Khi đi đến cửa, nàng ngây ngẩn cả người, Mộc Chẩm Khê ngồi bên trong ở vị trí gần cửa sổ.

Cô lại đến đây.
Tiếu Cẩn ngây người ở cửa trong hai giây rồi bước lên phía trước, gọi món cà phê latte do Mộc Chẩm Khê giới thiệu lần trước, sau đó ngồi vào vị trí đối diện với Mộc Chẩm Khê.
Mộc Chẩm Khê ngước mắt lên nhìn nàng, không hề ngạc nhiên, không biết là dự đoán được nàng sẽ đến, hay là giống như Tiếu Cẩn, đã nhìn thấy nàng từ trước qua cửa kính.
Mộc Chẩm Khê nói: "Chào buổi sáng."
Tiếu Cẩn nói: "Chào buổi sáng." Nàng cởi chiếc khăn quàng cổ xuống, quàng vào lưng ghế.
Mộc Chẩm Khê nhìn nàng từ trên xuống dưới, dịu dàng cười: "Hôm nay em ăn mặc cũng rất đẹp."
Tiếu Cẩn tự nhiên hào phóng gật đầu: "Cảm ơn."
Mộc Chẩm Khê nói: "Em tính tiền cà phê chưa?"
Tiếu Cẩn nói: "Còn chưa."
Mộc Chẩm Khê nói: "Hôm qua quá vội nên không thể chính thức nói lời cảm ơn.

Ly cà phê này chị mời em? Để bày tỏ tâm ý."
Tiếu Cẩn cười rộ lên: "Được."
Hai người rơi vào tẻ ngắt.
Hôm qua Mộc Chẩm Khê hứng thú bừng bừng vội đến gặp Tiếu Cẩn, bị một câu nói muốn đi ăn cơm với mẹ của nàng dội một chậu nước lạnh, trở về gần như xua tan đi ý nghĩ của mình.

Cô thầm nghĩ có rất nhiều cách để cảm ơn, không thích hợp nhất là cách này.
Cô định nói gì với Tiếu Cẩn? Nghĩ đến câu nói chưa nói ra ngày hôm qua, Mộc Chẩm Khê nhất thời sợ hãi.

Xung động chính là ma quỷ, đến lúc đó sự tình sẽ không thể vãn hồi, không những chính mình không bước xuống được mà còn là một loại tổn thương cho Tiếu Cẩn.
Cũng nhờ Tiếu Cẩn đột ngột ngắt lời khiến cô có thời gian chậm rãi suy nghĩ.
"Cà phê của chị." Người phục vụ đặt ly cà phê latte bốc khói từ trên khay vào tay Tiếu Cẩn.
Tiếu Cẩn dùng hai ngón tay cầm lấy chiếc muỗng nhỏ bằng sứ trắng, lơ đãng khuấy cà phê dưới đáy ly, một tay chống cằm nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.
"Em có tâm sự sao?"
Một tiếng hỏi thăm truyền đến từ phía đối diện.
Dường như Tiếu Cẩn không ngờ rằng Mộc Chẩm Khê sẽ chủ động hỏi nàng, sau một lúc sững sờ, nàng cúi đầu cười, nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy."
Mộc Chẩm Khê nhích lại gần, tựa lưng vào ghế, tư thế lắng nghe: "Có phiền nếu nói cho chị biết một chút không?"
Tiếu Cẩn trầm mặc một lát, nói: "Có một phần liên quan đến chị, chị muốn nghe không?"
Mộc Chẩm Khê do dự vài giây, rồi gật gật đầu.
Tiếu Cẩn thở dài nói: "Tối hôm qua em đi ăn cơm với mẹ."
Mộc Chẩm Khê ừ một tiếng, nói: "Cho nên?"
Tiếu Cẩn nói: "Em và mẹ ồn ào một trận."
Mộc Chẩm Khê nheo mắt lại suy đoán: "Bởi vì chị sao?"
"Không phải." Tiếu Cẩn đột nhiên thay đổi chủ ý.


Gần đây có lẽ nàng bị lây nhiễm bởi Mộc Chẩm Khê, ngày càng có nhiều suy nghĩ dưới sự xúc động, thậm chí còn muốn tâm sự hết với Mộc Chẩm Khê.

Nàng dùng giọng điệu phàn nàn nói: "Mẹ em nói em không tìm bạn trai, cũng chẳng tìm bạn gái, rốt cuộc muốn làm cái quái gì."
Mộc Chẩm Khê nhíu mày, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác, nói: "Bức hôn à?"
Vẻ mặt của Tiếu Cẩn ai oán, nói một cách đáng yêu: "Đúng vậy, đúng vậy, em có thảm hay không?"
Mộc Chẩm Khê cười nói: "Thảm, may mà chị không bị ai ép".
"Nói bậy, không phải Ân Tiếu Lê làm bà mối cho chị sao?" Tiếu Cẩn nở nụ cười, đúng lúc đó chuyển chủ đề, "Về sau mẹ chị có liên lạc với chị không?"
Mộc Chẩm Khê lắc đầu, lại gật đầu.
Tiếu Cẩn: "Hả?"
Mộc Chẩm Khê nói: "Sau khi bà ngoại qua đời, bà ấy đã trả tiền xây ngôi mộ cho bà ngoại.

Sau đó không phải chị rời đi sao, không có bất kỳ thông tin liên lạc nào nên tự nhiên không có liên lạc với bà ấy.

Sau này, chị trở về, tình cờ gặp bà ấy đi cùng chồng con trên đường, ừm..." Mộc Chẩm Khê uống một ngụm cà phê, rồi rũ mắt xuống, nói: "Rất lúng túng, sau đó không nhìn thấy nữa."
Tiếu Cẩn hỏi: "Chị có muốn gặp bà ấy nữa không?"
Mộc Chẩm Khê nhướng mắt: "Hả?"
Tiếu Cẩn nói: "Lần trước, em nhìn thấy bà ấy ở một nơi, bà ấy mở một cửa hàng nhỏ.

Nếu chị muốn gặp bà ấy, em có thể cho chị biết địa chỉ."
Mộc Chẩm Khê cau mày nói: "Thôi bỏ đi, dù sao bà ấy cũng không coi chị là con gái của bà ấy."
Tiếu Cẩn gật đầu, rất tán thành: "Như vậy cũng tốt."
Mộc Chẩm Khê nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, rồi nhìn cà phê còn sót lại dưới đáy ly của Tiếu Cẩn, tốc độ chậm lại, vừa chơi điện thoại vừa nhếch miệng lên.
"Đúng rồi, em có chuyện muốn nhờ chị giúp đỡ." Tiếu Cẩn đặt muỗng xuống.
"Chuyện gì vậy? Em nói đi." Mộc Chẩm Khê đang lo không biết làm thế nào để trả ơn cho Tiếu Cẩn, cơ hội đến nhanh như vậy sao?
Tiếu Cẩn nói: "Một bảng câu hỏi khảo sát, đúng lúc liên quan đến ngành công nghiệp trò chơi."
Mộc Chẩm Khê nghi ngờ nói: "Chính em cần à?"
Tiếu Cẩn nói: "Không phải, một đồng nghiệp của em, cô ấy là giáo viên hoạt hình chuyên nghiệp."
Mộc Chẩm Khê tự nhủ trong lòng: Nếu là giáo viên hoạt hình chuyên nghiệp, tự mình tìm người không được sao, sao lại đến nhờ Tiếu Cẩn?
Nàng vẫn đồng ý như cũ: "Được rồi, em trở về gửi cho chị đi, chị sẽ gửi mọi người làm một chút." Mộc Chẩm Khê cho nàng biết email của mình.
Tiếu Cẩn nói: "Cảm ơn."
Gần đến giờ, cả hai cùng nhau ra khỏi cửa quán cà phê, cùng nhau đi về phía trước, cuối cùng tách ra ở ngã tư.
Khoảng 10 giờ sáng, Mộc Chẩm Khê nhận được liên kết bảng câu hỏi khảo sát do Tiếu Cẩn gửi đến.

Cô nhấn vào xem một chút, kiểm tra lại một lần rồi gửi cho các đồng nghiệp trong nhóm.
Nhóm bát quái nhỏ trong công ty.
– Đồng nghiệp 1: Lần này tôi thất tình thật rồi
– Đồng nghiệp 2: Chị Mộc cư nhiên nhờ chúng ta làm bảng khảo sát!
– Đồng nghiệp 3: Tôi đã nói chị ấy có biến mà, loại khảo sát nhàm chán này, nếu không phải người kia trong nhà chị ấy nhờ vả, làm sao chị ấy lại gửi cho chúng ta!
– Đồng nghiệp 4: Nói như vậy đầu trên cổ tôi được cứu rồi sao?
– Đồng nghiệp 3: Tôi dùng đầu của Đồng nghiệp 4 đảm bảo rằng đối tượng bí ẩn của lão đại là phụ nữ!!!
– Đồng nghiệp 4:???
– Đồng nghiệp 5678: Đồng nghiệp 4, thật thê thảm một người phụ nữ
Em gái Corgi hoàn thành xong bảng khảo sát, quay đầu lại nhìn Mộc Chẩm Khê đang đối mặt với máy tính.

Biểu cảm của Mộc Chẩm Khê nhìn không ra điều gì khác thường, nhưng như vậy mới càng dị thường.

Trước đây còn có thể mỉm cười, bây giờ một chút biểu hiện cũng không có?
Khiến em gái Corgi đột nhiên nghi ngờ, chẳng lẽ bảng khảo sát này không phải làm cho người yêu, mà là làm cho tình địch? Chắc không đến mức như vậy chứ?
Quá khó tin, em gái Corgi dập tắt suy đoán táo bạo này.
Tiếu Cẩn không có thông tin liên lạc của Mộc Chẩm Khê, vì vậy tạm thời liên hệ với cô qua email.
Lúc 11 giờ sáng, Tiếu Cẩn gửi email đến, một dòng chữ nằm lặng lẽ trong đó: [Đủ mẫu rồi, cảm ơn]
Mộc Chẩm Khê nhìn chằm chằm vào hai chữ "cảm ơn" này hồi lâu, trong lòng kích động một ngọn lửa không rõ, kích chuột vào nút trả lời, hai tay gõ trên bàn phím, xóa xóa sửa đổi, cuối cùng trả lời một dòng: [Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần khách sáo.]
Mãi cho đến khi hết giờ làm việc buổi sáng, Tiếu Cẩn không gửi thêm bất kỳ tin nhắn nào nữa.
Mộc Chẩm Khê đi nhà ăn ăn cơm với em gái Corgi.

Em gái Corgi quan sát biểu hiện của cô, sau 10 phút, cuối cùng cũng xác nhận tâm trạng hôm nay của cô rất tệ.
"Lão đại?"
"Hả?" Mộc Chẩm Khê nhướng đôi mắt đầy sát khí.
Em gái Corgi không hiểu sao co rúm lại, sau đó dứt khoát đánh lên trống lui quân, hỏi: "Bệnh cảm của chị đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Mộc Chẩm Khê rũ mắt xuống, khẽ nói: "Tốt hơn nhiều rồi, sao vậy?"
Em gái Corgi cười nịnh nói: "Chị uống thuốc gì, có thể giới thiệu cho em được không?"
Mộc Chẩm Khê liếc cô ấy một cái, mài mài răng hàm, cười tủm tỉm nói: "Chị muốn đem em làm thành thuốc."
Em gái Corgi vùi đầu đau khổ ăn, một cái rắm cũng không dám thả.
Ngày hôm sau, Mộc Chẩm Khê lựa chọn nấu bữa sáng ở nhà, đã một tuần rồi cô không mở lửa trong bếp.


Nhìn thấy hơi nóng từ trong nồi tỏa ra, cô có một loại cảm giác hoài niệm, sự thanh bình đã lâu rồi không có được.
Sau đó, cô chậm chạp nhận ra rằng dạo này tâm tư của mình đã bị Tiếu Cẩn tác động quá nhiều, thậm chí cuộc sống hàng ngày của cô cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, có lẽ cô nên học cách bình tĩnh một chút, không nên dễ dàng xao động chỉ vì một chút gió thổi cỏ lay.
Đừng nói Tiếu Cẩn không có gì với đồng nghiệp kia, ngay cả khi có gì, chuyện đó cũng không liên quan gì đến mình.
Đối với chuyện tình cảm, cô giống như một người già đã sớm bước vào cuộc sống hưu trí, đi từng bước từng bước chậm rãi, vẫn động tâm với Tiếu Cẩn như cũ, nhưng không có nhiệt tình đuổi theo lần nữa.

Nếu như tình cờ gặp được trên đường, lên tiếng chào hỏi cũng rất tốt, chờ thời gian chậm rãi làm phẳng vết sẹo trước kia, nếu thích hợp lại sóng vai đi cạnh nhau một thời gian cũng không phải là không thể, nhưng nếu nửa đường đối phương muốn tìm bạn đồng hành khác, cô cũng không để ý.
Cô ngày có ngày không xuất hiện tại quán cà phê, đôi khi cô có thể gặp được Tiếu Cẩn, đôi khi không gặp được.

Việc lái xe đi làm và đi tàu điện ngầm của Tiếu Cẩn cũng trở nên bất thường.

Cả hai người đều rất tùy hứng.
Thời gian cũng đuổi theo, rất nhanh sẽ nghênh đón khoảng thời gian quan trọng nhất trong năm – Tết Nguyên Đán.
Tiếu Cẩn theo sinh viên được nghỉ đông sớm, trở về Mỹ để tụ họp với những người bạn xa cách mấy tháng nay.
Trong khoảng thời gian này ở trong nước, Mộc Chẩm Khê tăng ca đến bù đầu bù cổ, đừng nói đi đến quán cà phê, thậm chí còn không có về nhà, các thành viên khác trong nhóm dự án cũng tương tự như vậy.

Một ngày nọ, em gái Corgi hét lên "A" một tiếng, nói: "Còn hai ngày nữa là đến giao thừa!".

Ngôn Tình Hài
Bầu không khí trong văn phòng lập tức trở nên náo động, cuộc thảo luận bắt đầu ríu ra ríu rít giống như cùng thả vào một ngàn con vịt.
"Năm nay có về nhà ăn Tết không?"
"Không về, tổng cộng chỉ nghỉ có một tuần thôi, vé không dễ mua.

Dù sao Tết cũng không thú vị, chờ hết kỳ nghỉ đông lại trở về."
"Tôi cũng không về, tôi định đi chơi."
"Đi đâu chơi?"
"Tam Á, đi nghỉ mát."
"Oa sướng quá đi, nếu tôi dám không về nhà, chắc sẽ bị ba mẹ đánh gãy chân chó luôn."
......
Cốc cốc.
Mặt kính chỗ ngồi làm việc của Mộc Chẩm Khê bị gõ gõ.
Mộc Chẩm Khê nhìn chằm chằm máy vi tính trước mặt, không quay đầu lại: "Em nói đi."
Em gái Corgi ló đầu qua, nhỏ giọng hỏi trong tiếng bàn tán ồn ào: "Chị có về nhà ăn Tết không?"
Mộc Chẩm Khê: "Về."
Em gái Corgi: "Quê chị ở đâu?"
Mộc Chẩm Khê: "Bản địa."
Em gái Corgi: "A a a, vậy thì tốt rồi, không cần phải tranh vé."
Mộc Chẩm Khê nhàn nhạt "ừm" một tiếng: "Còn gì nữa không?"
Em gái Corgi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có."
Mộc Chẩm Khê ngừng tay đang di chuyển chuột, cuối cùng cũng nhìn cô ấy: "Nói đi."
Em gái Corgi cười hì hì nói: "Em sợ đêm giao thừa có quá nhiều lời chúc, chị sẽ không nhìn thấy lời chúc của em.

Em sợ pháo mùng 1 Tết quá ồn ào, chị sẽ không nghe được lời chúc phúc của em, cho nên hiện tại em muốn nói với chị một tiếng: Chúc mừng năm mới."
Mộc Chẩm Khê khóe miệng co giật.
Em gái Corgi: "Ha ha ha ha ha."
Mộc Chẩm Khê quay mặt lại tiếp tục nhìn vào máy tính, sau vài giây, nhẹ nhàng cong mắt xuống.
Chiều ngày hai mươi chín, ngoại trừ Mộc Chẩm Khê, tất cả mọi người đều không có ý định làm việc, mong đợi chờ đến giờ tan làm.

Đến 5 giờ, bàn ghế trong phòng làm việc cọ xát ầm ĩ, nhóm người chen chúc ra ngoài như ong vỡ tổ, đi ra ngoài rồi quay đầu lại vội vàng buông câu "Chúc mừng năm mới mọi người, hẹn năm sau gặp lại."
"Lão đại, chúc mừng năm mới, hẹn năm sau gặp lại." Em gái Corgi là người về kế cuối, nóng lòng muốn về nhà, vui vẻ bừng bừng mà nhảy chân sáo rời đi.
"Chúc mừng năm mới." Âm cuối của Mộc Chẩm Khê rơi vào văn phòng trống không.
Cô không nhanh không chậm thu dọn vật dụng trên bàn, là người cuối cùng rời đi, khóa cửa văn phòng.
"Cậu thật sự không đến nhà tớ ăn Tết sao?" Trên đường về nhà, Mộc Chẩm Khê nhận được cuộc gọi từ Ân Tiếu Lê, bên kia cô ấy cũng đã tan làm, sẽ đi xe lửa về nhà cùng ngày giao thừa.
"Cảm ơn lòng tốt của cậu, nhưng thật sự không cần." Hôm nay gió thật to, dự báo thời tiết nói có thể có tuyết rơi.

Mộc Chẩm Khê gom lấy cổ áo lông khăn quàng cổ, kéo ống tay áo lên, cố gắng che bản thân càng nhiều càng tốt, ngón tay cầm điện thoại.
"Về chuyện nhiều người nhiều đôi đũa, ba mẹ tớ muốn gặp cậu, mỗi ngày nghe tớ nhắc mãi tớ có người bạn tiên nữ, đến giờ đều chỉ xem qua ảnh chụp chứ chưa nhìn thấy người thật bao giờ."
"Quá giày vò, tớ đã vật lộn ba đêm liên tiếp, tổng cộng có bảy ngày nghỉ, tớ còn bị trì hoãn trên đường hai ngày, tớ nghĩ cậu chính là muốn cho tớ nôn ra máu."
"Còn nói không cho tớ lấy chuyện nôn ra máu ra nói giỡn, kết quả hiện tại chính cậu nói."
Mộc Chẩm Khê cười hai lần.
"Cậu không tớ thì thôi, ngày mai chụp bữa tối gửi cho tớ, không được phép ăn mì gói." Ân Tiếu Lê biết rõ không có cách nào thuyết phục cô.

Quen biết Mộc Chẩm Khê lâu như vậy, chưa một lần nào thuyết phục được, mỗi lần ăn Tết đều là một người lạnh lẽo.
"Biết rồi, mẹ." Mộc Chẩm Khê cười kéo dài giọng nói.
Lông mi nhuộm một chút ý lạnh, Mộc Chẩm Khê dừng chân giữa dòng người vội vã, ngẩng đầu nhìn, bông tuyết rơi lả tả từ trên trời xuống dưới đất..