Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

Chương 32: XÔ



Nói rồi bà ta không nghĩ nhiều trực tiếp lấy cục gạch, không chút thương xót mà đập mạnh vào đầu của người thiếu nữ.

Vì bị gạch đập mạnh vào đầu theo tự nhiên người thiếu nữ cũng sẽ ngất, nhưng không biết phải một phát là ngất mà từ từ lịm dần đi, tới khi mắt gần nhắm hẳn lại, cô cố gắng đưa bàn tay trái ra, ngón trỏ chỉ về hướng phía trước khẽ nói.

"Cứu…"

Chưa kịp nói thêm câu gì người thiếu nữ đã ngất lịm hẳn đi, tay từ từ đặt xuống chẳng còn có chút gì là động tĩnh cả.

Uyển Nhị nhìn thấy hành động như vậy thay vì cảm thấy ân hận, thì bà ta lại liếc mắt nhìn sang nhếch mép mà nói.

"Dù sao thay vì không giải quyết đi chăng nữa sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải làm vậy thôi, dù có muốn hay không?"

Nói rồi bà ta liền từ từ thả cục gạch xuống đất, theo tiếng gạch vỡ nứt ra.

Uyển Nhị làm xong liền đi về hướng khác mà làm tiếp, nhưng đâu biết những hành động hay lời nói của mình đều đã bị Diệp Hạ đứng ở đấy chứng kiến hết mọi thứ.

Thay vì tỏ ra sắc mặt sợ hãi như bao người khác thì cô ta lại nở nụ cười thoả mãn, ánh mắt không ngừng ló nhìn vào bên trong khẽ nói.

"Hửm? Không ngờ có ngày thấy bà ta lại ra tay giết chính người hầu ở đây, thật sự vì không muốn nói ra hay có dấu vết gì sao?"

Nói tới đây Diệp Hạ không ngừng cười, có lẽ là vì bây giờ tất cả tính cách lẫn ý nghĩ trong đầu đều đã thay đổi hoàn toàn.

"Vậy tí nữa mình sẽ hỏi bà ta xem là định xử lý thi thể đấy như thế nào đây? Chắc chắn sẽ vui lắm."

Nói rồi từ đằng sau một sinh vật kì lạ nào đó chui ra từ sau lưng xuất hiện trước mặt của Diệp Hạ.

Chỉ có mỗi con mắt, miệng thì trề ra còn rộng hơn nữa bao bọc xung quanh là những chất nhày nhụa chẳng khác gì như của con ốc sên vậy.

"Hử, thú cưng em đến rồi sao?"

Diệp Hạ đưa bàn tay trái của mình ra khẽ vuốt nhẹ ở trên mặt, miệng nở nhẹ nụ cười mà hỏi.

"Thật là hư mà, thay vì để chị gọi em ra em lại còn chui hẳn ra thế này…đúng là không biết điều mà."

Nói vậy ánh mắt của cô ta khẽ liếc về phía bên cánh cửa gỗ mà nghĩ.

’Kịch hay chắc còn dài đây để mình xem bà ta sẽ làm cách nào?'

Bên trong nhà kho Uyển Nhị nhìn vào kim tiêm, máu từ từ chảy ra theo ống của đường mũi kim, có khi lúc thì chậm lúc thì vượt nhanh hơn so với tưởng tượng.

Bà ta nhìn thấy vậy hai mắt lúc thì nhấp nháy lúc thì tập trung suy nghĩ.

’Hừm, vậy chắc chắn kiểu gì cũng lấy được máu ra rồi, nhưng suy cho cùng nó vẫn chỉ là chậm thôi, nếu như mình chỉ cắm mỗi một chỗ thì cái việc thu được lượng máu chắc chắn sẽ thấp hơn nhiều.'

Nghĩ vậy bà ta nhắm mắt lại, tay chống cằm suy một lúc mà nói.

"Hay…mình thử lấy những ống tiêm khác sau đó cắm vào cổ tay còn lại? Mỗi chỗ một bên lúc đấy sẽ thu được nhiều hơn so với dự kiến?"

Nói rồi Uyển Nhị nắm chặt lấy lòng bàn tay mà nói.



"Thử xem nào nếu được thì sẽ thu thập được rất nhiều."

Bà ta đi tới trước thi thể thay vì còn bất động bây giờ lại không còn cử động gì cả, đầu ở trên không ngừng chảy máu tới nỗi đã rơi xuống cả khuôn mặt.

Uyển Nhị nhìn thấy vậy không kìm nổi mà đưa tay ra khẽ vuốt nhẹ từ tai đến xuống dưới cằm mà nói nhỏ.

"Tiếc thật, người con gái này vốn bằng tuổi y như Diệp Hạ, nhưng giờ…bị chính mình kết thúc mạnh sống…khuôn mặt xinh đẹp này…vốn dĩ mình không nên xuống tay mới đúng…mình thật là…kẻ đáng nên chết mà."

Có lẽ đây là những lời bà ta muốn nói trước, tuy là không muốn làm vậy nhưng chắc chắn chỉ vì Diệp Hạ mà sẵn sàng bà ta có thể giết người.

"Nhưng…dù sao đã chết thì nó cũng vậy rồi, tạm biệt."

Nói rồi bà ta không ngần ngại cầm lấy ống tiêm ra không nghĩ nhiều trực tiếp đâm vào cổ tay còn lại, những ống tiêm khác thì được cắm vào bắp chân và đùi.

Dù cho có cắm thế nào đi chăng nữa thì cái thi thể chẳng còn cử động hay còn biểu hiện gì nữa, thay vào chỉ là im lặng một tiếng nói không phát ra được gì cả.

Uyển Nhị nhìn cơ thể trắng nõn nà cộng thêm với việc không hề có vết sẹo gì cả, nhìn thấy vậy bà ta có chút ghen tức mà nghĩ.

'Không ngờ mình lại gặp được người có làn da trắng, hơn nữa trên cơ thể còn chẳng có vết sẹo gì cả, cô thật đúng là lam người ta cảm thấy ghen tị mà Đinh Lệ.'

Cô gái nằm ở trên bàn gỗ bất động không nói gì chính là Đinh Lệ, sở hữu gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn y như thiên thần, nhiều lúc khẽ cười nhẹ cũng khiến bao người nam nhân hay những người đàn ông khác đều bị gục đổ.

Có thể nói sở hữu nhan sắc không hề tầm thường chút nào cả, ngược lại còn khiến bao người ghen ghét, đôi lúc có chút người còn mong sở hữu được khuôn mặt đó.

Đến cả bà ta khi nhìn thấy nhan sắc của Đinh Lệ như vậy, trong lòng còn tỏ rõ sự ghen tức.

"Đẹp đến mấy cũng tan thành mây mà thôi và cả nhan sắc cũng vậy dù có đẹp hay đẹp đến mấy, sớm muộn gì cũng bị bóp nát mà thôi."

Uyển Nhị nói rồi, bà ta càng nhìn thi thể lạnh lẽo trước mặt mình, bỗng dưng nhớ ra một thứ gì đó.

"Đúng rồi hình như còn xô máu giòi, tại sao mình lại quên chuyện này được chứ?"

Lúc mà bà ta còn đang hoảng loạn, hai mắt đảo ra nhìn xung quanh một lượt, dường như phát hiện ra thứ gì đó, ở cách đấy không xa một cái xô cỡ tầm trung bình không to như mấy cái xô khác chỉ ở dạng bình thường.

Uyển Nhị nhìn thấy cái xô, hình như phát hiện ra thứ gì đó bà ta chầm chậm đi tới, cả người vừa run rẩy lên nhưng bước chân vẫn từ từ đi tới.

’Mày không được sợ Uyển Nhị, bây giờ nếu sợ thì mày chẳng khác nào là con thỏ đế cả, thay vì sợ mày nên biết xô nước ở trước mặt đấy là thứ gì mới đúng.'

Vừa đi bà ta vừa không ngừng cổ vũ bàn thân mình, không được sợ hãi đến khi tới cái xô trước mặt, Uyển Nhị nuốt nước bọt hai mắt nhắm thật chặt tay từ từ mở lấy cái vung ra.

Vừa mở ra một phát một mùi hôi thối bốc lên khiến bà ta sợ hãi mà đánh rơi cả cái vung xuống, hai mắt trợn lên giọng không ngừng lắp bắp mà nói.

"Cái…Cái gì vậy? Cái mùi hôi này…"

Mùi hôi bốc lên khiến Uyển Nhị phải vội lấy cổ tay che mũi mình lại, không chịu được mà răng nghiến ken két.

"Tsk, đúng là phiền phức mà."



Bà ta vốn không nghĩ rằng ở bên trong lại có thùng xô như vậy, không biết nên làm gì chỉ khẽ nhíu mày lại mà từ từ đi tới chỗ thùng xô.

Việc mà bà ta làm đó là khẽ ngẩng người lên nhìn bên trong, thay vì chỉ là vũng máu đỏ bình thường thì bên đấy lại là màu đen nghịt hơn nữa những con giòi còn không ngừng nổi lên trên, có còn thì còn ngọ nguậy bên trên con thì nổi lên.

Nhìn thấy thứ trước mặt Uyển Nhị phát sợ tới nỗi hai mắt trợn lên, tay không dám chạm vào.

"Cái thứ này…bây giờ…mình biết nên làm gì được chứ?"

Uyển Nhị suy ngẫm một lúc, trong cái không gian tĩnh lặng chỉ xuất hiện những mùi hôi thối bốc lên từ nhẹ thì bây giờ càng nặng hơn.

"Đổ vào nhà vệ sinh vậy, chỉ có mỗi cách đấy mới có thể giúp mình."

Nói rồi bà ta liền cúi người xuống cầm lấy cái vung chầm chậm đi về phía trước, tới lúc nhìn thấy Uyển Nhị sợ hãi hai mắt nhắm thật chặt đậy nắp vào.

Đến khi mở mắt ra thì bà ta mới dám thở dài ra một hơi mà nói.

"Lẽ ra mình không nên mở ra mới đúng, chết tiệt Uyển Nhị mày đúng là ngu mà sao tự dưng lại mở ra chứ?"

Vừa nói bà ta không ngừng tự trách móc bản thân mình, nhưng dẫu sao nếu có trách gì đi chăng nữa thì kết quả cũng như vậy, tò mò thì nhiều khi khiến bà ta sợ nhưng đồng thời có thể rút ra được cái gọi là kinh nghiệm.

"Mang cái này vào xử lý mới được."

Uyển Nhị dùng tay nắm lấy cái xô, chỉ vừa khích nhẹ ra một chút bà ta không chịu được mà gục xuống.

"Sao lại nặng vậy chứ? Không lẽ là nó nặng tới mức mà mình không thể bê vào được sao?"

Bà ta chưa nghĩ tới việc là mình không thể bê được cái xô ở trước mặt, nghĩ một lúc mà nói.

"Nếu đã không được thì làm cách khác thôi bây giờ nếu để đây chẳng khác gì mình đi nộp bằng chứng cho kẻ khác vậy."

Uyển Nhị nói rồi bà ta đành giúp cách cuối cùng chính là lấy hai tay đẩy thật mạnh vào bên trong.

Sau khi dùng hết sức lực đẩy vào trong, bà ta mệt tới nỗi phải thở hồng hộc ra ánh mắt không quên khẽ liếc nhìn về phía cái xô.

"Quả nhiên mình nên nghĩ cái cách này sớm hơn mới đúng vừa nhanh mà không phải suy nghĩ, mày đúng thật là một con ngốc, Uyển Nhị."

Cái tên nhiều khi có thể nói lên tất cả, nhưng nhiều lúc lại bị chỉ trách hơn, Uyển Nhị vốn cũng chẳng hề thích cái tên của mình chút nào cả, bà ta chỉ biết im lặng.

Trong không gian tối mịt không có bóng điện hay cả một cái gọi là ánh sáng gì cả, chỉ có tia sáng chiếu nhẹ vào bên trong.

"Giờ phải trừ khử hết tất cả mới được, một thứ dù cho có là con người đi chăng nữa mình cũng phải xử hết."

Nói rồi bà ta mở nắp ra mùi hôi thay vì nhẹ đi thì giờ nó càng thối hơn, thậm chí giờ chỉ cần khẽ ngửi một phát cũng khiến người khác cảm thấy ghê tởm không dám ở đấy bất kì lúc nào nữa.

Uyển Nhị lấy khẩu trang để ở trong túi quần ra, bà ta không ngần ngại mà đeo vào.

Sau khi đeo Uyển Nhị mới dám thở ra một tiếng mà nghĩ.

’Biết thế vừa rồi mình vốn nên lấy khẩu trang đeo ra còn hơn, để trưng mỗi cái mặt ra cái mùi hôi bốc vào càng khiến mình cảm thấy thật là ghê tởm mà.'