Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 409: Trứng gà trên đầu đũa



***
Sơn Ca lấy từ trong túi áo khoác ra một cái đèn pin nhỏ, chứng tỏ anh ta đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng từ trước, tôi đánh giá cao điều này.

-Mày lấy chai rượu, đổ rượu vào cái nắp chai. Tao cần chừng ấy.

-Để làm gì ạ?

-Bảo làm gì thì cứ làm theo đi, hỏi nhiều.

Rượu mà tôi vừa rót từ trong chai ra, Sơn Ca bảo tôi cẩn thận đổ vào cái đĩa nhỏ đang để cây kim khâu của bà, đầu cây kim có dính một vệt đỏ không tính là giọt máu. Điều khiến tôi tò mò nhất lúc này chính là Sơn Ca sẽ thi triển thứ bùa phép gì mà cần đến máu của con cháu để tìm ra mộ của cha ông, tổ tiên.

-Không phải mộ nào cũng tìm thấy dễ dàng.

Tôi ngẩn người ra trố mắt nhìn Sơn Ca như muốn hỏi, có vẻ anh ta hiểu tôi định hỏi gì nên nói ngay:

-Người nằm dưới đất không muốn cho tìm thấy hoặc mộ mất nấm quá lâu chỉ còn xương cốt.

-Chết thì dĩ nhiên còn xương cốt chứ còn cái gì hả anh?

-Còn phần hồn nữa chứ. Hồn người ta đi đầu thai rồi thì có tìm vào mắt.

-À! – Tôi gật gù. – Liệu… liệu mộ của cụ em…

-Sẽ tìm được, nếu không cho tìm thì sao tao với mày ngồi ở chỗ này được, kể ra là thuận lợi lắm. Đúng là ông trời phù hộ nhà mày.

Tôi không hỏi thêm. Sơn Ca lại thắp một loạt những cây nến nhỏ, ít nhất có đến tám cây nến như vậy được châm lửa cháy bập bùng. Tôi chú ý đến ngọn lửa bởi tôi nghĩ chúng sẽ rất dễ bị gió thổi tắt nhưng thực tế là chẳng có ngọn nến nào bị tắt do gió cả, thậm chí sau khi Sơn Ca lẩm nhẩm gì đó trong miệng thì những ngọn lửa đang cháy dường như rực rỡ hơn, đổi màu khiến tôi có cảm giác chúng đang nhảy múa.

Sơn Ca thắp vài que hương, khấn vái xong đâu vào đấy cũng như hoá vàng luôn tay, anh ta soi đèn pin vào cái đĩa nhỏ đang chứa cái kim khâu. Cây kim nhỏ nằm dưới đáy đĩa, tôi không nhìn thấy gì lạ, tôi đã tưởng tượng cây kim… sẽ nổi!

-Thấy gì không?

Tôi lắc đầu nhưng mắt không rời cái đĩa nhỏ chờ đợi điều kì diệu xảy ra. Sơn Ca hỏi tiếp:

-Mày biết vì sao người ta gọi là kim chỉ Nam không?

-Là… là la bàn phải không anh?

-Không hẳn. La bàn là thời bây giờ chứ thời xưa làm gì có la bàn. Thời xa xưa người Tàu dùng một miếng nam châm để trên cái đế bằng đồng mài nhẵn để chỉ hướng. Thời ấy người ta đã biết đồng là kim loại không bị ảnh hưởng bởi từ trường do đó không làm lệch hướng của kim nam châm. Kim nam châm luôn chỉ hướng Nam.

Tôi thắc mắc:

-Người Tàu ở phương Bắc sao họ không làm kim chỉ Bắc nhỉ?

-Cũng không có gì khó hiểu, từ thời xửa thời xưa người Tàu luôn Nam tiến, để đỡ lạc đường nên họ làm cái kim luôn chỉ hướng Nam thay vì hướng Bắc.

-Thật hả anh?

-Thật. Sau này cũng là người Tàu cải tiến cái kim chỉ Nam này thành la bàn đấy.

Điều này đúng là tôi chưa biết mặc dù tôi biết dùng la bàn, biết kim chỉ Nam được dùng với nghĩa ra sao nhưng gốc tích thì tôi chịu.

-Thế… thế cái kim khâu này sẽ chỉ hướng Nam hả anh?

-Không! Đời nào lại thế được.

-Sao tự nhiên anh lại đề cập đến kim chỉ Nam?

-Tiện miệng thôi. Tao thấy mày mắt cứ dán vào cái đĩa nên tao nói.

-Em… em tưởng cây kim sẽ… nổi lên trên chỉ hướng cho anh.

-Hoạ có là thánh, mày tưởng tượng cũng vừa vừa thôi. Cái đĩa này hình tròn, rượu màu đổ vào một nắp chai, mày xem thử có gì lạ không?

Tôi lắc đầu, tôi chẳng nhìn thấy gì lạ cả. Sơn Ca tủm tỉm cười:

-Chờ một tí xem nến có tắt không, nến mà không tắt thì công cốc.

Sơn Ca vừa nói dứt câu thì đồng loạt sáu ngọn nến phụt tắt, chỉ còn hai ngọn nến xếp cạnh nhau vẫn cháy bình thường. Tôi trố mắt nhìn hai ngọn lửa rồi nhìn Sơn Ca, Sơn Ca dùng đèn pin soi thật gần vào cái đĩa nhỏ:

-Xem đây, mày thấy dấu chấm màu đỏ ở hướng Đông – Đông Bắc không?

Tôi nheo mắt nhìn, thậm chí dí mặt gần sát xuống cái đĩa mới có thể nhìn thấy, đúng là có một chấm đỏ hình tròn rất nhỏ nằm cùng hướng với hai ngọn nến còn đang cháy.

-Cái gì thế anh?

-Máu khi nãy đấy.

-À!

-Mộ của cụ nội mày đâu đó ở chỗ này! Khoảng năm mét tính từ cái đĩa này.

Sơn Ca chỉ tay vào thửa ruộng, tôi tròn mắt ngạc nhiên bởi hướng đã đúng. Sơn Ca đã khoanh vùng được khu vực có mộ, nay anh ấy còn xác định thêm được cả hướng cụ thể, tôi không thể nào không tỏ ra thán phục.

-Sao… sao anh biết?

Sơn Ca lại hoá vàng, khói thuốc 555 phảng phất trong gió. Sơn Ca không vội giải thích cho tôi. Những xấp tiền âm phủ được đốt xong, tro bay tứ tung theo gió. Kim khâu có sợi chỉ đỏ cũng được Sơn Ca cất đi cùng cái đĩa nhỏ.

-Bây giờ việc cũng dễ hơn rồi đấy. – Sơn Ca kéo ống tay áo lên xem đồng hồ, anh ấy cũng đeo một cái Casio – Vừa đúng 5 giờ sáng.

-Làm gì tiếp hả anh? Anh bảo mộ nằm đâu đó trong đoạn ruộng này cũng tốt rồi. Mình… mình có xuống xem không?

-Có chứ!

-Nhưng còn lúa của người ta. Năm mét từ chỗ này là cả vạt lúa nhà người ta, em sợ… em sợ sáng ngày ra anh em mình ngồi ở nhà uống nước cũng nghe lời ca tiếng hát của người chủ ruộng lúa này. E là không êm tai đâu anh ơi.

-Đm, có gan ăn cắp có gan chịu đòn. Làm hư hại lúa nhà người ta thì bố mày về mà đền tiền, bằng không chờ thêm cỡ gần hai tháng nữa người ta gặt xong thì ra đây tìm tiếp. Tao cho mày chọn! Tao thì sao cũng được.

Tôi thở dài:

-Sao… sao mộ lại ở trong ruộng lúa? Có khi nào mình nhầm không anh?

-Chỉ nhầm trừ khi mày không phải con của bố mày! Nhưng tao nhìn dáng dấp, khuôn mặt, cái mũi là đéo lẫn vào đâu được, y xì đúc nên không thể sai được đâu.

Tôi nhăn nhó, lưỡng lự không biết nên làm như thế nào nên đưa ra gợi ý:

-Hay… để em về hỏi xem ruộng này nhà ai rồi anh em mình tìm sau.

-Hỏi cũng phải nhẵm lên ruộng lúa. Sở dĩ tao phải dùng kim khâu là để xác định chính xác vị trí nhất chứ nếu không phải ruộng lúa thì chẳng cần phải làm thế.

-Sao… sao anh biết mộ sẽ nằm trong ruộng lúa?

-Tao làm sao mà biết được, mả nằm ngoài đồng thì chẳng ở ruộng lúa thì ở đâu? Nếu nằm trên bờ ruộng thì tốt nhưng hiếm lắm. Thôi, mày lấy trong cái túi bà mày đưa có cái đũa ăn cơm với mấy quả trứng gà ra.

Cuối cùng cũng dùng đến mấy quả trứng gà, khi nãy ở nhà tôi nhìn thấy đã thắc mắc. Tôi cứ nghĩ trứng gà dùng để cúng nhưng mấy lần cúng bái Sơn Ca đều không dùng đến. Sơn Ca cầm lấy mấy quả trứng và cái đũa, anh ta đặt chúng vào cái đĩa đựng hoa quả. Sơn Ca lại sai tôi thắp mấy nén hương, anh ta dặn:

-Quỳ gối, nhắm mắt lại đọc họ tên của mày, năm sinh của mày rồi xin cụ nội mày đưa đường chỉ lối cho tìm thấy mộ sớm, tránh phá hoại lúa của người ta.

Sơn Ca đưa bật lửa cho tôi, tay tôi run run châm lửa, mấy que hương trong tay tôi cứ rung liên tục khiến tôi rất khó châm lửa.

-Cứ bình tĩnh thôi, có gì mà run đến thế. Gà cũng sắp gáy, mày làm cho mau mau lên, có tiếng gà gáy vọng đến là tao lại phải ngủ ở nhà mày thêm một đêm nữa đấy.

Tôi làm theo lời Sơn Ca, đến khi tôi mở mắt ra cũng thấy Sơn Ca đang cầm một que hương, anh ta lại vẽ vời gì đó vào khoảng không trước mặt, rõ ràng là đang là phép bởi gió thổi làm những ngọn lúa trước mặt tôi ngả rạp sang hai bên. Tôi ngẩn người ra.

-Đấy nhé! Lúa đổ sang hai bên, nếu mày bước xuống ruộng lúa cũng đỡ làm hư hại của người ta. Cắm hương xuống ruộng đi.

Tôi làm theo. Sơn Ca chỉ tiếp:

-Cầm cái đũa và một quả trứng, vái ba vái rồi cắm cái đũa xuống mép ruộng. Cắm cho thẳng.
Cái đũa ăn cơm bằng tre được tôi cắm xuống sát mép ruộng. Sơn Ca ngồi xổm bên cạnh gật gù:

-Bây giờ mày đặt quả trứng gà lên đầu đũa, quả trứng gà sẽ bị rơi vỡ.

Tôi phì cười:

-Thì dĩ nhiên.

Sơn Ca nhếch mép cười. Tôi để quả trứng gà lên đầu đũa, vừa thả tay ra thì quả trứng ngay lập tức rơi xuống đất nhưng không vỡ. Tôi nhìn Sơn Ca thấy anh ta vẫn cười nhẹ khiến tôi cảm thấy khó hiểu.

-Rút cây đũa lên rồi dùng cây đũa làm thước đo. Lấy miệng lỗ mày vừa cắm làm tâm, đo về hướng này – Sơn Ca dùng ta định hướng cho tôi, tôi nhìn theo – Đầu còn lại của đũa đến đâu thì cắm đũa xuống sau đó lại để trứng gà lên. Cứ làm như thế đến khi nào mày để quả trứng lên đầu đũa mà nó không rơi xuống thì đúng chỗ.

Tôi miễn cưỡng làm theo nhưng không quên làu bàu:

-Thế có tìm đến sáng, trứng để trên đầu đũa thì lúc nào chẳng rơi.

Quả trứng rơi thật, lần này trứng vỡ. Tôi quay lại nhìn Sơn Ca, anh ta thản nhiên ngồi xổm lấy từ trong cái thùng giấy ra trầu cau chuẩn bị cho vào miệng. Có lẽ đoán biết được tôi chờ đợi, Sơn Ca tỉnh bơ:

-Bảo làm thì cứ làm đi, mày không làm việc gì mà không hỏi lại hoặc cãi người ta à?

-Trứng mang có ba quả mà vỡ một rồi! Cái đầu đũa nhỏ hơn cả ngón tay út của em làm sao mà để quả trứng gà lên được, trừ khi anh dính keo 502 vào đầu đũa.

-Dính keo thì còn nói làm gì. Đây là thuật tìm mộ, nếu ban ngày ban mặt phải đi tìm tao sẽ có cách khác nhưng lần này tìm buổi sáng sớm, cách này là ít thiệt hại nhất. Thế mày có muốn một con trâu phá nát cái ruộng này rồi ị một bãi thật to lên mả của cụ mày không?

-Không, không được!

-Thế thì làm nhanh cái tay lên, có mỗi cái việc cỏn con mà làm rõ là lâu.

-Anh thành thạo việc này sao anh không làm cho nhanh.

-Mả cụ mày chứ mả cụ tao à thằng kia!

Tôi phụng phịu lấy quả trứng thứ hai tiếp tục để lên đầu cái đũa đang cắm, tôi phải chổng mông lên trời, mặt cắm xuống đất, hai chân đi thành một đường thẳng để hạn chế việc nhẵm vào lúa nhà người ta. Tôi thầm nghĩ:

-“Chẳng lẽ nói chỉ luôn cho anh ta là mộ kia kìa? Nhưng tay này không hề đơn giản, mộ của cụ đúng là trước mặt kia rồi, tầm hơn một mét nữa là đến. Chẳng hiểu bằng cách nào anh ta có thể xác định được phương hướng chuẩn như thế.”

Tôi kiên nhẫn thực hiện việc cắm đũa, để quả trứng lên, đo rồi lại cắm… Đã diễn được hơn một tiếng, gần đến đích thì cố diễn cho đạt, diễn đến cùng nhưng lưng của tôi đã mỏi trong khi Sơn Ca vẫn thản nhiên ngồi trên bờ ruộng phía sau lưng bỏm bẻm nhai trầu, ánh nến đang cháy soi rõ nét mặt anh ta rất thản nhiên.

Hơn 5 giờ sáng, trời đã rạng, khoảng nửa tiếng nữa là hừng Đông sẽ ló rạng.

Càng đến gần nơi mà tôi được vong hồn cụ tôi chỉ chỗ yên nghỉ thì tôi càng hồi hộp, mồ hôi rịn trên trán và hai bên thái dương. Điều kỳ lạ đã xảy ra khi tôi cắm cái đũa xuống vị trí mà tôi đã ghi nhớ nằm lòng, ấy là nơi cụ nội tôi đã chỉ cho tôi mấy tháng trước. Quả trứng đặt trên đầu đũa không rơi xuống như mọi lần, bao nhiêu mệt mỏi, bực dọc bỗng nhiên tan biến. Hai mắt tôi mở to như chưa từng, dùng tay quệt mồ hôi rồi ngoái lại nhìn Sơn Ca, anh ta dường như không để tâm đến việc tôi làm, kiểu như anh ta biết trước được điều này sẽ xảy ra.

Tôi chằm chằm nhìn quả trứng gà, thứ kỳ lạ này tôi chưa từng được thấy thậm chí còn chưa từng được nghe ai kể trước đó. Tôi dùng một ngón tay đẩy nhẹ cho quả trứng rơi xuống đất rồi đặt lại xem thử quả trứng có rơi xuống hay không.

Quả trứng vẫn không rơi!

Tôi lặng im nhìn cảnh tượng kỳ lạ này một hồi rồi quay lại nói với Sơn Ca:

-Cái đũa này bẩn rồi, đũa ăn cơm có cặp anh ơi!

Sơn Ca quăng cho tôi cái đũa còn lại, anh ta hất hàm nói:

-Về mang cả bó đũa ra mà thử thì kết quả cũng vậy thôi, chẳng khác được đâu. Chỗ đó đích thị là nơi cụ nội mày nằm, không sai.

Tôi mặc kệ Sơn Ca nói bởi tôi biết cụ nội của tôi nằm ở vị trí này, trong khoảng một mét vuông xung quanh chỗ quả trứng để trên đầu đũa mà yên vị. Cái đũa mới được cắm cách vị trí cũ khoảng hai mươi phân cũng cho ra kết quả như trước, quả trứng không rơi khi tôi bỏ tay ra. Tôi thử cắm lệch sang bên trái khoảng hơn ba mươi phân thì trứng gà lại rơi, để chắc ăn tôi thử cắm thêm vài chỗ nữa nhưng ngoài vị trí mộ phần đã được xác định thì quả trứng gà ngay lập tức rơi xuống ngay khi tôi bỏ tay ra. Tôi không thể giải thích được sự kỳ lạ này, tôi muốn thử thêm nhưng trứng gà không còn nữa, Sơn Ca ngồi trên bờ ruộng nói:

-Thôi đừng có thử nữa, thích thì sớm mai mày ra thử một mình ấy. Trời bắt đầu rõ mặt người rồi, gà đã gáy!

Tôi hít mấy hơi thật sâu rút hai cái đũa quay lại chỗ Sơn Ca ngồi với một câu hỏi to đùng, chắc hẳn mặt tôi đang nghệt ra. Sơn Ca nhổ toẹt bã trầu xuống ruộng lúa bên cạnh, chùi miệng rồi châm thuốc lá hút, khuôn mặt lộ rõ vẻ đắc ý:

-Về thôi, mộ cụ nội mày ở chỗ đấy, nhớ cho kỹ rồi nói với bố mày.

-Sao…

-Gà gáy rồi, thử nữa lại mất thiêng! – Sơn Ca rít một hơi thuốc thật dài rồi phả vào mặt tôi – Cụ của mày ngồi giữ trứng gà cho mày cũng mệt nữa.

-Thật… thật ạ?

-Không! Tao nói dối!

Tôi nhăn nhó đưa tay lên gãi đầu:

-Sao… lại có thể như thế được chứ? Cái đũa… - Tôi giơ ngón tay út của mình lên xem – Cái đũa nhỏ hơn cả ngón tay út thế này sao lại…

-Chưa nghe thấy bao giờ hả?

Tôi lắc đầu ngay lập tức. Sơn Ca đắc ý:

-Làm sao mà mày nghe được, cách này rất ít người biết dùng mà có biết dùng cũng có những sai số. Sao nào… phấn khích không?

-Em… em thấy lạ.

-Lau mồ hôi đi, người nào lần đầu thấy cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tim đập mạnh, chân run lẩy bẩy. Mày chỉ toát mồ hôi là khá rồi.

-Cái này… cái này có mẹo gì hả anh? Điều này là không thể nào…

-Ở đời này còn lắm chuyện lạ, cho dù mày tận mắt thấy mày cũng chẳng tin. Mà thói đời khi mày không tin thì tao có cố giải thích cũng chẳng có nghĩa lý gì, mày xem như tao làm ảo thuật cũng được. Sau này đào chỗ đó lên kiểu gì cũng có cốt, muốn biết cụ thể hơn là chôn sâu bao nhiêu hoặc tiểu quách ra sao thì tao cũng xem được nhưng bố mày chỉ nhờ tìm mộ, nhờ đến đâu tao giúp đến đó.

-Cái này… cái này có được kể với ai không anh?

-Mày nghĩ ai sẽ tin mày? Đm, chính quyền biết còn nghĩ mày tuyên truyền mê tín dị đoan mời sang xã uống nước chè bây giờ. Đm nó chứ, bụt chùa nhà không thiêng! Tao ở làng có xem được cho ai đâu, mấy lão bên chính quyền gọi tao ra giáo dục mấy lần bắt viết bản cam kết các kiểu rồi đấy.

-Em… em sẽ kín miệng, sẽ kín miệng.

-Cũng không sao, kể như chuyện phiếm cũng được, dù sao cũng chẳng ai tin mày đâu!

Sơn Ca thong dong đi trước, tôi bê thùng giấy nhỏ đi ngay đằng sau. Tôi muốn hỏi Sơn Ca rõ hơn về việc tìm mộ này. Trên đường về nhà, thi thoảng tôi lại nhìn ngón tay út của mình và nhăn mặt bởi.. tôi cũng chẳng tin.

***






Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi