Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 70: Nhiệm Vụ Thứ Ba



Tôi rời nhà lúc hơn mười giờ, lại phải giải thích với bà là xuống nhà thằng R9 mượn sách vở và hứa sẽ về sớm, đạp xe ra đến đầu làng thì cũng chả còn bóng người nào nên tôi vòng lại bên đầu hồi ngôi đình rồi giấu xe đạp ở đấy sau đó đi qua cầu Đình, bước sang mé bên kia đường, nơi có mấy hàng quán cũng đã đóng cửa, chỉ còn ánh đèn điện phía bên trong nhà, ngoài đường thì tối, chỉ có ánh sáng trăng.

Đi đi lại lại hồi lâu tôi chưa thấy ai, hôm trước chị Ma có nói là cái người đó đi về nghĩa là phải đứng chờ bên này đường, trăng cũng đã lên rất cao và nhìn mặt thì cũng không phải là dễ nhưng cũng phải thử xem, hôm trước tôi nhớ là anh ta khoảng gần mét bảy, gầy gầy, đôi mắt nhắm nghiền, cái đầu hơi nghiêng một chút và đặc biệt đôi tay cứ giơ lên phía trước. Tôi cũng đã xem phim của Tàu với Hồng Kông, mẹ tôi thuê rất nhiều, có con ma mặt trắng cũng hai tay giơ lên phía trước rồi nhảy tưng tưng rất buồn cười mà cái anh thanh niên này lại không thấy nhảy, chỉ đi bộ và điệu bộ có vẻ rất mệt mỏi.

Một lúc lâu sau, quả thật từ phía xa, đoạn gần nhà để xe tang của làng tôi thấy một bóng người đi tới, lá cây thì tôi đã cho lên miệng nhưng vẫn căng thẳng, cố gắng thở thật nhẹ và giữ bình tĩnh, dù sao đây cũng là người mà, tôi phải tự trấn an mình. Cái cảm giác chờ đợi người lạ đi đến trong bóng đêm nó khác hẳn so với phục kích một con ma vì mình đang đứng giữa đường.

Người ấy đi đến gần, vẫn đôi tay giơ lên phía trước, cái đầu nghẹo hẳn sang một bên như đang ngủ với đôi mắt nhắm nghiền, khi anh ta đi qua tôi, tôi đã bặm môi nín thở và căng mắt nhìn cho rõ, tôi cố nhớ khuôn mặt này như đã được dặn. Cái người này đi chậm hơn lần trước, tôi nhịn thở không lâu hơn được nữa, anh ta đi qua vài bước thì tôi khẽ thở ra, lập tức anh ta dừng lại, cái đầu đang nghẹo một bên bỗng nhiên thẳng lên và ngó quanh, hai tay buông thõng xuống, cái lưng đang gù bỗng nhiên thẳng lên ngay ngắn. Tôi hoảng hồn ngừng ngay việc thở, đứng im như tượng gỗ trong khi mắt vẫn nhìn về phía anh ta, khoảng cách chừng hơn ba mét. Sau một hồi ngó nghiêng xung quanh không thấy ai, anh ta lại bước đi tiếp với đôi tay giơ lên phía trước, chờ anh ta đi xa phải đến hơn mười mét tôi mới thở mạnh ra rồi hít nhanh sau đó lại đứng im. Anh ta có vẻ không phát hiện ra và cứ thế bước đi.

Trên đường đạp xe về tôi suy nghĩ rất mông lung, không hiểu cái anh thanh niên đó là ai, tại sao nửa đêm lại đi ra đường với bộ dáng kì lạ như thế, không ai nhìn thấy anh ta hay sao? Tại sao chị Ma lại bảo tôi nếu muốn thì cứ ra xem mặt?

Cho xe vào nhà xong xuôi tôi rót cốc nước rồi đi ra ngoài hiên nhà, bà Già sau khi biết tôi về thì tiếng thở đã đều đều, không gian tĩnh mịch, tôi định quay vào nhà thì giọng chị Ma lên tiếng gọi tôi:

- Nào, chờ chút đã nào, em trai.
- Chào chị ạ.
- Khách sáo cái gì, ra đây chị bảo.

Tôi để cốc nước ngay chỗ bồn hoa đầu hồi nhà rồi đi ra chỗ ụ rơm.

- Sao, nhìn thấy mặt rõ hơn không em?
- Em nhìn rõ hơn lần trước, hú hồn chị ạ, tại em nhịn thở không được lâu.
- Không sao, chỉ là đi xem mặt thôi, em thấy rõ là được rồi.
- Em chỉ tò mò về anh ta, không biết đó là ai.
- Đến lúc biết tự khắc em sẽ biết, không phải vội.

Cái bóng mờ mờ váy màu đỏ ẩn hiện giữa những tán cây thấp, chị Ma lượn một hồi rồi đến gần chỗ ụ rơm nơi tôi đang đứng.

- Việc đêm hôm qua em làm rất tốt, việc yểm bùa của chúng nó đã thất bại.
- Em không hiểu.
- Em còn nhỏ, hãy hiểu đơn giản như thế này nhé, “trấn” và “yểm” là khác nhau, “trấn” sẽ là đặt cái gì đó trên mặt đất còn “yểm” sẽ phải đào đất chôn xuống. Cái thứ như hình nhân em tìm thấy hay con chó mực đều mang tà thuật để phá hoại long mạch hoặc làm nhiễu loạn linh khí của làng. Ban đầu chúng nó định yểm ở đầu làng nhằm che mắt Thành Hoàng để dễ bề thâm nhập, sau khi thất bại thì chúng phải tìm cách mở lối ở hai bên hông.
- Đầu làng em có cả sư tử đá đấy.
- Còn một vị trí sau làng nữa, chúng nó sớm muộn cũng sẽ tìm cách xâm nhập lối ấy, yểm rồi sau này sẽ theo lối đó mà âm binh, ma xó sẽ vào làng tìm kiếm.
- Em sẽ đá bay bọn đấy, sẽ làm cho pháo nổ nhiều nữa.
- Không thể dùng mãi một cách được, bản thân chúng cũng đã biết trong làng này có người nuôi ma xó cao tay.
- Ai thế ạ?
- Là em chứ ai?

Chị Ma nói xong che miệng cười khúc khích.

- Sao lại là em?
- Em nghĩ xem, ba lần ở ba nơi khác nhau chúng nó đều bị phát hiện và đồ yểm đều bị phá, chúng nó cho rằng có thầy pháp cao tay ở trong làng.
- Chà chà! – Tôi khịt mũi – Toàn là bọn nhát gan.
- Không nhát gan đâu, đêm qua âm binh của cái thằng thầy cúng đó quan sát mãi không nhận ra em, đến khi em đào hết đất lên thì nó bấm quẻ biết có người phá nên sai âm binh đến sát hại.
- Em tưởng đấy là ma xó ạ?
- Ma xó không đủ khả năng đấy, mà âm binh đó cũng bị đánh cho tiêu tán rồi.
- Chính là ông Hổ Quân đấy, em đã gọi ông ta, lúc ấy em sợ quá.
- Không phải Hổ Quân của em - Chị Ma lắc đầu – Nhưng không cần quan tâm, miễn là âm binh đã bị hạ. Lần tới chắc chắn chúng nó sẽ cẩn trọng hơn rất nhiều, nuôi âm binh không hề dễ mà âm binh bị diệt thì chứng tỏ trong làng có người bùa phép mạnh hơn. Hiểu chưa nào?

Tôi gật gật cái đầu và chú ý lắng nghe.

- Sau khi em đào hết con chó mực đó lên và phá cái đầu, đám người đuổi em bị ngã chính là do một số vong linh trong làng xô đấy.
- Sao cơ?
- Những vong linh người làng này, họ là những vong linh hiền lành thôi, họ không làm gì được nhưng việc em làm thì họ biết, họ đã xô mấy thanh niên kia ngã. Chị đã cảm ơn họ rồi. – Chị Ma lại cười – Lần sau em tính toán cho cẩn thận, ngã trên cao như vậy cũng may có người đỡ cho chứ không làm là gãy chân tay rồi đấy nhé.
- Ui, lúc đấy cuống quá, em có kịp nghĩ nhiều đâu, may quá ạ.
- Chính vong linh ông cụ chủ của mảnh đất đó đỡ em, có dịp thì nhớ cúng kiếng người ta nghe chưa?
- Dạ, mà lúc đó chị ở đâu? Em lại cứ nghĩ là do chị.
- Chị không xuất hiện được,tuyệt đối không nên vì phải ẩn thân, nếu cái đám đó phát hiện ra chị thì nhất định nó sẽ tìm bằng được nhà mình, sẽ nguy hiểm cho em sau này. Còn nếu phải chống lại thì dĩ nhiên lũ âm binh đó chị thừa sức đá bay chúng nó, ngay cả con bé họ Lý kia cũng chỉ biết đứng ở đất nhà theo dõi chứ có tham gia đâu, nó cũng chả phải đứa hiền lành gì, chỉ là muốn ẩn giấu thôi, ngay khi âm binh bị tiêu tán thì nó liền xuất hiện giúp em đó thôi.

Tôi gật gù ra vẻ đã hiểu, tuy nhiên còn rất nhiều thắc mắc trong lòng.

- Nếu còn lần tiếp theo mà chúng nó khiển âm binh hại em thì cứ đọc cái thứ mà em được dạy, lần tới chắc chắn chúng nó sẽ dùng hết vốn đấy, mà đừng có sợ, chúng nó mang bao nhiêu đi thì sẽ chết bấy nhiêu thôi, thậm chí thằng thầy phù thủy kia kiểu gì cũng sẽ bị chính âm binh của nó về giết nếu tiếp tục thua trận.
- Em chỉ thắc mắc, nếu không phải ông Hổ Quân cứu em thì là ai, ông ta cứu em hai lần rồi.
- Rừng nào cọp nấy.
- Dạ?
- Em cứ biết thế đã, chúng nó có âm binh thì làng này cũng có quan binh, tùy thầy phù thủy cao tay đến đâu mà thôi, càng cao tay thì nó càng che mắt được quan binh lâu nhưng ngay khi không còn che mắt được quan binh nữa thì nó sẽ rất mau chết thôi.
- Tuyệt vời! Vậy nếu chúng nó còn tới chị nhớ chỉ em cách để gọi quan binh đánh cho bọn nó một trận.
Chị Ma cười đầy bí hiểm.
- Chả lẽ em không biết cái lão Hổ Quân đó là ai sao?
- Dạ, không.
- Không biết thì tự tìm hiểu đi nhé. Còn sắp tới, có một nhóm khác đang tính luyện âm binh ở bãi tha ma của làng, chúng sẽ bắt hồn và dùng chính những vong hồn ấy để phá phách trong làng, nội công ngoại kích, tốt nhất đừng để bọn nó làm được vì diệt đám âm binh bản địa sẽ tốn nhiều thời gian và công sức.
- Ngoài bãi tha ma ạ?

Nói xong tôi rùng hết cả mình mẩy, chỗ đấy quả là không đùa được đâu, xa làng, trống trải và toàn mồ mả, hành động sẽ rất là bất lợi, chủ yếu là sợ.

- Đừng có sợ, cứ mang theo lá cây chị đưa và quan trọng là, không một vong hồn nào muốn trở thành tay sai của phù thủy quay lại phá làng xóm của chính mình đâu nhưng họ không đủ dũng khí cũng như không có sự giúp đỡ. Em có thể tận dụng chính những vong linh đó để phá bọn chúng.
- Là như thế nào ạ?
- Chả phải em luôn tự cho mình là thông minh sao, nghĩ đi chứ. Chị đi ngủ đây.
- Ơ kìa!
Tôi chưa kịp hỏi thêm thì chị Ngọc Hoa đã biến mất, tôi thở dài.
- Tại sao dạo này lắm trò thế không biết, mình mà là công an có súng thì mình gô cổ bọn này lại cho đi tù, tù hết đời luôn.

***

Nghĩa địa hay còn gọi là bãi tha ma của làng, như tôi đã kể nhưng chưa được chi tiết, nên tôi sẽ phải miêu tả lại một cách rõ ràng hơn. Bãi tha ma của làng nằm ở phía bên kia Quốc lộ 17 và có hình chữ nhật, tôi không biết rộng bao nhiêu nhưng chiều dài cũng phải đến bốn trăm mét và con đường chính đi vào chia đôi bãi tha ma thành hai khu, tạm gọi là mé Tây và mé Đông. Mé Tây là khu chôn cất từ thời thượng cổ, như bà Già tôi nói với tôi, trong đó có mộ của ông nội tôi. Những ngôi mộ ở mé Tây càng gần lối đi vào bãi tha ma thì càng được chôn hoặc cải táng trong thời gian gần đây, mộ của ông ngoại của tôi cũng nằm ở mé Tây nhưng gần đường đi hơn. Riêng bên mé Đông thì mới chỉ lưa thưa chừng vài chục ngôi mộ mới chưa cải táng.

Những ngôi mộ ở mé Tây thật sự là xây dựng không có hàng lối rõ ràng, thường rất gần nhau và đủ các kiểu dáng lớn nhỏ, màu sắc xanh đỏ, cả mộ xây và mộ đất xen kẽ nhau. Tôi đã lấy cớ đi tảo mộ ông nội để tận dụng thời gian quan sát thật kĩ càng khắp bãi tha ma, tôi thậm chí còn đi đến hướng Nam của bãi tha ma nơi có mấy lò gạch vẫn đang sản xuất, khói tỏa nghi ngút. Khác với những lần trước, kì này đi tảo mộ tôi “chơi lớn” hơn khi tôi mua nhiều hương và nhiều kẹo lạc cũng như bỏng ngô. Tôi nhớ đến lời nói đầy ngụ ý của chị Ma, tôi xem như việc làm này là lấy lòng cả bãi tha ma luôn, chả ai chỉ tôi điều này, tôi cứ theo cách lấy lòng người sống mà thôi, dù sao thì tôi cũng là con cháu của làng này, biết bao nhiêu người nằm dưới ngôi mộ kia có thể là họ hàng nội thân ngoại thích của tôi , tôi chưa bao giờ nghe nói về họ, thậm chí có thể cũng chẳng có họ hàng. Tôi không sinh ra từ làng nhưng gia đình tôi gốc gác ở đây, tôi không thể để cho bất cứ kẻ nào có ý đồ xấu với những bậc tiền nhân của mình.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi