Bị Sói Con Cố Chấp Ngoạm Về Ổ

Chương 5: Cùng chung chăn gối (H)



Bóng người màu đen lại nhen lên ánh lửa từ ánh đèn vừa bị tắt. Ánh nến chiếu rọi dáng người của bóng đen hắt lên vách tường, kết hợp với mũi cao môi mỏng là một đôi mắt dịu dàng đa tình.

Bạch Ngọc nhìn nữ tử nằm trong màn trướng màu trắng bạc đầy hương sắc, chân ngọc kẹp lấy chăn nhung mỏng, hai tay đặt trên gối ngủ ngon lành.

Đôi mi hắn run rẩy, duỗi ngón tay thon dài vén màn thơm lên, lắc mình chui vào trong màn.

Giang Lâm Vụ thích mát mẻ, chỉ mặc một cái áo mỏng manh, áo ngắn miễn cưỡng chỉ che qua mông đào. Đôi chân dài trắng mịn lộ ra bên ngoài lộ ra làn da ửng hổng sau khi ngâm nước nóng.

Cung Vụ Ẩn này chỉ có một mình nàng sống, trong phòng ngủ nàng thường chỉ mặc “quần áo xộc xệch” cũng chẳng cần phải kiêng kị ai.

Lúc này càng thuận tiện cho Bạch Ngọc hơn. Ngón tay hắn chỉ gẩy một cái, tẩm y được buộc lỏng lẻo lập tức bung ra.

Bộ ngực căng tròn đầy đặn như quả anh đào, vòng eo thon thả, cùng với huyệt động hồng hào căng tròn.

Bàn tay ấm áp du tẩu trên thân thể trắng mịn mềm mại yêu kiều, xoa nắn ngực lớn, mơn trớn lên vòng eo nhỏ nhắn. Cảm giác trắng nõn mịn màng đánh thẳng vào xúc giác, tiến thẳng tới thần kinh của Bạch Ngọc.

Gân xanh trên trán hắn nổi lên, đã nhẫn nại đến tận cùng. Hắn không nhịn được bây giờ phải dùng mệnh căn của mình xen vào tiểu huyệt của Tiên Tôn, ngăn chặn sự phản kháng lộn xộn của Tiên Tôn, mạnh mẽ chà xát tiểu huyệt của nàng, hướng về nơi sâu nhất dùng sức mà đâm mạnh!

Nhưng mà giờ còn chưa được, phải nhịn xuống! Hắn hít sâu một hơi, những điều khác hắn có thể làm, nhưng lúc này mà hắn phá thân của Tiên Tôn, hậu quả hắn không thể gánh chịu được. Hắn phải nhẫn nại!

Ngón tay dài lấy ra một bình ngọc màu đỏ từ trong ống tay áo, đưa tới mũi của Giang Lâm Vụ, lông mi của Giang Lâm Vụ khẽ rung rung mà hít vào.

Đây là mê tuý mê hương, người ngửi rồi sẽ từ từ tỉnh lại, nhưng ý thức không bị chi phối. Sau khi mê hương hết tác dụng sẽ quên hết chuyện xảy ra trước đó.

Gần đây, hắn học được vài trò gian mới trên Tránh Hỏa Đồ*, nghĩ muốn thử nghiệm một phen. Đầu gối hắn lướt qua bụng dưới của Giang Lâm Vụ, và ngồi lên bên trên khoang bụng của Giang Lâm Vụ.

*Tránh Hỏa Đồ: Tranh khiêu dâm thời cổ đại

Từ trong tiết khố, côn th*t nổi đầy gân xanh, dữ tợn không nhịn được mà chảy xuống chất lỏng trong suốt. Hai tay xoa nắn bầu ngực lớn của Giang Lâm Vụ, cảm giác được bộ ngực căng đầy mềm mại ép chặt vào nhau, lấy mệnh căn sưng đỏ chậm rãi chen vào sâu giữa rãnh ngực. Khoả ngực trắng như tuyết mềm mại cọ xát che lấp dục căn đỏ bừng hung ác, tạo thành một cảnh tưởng diễm sắc dâm mỹ.

Sao lại có cảm giác tuyệt vời như vậy? Làn da trơn mềm, làn sóng ngực đè ép, ép tới mức Bạch Ngọc thoải mái đến chân tóc cũng dựng lên. Bạch Ngọc không nhịn được thở dốc, ưỡn lưng nhịp nhàng chuyển động, ham muốn cảm xúc tươi đẹp khi bị ép sát.

Hắn sung sướng, Giang Lâm Vụ vẫn còn đang giãy giụa muốn mở mắt cũng cảm thấy thoải mái từng cơn...

Bầu ngực mềm mại bị va đụng mà lay động dập dìu, đỉnh nhũ hoa mẫn cảm bị đèn nén vào một chỗ, quả anh đào căng cứng, cả hai ma sát vào nhau, từng hồi sung sướng. Đôi mắt Giang Lâm Vụ ép sát vào, miệng nhỏ hé mở nhỏ giọng ưm một tiếng.

Mệnh căn của Bạch Ngon to dài, cọ sát với bộ ngực, quy đầu vọt qua lớp ngực, đụng vào miệng nhỏ hồng hào của Giang Lâm Vụ, làn môi mịn màng hôn lên mã mắt của quy đầu mẫn cảm, sự sung sướng này làm cho lực của côn th*t Bạch Ngọc càng tăng thêm mấy phần.

Giang Lâm Vụ chậm rãi “tỉnh” dậy, nhìn bóng người mông lung quen thuộc đang lay động, còn có tiếng nam thở dốc trầm thấp dễ nghe. Bầu ngực truyền tới từng cơn tê dại, một trụ thịt có chút kinh người to lớn vọt tới bên môi mình, trang đầy một mùi xạ hương của nam nhân. Nàng bị côn th*t ma sát làm nổi lên dâm tính, nghe thấy hơi thở kia, mật dịch trong tiểu huyệt lại tràn ra, chảy một chất lỏng ra ngoài.

Nàng kẹp hai chân cọ xát, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Bây giờ, Giang Lâm Vụ không bị ý thức chi phối. Khi bị trụ thịt vọt tới bên môi lần nữa thì nàng duỗi ra cái lưới liếm hút một hồi đầu cột kia. Một làn hương tràn đầy khí tức nam tính đặc biệt xông thẳng vào trong hơi thở. Còn có cảm giác cột kia còn giật giật mấy lần, lại càng phồng lớn hơn mấy phần.

Bạch Ngọc ngây ngất đưa đẩy mệnh căn của mình, đột nhiên môi lưỡi mềm mại hút lấy quy đầu của mình, cái lưỡi ướt át yếu mềm đảo qua mã mắt, sự sung sướng lao thẳng tới não, làm hắn suýt nữa không nhịn được mà bắn ra.

Hắn cúi đầu nhìn thấy Tiên Tôn đã “tỉnh”. Tiên Tôn đang liếm côn th*t của mình.

Cổ họng hắn hơi lăn, vòng eo đong đưa lại co giật lần nữa. Giang Lâm Vụ lại mở miệng liếm hút lấy quy đầu của hắn.

Sự khuây khỏa làm đầu óc hắn choáng váng, chỉ muốn có được càng nhiều hớn. Hắn đong đưa một hồi, Giang Lâm Vụ cũng liếm hút một hồi, trụ thịt căng cứng sưng đỏ vọt qua nhũ hoa mềm mại đè ép lại được miệng nhỏ liếm hút, hai người phối hợp cực kỳ tốt, cảm xúc liền mạch giống như một bữa tiệc tình yêu...

Tốc độ của Bạch Ngọc làm khuôn mặt Giang Lâm Vụ quyến rũ diễm lệ, ưm a thở gấp, hai chân căng chặt. Bụng dưới co rút càng nhanh, màu trắng bạc lóe lên, leo thẳng lên đỉnh.

Bạch Ngọc thở hổn hển, buông lỏng tinh quan, một lượng lớn dịch màu trắng đục phun lên làn da và khỏa ngực trắng nõn của Giang Lâm Vụ. Sau khi giải tỏa khuôn mặt hai người đỏ bừng, thở hổn hển.

Bạch Ngọc vừa hết cao trào, lấy một chiếc khăn tay thêu hoa lê màu trắng ở trong lồng ngực ra, chuẩn bị lau chùi tinh dịch trên người Giang Lâm Vụ. Ngón trỏ của Giang Lâm Vụ chạm vào dịch trắng ở trên ngực, ngửi một cái sau đó đưa vào miệng, dùng ngón trỏ xoa xoa lưỡi hồng.

Bạch Ngọc nhìn Giang Lâm Vụ ăn tinh dịch của bản thân mình, một luồng điện xông thẳng lên não, máu nóng xông thẳng về phía eo. Vốn dĩ mới hơi giải tỏa dục vọng lúc này lại dấy lên, mệnh căn đang trở về nguyên bản lại tiếp tục dựng thẳng lên.

Mắt Giang Lâm Vụ thấy thì rất ngạc nhiên, với tu vi Hoá thần kỳ, tinh thần hơi động đã đến bên cạnh Bạch Ngọc, bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn nắm lấy mệnh căn của Bạch Ngọc, trực tiếp mở miệng nhỏ nuốt cả cây vào nơi sâu nhất của yết hầu. Trong miệng nhỏ ướt át lại mềm mại bao bọc lấy dục căn, Bạch Ngọc bị khoang miệng mềm mại ấm nóng bao bọc làm cho kích thích đến rên lên một tiếng: “A...! Tiên Tôn... ăn từ từ thôi, Bạch Ngọc vẫn ở đây...”

Giang Lâm Vụ phun trụ thịt ra, giống như vừa rồi dùng lưỡi liếm láp khơi dậy quy đầu, kích thích làm cho cả người Bạch Ngọc run rẩy, mệnh căn giật giật liên tục, nàng cảm thấy thú vị thì càng ra sức trêu đùa.

Cánh tay Bạch Ngọc chống lên giường, dây buộc áo đen toàn thân bây giờ đã lỏng lẻo lộ ra cơ ngực như ngọc, hắn ngẩng cần cổ dài trắng nõn ra, hầu kết lăn, hưởng thụ niềm vui kích thích này, khiến người ta muốn dừng mà không ngừng được.

Nhìn dáng vẻ “tham ăn” của Tiên Tôn, cộng thêm sự “chủ động” của Tiên Tôn, điều này làm hắn cực kỳ mừng rỡ!

Hắn liếm môi mỏng, chầm chậm đứng thẳng lưng lên, rút dần thứ trong miệng Giang Lâm Vụ ra, cố gắng không làm Tiên Tôn khó chịu. Nhưng mà, ngoài lúc ban đầu Giang Lâm Vụ mấy lần bị đẩy đến mức muốn nôn ra, miệng nàng nhỏ, nhưng vẫn nhất quyết không phun ra mà càng hút vào mạnh hơn. Cuối cùng cũng thích ứng, Bạch Ngọc nhận thấy nàng đã quen rồi, vuốt ve đầu của Giang Lâm Vụ, yên tâm bắt đầu đưa đẩy.

Tiếng ra vào nhóp nhép ám muội vang lên trong màn trướng mỏng manh...

Theo tốc độ càng lúc càng nhanh, Bạch Ngọc vui vẻ đạt đến đỉnh phong, hắn lại hít thở hồng hộc, hắn sợ Tiên Tôn khó chịu, muốn rút côn th*t của mình ra, nhưng Giang Lâm Vụ lại rên rỉ ngậm lấy côn th*t giống như không muốn buông.

Tiếng rên rỉ này này làm gậy th*t của Bạch Ngọc bị bạo phát đến điểm giới hạn! Tinh dịch toàn bộ phun vào trong miệng Giang Lâm Vụ, hắn tiếp tục xuất ra một đợt tinh dịch nữa. Quá thoải mái! Sau khi cao trào đạt cực khoái, hắn hoàn hồn lại sau đó vội vàng đưa tay muốn đón lấy nùng tinh trong miệng Giang Lâm Vụ. Giang Lâm Vụ “ừng... ực” mấy ngụm lớn nuốt xuống, một đôi con ngươi như mùa thu chậm chạp nghi hoặc nhìn tay Bạch Ngọc đang giơ ra.

Bạch Ngọc...

Bạch Ngọc cúi người đè Giang Lâm Vụ ra, giọng nói khàn khàn nói: "Tiên Tôn… Người thích đồ của Bạch Ngọc như vậy sao? Vậy cũng được... Bạch Ngọc có rất nhiều đấy...” Nói xong, hắn hôn lên đôi mắt vẫn còn biểu hiện chậm chạp nhưng lại cực kỳ sáng của nàng.

Bạch Ngọc biết nàng tỉnh nhưng không hoàn toàn tỉnh táo, ý thức của nàng vẫn chưa tỉnh táo, còn giống như người say rượu. Sau khi mê hương mất đi hiệu lực, tất cả sẽ không nhớ được gì. Hắn càng hi vọng đây không phải là vì mê hương, mà hắn muốn triền miên cùng với Tiên Tôn, ngươi tình ta nguyện...

Mắt phượng uy thế của Giang Lâm Vụ lúc này lóe lên ánh sáng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc một cách tỉ mỉ, nhìn qua lại. Nàng sững sờ mở miệng: “Bạch Ngọc, ngươi không mặc quần áo màu trắng trà thêu tường vân? Nhưng mà... ngươi mặc một thân màu đen đơn giản này cũng vẫn đẹp! Giọng của nàng bớt đi mấy phần du dương mát lạnh thường ngày, mà mang theo một luồng ngọt ngào mềm mại.

Bạch Ngọc phát sợ, đẩy cả người ra thẳng tắp nhìn nàng, lập tức đầu óc trắng bệch, con ngươi mở to, môi mỏng khẽ run hỏi: “Tiên Tôn? Ngài nhận ra ta là ai sao?”

Bạch Ngọc chống tay nằm phía trên Giang Lâm Vụ, Giang Lâm Vụ giơ lên bàn tay ngọc thon dài man mát xoa lên gò má trơn bóng như ngọc của Bạch Ngọc. Nàng chớp đôi mi cong dài, rất ngạc nhiên nói: “Ngươi là Bạch Ngọc mà. Bạch Ngọc, ngươi không nhớ rõ bản thân mình sao?”

Bạch Ngọc giơ tay phủ lên đôi tay mềm mại đang xoa mặt mình của Giang Lâm Vụ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng dán lên mu bàn tay non mềm. Sương mù trong ánh mắt hoa đào câu người tản đi, để lại ánh sáng lấp lánh.

Đột nhiên, hắn cảm giác cho dù ngày mai Tiên Tôn không nhớ rõ, nhưng hiện tại nàng biết mình là ai là được rồi! Nàng biết! Nàng biết là bản thân mình! Thiếu niên cười ngây ngốc ra tiếng, lại cúi người ôm chặt lấy Giang Lâm Vụ.

Hai người cùng chung một chiếc gối, cùng nhau đi vào mộng đẹp...

...