Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 69: Kết Quả Giản Đơn



Tôi thức dậy khi đồng hồ chỉ gần một giờ chiều, tuy có hơi ê ẩm người một chút nhưng sau một giấc ngủ dài thì cảm thấy sức khỏe hồi phục như chưa hề có cuộc rượt đuổi đêm qua. Phải công nhận rằng trẻ con đứa nào cũng thế, ban ngày nghịch như quỷ sứ nhưng chỉ sau một đêm ngủ thì chúng nó lại hồi phục như bình thường, chả như bây giờ càng nhiều tuổi tôi lại càng thấy điều này kém đi. Sau bao nhiêu năm có một điều không thay đổi trong sở thích của tôi chính là ngủ, đặc biệt là ngủ trong khi người khác đi làm, cảm giác lúc ấy thật vĩ đại.

Bà Già lại đi chơi đâu rồi, cửa nhà vẫn mở ,chắc đi loanh quanh hàng xóm, cơm canh vẫn để trên cái mâm gỗ được úp một cái rổ nhỏ đề phòng gián, chuột hoặc đại khái là để chống bụi, tôi thấy người già nào cũng cẩn thận như vậy cả.

Cơm nước xong, làm vài động tác thể dục hay học ở trường rồi chợt nhớ ra đêm qua bị ngã nên tôi vạch hết quần áo ra xem, lấy cả gương soi nhưng tuyệt nhiên không có một vết xước nào, thật kỳ khôi.

Tôi lấy xe đạp ra thong dong đạp đi nghe ngóng tình hình, cứ ra cầu Đình thì sẽ nắm được hết, trung tâm thông tin truyền thông bằng mồm đều từ đó mà phát đi, tốc độ đường truyền của những thông tin này so với tốc độ mạng của FPT cũng tương đối, nói chung khá là nhanh, những chuyện lớn thì chỉ chưa đến nửa tiếng sau cả làng đều biết còn chuyện nhỏ thì cũng may rủi, nhanh chậm tùy đôi chân của người đưa tin là bà già hay em nhỏ.

Giống như phong cách của một đại gia lắm tiền nhiều của, tôi nhẹ nhàng dựng xe vào gốc cây ở quán đầu làng của một bà cụ mà tôi là khách nhẵn mặt, chưa bao giờ thiếu nợ mà mua thì luôn là số nhiều, kể cả mấy bó hương Mới kéo cái ghế đẩu để ngồi chưa kịp gọi nước uống thì bà cụ đã hỏi:

- Thằng này mày nghe tin gì chưa?
- Cái gì thế bà? Cháu vừa mới ngủ dậy xong.

Tôi giả đò ngáp ngáp rồi với tay lấy chai Coca thủy tinh đang để trên bàn, lẫn trong những loại chai khác nhưng lại chẳng có chai sữa đậu nành nào, đúng là “Bụt chùa nhà không thiêng” mà.

- Đêm qua dân quân làng mình bắt trộm đấy, đông lắm.
- Sao? Có trộm hả bà? Bắt được bao nhiêu đứa?

Giọng của tôi trở nên hào hứng hẳn.

- Không bắt được đứa nào mới tiếc chứ.
- Sao lại thế nhờ. – Tôi vỗ đùi “đét” một cái – Sao lại để chúng nó thoát cơ chứ.
- Mày tưởng bắt trộm mà dễ à, chúng mày ngủ như chết biết làm sao được. Đêm qua dân quân còn nổ cả súng bắn, trộm nó cũng bắn lại mà không sao đâu. Gan thật đấy.
- Sao bà biết ạ?
- Cả làng biết chứ riêng gì tao, mấy thằng dân quân làng mình giỏi thật, phải thế chứ, thanh niên là phải xốc vác mấy cái việc bảo vệ làng xóm của mình.
- Mà bọn trộm có lấy được cái gì không ạ?
- Tao cũng không biết, tao nghe nói là bọn trộm đang đào bới ở ngoài đồng làng mình, mé khu Tây ấy, thì bị phát hiện và truy đuổi, đêm qua súng nổ đì đùng mày không nghe thấy gì à?
- Nói thật với bà là - Tôi gãi đầu – Cháu ngủ sớm lại dậy muộn nên có biết gì đâu.
- Bọn trẻ con chúng mày chán thật, chỉ được cái bày trò là giỏi.

Tôi cười trừ, rót Coca và nhâm nhi như kiểu uống rượu, ngồi một lúc tôi đứng lên trả tiền và đi bộ ra chỗ sân đình có mấy đứa đang ngồi chơi.

- Này chúng mày nghe tin gì chưa? – Tôi cất tiếng trước – Đêm qua dân quân làng mình bắn nhau với trộm đấy.
- Úi xời, giờ này mày mới mò mặt ra đây à? Tin này từ sáng rồi con ạ.
- Tiếc thật đấy, sao mấy anh ấy không bắn bọn nó què giò ra nhỉ? Tôi vừa nói vừa tỏ ra tiếc rẻ.
- Bọn nó cũng nổ súng thì phải, chả biết nhưng mà bọn đấy chắc chắn đào vàng rồi.
- Đào vàng! Ở đâu? Có vàng thật à?
- Mày có phải người làng này không thế?
- Tao... tao mới ngủ dậy. – Tôi gãi đầu.
- Thế thì ra mà xem, đi lối khu Giữa nhà mày đấy thôi, đi thẳng qua bên mé khu Tây là thấy, bọn đấy chắc đang đào vàng thì bị phát hiện nên bỏ chạy toán loạn.
- Thế thì tao phải ra xem mới được.

Tôi chạy vội đi lấy xe đạp và đạp đến nơi muốn tới, dựng xe vào bụi tre gần căn nhà đêm qua đã nằm trên nóc, tôi đi lại phía gò đất hình đầu rùa, lúc này ở ngoài cánh đồng cũng có nhiều người nhưng chả ai quan tâm đến tôi, tôi không có gì khác lạ, hẳn là sáng nay nhiều người trong làng đã ra xem rồi. Tôi đứng ngắm nhìn thành quả đêm hôm qua của chính mình, một cái hố miệng tròn như miệng xô và sâu khoảng sáu mươi cen - ti - mét, vẫn còn đất vụn dưới đấy. Xung quanh đó thì cỏ cây đều gãy rạp chắc do chân người, một số đất vụn dưới hố nằm vương vãi xung quanh, tuyệt nhiên không thấy mảnh xương chó nào còn sót lại, hẳn là mấy anh dân quân đã thu gom mang về làm báo cáo rồi.

Đứng từ vị trí này tôi nhìn về hướng lũy tre, quả thật còn vương nhiều xác pháo đỏ tươi và vụn li ti, tìm cái đầu con chó cũng không thấy mà thôi cũng chả cần, nhìn thấy một số xác pháo giấy đỏ nằm tản mát phía ruộng ngô tôi đoán là nếu mấy anh dân quân thu cái đầu đó về thì cũng khó mà còn nguyên vẹn, tôi tin quả pháo cối ấy sẽ không làm tôi thất vọng chút nào.

Tôi nhìn vào ruộng ngô, đêm qua thấy lạnh lưng từ chỗ này, cũng là chỗ đám người bí ẩn ấy xuất hiện, tôi nhìn một hồi thì thấy cũng vết giày dép đi theo hướng Tây, xuyên qua bãi ngô nên cũng chui vào xem dẫn tới đâu, nhưng qua ruộng ngô cũng là một bãi cỏ nhỏ trên gò đất lớn thành ra mất dấu, đi loanh quanh một hồi không thấy dâu vết gì khác lạ nên tôi quay trở vào, tạm yên tâm rằng có cho thêm tiền bọn này cũng không dám mò trở lại đây, dân quân đã chú ý rồi, rất dễ ăn đạn, có lẽ không phải đạn chỉ thiên đâu nếu đi đông người.

Sau khi quan sát thêm nữa nhưng không có phát hiện gì, tôi đi lại chỗ để xe đạp rồi dắt ngược vào làng chừng gần mười mét, dựng vào bức tường của khu vườn hoang đêm qua sau đó nhanh chóng trèo lên rồi nhảy xuống vườn. May quá, đồ giấu chỗ chân tường vẫn còn y nguyên, tôi vội nhặt túi vải lên rồi cho vào người ngay, trước khi leo trở ra tôi vẫn ngó lại xem còn sót gì và nhìn lên mái nhà, chỗ thanh thu lôi bị rơi ra đã có một mảng vôi vữa vỡ, thanh thu lôi bằng sắt nhỏ nằm chỏng chơ dưới vườn, nghĩ vậy tôi chạy ngược vào tháo cái khăn vải xô đang buộc ra, mang về biết đâu lúc nào cần dùng, chả lẽ mỗi lần dùng lại xé trộm của bà. Vừa tháo dây, tôi vừa ngó lên mái nhà để tưởng tượng lại hôm qua mình đã ngã như thế nào, nếu mái nhà cao bốn mét, tôi chỉ cao khoảng mét ba cộng với tay đu thì khoảng mét sáu, tụt được vài lần thì cứ cho là một mét cho nhiều, xem ra cũng phải ngã từ độ cao khoảng một mét rưỡi và may mắn là cái thanh sắt ấy không rơi vào người hay đầu, khả năng sát thương tôi không dám tưởng tượng thêm.

Leo trở ra, tôi lên xe đạp đi về rất ung dung, vậy là không ai phát hiện ra được mình, còn các anh dân quân thì cũng lập được công đuổi bắt trộm, bảo vệ làng xóm.
“...Bà con chú ý xem lại mồ mả của gia đình, đêm qua dân quân làng ta đã phát hiện và truy đuổi một số người lạ mặt có dấu hiệu đào bới đất xung quanh làng với ý đồ xấu, đề nghị bà con đặc biệt chú ý những người lạ mặt xuất hiện, nếu thấy hãy báo ngay cho các đồng chí dân quân để có biện pháp trấn áp....”

Chiều hôm ấy, loa phát thanh của làng đọc hai lần thông báo ấy, tôi thì cứ nằm vắt chân chữ ngũ ở trên tấm phản đọc truyện và cười, mọi người ai cũng có lợi chỉ có đám kia hẳn là cay cú lắm, mình muốn biết mặt mũi bọn chúng nó ra sao. Nhưng tối nay tôi còn một việc khác mà nếu muốn thì làm, không muốn thì thôi nhưng xưa nay chị Ngọc Hoa chưa bao giờ nói thừa điều gì nên tôi nhất định sẽ đi xem thử, dù sao thì cũng nhìn một lần rồi, giờ nhìn lần nữa chắc sẽ đỡ sợ hơn, cái gì càng kỳ bí thì càng nên tìm hiểu, hết kỳ bí thì hết sợ.

Gần giữa giờ Dậu, con bướm trắng lại đậu lên cây na chứ không phải cây vối, rút kinh nghiệm hôm qua tôi cắt cái lá ra làm đôi, đêm qua bị cái thứ gì đó truy đuổi chắc là do không còn mấy cái lá như này, tôi nghĩ rằng cắt ra sẽ không vấn đề gì, cũng như kiểu để dành thôi mà. Thoát chết thì phải khôn ra, kinh nghiệm có được thì luôn phải trả một cái giá nào đó, không thể để sơ suất mà hỏng việc nữa.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi