Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 75: Nhiệm Vụ Thứ Tư



Đưa thằng R9 về nhà, sau đó tôi chả biết phải làm gì vì quá rảnh nên tôi quyết định sẽ lên nhà bác N. chơi, trên đó thấy toàn con gái và cũng chơi nhiều trò con gái, tôi dĩ nhiên là chơi không giỏi nhưng ngồi nhìn đám đó chơi cũng được. Mấy đợt trước còn hay chơi nhảy dây, ô ăn quan, rồi rồng rắn lên mây nhưng giờ lớp 8 rồi, thấy mấy trò trẻ con ấy không còn phù hợp, thêm nữa, với việc trải qua những pha thót tim nhiều lần thì tôi lại thích những trò mang tính mạo hiểm, thử thách cao. Tôi ngồi trên thềm nhìn mấy bé gái cấp I đang chơi cái trò gì mà tâng quả bóng len màu xanh lên xong cầm vài cái đũa, trò này nhìn chóng mặt thật sự, dưới sân gạch thì bốn năm đứa con trai tầm học lớp bốn đang tranh nhau quả bóng nhựa màu đỏ, một hồi thì tôi ngồi dựa vào cái cột nhà thở dài chán nản.

- Cháu chào cậu.
- Ừ, mày mới lên chơi ở đây hả cháu?
- Dạ. Cậu Út tôi đạp xe vào đến sân, quần vẫn xắn vành nồi ống thấp ống cao đi vội vào nhà.
- Tình hình thế nào hả anh? Cậu Út hỏi bác N. lúc này đang ngồi cạnh bàn uống nước đọc báo.
- Thì sáng nay anh cũng có qua bên xã báo cáo tình hình rồi, nói chung khá phức tạp.

Bác N. bỏ tở báo đang đọc sang bên cạnh.

- Bọn em cũng ra ngoài bãi tha ma kiểm tra kĩ rồi, không có mồ mả nào bị đào cả, lại thấy rất nhiều xác pháo và thậm chí có cả vài gói mắm tôm nữa, toàn những thứ kỳ đị.
- Anh cũng đã ra xem, việc xuất hiện xác pháo nổ lần này là lần thứ ba xảy ra mà ta chưa có thêm thông tin gì, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên mà pháo nổ ở đấy rồi kèm theo việc hai lần dân quân không bắt được người, một người bị bắt thì lại không có thông tin gì. Hồi anh đi bộ đội cũng có từng nghe bạn bè trong quân ngũ kể về mấy chuyện bùa phép nhưng anh chả tin.
- Hay có ma hả anh?
- Ma quỷ gì, cậu đừng có nói linh tinh. Chúng ta sống thời hiện đại có phải nơi rừng thiêng nước độc đâu, hồi anh ở rừng cả chục năm có thấy ma bao giờ.
- Thế thì em chịu thật, dân quân bọn em đang rất tức vì bị qua mặt mấy lần.
- Anh nghĩ đến một khả năng, chính là việc pháo nổ nhằm mục đích lôi kéo sự chú ý của dân quân các cậu, giống như việc muốn báo cho các cậu biết để đến giải quyết vậy, những nơi tìm thấy xác pháo lại rất gần mồ mả, thậm chí ngay giữa bãi tha ma và co dấu vết đào bới. Anh cho rằng có thể kẻ nào đó đào bới để tìm đồ vật và ai đó đã phá bằng cách ném pháo nổ, tại sao lại phá bằng cách này thì anh không nghĩ ra được.
- Hay là trẻ con anh nhỉ? Mấy đứa trong đội bảo em là từng đuổi theo một đứa trẻ khoảng hơn mười tuổi. Tôi ngồi ngoài nghe lỏm mà giật mình thon thót.
- Trẻ con đêm hôm thế chúng nó sao lại ra đốt pháo giữa đồng, có thể các cậu nhìn nhầm hoặc đó là một người lớn có chiều cao thấp. Chứ cậu xem, mấy đứa nhà anh lớn tướng thế này mới chập tối sai đi mua chai rượu, bìa đậu còn đùn đẩy nhau vì sợ ma đấy.

Bác N. nói xong cười vang rồi đưa chén nước chè lên miệng uống một ngụm rồi lại cười khà khà.

- Nhưng có thể khẳng định rõ ràng rằng có người muốn làm việc khuất tất ở nơi mồ mả của làng, các cậu phải đặc biệt chú ý. Anh cũng cần câu trả lời với bên xã, chứ đêm hôm qua pháo nổ to như thế, gió thổi đưa tiếng vang sang tận làng Thường Vũ cũng nghe thấy.
- Bọn em nhất định sẽ tăng cường tuần tra.
- Thế hai cái cậu đêm qua ra Cầu Khoai thế nào rồi? Còn nửa mê nửa tỉnh nữa không?
- Sáng nay vẫn còn kêu đau đầu và chả nhớ được gì, chỉ nhớ là có con xe Cub rồi có người lao tới xong là mặt mày tối om. Trưa nay thì hết rồi, lại bình thường.
- Anh sẽ đề nghị bên xã tăng cường thêm cho các cậu ba khẩu súng nữa, các cậu chia nhóm ra cho dễ, chứ một khẩu có vẻ không ăn thua, nhưng nhớ bảo quản súng ống cho cẩn thận, đặc biệt là đạn.
- Vâng.

Toàn bộ câu chuyện của hai người lớn tôi đã nghe lỏm đủ, việc người lớn biết được những gì là tuyệt đối quan trọng, khi nắm được các thông tin hoạt động của đội dân quân thì sẽ có cách để tránh họ, đây không khác gì thông tin tuyệt mật.

***

Tôi và R9 không quá khó khăn để tậu được một bánh pháo, tuy không dài như pháo Tết nhưng hẳn là cũng đã, cả bánh pháo đó để vào cặp của R9 còn sách vở nhét hết sang cặp của tôi, sau khi bao nó ăn chè đỗ đen thì hai thằng ra về. Công nhận là cái thằng bé ở trường cấp II Song Hồ đỉnh, yêu cầu khó vậy mà nó cũng kiếm được, do đã quen mặt nhau nên không gặp khó khăn gì, nó có vẻ cũng là một đứa biết làm ăn còn tôi thì có tiền. Tôi cũng đã chia sẻ cái thông tin mình nghe lỏm được từ nhà bác N. cho R9 và dặn nó dựa vào mối quan hệ họ hàng rộng rãi để nghe ngóng bên dân quân, có gì đặc biệt thì cho tôi biết.

Đêm ngày 21 tháng 11 năm 1996.

Chị Ngọc Hoa xuất hiện, kỳ này không phải trong mơ mà đánh thức tôi dậy rồi gọi tôi ra, nhìn đồng hồ trên tường thấy chưa tới nửa đêm.

- Hôm nay ngủ sớm thế em?
- Dạ thì không có việc gì nên em đi ngủ lúc hơn 9 giờ.
- Có việc rồi đây, thế nên mới gọi em.
- Vâng em nghe đây ạ.
- Khoảng cuối tháng này đầu tháng tới, chưa định rõ ngày. Một nhóm khoảng hơn mười người sẽ đào bới và tiếp tục chôn đồ yểm xuống đất tại khu vực phía Bắc của làng, vẫn sẽ có ít nhất một người là thầy phù thuỷ đi cùng để yểm và bảo vệ những người khác.
- Kỳ này sao đông thế chị?
- Chúng nó biết có người phá nên cẩn thận hơn, sở dĩ bọn nó chưa thống nhất được ngày là vì đang nghe ngóng tình hình do có thông tin thanh niên làng em sẽ được trang bị thêm vũ khí, chúng sẽ phải chờ cho sự việc lắng xuống.
- Mà chị, thế còn cái lão thầy phù thuỷ ở ngoài Cầu Khoai không cùng nhóm ạ?
- Thằng đó thuộc nhóm khác, âm thầm đi riêng để tuyển binh. Nhưng đời nó coi như xong rồi.
- Dạ? – Tôi không hiểu rõ ý của chị Ma.
- Âm binh nó mang theo đã bị diệt gần như hoàn toàn, chỉ còn một hai đứa trốn thoát theo nó.
- Chuyện này em cũng chưa hiểu rõ lắm ạ.
- Chính xác là khi âm binh của nó đánh nhau, mặc dù nó đã dùng tất cả âm binh nhưng do có sự bủa vây của các vong linh ngoài ở Cầu Khoai và người em triệu hồi đánh cho tan tác. Nó phải bỏ của chạy lấy người, mấy người thanh niên trong làng đến sau khi em rời đi đã bị nó làm phép che mắt. Nó đã chạy thoát nhưng tàn binh của nó cũng chỉ thoát được chừng hai đứa, chính đám tàn binh đó sẽ hành nó tới chết.
- Là tại em?
- Không, đấy là số kiếp nó phải chịu, gieo nhân nào gặp quả đấy, không có em phá thì sẽ có người khác phá nhưng người ta đã nhờ em vì nhiều lẽ.
- Em… em không biết, nhưng em nghe nói là có cả ông nội em ngoài ấy mà em không biết. Có phải ông nội em nhờ chị không?
- Ông em không nhờ, thậm chí không biết, chỉ khi em rời đi thì những vong linh ở đó mới biết là con cháu trong làng đã xuất hiện cứu họ, mãi đến khi tra tên tuổi thì Thổ Thần cai quản ở Cầu Khoai đọc ra ông nội, ngoại của em mới biết đấy chứ.
- Thật là đêm đó em sợ quá.
- Em và bạn em đã làm rất tốt, chị không giúp được gì nhưng đều biết rất rõ. Em cứ yên tâm, sắp tới đây tuy bọn chúng đông nhưng ở phía Bắc đó có một thứ, chị nghĩ em sẽ tìm hiểu được và vận dụng tốt nhất.
- Sao chị không nói cho em luôn?
- Nhiều thứ chị không được phép nói, cái gì cũng có phép tắc chứ em – Chị Ma cười – nếu biết trước mọi thứ chả phải cuộc sống sẽ tẻ nhạt hay sao. Thôi đi ngủ đi, chị báo tin cho em như vậy, khi mọi thứ rõ ràng chị sẽ cho em biết chi tiết hơn để em chuẩn bị.
- À chị, em muốn hỏi là…

Chị Ma không lời từ biệt mà biến mất luôn, chả lẽ chị ấy biết tôi muốn hỏi điều gì hay sao, tôi thở dài đành để khi khác vậy. Nằm trên tấm phản, tôi cố đưa mình vào giấc ngủ, nếu cuối tháng này thì tôi với R9 còn đến hơn một tuần để thám thính khu vực cánh đồng phía Bắc cuối làng, chỗ đấy tôi cũng rất ít khi đến vì không có điều gì thu hút, thi thoảng tôi chỉ có đi qua khi cần lên làng Trằm.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí