Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 63: Nửa Đêm Ở Đầu Làng



Ngày 9 tháng 10 năm 1996

-Dậy, dậy mau!

Tôi nghe thấy âm thanh quen thuộc vang trong giấc ngủ, nửa tỉnh nửa mơ tôi hé mắt ra nhìn thấy trời vẫn còn khuya nên định thần một vài giây xem có tiếng gọi thật hay mơ.

- Chị đây, ngủ say thế, ra ngoài chị gặp một tí.

Tôi uể oải ngồi dậy, mắt vẫn chưa mở được to vì buồn ngủ quá nhưng nghe cái giọng của chị Ma thấy hơi khác, có vẻ gấp gáp nên tôi vội bước xuống phản, thò chân vào đôi dép rồi loẹt quẹt đi ra mở cửa, bước đi xiêu vẹo. Tiếng động lạch cạch do then cài cửa tạo ra đã khiến bà Già tỉnh giấc.
- Cò Tý đấy à?
- Cháu đi tiểu.
Tôi nhẹ nhàng khép cửa lại, bước ra bậc thềm ngó nhìn, trăng đã qua đỉnh đầu, e là giờ này cũng phải quá nửa đêm chừng một canh giờ rồi, hơi co mình lại một chút vì những làn gió đêm thổi nhẹ qua, tôi bước xuống thềm nhà rồi nhìn quanh:
- Chị đâu rồi?
- Ra đây, ngoài này.
Âm thanh theo tiếng gió thổi từ phía bụi tre qua khu vườn, tôi hơi hít hà rồi nhón chân nhẹ nhàng chạy về phía đó, bước chạy nhẹ nhàng như kiểu mấy thằng trộm để không gây ra tiếng động. Đi qua ụ rơm mới nhìn thấy chị Ma với bóng hình nửa hiện thực, nửa mờ ảo đang đứng lơ lửng giữa không trung, quay lưng về phía tôi.
- Sao hôm nay chị gọi em khuya thế?
- Thi thoảng đổi giờ, nào, tỉnh chưa?
- Gió lạnh nên em tỉnh rồi.
Tôi lấy tay che miệng, giấu đi vẻ uể oải với cái miệng ngáp to hết cỡ.
- Hơn tháng không gặp chị, chị khỏe không?
- Ma thì có bao giờ ốm đâu mà hỏi lạ thế.
Chị Ma bật cười quay người lại rồi chầm chậm hạ xuống, hai chân chạm gần xuống đất.
- Em có sợ ma không?
Đến lượt tôi bật cười nhưng là nụ cười khó hiểu.
- Cũng còn tùy ạ, nhưng nếu ma đẹp như chị thì em nghĩ là không sợ.
- Thôi, thôi, lại bắt đầu lẻo mép. Chị hỏi thế là có nguyên nhân.
Tôi đứng thẳng người, khịt mũi mấy cái rồi trả lời:
- Em nói thật là em sợ mỗi chị, ma thì em có sợ tại em nhát gan nhưng chả phải là chị sẽ đánh ma sao, giống như Mẹ Chẽ vậy.
- Mấy đứa tép riu không cân lượng, bỏ, bọn ranh con đấy chị thổi một cái là nó bay xa tít tắp luôn.
- Vậy em không sợ.
Tôi vỗ ngực bộp bộp mấy cái rồi lui lại dựa vào ụ rơm.
- Được, đúng là em trai ngoan. Giờ chị nói em nghe cái này. Đêm mai vào lúc “giờ Tý một khắc” em có dám đi ra đầu làng không?
- “Giờ Tý một khắc” ạ?. – Tôi lẩm nhẩm trong đầu xem đó là mấy giờ - Ơ, là gần nửa đêm hả chị?
- Đúng thế.
Trong đầu tôi lập tức hiện ra khung cảnh tĩnh mịch của buổi đêm nơi đầu làng, có vài cây cao phía bên kia cầu Đình và mặt nước mương vàng sáng ánh trăng vào buổi đêm, chỗ đấy rất gần nơi thằng P. đã bị Mẹ Chẽ kéo xuống, tôi hơi nhăn trán nghĩ xem tại sao phải ra đó vào ban đêm làm gì.
- Đêm mai, vào khoảng “giờ Tý một khắc” sẽ có người đến đầu làng, là một người đàn ông, nó sẽ không vào làng mà chỉ đi loanh quanh phía ngoài đường thôi, nó sẽ chờ đến giữa giờ Tý để làm việc ám muội.
Tôi chú ý lắng nghe, chị Ma nói tiếp:
- Chị muốn em tìm cách phá nó, không cho nó làm được việc gì.
- Phá? Là sao chị?
- Chả phải em là đứa lắm mưu nhiều kế nghịch sao, chỉ cần làm sao cho nó bỏ đi là được, tuyệt đối không được để lộ bản thân cho nó biết.
- Trò này sao khó quá vậy chị?
- Em có làm được không?
- Dạ được, được ạ.
Tôi gật đầu mấy cái như để khẳng định, tôi thấy chị Ma hôm nay hơi khác lạ.
- Nhớ kỹ về giờ giấc, làm cách gì thì làm miễn sao đuổi được nó đi. Chị sẽ không giúp gì được cho em nhưng không cần phải lo lắng về con Mẹ Chẽ với đám ma da, nếu đứa nào dám xuất hiện gây khó em thì chị sẽ cho bọn nó chu du miền cực lạc.
Tôi nghe thế thì vững bụng hẳn, trong âm giọng của chị Ma có thể cảm nhận được sự nghiêm túc, tôi đoán chừng là có chuyện gì quan trọng, tốt nhất nên làm theo và không nên hỏi nhiều.
- Chị, người đàn ông đó già hay trẻ ạ?
- Chừng ngũ tuần.
- Vậy là cũng già già rồi.
- Nghe chị dặn, cái gì đốt được thì đốt, cái gì ném đi được thì ném nghe chưa?
- Dạ.
- Nhắc lại xem.
- Cái gì đốt được thì đốt, cái gì ném đi được thì ném ạ.
- Tốt rồi, đừng có quên, chị tin ở em. Chiều tối mai khoảng giữa giờ Dậu em đi ra đây, nếu thấy có con bướm trắng bay và đậu vào cái gì thì hãy lấy thứ đó mang theo bên mình.
- Vâng.
Tôi cố ghi nhớ những lời dặn đó trong đầu.
- Thêm nữa, em rất có thể sẽ gặp một người đi tới vào khoảng cuối giờ Tý, nếu đủ kiên nhẫn và dũng cảm thì hãy xem mặt người ấy. Khi đứng xem mặt thì phải đứng thẳng, không động đậy, người đó mà đi qua mặt thì phải nhịn thở.
Tôi nghe xong câu này thì mắt tôi chớp mấy cái liền, thật sự là tò mò quá, đêm mai lại có thể gặp được tận hai người hay sao, lại phải là giữa nửa đêm.
- Em nhớ rồi ạ, em sẽ tìm cách và sẽ ghi nhớ lời chị dặn.
- Ừ, cẩn thận vào, chị tin ở em. Nếu mà cảm thấy có gì bất trắc thì chỉ cần chạy qua cầu Đình vào đất của làng là được nghe không?
- Chị yên tâm, em đây thông minh nhất định sẽ làm được.
Chắc do điệu bộ của tôi nên chị Ma cười một tràng dài:
- Ừ thì thông minh, ông cũng lắm trò lắm ông kễnh con ạ. Nào, muốn hỏi gì thì hỏi đi.
- Ui, chị tài thật đấy, em có mấy chuyện không hiểu nên muốn hỏi chị để ghi vào nhật ký cho rõ.
- Cứ hỏi đi, nhưng em ghi chép làm gì, tập nhớ đi, có ghi chép rồi cũng sẽ cháy thôi.
- À, vâng.
Tôi hỏi chị Ma vài việc, có cả việc tôi đã thấy trên triền đê sông Đuống, về việc này chị Ma bảo rằng “Đất có Thổ Công, sông có Hà Bá”, đều có những phép tắc riêng, việc vớt xác người dưới sông khi hương còn cháy ngầm hiểu là được Hà Bá cho phép nhưng nếu hương đã tắt mà vớt người lên thì nhất định phải trả mạng cho nên ông già vớt xác đó phải bỏ nghề và tìm công việc khác, tuyệt đối không nên làm công việc trên sông nước nữa. Chuyện này thực hư ra sao thì tôi không biết rõ nhưng tôi tin rằng mỗi nghề từ xa xưa truyền lại đều có những quy tắc bất thành văn mà nếu như phạm phải thì cái giá phải trả là rất đắt. Có lẽ hai anh thanh niên đứng trên bờ đó không hiểu quy tắc “chết người” ấy nên đã nói sai sự thật khiến cho ông già đấy phải bỏ nghề, mà cái nghề vớt xác không phải cứ muốn là làm được.
Sau những sự việc được giải đáp như vậy, kiến thức của tôi về những thứ “linh tinh” cũng vì thế mà phong phú dần, có nhiều thứ tôi hỏi cả bà Già lẫn chị Ma rồi viết ra, sau khi viết ra thì tôi lại có những nhận định của riêng mình. Tôi luôn đánh giá rất cao việc ghi chép, kinh nghiệm chỉ ra rằng chỉ cần ghi chép linh tinh trong một cuốn sổ khi nghe người khác nói, thậm chí ghi ra cả những ý kiến của bản thân, thường sau cùng sẽ có một kế hoạch rất hay đến chính bản thân tôi trước đó cũng chưa bao giờ nghĩ đến. Trong nhiều năm đi làm, tôi cũng thấy rằng đa phần mọi người khi nghe đến mấy chữ “lập kế hoạch” để làm gì đó là sợ xanh mặt, thiếu tự tin và thường không biết bắt đầu từ đâu. Tôi không có khiếu để trở thành thầy giáo nhưng tôi lại có năng khiếu biến những thứ tưởng như phức tạp trở nên giản đơn nhất có thể để ai cũng có thể hiểu được.
Tôi hay bảo mọi người rằng, muốn lập một kế hoạch cũng giống như viết một bài văn vậy thôi, trả lời các câu hỏi tự mình đặt ra ví dụ như ai, cái gì, ở đâu, khi nào, tại sao..., cứ liệt kê hết ra một tờ giấy thì sẽ biết mình phải làm gì rồi sau đó hãy tính đến việc sắp xếp trình tự. Mọi người thường xuyên suy nghĩ theo hướng logic đó là phải có những gạch đầu dòng, những số kí tự, rồi phải mở bài, thân bài..., điều này dĩ nhiên chẳng sai nhưng nó sẽ bó hẹp khả năng tư duy cũng như phát huy tính sáng tạo của bản thân. Tôi thường liên tưởng rằng hòa bình luôn có được sau những cuộc chiến tranh hay là một bộ luật thường được xây dựng tương đối hoàn chỉnh sau cả một thời gian dài những lộn xộn, vậy nếu chúng ta cứ ghi lộn xộn ra giấy nháp tất cả mọi thứ kể cả vô lý thì chả phải sau cùng sẽ tìm ra được những điểm cốt lõi hay sao? Tôi là một người quen sống kiểu đơn giản và vì những lí do khác nhau tôi phải tập nhớ cho nên nếu tôi phải làm kế hoạch hay báo cáo thường thì vợ tôi sẽ làm giúp, cô ấy chỉ hỏi thêm những dữ liệu cần thiết để bổ sung. cô ấy biết tôi không giỏi máy tính nhưng trong đầu đã hình dung sẵn cách thức rồi, chúng tôi giống như 5 + 5 = 10 vậy, chúng tôi học hỏi lẫn nhau, bổ sung cho nhau những chỗ người kia còn thiếu.
***
Trẻ con thì tất nhiên là nghịch tung trời, tôi thuộc dạng nghịch ngầm, đôi khi nghịch kiểu hơi quái thai nhưng chẳng gây hại đến ai cả, tôi không muốn bà tôi bị hàng xóm láng giềng đến mắng vốn, quan điểm của tôi là muốn chơi được dài, được nhiều thì phải kín, càng nghịch kín bao lâu thì càng được phá phách nhiều bấy lâu.
Tôi đã suy nghĩ cả đêm, đến lúc đi học tôi vẫn suy nghĩ nên làm như thế nào để có thể đuổi một người lớn làm việc ám muội giữa đêm khuya, đó chắc hẳn không phải là trộm, chả có lẽ là thầy phù thủy, thầy địa lý hay thầy gì. Người thường ai lại nửa đêm nửa hôm đi đến cổng làng làm gì, rồi chị Ma lại còn dặn đốt với ném khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, bởi vậy tôi phải đi mua một cái bật lửa, đốt thì cần lửa mà diêm nếu mang theo giữa đêm hôm khó mà cháy được nếu gió to ở ngoài đường.

Tôi lấy cái túi cước màu xanh của bà Già hay dùng để đi chợ, tôi bỏ vào đó một hộp diêm, bật lửa, đèn pin và suy nghĩ có nên lựa chọn thêm gạch đá mang theo hay không, tôi từng bị ma nó ném đá, nghĩ mãi rồi tôi cũng ra sau nhà chọn những mảnh ngói nhỏ, cầm vừa lòng bàn tay mình, chừng khoảng đến hai mươi mảnh.

Tôi đạp xe ra quan sát kĩ địa hình cho kỹ, qua cầu Đình chừng năm mét là tới đường nhựa, hai bên mép đường có hai cái cây rất lớn, đi từ cầu ra thì cây phía bên trái rất cao và thẳng còn cây bên phải lại ngả bóng xuống con mương, cành cây sum suê rất tiện cho việc ẩn nấp nhưng tôi hơi ái ngại vì phía dưới là mương, nếu nhỡ trượt chân ngã xuống đó thì khẳng định luôn là sẽ trở thành cháu của Mẹ Chẽ, đêm hôm làm gì có ai biết mà cứu. Tôi nghĩ thêm những cách khác như nấp trong sân đình hay trốn trong bụi cây lúp xúp phía gần mấy quán nước nhỏ nhưng rồi lại gạt đi do xa quá, không nhìn rõ vào ban đêm khi khoảng cách lên tới ba mươi mét. Tôi cũng nghĩ đến việc hô trộm để người lạ mặt đó bỏ chạy nhưng sẽ rất phiền phức, người ta không ăn trộm cái gì thêm nữa tại sao một thằng bé lại xuất hiện ở đây vào ban đêm, rất nhanh việc đó sẽ đến tai bà tôi và đấy sẽ là một đại họa, hình ảnh thằng cháu ngoan ngoãn sẽ vì thế mà tiêu tan.

Tôi quyết định sẽ leo lên cái cây cong cong đó để trốn, còn đề phòng việc ngã cây thì tôi sẽ xé trộm mấy tấm khăn vải xô trắng giống như khăn tang người ta hay quấn lên đầu, tôi tính toán sẽ buộc qua người rồi buộc vào cành cây, nếu có ngã cũng không rơi ngay được, đủ thời gian la hét kêu cứu giữa đêm, bất đắc dĩ thì phải thế nhưng tốt nhất không nên để việc đó xảy ra, nếu xảy ra hậu quả sẽ khôn lường.

Lúc này bà tôi hay xem TV nên cái đài cassette ít dùng, tôi chỉ hay nghe một mình vào buổi tối nên để luôn trên tấm phản gỗ, tôi chợt nhớ ra một thứ rất hay đó là băng từ, nếu đoạn băng mà bị nhiều nếp nhăn thì âm thanh sẽ bị méo, càng nhăn nhiều thì âm thanh bị bóp méo càng nhiều.

- Hay là dùng cái này giả tiếng ma nhỉ?

Tôi nghĩ sao liền làm thử như vậy, tôi lấy một cuộn băng Tô Ánh Nguyệt và cẩn thận kéo một đoạn ra, vò nát xong cuộn trở lại và bật đài, quả thật là tiếng eo éo rất khó nghe, nếu là những đoạn cải lương ngân lên không có nhạc thì nghe sẽ khá rợn người vào ban đêm, tôi nghĩ sẽ có hiệu quả nên bắt đầu thực hiện. Tôi cắt nhiều đoạn băng ở những phần không có âm thanh và chỉ có tiếng ngân nga sau đó tôi ra sau vườn hái mấy quả hồng xiêm để lấy nhựa dính các đoạn băng đó lại với nhau thành một đoạn, tôi thấy dài lắm rồi nên tạm ưng ý. Công đoạn ráp những “âm thanh ma quỷ” đó trở lại cuốn băng không có gì khó. Tôi cũng chỉ dám bật nghe thử một đoạn rồi tắt sau đó bỏ cuộn băng ra dùng ngón tay tua lại, không nên nghe hết hoặc nghe nhiều vì ở phần đáy cuốn bắng có hai cái cục mút tròn tròn rất mịn, chúng sẽ làm đoạn băng bớt nhàu nát khi chạy qua. Mấy cái băng này dùng mấy năm rồi nên tôi rất là biết.

Tôi lại phải đạp xe đi mua mấy cục pin đại về gắn vào phía sau lưng của cái đài, nhưng vì đài nặng quá nên tôi phải tháo bớt một cái loa để lại nhà, một loa cũng đủ rồi, đêm khuya tĩnh lặng nghe cái âm thanh như ma kêu quỷ gào eo éo ư ử này mà không sợ vãi ra quần thì tôi không tin, đến thằng làm ra như tôi mà cũng còn cảm thấy không muốn nghe cơ mà.

Xong xuôi tất cả công việc thì cũng gần năm giờ chiều, tôi ra ngoài bồn hoa đầu hồi nhà ngồi nhìn ra khu vườn bên cạnh, tôi đợi con bướm trắng theo như lời dặn.

Đúng thật !

Gần đến sáu giờ chiều có một con bướm trắng bay dập dờn nhiều vòng ngoài vườn như để tôi chú ý, khi tôi nhảy xuống đất và nhìn kỹ thì con bướm trắng ấy bắt đầu hạ dần xuống rồi đậu trên một nhành cây, chính xác là nó đậu trên lá cây đu đủ nhỏ một lúc rồi đập cánh bay đi. Tôi đi tới ngắt lá đu đủ lên xem xét rồi mang vào nhà ngồi ngắm nghía, tôi không thấy gì đặc biệt, nó chỉ là một lá cây đu dủ trong vườn thôi, to hơn lòng bàn tay tôi một chút nhưng nhớ lời dặn nên tôi bỏ lá cây vào cái túi bóng để đêm mang theo, khi đi tôi sẽ nhét vào trong người mình luôn.

Ăn cơm tối với bà xong, bà thì ngồi trên giường xem TV còn tôi nằm trên võng nghĩ lại một lượt kế hoạch của mình xem có sơ sót chỗ nào hay không, tí nữa thì tôi quên là sẽ gặp một người khác sau đó nhưng nếu không muốn thì thôi, nhưng mà xác định nửa đêm đi rình thì cũng phải rình cho hết chuyện mới về chứ, xem người đó là ai. Tôi nhớ là trong phim của mẹ tôi thuê về xem có nhiều đoạn thích khách hay đeo cái khăn đen che mặt, bà Già cũng đầy khăn màu đen để trùm đầu nên tôi lẳng lặng vào trong buồng mò tìm một cái khăn, tôi nhớ cái khăn đó hình vuông buộc lên che mặt rất ngầu luôn.

Tầm chín giờ tối thì bà Già tắt TV rồi buông màn đi ngủ, tôi cũng phải giả vờ đi ngủ, chờ cho đến khi nghe tiếng thở của bà đều đều thì tôi nhẹ nhàng luồn xuống khỏi phản, tôi còn phải để mấy cái gối với cái chăn nhìn cho giống người nằm nhưng hơi thừa vì đèn dầu leo lét không thể nhìn rõ được, song cẩn thận vẫn hơn. Tôi luồn đi bằng cửa dưới bếp mà từ nãy tôi đã bỏ then cài rồi, đồ đạc hành nghề thì đã dúi vào ụ rơm từ lúc bà tôi nấu cơm.
Tôi lẳng lặng bước ra cổng và rẽ trái đi theo hướng con đường ven làng, sẽ phải đi qua con mương nơi Mẹ Chẽ trú ngụ nhưng tôi không sợ, tôi được bảo kê rồi, điều tôi sợ bây giờ là nhỡ gặp ai đó tưởng mình là trộm thì chết ngay, trông tôi lúc này giống kẻ trộm thật sự khi mà một bên nách đang cắp cái đài cassette còn tay kia thì xách một cái túi màu xanh, mặc áo len và quần đùi, cái khăn đen lấy trộm của bà thì đang buộc quàng trên cổ sẵn rồi.

Tôi rón rén bước đi giữa cái tranh tối tranh sáng của ánh trăng và những bóng tre, phải đi nép sát vào phía các bức tường và căng mắt nhìn trước sau, tôi tưởng tượng rằng mình sau này nếu đi ăn trộm thì chắc là phất lắm, tự bản thân tôi thấy mình có... tố chất.

Ở sân đình đã không còn bóng người, mấy quán hàng nhỏ đã đóng và có chút ánh sáng đèn chiếu qua khe cửa nhưng tôi vẫn phải rất cẩn thận vừa đi vừa trốn vào những chỗ tối, khi đến gần cầu Đình thì tôi bỏ lại đài rồi cầm túi nhẹ nhàng khom người chạy băng qua, nghĩ cũng buồn cười, đây là làng mình mà cứ như ăn trộm ấy, chả hiểu sao tôi lại phải lom khom người chạy nhanh như vậy.

Trên tán cây cành lá sum suê tôi đã tìm được chỗ ngồi chắc chắn, cái túi cũng đã được móc chặt vào một nhánh ở gần, ngó nghiêng xong xuôi xung quanh thì tôi lại trèo xuống để mang cái đài lên, tôi biết là khó nhưng phải làm, giá như có thêm đứa nào giúp thì dễ nhưng mà nửa đêm thế này thằng nào dở hơi nó lại đi làm mấy cái việc như tôi. Sau rồi cái đài cassette cũng không làm tôi khó trèo cây vì tôi dùng khăn xô buộc vào tay xách của đài, cầm một đầu đến khi leo được lên cây an toàn tôi mới bắt đầu kéo đài lên. Phải công nhận rằng khăn xô dùng để gói đậu hay phát khăn tang trông vậy mà chắc gớm.

Tôi ngồi thu lu trên cây, nhìn xuống mặt nước bên dưới cách khoảng hơn hai mét, thành cầu phía bên trái cách chừng một mét rưỡi còn con đường Quốc lộ chỉ cách khoảng hơn năm mét phía trước mà thôi, thi thoảng vẫn có xe máy hoặc ô tô chạy qua.

Tôi vừa ngồi đợi vừa ngáp chảy cả nước mắt, phải nhìn cả hai hướng bao gồm phía khúc cua bên tay phải và bên tay trái là hướng xuống làng Bưởi Nồi.

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi...

Tôi chợt nảy ra ý định kỳ quái là... đái xuống mương, giờ đang ngồi trên đầu Mẹ Chẽ xong tè xuống thì chắc mụ ấy tức lắm mà không làm gì được mình, nghĩ sao tôi liền làm vậy, giữa cái không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió rì rào thì âm thanh của hai thứ nước va chạm vào nhau kêu lên khá rõ. Đúng lúc này tôi thấy từ phía khúc cua của con đường, cách chừng hơn một trăm mét có một bóng đen đi tới, bóng đen ấy đi bộ ven đường, tôi ngừng ngay cái trò chơi của mình lại và ngồi ở tư thế chiến đấu.
Tự nhiên tôi thấy hồi hộp, phải cố gắng để kiềm chế hơi thở của mình cho đều.

Bóng đen ấy đi không nhanh cũng không chậm, khi đến đoạn trước mặt tôi thì dừng lại có vẻ như đang nhìn vào làng, sau đó lại bước đi tiếp, phía sau bóng người dường như có đeo một cái ba lô giống như ba lô bộ đội.

Tôi ngồi lặng im quan sát, nhìn không dám chớp mắt cho tới khi bóng người ấy xa dần nhưng rồi lại thở nhanh hơn, tim đập mạnh hơn khi bóng người đó vòng lại, dưới ánh trăng sáng tỏ và trên đoạn đường không có cây tôi có thể thấy người đó đang nhìn vào làng mình chăm chăm, vừa nhìn vừa bước đi.

bóng người đi mấy vòng như vậy khiến tôi ngồi trên cây cũng sốt ruột theo, không hiểu người này định làm cái gì, phải đến chừng vòng thứ sáu thì người đấy dừng hẳn lại, ngó nghiêng trước sau rồi băng nhanh qua đường tiến về phía gốc cây cao bên kia sau đó ngồi thụp xuống ở đoạn giữa cái gốc cây và mố đầu cầu, nơi đó có bậc thềm bằng gạch dẫn xuống mương.

Đúng là một người đàn ông.

Tôi không rõ người đàn ông đó định làm gì nhưng khi thấy ông ta lúi húi hạ ba lô đang đeo trên lưng xuống và tôi đoán ông ta định lấy đồ ra thì tôi ném thử một viên ngói xuống mương.

“Chủm”

Âm thanh vang lên giữa đêm khuya, người đàn ông đó dừng lại ngẩng đầu quan sát xung quanh thấy không có động tĩnh gì thì lại tiếp tục.

“Chủm”, “Chủm”

Tôi ném nhẹ liên tiếp hai viên ngói rồi cố gắng ngồi im không dám cả thở, tim tôi cũng đập mạnh, tôi sợ ông ta nghe tiếng tim đập hoặc tiếng thở của tôi.

Một ánh lửa lóe lên, chắc ông ta định đốt hương, vị trí của tôi ngồi tuy không cao nhưng có thể dễ dàng quan sát. Nhờ có ánh lửa chập chờn của bật lửa và hương cháy, dù ông ta khum bàn tay che lại nhưng tôi có thể nhìn được một nửa khuôn mặt của người đàn ông với làn da hơi nhăn và tái, có vẻ là có râu và một cặp mắt kính trắng.

Tôi liệng một lúc mấy miếng ngói xuống mương rất nhẹ nhàng nhưng những tiếng động liên tiếp từ mặt nước khiến ông ta giật mình, tôi đoán như vậy, ông ta cầm bó hương vái như tế sao xuống hướng con mương nước. Tôi nhắm mắt, bặm môi nghiến răng ấn thật từ từ, nhè nhẹ cái nút bật băng để cố không gây ra tiếng động lớn, tay còn lại thì ném thêm một viên ngói nữa.
Ôi mẹ ơi!

Cái âm thanh nheo nhéo khó diễn tả bằng lời ấy vang lên giữa đêm khuya khiến tôi cũng phải nổi hết cả da gà và không dám mở mắt.

Tôi nghe mà cũng sợ!

Cái thứ âm thanh cải lương ngân nga bị bóp méo cứ nheo nhéo vang lên rất là ghê rợn, người đàn ông kia chắc giật mình ngã ngồi ra phía sau, rơi hết cả bó hương, que thì rơi xuống mương, que thì rơi trên các bậc thềm gạch. Ông ta vớ vội cái ba lô rồi bỏ chạy thật nhanh về hướng mà ông ta đã tới, ông ta chạy thì tôi bắt đầu vặn nhỏ âm lượng,chờ không còn thấy bóng dáng ông ta thì tôi cũng tắt đài đi.

Có lẽ âm thanh ghê rợn ấy cũng khiến một ngườ thò đầu ra khỏi quán, chính là cái cô hay cho nghe điện thoại cố định, nhưng không thấy gì nên lại đóng cửa. Tôi lúc này vừa sợ vừa buồn cười.

Chờ cho mọi thứ yên tĩnh hẳn trở lại thì tôi bắt đầu lần mò thả cái đài xuống trước rồi nhanh chóng cầm cái túi cước leo xuống thật mau, cứ cảm thấy bụng đói meo như chưa từng được ăn gì, cái cảm giác thật lạ lùng.

Chạy nhanh vào làng giấu cái đài và cái túi xong tôi mới trở ra chỗ lúc nãy người đàn ông đó ngồi xem có cái gì không, trên mặt đất có vài thứ linh tinh, có một cái giống như la bàn nhỏ, thêm vài tờ giấy mà tôi giở ra xem không hiểu gì, có vẻ như là có cả hình bát quái âm dương. Nhớ lời dặn, tôi ném hết các thứ có thể ném xuống mương, cả những que hương còn đang cháy dở vương vãi tôi cũng nhặt ném xuống, mấy tờ giấy thì tôi ngồi đốt ngay sát mặt nước. Vì chị Ma hứa sẽ bảo kê nên tôi không sợ Mẹ Chẽ thình lình xuất hiện kéo tôi xuống nước, vậy nên tôi khá thản nhiên mà làm.

Xong xuôi đâu đấy tôi chạy quay trở lại bụi cây nơi đang để cái đài cùng cái túi, công việc đã xong nhưng tôi băn khoăn là có nên ở lại xem còn ai không, phân vân hồi lâu tôi vẫn quyết định sẽ ở đến cùng để xem có chuyện gì xảy ra, bản tính tò mò đã chiến thắng cơn buồn ngủ. Tôi quay trở ra đứng dưới gốc cây phía trái cầu Đình để tiện né tránh nếu có ai đó đi qua, lần này tôi phải kéo khăn che nửa mặt cho có vẻ bí hiểm.

Tôi phải đợi khá lâu.

Mãi rồi cũng có một bóng người từ hướng Bưởi Nồi đi lên, cũng là đi bộ bên lề đường, tôi thật sự thấy lạ nhưng bóng người ấy cứ tiến dần, tiến dần về phía tôi, tôi cảm thấy căng thẳng tột độ định chạy về, nội tâm tranh đấu nhưng rồi tôi quyết định sẽ đứng đợi, từ cái cây này chạy đến cầu không xa, chỉ tầm năm mét thôi mà.

Bóng người càng đến gần thì tôi càng nhìn rõ hơn và tim tôi càng đập mạnh, tôi đứng như chào cờ, bóng người ấy có vẻ là con trai, tôi nghĩ vậy, dáng gầy gò, bước đi nặng nề, hai tay cứ giơ lên phía trước. Khi bóng người đó đến gần thì tôi hít một hơi thật sâu, không dám thở, tôi nhìn thấy rõ ràng đó là một người thanh niên với đôi mắt nhắm nghiền, người này tôi không quen nhưng tôi sẽ cố ghi nhớ.

Anh ta đi qua tôi, cái đầu hơi nghiêng một chút như để quan sát rồi lại bước đi tiếp. Bóng anh ta cũng khuất dần sau khúc cua phía xa.

Tôi thở phào, vào lấy đồ của mình rồi nhanh chân theo lối cũ chạy về nhà.

Chỉ là do tôi cảm thấy như có hai con mắt đang nhìn dõi theo mình ở phía sau vậy.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi