Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 64: Tiếng Nổ Giữa Đêm Khuya



Thông minh và tài giỏi là hai khái niệm khác nhau, người thông minh có thể không phải là người tài giỏi nhưng người tài giỏi chắc chắn họ là những người thông minh. Tôi chỉ tự nhận mình là người thông minh vì tôi luôn có nhiều ý nghĩ khác người chứ tôi không cho rằng mình tài giỏi. Tôi cũng tin rằng trí thông minh cũng cần phải trải qua luyện tập không ngừng và tôi đã luyện tập rất nhiều kể từ khi còn bé. Bên cạnh đó, khả năng tưởng tượng của tôi cũng rất tốt, khả năng này khi trưởng thành thì phát triển thành tính phán đoán các tình huống sẽ xảy ra, các hành động có thể xảy ra cho nên trong công việc kinh doanh, tôi có thể nhìn hiện tượng hoặc kết quả để truy ngược lại quá trình của những người khác, không phải lúc nào cũng đúng nhưng phần lớn là tôi đã đoán ra được những ý định chính của đối thủ, điều này thì tốt.

Tôi có một thói quen là khi được giao việc tôi không hỏi quá rõ lý do, chỉ biết làm cho tốt trong phận sự của mình.

***

Chủ nhật, ngày 13 tháng 10 năm 1996

Vừa mới qua nửa đêm thì chị Ma đánh thức tôi bằng tiếng gọi ngoài cửa sổ, tôi lại mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài sân, trăng treo trên đỉnh đầu.

- Chị gặp để khen em phải không?
- Mới làm có tí chuyện mà khen cái gì, đừng có tự hào vì mấy cái việc nhỏ như móng tay như thế chứ.
- Em đùa thôi mà.
- Dĩ nhiên chị biết em đùa rồi, lại sắp tới có nhiều việc để em làm đấy.
- Việc gì thế chị? – tôi ngồi xuống bậc thềm tỏ ra hí hửng – đi dọa người khác nữa hả?
- Cũng có thể coi là vậy. Em nghe và và nhớ nhé. Ba ngày nữa vào nửa đêm ngày rằm sang ngày mười sáu, vào giờ Tý sẽ có người, chắc là 3 người sẽ âm thầm đến làng này.
- Ăn trộm ạ?
- Không, sẽ là việc khuất tất nhưng không ăn trộm. Họ sẽ đến cánh đồng làng, phía đằng kia, - chị Ma chỉ tay ra hướng bụi tre – đào bới và chôn xuống một thứ, em nên theo dõi và đào thứ đó lên càng sớm càng tốt.
- Cánh đồng rộng như thế làm sao em biết họ sẽ đào ở chỗ nào chị?
- Hiện tại chị chỉ mới biết được địa điểm sẽ là cánh đồng này thôi, nhưng chắc không quá xa đâu. Chị sẽ báo cho em vị trí chính xác khi bọn nó thống nhất vị trí.
- Huh? Sao chị không đá cho bọn họ một cái bay xa luôn đi.
- Mấy đứa đấy không phải là người bình thường, chúng nó có mang theo người bùa chú nên ngay những vị có trách nhiệm bảo vệ đất đai của làng cũng không biết, vậy nên bọn nó không sợ ma quỷ thánh thần gì đâu.

Tôi bước đi lòng vòng trong sân điệu bộ như ông cụ non.

- Chỉ có người có ý đồ xấu mới đêm hôm đi đào đất thôi, em sẽ tìm cách ạ.
- Chị sẽ cho em biết địa điểm chính xác nhưng phải đến chiều ngày hôm đó mới biết được, em đi ra cánh đồng vào chiều ngày rằm, khi nào thấy có con trâu đứng yên ở đâu mà không chịu đi thì đó là nơi bọn nó sẽ đào. Em đến gần xem vị trí và nhớ rõ, con trâu sẽ tự khắc đi.
- Em có phải đuổi họ đi không?
- Bùa chú của bọn nó làm bằng giấy, giấy ướt nhàu không còn hình thù thì bùa chú sẽ hết hiệu nghiệm.
- Vâng, em nhớ rồi.
- Chị tin ở em, giờ Dậu chiều hôm đó sẽ có bướm trắng, bướm đậu ở đâu thì hãy mang theo thứ ấy, nhớ ngậm lên miệng em nhé.

Tôi gật đầu, chị Ma nhìn tôi cười rồi quay lưng bước đi, cái bóng mờ dần trong khu vườn.

***

Tôi thích đọc sách lịch sử, tôi thích đọc các đoạn người ta đánh nhau, tôi thích xem các tấm bản đồ chiến trận, tôi thích bộ đội ta thắng quân Pháp, tôi thích người tốt sẽ chiến thắng kẻ xấu và tôi luôn tìm cách vận dụng nó vào những trò chơi của mình.

Tôi có sợ không?

Đừng bảo tôi không sợ, tôi là một đứa cũng nhát gan nhưng cái máu tò mò cộng với việc có người chỉ dẫn làm tôi tự tin hơn, tự tin nhưng vẫn sợ, mỗi lần là nỗi sợ khác nhau và càng sợ thì càng phải chuẩn bị kĩ lưỡng. Một điều khiến tôi cảm thấy tự tin nhất chính là mình phải đến 86 tuổi mới chết, giờ mới 13 không việc gì phải sợ, cuộc đời còn quá dài, tha hồ chơi.

Ngay ngày hôm sau, tan trường là tôi đạp xe lên thị trấn Hồ luôn, tôi cần phải chuẩn bị vài thứ và chỉ trên đó mới có bán. Tôi tìm mua một cái đèn pin nhỏ xíu, sử dụng pin tiểu để chiếu sáng, nhỏ gọn sẽ giúp tôi đỡ phải mang theo đồ đạc lích kích, để yên tâm hơn tôi cũng mua cả một tờ giấy than màu đen chứ không phải loại màu xanh.

Tôi đến một cửa hàng đồ chơi tìm mua một cái ống nhòm, đi mấy chỗ mới tìm được một cái ống nhòm màu đen mà tôi cho là ưng ý, hơn hai mươi nghìn, tôi thấy giá đắt thì có thể là tốt nhất rồi, thật ra tôi chưa thử dùng ống nhòm vào ban đêm bao giờ nhưng loại đồ chơi này có vẻ cũng dùng được nếu sử dụng nhìn trong những khoảng cách gần và thoáng đãng. Sau khi có ống nhòm thì tôi đến cửa hàng bán băng đĩa, tôi mua một cái băng trắng và hỏi có băng nào thu âm tiếng ma quỷ hay không, dĩ nhiên làm gì có nhưng tôi hi vọng họ có bán. Người bán hàng nhìn cái thằng tôi với đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu, một thằng nhõi con học sinh cấp II còi còi thì đi mua băng đĩa ma quỷ về làm cái gì không biết nữa.

Tôi đi tìm mua pháo, pháo bây giờ bị cấm rồi không mua dễ dàng được nhưng nếu biết cách “quan hệ” vẫn tìm mua được, mấy loại pháo diêm cũng có nhưng tôi không thích lắm, cách chơi quá trẻ con. Nghĩ mãi sau đó tôi đạp xe đi đến gần cổng trường cấp II của thị trấn Hồ, cũng gần tới giờ vào học nên cổng trường không còn nhiều học sinh, gần cổng trường có mấy đứa tôi đoán học lớp dưới tôi đang tụ tập. Lớp 8 hoặc lớp 9 luôn học buổi sáng và nếu là những đứa học sinh ngoan thì giờ này vào lớp cả rồi chứ không đứng túm năm tụm ba giờ này, chỉ mấy đứa chưa ngoan mới đứng đây mà thôi.

- Mấy bạn ơi, cho tớ hỏi thăm một tí.

Tôi dừng xe đạp ở gần mấy đứa đó và cất tiếng hỏi, cả đám quay ra nhìn tôi, chắc thấy mặt tôi lạ cộng với cái bảng tên vẫn đeo trên túi áo nên thái độ bọn nó dò xét ngay.

- Có chuyện gì?

Tôi cười cười, xuống xe, gạt chân chống rồi đi lại gần hơn.

- Chả là tớ đang cần tìm mua mấy quả pháo cối mà chả tìm thấy, tính hỏi thăm mấy bạn.

Tôi vừa nói vừa gãi đầu.

- Mày ở đâu đến đây mà hỏi mấy thứ ấy.

Đứa có vẻ lớn, cao hơn cả tôi hất hàm hỏi, tôi nhanh tay rút từ túi ra mấy tờ tiền, đưa cho nó tờ Mười nghìn đồng.

- Tớ cần mua vì có tí việc, tính trêu bọn con gái ở lớp, dọa chúng nó.

Thằng nhóc ấy cầm tờ Mười nghìn đỏ chót mà nhìn tôi từ đầu đến chân

- Tiền này mà mày tính mua pháo á?
- À không, thấy trời nắng như này mua nước uống thôi, nhờ bạn chỉ giúp tớ cảm ơn thêm.

Không đợi nó trả lời, tôi đưa thêm mấy tờ Hai nghìn đồng cho bốn năm đứa đang đứng quanh nó.

- Mày mua nhiều không?
- Được mười quả thì tốt, hơn thì tuyệt vời quá bạn ạ.

Thằng bé cao hơn tôi đó nhìn quanh rồi nói với đám bạn của nó.

- Chúng mày vào lớp trước đi, tao đi mua pháo cho thằng này tao vào sau, cô giáo mà hỏi thì bảo tao đau bụng nên chạy về đi vệ sinh nghe chưa. – rồi nó quay sang tôi – mày ra quán nước ngồi chờ tao một tí nhé.
- Được, được – tôi gật đầu rồi dắt xe đi lại quán nước gần cổng trường gọi một chai Coca ngồi chờ.

Thằng đó lấy xe đạp của nó chạy đi, chừng hơn nửa tiếng sau nó quay lại ngồi bên cạnh tôi trong quán nước.

- Có 14 quả, mày bỏ cặp ra tao nhét vào luôn cho, Một nghìn một quả, bao đanh.

Tôi đưa cho nó hai tờ màu đỏ nữa và hỏi nó có uống nước không, nó từ chối vì phải vào học nhưng có cho biết tên và lớp của nó, cần thêm thì hỏi cho dễ.

Tôi ghé cửa hàng Tụ Sâm tìm mua thêm vài thứ linh tinh và hai cuốn truyện rồi về, lên đây mà không mua được cuốn truyện thì phí công quá, trên đường về tôi còn mở cặp ra ngó xem mấy quả pháo cối đó có ổn không, sợ nó ẩm thì phí.

Có tiền thật là tốt, nếu biết cách sử dụng thì còn tốt hơn nữa.

***

Cánh đồng mà chị Ma nói cũng không có gì quá lạ với tôi, đứng sau nhà tôi thì có thể nhìn được, nơi ấy cũng có mả Mẹ Sư, đợt đầu năm học tôi cũng đi xin rơm rồi trước đó nữa cũng hay đi chăn trâu cùng thằng L. nhưng tôi vẫn phải đi xem kĩ một lần nữa để về vẽ lại thành một sơ đồ trên giấy. Từ cổng nhà tôi rẽ trái đi ra ngoài con đường đất nhỏ ven làng, con đường dân làng hay sử dụng để đi làm và thồ nông sản từ ngoài cánh đồng về, cánh đồng ngăn cách với con đường này bằng một con mương nhỏ kéo dài từ con mương lớn cho tới hết cánh đồng làng, một số đoạn có lối đi thì có cống tròn. Chỗ đường nhà tôi đi ra không có cống nhưng nếu lấy đà thì cũng nhảy sang được, không khó khăn lắm vì chỉ là mương nhỏ dẫn nước.

Cánh đồng này trải dài đến làng tiếp giáp chính là làng Bưởi Nồi, nó rất rộng nên tôi lo lắng rằng mình sẽ không nhìn thấy con trâu nào có hành động kỳ lạ cả. Tôi quan sát và thấy rằng có hai gò đất, một gò lớn và cao chính là mả Mẹ Sư và một gò đất nằm chơ vơ giữa cánh đồng, cách con mương nhỏ khoảng 20m, trên gò đất đó có một cái mả chứ nếu không dân làng đã san bằng làm ruộng, tôi đoán như vậy. Độ cao chỗ cao nhất của gò không tính mộ vào khoảng 1,5m, diện tích chừng 12m2 và có một số cây bụi độ cao khoảng 50cm tính từ nền đất trên gò. Tôi không biết cái gò này có mả của nhà ai nhưng nếu tôi ngồi từ cửa sổ đầu hồi nhà tôi, nơi có bàn học, thì cũng nhìn thấy gò đất theo hướng 10h. Khi vẽ mọi thứ lên giấy thì tôi thấy một điều là địa hình rộng quá, không biết đám người kia sẽ đi vào bằng con đường nào, cánh đồng của làng bên cạnh thì tôi chưa có nhiều thông tin về lối đi nên sau cùng tôi nghĩ chỉ có hai hướng.

Hướng một là hướng Nam, họ sẽ phải đi qua Cầu Đình rồi men theo lối ven làng, qua chỗ Mẹ Chẽ rồi tới đoạn giao nhau với đường nhỏ từ nhà tôi ra. Hướng thứ hai là họ sẽ phải từ hướng Bắc, tức hướng làng Trằm, đi xuống.

***

Với cuộn băng trắng tôi mua về, tôi quyết định sẽ thu âm những âm thanh hay tiếng động nào đó ghê rợn, mấy tối liền sau đó tôi đều mang đài ra gần các ao nước để thu tiếng côn trùng kêu nhưng khi về bật nghe lại tôi thấy không hãi lắm, thậm chí khi nghe còn buồn ngủ nên tôi cho rằng phải tìm cách khác.

Chiều ngày rằm, tôi đi bộ lên gò đất có mả Mẹ Sư vì gò này là cao nhất, đứng trên đây dùng ống nhòm có thể nhìn được rõ đến tận ngoài đường Quốc lộ, tôi ngồi đó từ hơn một giờ chiều nắng chang chang nhưng có cái nón lá của bà Già nên cũng đỡ phần nào, thi thoảng thì lại đi bộ vào gần cổng chùa đứng tránh nắng, nước thì có chai nước vối mang theo.

Thời gian cứ chầm chậm trôi đi, nắng chiều bớt gay gắt nên tôi đứng hẳn lên mả của Mẹ Sư để nhìn cho rõ mọi thứ xung quanh.

Tầm 4 giờ chiều, tôi nghe văng vẳng từ xa tiếng la hét, đưa ống nhòm lên để xem thì thấy dáng quen quen, cái quần cộc Thái lan màu xanh đỏ với cái tướng gầy đen nhẫy cứng cỏi ấy là của thằng L., trâu nhà nó đang chạy lồng lên giữa đồng, nó chạy theo sau. Thấy thế tôi vội chạy nhanh xuống ruộng định bụng tới giúp nó nhưng chạy được một đoạn thì tôi khựng lại, tôi nhớ ra lời dặn nên không chạy nữa.

Trâu nhà thằng L. chạy phi như con trâu điên một hồi lòng vòng khắp cánh đồng thì dừng lại, chỗ con trâu đứng lại chả hiểu sao lại chỉ cách cái gò đất có cái mả kia khoảng hơn 30m, tôi đứng nhìn một hồi thấy thằng L. kéo mãi, dùng cả roi quật nhưng con trâu nhất định không đi, tôi đoán chừng là đúng ám hiệu chị Ma dặn nên vội vàng chạy tới.

- Trâu làm sao thế anh ơi?
- Đ.M, con này nó bị điên, chắc do động đực hay sao mà nó chạy lòng vòng tao đuổi mãi.

Thằng L. kéo mũi con trâu đến rướm cả máu mà con trâu vẫn đứng im, nhưng lạ thay khi tôi đến gần thằng L. thì con trâu lại ngoan ngoãn, giống như chưa có cơn điên nào vừa xảy ra vậy. Thằng L. bực tức còn vụt thêm mấy cái nữa cho hả giận. Nơi con trâu đứng là bờ thửa nơi giao nhau của bốn cái ruộng, mỗi bờ thửa chỉ rộng khoảng chừng 20cm, còn nơi giao nhau tôi áng chừng hơn viên gạch 20 một tí.

Như lần trước, vừa qua giờ Dậu ba khắc thì một con bướm trắng có hoa văn ở viền cánh lại bay lượn vòng tròn, nó xuất hiện từ lũy tre, sau khi bay một vài vòng thì đáp xuống một cành cây vối mọc ven bờ ao. Con bướm bay đi, tôi nhanh chóng chạy đến hái lá vối còn tươi đó xuống rồi mang vào nhà kẹp trong cuốn vở. Cái đèn pin mini tôi mua về, tôi đã dùng tờ giấy than cắt hình tròn sau đó chụp lên đầu đèn, tờ giấy có đục một lỗ thủng hình vuông nhỏ xíu, nếu bật đèn vào ban đêm thì ánh sáng sẽ tụ lại, y như kiểu đèn lazer, người khác sẽ khó phát hiện ánh sáng. Pháo cối thì tôi mang hết theo cùng với bật lửa và bó nhang, ống nhòm đeo lên cổ, khăn trùm đầu màu đen của bà dùng để bịt mặt cũng buộc vào cổ. Đôi tất cũ tôi đi vào chân, mặc cái quần dài đã cũ và vẫn là một cái áo len mặc bên ngoài. Do đồ đạc mang theo gọn nhẹ lại gần nhà nên tôi rất tự tin, không cần cho vào túi cước như hôm trước, vì đi tất rồi nên tôi cũng không cần mang theo dép. Nửa đêm nằm phục ngoài cánh đồng chắc sẽ có muỗi và lạnh, những thứ nào cần thiết tôi đã viết rõ ra giấy.

Gần giống như lần trước nhưng mãi tới hơn mười giờ khuya tôi mới âm thầm rời khỏi nhà, không quên mang theo cái thuổng, còn lá vối thì cho lên miệng ngậm luôn khi bước ra khỏi cổng. Tôi không biết tại sao phải ngậm cái lá này nhưng cũng không hỏi, có lẽ chị Ma muốn tốt cho tôi.

Trăng đêm nay sáng và tròn vành vạnh, gió mát. Tôi nhanh chóng lên gò đất và nằm rạp xuống, ngôi mộ đất nằm giữa những bụi cây cũng tiện cho việc ẩn nấp nên tôi nằm ngửa dựa vào ngôi mộ, chân xếp chữ ngũ, đầu gối lên tay và ngắm trăng, miệng ngậm lá vối, tôi thấy cũng rất là thơ mộng, lãng mạn. Chả hiểu sao cái ngôi mộ đất này lại nằm sót lại ở đây, tôi cũng không thấy sợ mà ngược lại cứ có cảm giác thân quen, tôi không lí giải được cảm giác này.

Nhìn trăng lên cao gần đỉnh đầu, tôi phải ngồi dậy để quan sát xung quanh và đặc biệt chú ý hướng Bắc từ làng Trằm dẫn xuống và hướng Nam từ phía con mương xa xa nơi trú ngụ của Mẹ Chẽ, tôi ngồi mặt nhìn về hướng đó vì tôi nghĩ đó là hướng dễ đi nhưng có vẻ như không phải.

Hướng 10 giờ theo mặt tôi đang nhìn, là hướng Đông Nam tôi thấy ánh đèn và tiếng xe máy từ xa vọng lại rồi tiếng xe tắt ngúm, tôi thấy lạ vì đó là đường Quốc lộ không có lối sang cánh đồng vì không có cầu nhưng tôi vẫn đưa ống nhòm lên nhìn, ánh sáng trăng không đủ nhưng cũng giúp tôi nhìn thấy ba cái bóng đen mờ nhạt đang đi xuống con mương ven đường Quốc lộ. Tôi cho là sự việc đến rồi nên nhìn rất cẩn thận, một lát sau ba cái bóng đen ấy lóp ngóp xuất hiện trên cánh đồng và khom lưng gần nhau di chuyển rất nhanh về hướng tôi. Tôi hồi hộp cúi thấp người nằm sấp xuống rồi trườn nhanh về phía sau nhanh chóng bật lửa châm que nhang cắm xuống nền ruộng. Tôi cũng tính nếu có biến thì vùng dậy chạy tới con mương nhỏ, nhảy qua rồi chạy tiếp về nhà hoặc chạy lên hướng chùa, tùy vào việc bị truy đuổi theo hướng nào thì chạy ngược lại. Tôi trườn lùi một lát thì tới mép của gò đất nên dừng lại rồi nằm im quan sát, tôi không dám thở mạnh, khăn đã che lên mặt chủ yếu là vì sợ cỏ chọc vào mũi sẽ hắt xì hơi.

Dưới bóng trăng, ba bóng người tiến đến gần vị trí nơi con trâu đã đứng hồi chiều, họ chụm đầu bàn bạc hồi lâu sau đó cùng ngồi xuống, tôi đoán là họ đào đất, đất mềm nên họ đào rất nhanh, rất khó để nghe thấy tiếng động, ghé tai xuống gò đất thi thoảng tôi nghe tiếng “thụp” nhưng không rõ ràng lắm. Khoảng gần mười phút, tôi nghĩ vậy, tôi không còn nghe thấy tiếng “thụp” nữa mà thay vào đó thấy họ hối hả giống như đang vùi đất.

- Chắc là xong rồi.

Tôi thầm nghĩ, tôi quyết định là khi họ lấp đất xong kỹ càng, lèn đất rồi xóa dấu vết thì tôi sẽ đuổi họ đi, chị Ma dặn rằng phải lấy thứ đó lên càng sớm càng tốt, tôi không biết đó là thứ gì nhưng được dặn thì cứ làm theo.

Tôi trườn hẳn xuống khỏi gò đất, đứng dựa lưng vào gò hít nhẹ mấy hơi lấy bình tĩnh, tháo hai cái tất ra, nhẹ nhàng lấy quả pháo cối thứ nhất đút trong túi quần, tay tôi hơi run, tôi phải nhắm mắt vào để cố giữ bình tĩnh, nhẹ nhàng châm dây cháy chậm của quả pháo vào đầu cây nhang đang đỏ lửa. lửa bén dây tôi đếm thầm đến ba rồi ném về phía mương nhỏ, rồi châm tiếp quả thứ hai.

“BỤC!”

Một tiếng nổ khá kỳ chắc là pháo ngập sâu dưới nước nhưng cũng có vài giọt nước bắn cao, tôi ngồi thấy rõ như vậy.

“ĐÙNG!”

Tiếng nổ thứ hai thì rất lớn, ban đêm lại càng lớn hơn và vọng xa. Khi quả thứ hai nổ cũng là lúc tôi ném quả thứ ba ngược lên gò đất.

“ĐÙNG!”

Tôi hồi hộp thấy rõ, tim đập mạnh vì sợ bị bắt nhưng tôi vẫn khom người đi quanh gò đất theo hướng tay phải rồi hé mắt ra nhìn, ba bóng người đã bỏ chạy được một đoạn, tôi xì tiếp quả pháo thứ tư và lấy hết sức bình sinh ném về phía ấy.

“ĐÙNG!”

Tiếng pháo thứ tư nổ đinh tai nhức óc, sau tiếng pháo nổ chỉ vài giây thì tôi đã nhảy qua con mương nhỏ rồi nhanh chóng khom người bỏ chạy về nhà, phải về nhanh nếu không bà dậy nhìn không thấy mình thì to chuyện ngay. Qủa thật mấy tiếng nổ giữa đêm khuya làm nhiều nhà bật điện, nhà tôi cũng bật điện, tôi chạy vào sân thở hổn hển gọi bà.

- Bà ơi, bà ơi.
- Thằng cò Tý, giờ này mày chạy đi đâu đấy?
- Bà ơi, cháu đi đái, hình như có trộm bà ạ, công an bắn súng bà ơi.
- Trộm à, sao mày biết?
- Cháu đi đái thấy có mấy người đi qua cổng nhà mình, giống ăn trộm, có người đuổi thì phải, tiếng súng đấy.
- Cha bố nhà chúng nó, làm ăn không lo nửa đêm đi ăn trộm, bọn đấy phải đánh gãy chân chúng nó đi.
- Cháu sợ quá.

Tôi tu bình nước ừng ực rồi leo lên phản.

- Sợ quá bà ạ, cháu chạy ra xem sao mà có tiếng súng nên chạy vội về, sợ đạn lạc.

Bà tôi lầm bầm chửi vài câu quân trộm cướp rồi tắt đèn lên giường nằm, tôi nằm im rồi phải giả vờ thở mạnh một hồi rồi lại nằm chờ tiếng bà thở đều đều tôi mới chuồn đi tiếp để xem người ta đã chôn cái gì dưới đất.

Tôi nhanh chóng lấy cái thuổng đã để sẵn cạnh gò đất rồi dùng đèn pin mini soi chỗ đất mới được lấp và chèn, do nện đất chưa kỹ nên dễ dàng nhận ra. Chỉ đến lần thuổng thứ ba thì tôi đã cảm nhận mũi thuổng chạm vào cái gì đó rồi, tôi nhanh chóng moi lên và soi đèn pin để nhìn cho rõ.

Một hình nhân nhỏ bện bằng rơm và vải, có thêm mấy chữ viết loằng ngoằng trên một miếng vải nhỏ đính vào hình nhân, tôi không biết là cái gì nhưng tôi có bật lửa, tôi đốt luôn hình nhân đó ngay cạnh gò đất, nó rất khó cháy nên tôi nhớ có mang theo một bó nhang, sau khi đốt ba nén cắm lên cái mộ đất thì tôi dùng nhang còn lại làm mồi lửa đốt sạch cái hình nhân đó đi.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi