Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

Chương 47: NGƯỜI TỚI CỨU



Nghe thấy câu đấy Lệ Y cũng chẳng biết làm gì, cúi đầu xuống tâm trạng hiện rõ sự suy sụp, có lẽ vẫn chưa thể tin được.

"Tôi không ngờ có ngày lại gặp ông ở đây, ông vẫn như vậy là loại biến thái, thậm chí lại còn không biết nghĩ.

Nghe thấy câu đấy người đàn ông trở nên tức giận hơn, không kịp nghĩ nhiều mà đi tới chỗ Lệ Y một cái bạt tai.

"Hừ, người định dạy đời ta sao? Chỉ là một con oắt con vậy mà không biết đến ta? Thật sự loại như người vốn nên được dạy dỗ lại đấy."

Nói rồi ông ta liền khẽ cúi xuống mắt nhíu lại nhìn thái độ của Lệ Y, thay vì ghét hoặc thù hận cô lại không hề quan tâm ngược lại còn khẽ liếc mắt về phía ông ta.

"Tôi không biết bây giờ ông muốn làm gì? Nhưng cái việc mà ông làm chắc giờ cũng trở nên vô nghĩa rồi."

Liếc mắt nhìn một cái thể hiện rõ sự ghét bỏ, ông ta nhìn thấy không nhịn được liền trực tiếp đi tới chỗ của Lệ Y, hai tay nâng chân cô lên.

"Cái…"

Bị nâng một cách bất ngờ cô có chút hoảng hốt, nhìn thấy biểu cảm như vậy ông ta khẽ nở nụ cười quỷ dị.

"Sao vậy? Sao tự cô lại thấy hưng phấn? Bộ hành động này càng khiến cô thấy sướng sao?"

Người đàn ông khẽ ghé nhẹ vào tai của cô, không quên nói mấy câu, còn Lệ Y sau khi nghe được những lời như vậy cô vội lắc đầu thật mạnh giọng lắp bắp rồi nói.

"Không…Không phải, tôi chẳng hề thấy sướng gì cả thay vì nghĩ vậy hãy thả tôi ra đi."

Thấy cô chẳng những không cầu xin, ngược lại còn giở thái độ, người đàn ông không nghĩ nhiều bàn tay chầm chậm vươn ra trước ngực của cô, mà chạm vào.

"Ư…

Lệ Y bị ông ta chạm vào thay vì kêu một cách khiến ai cũng nghe thấy được, cô lại chỉ biết cắn chặt môi hai mắt nhắm lại, dường như không dám nhìn cảnh trước mặt.

"Giờ ta nên xé cái áo này ta, hay là cái quần ở dưới đây ta?"

Nghe được như vậy Lệ Y chỉ biết lắp bắp mà nói.

"Nhà ngươi…thật là loại biến thái.”

Nghe thấy vậy ông ta liền khẽ đưa tay ra vuốt nhẹ từ đùi của cô lên mà nói.

"Chẳng phải kẻ nào dám thách thức ta sao? Ta chỉ là đang trả lại những gì đúng thôi."

Nói rồi từ lúc nào không hay tay đã thò vào bên trong, Lệ Y nhìn thấy vậy cô ngạc nhiên tới nỗi chỉ biết trơ mắt mà nhìn, muốn che đi cũng không thể được bởi vì hai tay đều đã bị ghim ở trên bức tường.

"Hừm, cũng to phết ha nhìn thế này ngực cô chắc vốn dĩ sinh ra để cho đàn ông nhỉ?"

Vừa nói hắn không ngừng xoa mạnh, còn cô chỉ biết quay đầu ra hướng khác che lại sự ngại ngùng nói là vậy nhưng cả mặt đã đỏ lên từ lúc nào không hay? Đến cả nước mắt thậm chí khẽ rơi xuống trên má.

Con giòi ở bên cạnh thậm chí còn thè ra chiếc lưỡi dài bắt đầu liếm về chân lẫn đùi của Lệ Y.

Bị hai kẻ làm vậy cô chỉ im lặng, chẳng thể nói gì được.

Nhìn biểu cảm của Lệ Y, Uyển Nhị không nhịn được mà khẽ nhếch mép lên rồi nói.

"Thế nào rồi Lệ Y? Thấy vui khi ta tặng món quà này không?"

Lệ Y dù đã nghe thấy câu hỏi của bà ta, nhưng coi chỉ biết im lặng không dám nói câu gì cả có lẽ một phần là do người đàn ông kia nên khiến cô chỉ biết nhắm chặt mặt lại.

’Thật sự để xem ngươi có chịu đựng được không, Lệ Y?'

Lúc người đàn ông kia định chạm thêm vào nữa, một bàn tay xuất hiện trước mặt của hắn, vì tò mò hắn khẽ quay về hướng bên trái.

Xuất hiện trước mặt hắn là một nam nhân mặc trên mình bộ đồ thanh lịch, cà vạt đỏ mái tóc bạch kim có khi khẽ nhìn thấy được cả đôi mắt đỏ.

"Ngươi là ai?"



Hắn ta nhìn thấy có kẻ lạ mặt liền vội nói lớn, mặc dù toát chút mồ hôi, nhưng hắn dường như muốn biết người nam nhân trước mặt này là ai?

Lệ Y nghe thấy hắn nói lớn, cô từ từ mở mắt ra xem để biết thứ gì mà khiến hắn ngạc nhiên.

"Bạch…Bạch Phong…"

Nhìn thấy anh cô như tìm lại được tia hy vọng vậy, không kìm được mà nước mắt rơi xuống.

Nam nhân nhìn thấy cô bị như vậy, hơn nữa trên người còn có giòi và những chất nhớp nháp khác, cả người trở nên tức giận hơn bàn tay nắm mạnh thật chặt mà nói lớn.

"Tôi không biết mấy người là ai? Nhưng hãy cút khỏi tầm mắt của ta ra, bằng không đừng biết lý do vì sao ta không nói trước."

Nói rồi anh liền liếc ánh mắt về phía hai người, con giòi cảm nhận được sự đáng sợ của Bạch Phong không nghĩ nhiều liền rời đi trước, để lại mình người đàn ông ở đấy.

Ánh mắt liếc về phía của người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng tràn đầy sát khí phải nói khiến ai cũng cảm thấy đáng sợ, đôi mắt màu đỏ hiện rõ nhất như là ma cà rồng vậy.

Hắn ta nhìn thấy đôi mắt đỏ của anh, cả người đều run rẩy không ngừng, giọng nói của hắn cũng trở nên lắp bắp hơn, tay không ngừng chỉ về phía anh mà nói.

"Ma…Ma cà rồng…"

Đối mặt với tình huống như vậy anh chẳng hề ngạc nhiên, ngược lại bước chân từ từ đi về phía của ông ta, ép sát gần mặt trầm giọng mà nói.

"Ai cho phép ngươi dám động vào người phụ nữ của ta hả?"

Bạch Phong vừa nói ánh mắt không ngừng lườm hắn một cái, gằn giọng mà hỏi.

Còn hắn nhìn thấy vậy chỉ biết lắp bắp vẻ mặt của hắn thì hoảng sợ, mồ hôi ở trên trán thái dương không ngừng rơi xuống.

"Ngươi là kẻ nào?"

"Hử? Kẻ nào? Cái này là việc ngươi cần biết sao mà phải nói ta là kẻ nào?"

Nhìn thấy ánh mắt lẫn sát khí khiến ai ai cũng phải sợ hãi, hắn ta bỗng chốc cảm thấy quen thuộc.

’Cái sát khí lẫn ánh mắt cảm giác y chang của Quỷ Thiếu vậy? Khoan không lẽ…'

Nghĩ đi nghĩ lại hắn khẽ ngẩng đầu lên để xem lại suy đoán của mình, mặc dù sợ hãi nhưng hắn cố gắng ngẩng đầu lên nhìn.

"Anh…không lẽ là Quỷ Thiếu?"

Thấy có người nhận ra mình Bạch Phong không những không sợ hãi, ngược lại còn khẽ nhếch mép để lộ ra hẳn chiếc răng nanh của mình.

"Nếu ta nói đúng thì sao ha?"

Thấy câu hỏi của mình được trả lời cả người ông ta bỗng chốc đều run rẩy lên, không dám ở lại hay nhìn nữa thay vào là từ từ lùi xuống.

Nhìn thấy hắn có ý định bỏ trốn, Bạch Phong khẽ liếc mắt nhìn qua cười lạnh một cái.

"Thay vì đối diện trước mặt ta, ngươi lại có ý định chạy trốn sao?"

Nghe thấy anh nhắc tới mình, hắn vừa định chạy thật nhanh bỗng phải vội vàng đứng lại, khẽ quay đầu lại để lộ sự ngại ngùng mà nói.

"Xin…Xin lỗi thiếu gia…thật sự tôi quá là bất cẩn rồi."

Còn chưa để hắn nói tiếp một thứ gì đó ở xung quanh từ từ xuất hiện trước mặt hắn, những thứ màu đen huyền bí bám sát vào người hắn.

Nhìn thấy cảnh trước mặt người đàn ông sợ hãi ánh mắt nhìn về phía anh, quỳ người xuống hai tay nắm chặt lấy mà nói.

"Xin…Xin thiếu gia đừng có giết tôi…thật…thật sự tôi không hề có ý đồ như vậy…thiếu gia xin ngài đừng làm vậy."

Mặc cho người đàn ông có cầu xin đi chăng nữa Bạch Phong vẫn là vẻ mặt không chút cảm xúc, ánh mắt nhìn một cách không chút thương tiếc.



"Tạm biệt."

Bàn tay giơ ra nắm thật chặt, tiếng hét chói tai cũng không ngừng vang lên.

"AAA…"

Trong tiếng hét của sự đau đớn người đàn ông cũng từ từ hóa thành tro bụi, chỉ còn một chút khói bụi ở dưới sàn nhà là vẫn còn.

Bạch Phong thay vì cảm thấy thương xót, sắc mặt vẫn y như vậy chẳng hề để lộ ra thứ gì gọi là thương tiếc cả.

Lệ Y ở đằng sau chứng kiến mọi chuyện, thay vì hoảng sợ bây giờ cô cảm thấy chuyện này rất bình thường, chẳng hề thấy sợ gì cả.

’Bạch Phong…anh ấy giúp mình sao?'

Anh quay lại nhìn thấy bộ dạng không có quần áo bị xé rách ra, hơn nữa những con giòi đều lúc nhúc ngọ nguậy.

Thấy vậy Bạch Phong vội đi hai tay đặt lên trên cổ tay của Lệ Y, cúi đầu xuống nhắm mặt lại trong miệng đang lẩm bẩm thứ gì đó.

Lúc sau những cái sợi xích vỡ đôi ra, cô thay vào đó là ngồi khuỵu xuống sàn nhà.

Anh thấy vậy vội cúi xuống một tay khẽ để lên lẩm nhẩm rồi đưa tay mình chỉ về phía của Lệ Y.

Bỗng chốc những vết nhớt nháp cộng thêm con giòi chẳng còn ở trên người của Lệ Y nữa.

"Bạch Phong, anh…"

Bạch Phong không nói gì vội lấy áo khoác của mình mà đắp lên trên người của Lệ Y.

"Khoác tạm vào đi nếu để hở vậy thì chẳng tốt đâu."

Uyển Nhị nhìn thấy chứng kiến rất cả mọi chuyện, bà ta không dám tin chỉ biết nhíu mày lại tỏ rõ thái độ cực kỳ khó chịu.

"Tsk, chuyện tốt của ta mà ngươi lại dám xen vào? Thật sự biết điều thì nên cút ra chỗ khác đi."

Nghe được những lời này nam nhân khẽ quay về phía quái vật, trừng mắt nhìn mà nói.

"Dẫu sao kẻ nên xen vào mới nên cút ra chỗ khác mới đúng, có quyền gì mà phải đi đuổi?"

Bị đáp trả lại bà ta càng cảm thấy phiền phức, khẽ nhíu mày lại rồi nói.

"Dù sao nếu ngươi muốn vậy thì được thôi, coi như ngày hôm nay ngươi tự nguyện chết cho con bé đó."

Nói rồi bà ta không nghĩ nhiều liền trực tiếp điều khiển con quái vật.

Lệ Y nhìn thayvsy có chút sợ hãi, nhưng Bạch Phong lại chẳng hề hoảng sợ thay vào đấy là nhìn.

"Cô không phải sợ tôi là quỷ thiếu thì sao có thể dễ dàng chết, vì vậy nếu mà chết như vậy thì có lẽ cái việc này làm rất nhiều."

Cô nghe thấy vậy rất trở nên bình tĩnh hơn nhắm nhẹ mắt lại mà nói.

"Tôi biết nếu dễ dàng chết rồi vậy thì anh cũng đã không còn, nhưng kệ tôi chỉ sợ là liệu anh có thể thắng được con quái vật đấy không thôi."

Nghe được những gì cô nói nhầm nhưng chỉ biết khẽ cười quay đầu lại nhìn Lệ Y rồi nói.

"Đừng có nghĩ linh tinh như vậy, thật sự nếu đã thế thì cũng tốt dẫu sao trước mặt ta vốn chỉ là con quái vật cỏn con mà thôi."

Nói rồi Bạch Phong khẽ quỳ gối xuống ánh mắt nhìn về phía con quái vật, khẽ nhíu mày lại không nói nhiều liền trực tiếp xông tới con quái vật.

"A…"

Quái vật còn chưa kịp làm gì đã bị nam nhân hích mạnh ở phần bụng.

"Cái tên nhân loại chết tiệt nhà ngươi."