Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 297: Hô phong



***
Ngõ Si – cái ngõ có ngôi nhà của một cựu thầy phù thủy trước đây – là một ngõ hẹp, tôi nhớ nó chỉ rộng khoảng hai mét, hai bên là những bức tường gạch đã nhuốm màu thời gian. Tiếng chó sủa nhấm nhẳng khi tôi chạy vào trong ngõ mặc dù chẳng có tiếng bước chân, mũi chó rất thính và chúng có thể ngửi thấy âm khí. Ngõ rất tối, không có bất cứ một nguồn sáng nào dù là nhỏ nhất hắt ra ngõ, những ngôi nhà lặng im trong bóng đêm, thậm chí nhiều ngôi nhà còn chẳng có người ở.
Cuộc chạm trán bất ngờ vừa rồi có làm tôi sợ không?
Không! Tôi không sợ mà thay vào đó là ngạc nhiên.
Tôi thật sự tò mò khi một người bình thường có thể múa may đôi tay và tạo ra được gió, tại sao hồn của anh ta lại vừa đi vừa ngủ? Và mỗi ngày một tiều tụy hơn?
Thật may anh ta không vào làng, nếu anh ta truy đuổi đến cùng thì với Cuồng Phong kiếm trên tay cộng với túi gạo rang tôi không nghĩ rằng mình sẽ thua, người xưa có câu chó cậy gần nhà cơ mà.
Đến đoạn rẽ cuối cùng của ngõ Si, vừa mới rẽ tôi đã đã nhìn thấy chị Đẹp đứng ở phía trước, ngay gần ngôi miếu có cây si già, đây có thể coi như đoạn lạnh nhất trong cả cái ngõ này. Tôi hơi khựng người lại rồi lại bước tiếp, cố gắng kìm nén tiếng thở dài, chị Đẹp đang huyên thuyên cái gì đó với ngôi miếu, tôi không nhìn thấy bóng dáng ai đứng nói chuyện với chị ấy nhưng cũng không lấy làm thắc mắc. Đúng hơn là tôi không quan tâm. Hai nữ Thần giữ của chưa đủ rắc rối hay sao? Thêm một chị nữa chắc tôi chỉ có nước bỏ làng này ra đi sớm mà thôi.
Tôi dừng lại cách chị Đẹp chừng hai mét, câu chuyện của chị ấy với... đồng nghiệp cũng tạm ngưng vì sự xuất hiện của tôi, mặc dù không nhìn thấy bất kỳ bóng hình nào ở khoảng sân gạch nhỏ trước miếu, dưới tán cây si nhưng tôi cúi đầu chào như một phép lịch sự.
-Chị ở đây nói chuyện, em về trước.
Tôi nói xong thì đi vòng qua chỗ chị Đẹp đang đứng sau đó rẽ trái đi tắt qua lối nhỏ nằm giữa đầu hồi một ngôi nhà và mấy bụi tre để lên đường làng. Tôi vừa bước đi vừa suy nghĩ về người thanh niên kỳ lạ, bao nhiêu ý nghĩ cứ vẩn vơ trong đầu, gần đến chỗ rẽ vào ngõ nhà mình thì tiếng chị Đẹp gọi với theo:
-Chờ ta với, chờ ta với!
Tôi không dừng lại mà bước nhanh hơn qua chỗ ánh điện sáng để rẽ vào ngõ, chị Đẹp cũng mau chóng bắt kịp.
-Ngươi không nghe thấy ta gọi sao?
-Em có! – Tôi đáp.
-Sao ngươi không dừng lại?
-Chỗ ấy có ánh điện, em dừng lại thì thanh kiếm này giấu đi đâu, nhét vào sau gáy thì cái chuôi kiếm vẫn lơ lửng. – Tôi đáp bằng giọng đều đều.
-Ngươi giận ta đấy à?
-Em không, em làm sao mà dám giận chị.
-Không đúng, ta nghe giọng ngươi khác mọi khi.
-Chị thông minh như thế thì phải biết chứ cần gì phải hỏi em nữa.
-Thế nghĩa là ngươi giận ta?
Tôi không đáp, chân vẫn bước đều trong ngõ tối ngoằn nghoèo để về nhà. Tôi còn đang lo chị Ma sẽ trách phạt vì chẳng thể biết việc khi nãy liệu có gây ra hậu quả gì hay không.
-Sao ngươi không nói gì?
Thật sự thì đúng là tôi chẳng biết nên nói gì.
-Ngươi nói gì đi chứ? Này! Ngươi không nói thì ta về đấy.
-Chị muốn em nói cái gì? Em nói có bao giờ chị nghe đâu mà nói.
-Ta có nghe mà.
-Nghe?! Từ đầu chị chỉ muốn em làm người hầu của chị thôi, chị có bao giờ coi em là bạn đâu?
-Không, ta đâu coi ngươi là người hầu, tuyệt đối không có.
-Vậy chị xem em là cái gì?
-Ta và ngươi chẳng phải là chị em kết nghĩa hay sao?
-Nếu là chị em, chị muốn cái gì em cũng chiều theo ý của chị nhưng chị nghĩ thử xem, chị có nghe lời em nói hay không? Em đã ngăn cản chị đừng có trêu phải cái người thanh niên ấy mà chị nhất định phải trêu cho bằng được, hậu quả như thế nào chị có biết không?
Chị Đẹp im lặng, đầu hơi cúi xuống tỏ vẻ biết lỗi nhưng chị ấy cao hơn tôi, lại đứng cách một đoạn nên tôi chẳng thể biết được chị ấy có thật sự hiểu hay không.
-Em mà không cảnh báo thì chị biết hậu quả là thế nào chứ? Chị có thể bị người ta bắt hoặc đánh cho tiêu tán hồn phách, chị thấy như thế có đáng hay không? Đấy là còn may là họ không truy đuổi đến cùng, nếu họ truy đến cùng thì em không biết hậu quả rồi sẽ ra sao. Bây giờ em về kiểu gì cũng sẽ bị chị Ngọc Hoa la mắng vì không nghe lời chị ấy.
-Cùng lắm thì ta sẽ nói với cái Hoa đây là lỗi của ta là được chứ gì?
-Em nói thế mà chị chẳng hiểu, vấn đề ở đây không phải là lỗi của ai. Chị thử nghĩ mà xem, nếu như chị có bị làm sao thì em đây này, em mới là người chịu trách nhiệm vì cho chị đi cùng. – Tôi ngưng lại trong giây lát, kể ra mấy khi được trên cơ chị Đẹp chứ, phải nói cho bõ. – Nếu chị có bị bắt hoặc bị tan hồn vía thì cả đời này em sẽ sống trong sự dằn vặt, cắn rứt lương tâm và luôn tự trách bản thân mình.
Đoạn sau này tôi nói là theo phim, chắc chắn là theo phim vì nghe rất là sướt mướt nhưng nó lại thật sự hiệu quả với phụ nữ, tôi nghĩ vậy và đúng là như thế.
-Ta... ta xin lỗi, cho... cho ta xin lỗi.
Tôi hơi sững người một chút vì lời xin lỗi của chị Đẹp, một Thần giữ của xinh đẹp, luôn cao cao tại thượng, ít khi nói cảm ơn bây giờ có thể mở lời xin lỗi thì xem ra cũng phải đấu tranh dữ dội và vứt bỏ tôn nghiêm đi không chừng. Tuy vậy tôi vẫn nói thêm:
-Em không cần chị xin lỗi, chỉ là em lo lắng cho chị nên mới nói như thế.
-Ngươi lo cho ta thật sao?
-Chị lại còn hỏi như thế nữa. Từ trước đến nay bao nhiêu lần bọn em tìm cách bảo vệ cho chị, không lo lắng cho sự an toàn của chị thì cần gì bọn em phải làm như thế?
-Tại vì...
-Hay là chị vẫn nghĩ là chị có một cái kho vàng to đùng nên những vong hồn khác phải làm thế? Em thì chắc chắn không cần vàng rồi. Em xem chị là bạn, em chỉ mong chị thật sự hiểu.
-Lần sau ta sẽ không nghịch dại, ta hứa.
-Chị không cần phải hứa, cách giữ lời hứa tốt nhất là đừng bao giờ nói ra. Chị nghịch gì cũng được nhưng đừng có để bại lộ thân phận. – Tôi đã dịu giọng hơn vì nói thế cũng đủ rồi, nói nữa nhỡ chị Đẹp bực lên thì lại dở hơi ngay.
-Ngươi mấy lần nói xem ta là bạn, nhưng ta thích làm chị kết nghĩa hơn.
-Ôi trời ơi! Chị ơi là chị! Chị có nguyên tắc riêng của chị, em có nguyên tắc riêng của em. Nếu em đã coi ai là bạn thì có khác gì người thân ruột thịt đâu? Chị Ngọc Hoa em cũng coi là bạn, hình như em đã từng nói với chị rồi mà.
Chị Đẹp gật đầu.
-Cả hai chị đều là bạn, ngoài là bạn thì một người là chị kết nghĩa cùng họ, một người là sư phụ dạy dỗ. Hai người đều như nhau, em có nhất bên trọng nhất bên khinh bao giờ đâu.
-Ta đã hiểu.
-Chị hiểu được thì phúc đức cho em.
Tôi bật cười vì vẻ mặt của chị Đẹp lúc này, nhìn chẳng còn khí chất một người chị nữa, mà giống như một đứa con gái bị anh trai hoặc bố mẹ la mắng.
-Được, từ nay ta sẽ cân nhắc trước khi chọc phá người khác.
-Em biết là chị nhiều năm không đi ra ngoài nên nhiều thứ còn bỡ ngỡ. – Tôi ôn tồn giải thích. – Việc khám phá chỗ nọ chỗ kia, làm quen với người này người nọ là rất nên, chẳng mấy khi có cơ hội nhưng với người lạ không thuộc làng mình thì chị phải cẩn thận.
-Ta biết rồi.
-Bây giờ đã khuya, chị tính làm gì nữa?
-Ta hả? Ta sẽ quay lại chỗ ban nãy nói chuyện với...
-À đấy, mấy lần đi qua em thấy chị nói chuyện nhưng em không nhìn thấy bạn của chị.
-Nó ngại ấy mà, nó cũng nghe kể nhiều về ngươi nhưng nó không tin vào việc một thằng người lại chê vàng bạc, châu báu.
-Cũng đúng, em cũng thích vàng chứ em có chê bao giờ, vàng rất có giá.
-Nhưng ta nói với nó rồi, ta và cái Hoa đều sẵn lòng cho ngươi kho báu nhưng ngươi không chịu lấy, thậm chí đã ưu tiên cho ngươi mà ngươi cũng không chịu. Thế mà nó cũng chẳng tin.
-Chị mới quen thôi mà, muốn người ta tin chị thì cần phải có thời gian. Mà vàng chị đưa cho em đi mua tivi cho sư thầy còn thừa một nửa đấy, em cũng chưa biết nên làm thế nào, tính gặp chị để đưa lại.
-Ngươi đưa lại cho ta làm gì? Ta đã cho thì không bao giờ lấy lại, ngươi còn mua sách giúp ta, ta chưa trả tiền. Vậy xem như đó là tiền mua sách nhé.
-Mua sách thì chẳng hết bao nhiêu, vẫn thừa nhiều lắm. – Tôi cười.
-Vậy ngươi mua kẹo mà ăn, mấy vong hồn ở đầu làng có nói rằng ngươi còn có cái tên là “Mỏ khoét” vì hay ăn quà vặt.
-Có sao đâu chị, hề hề hề...
-Ngươi gặp cái Hoa thì nhắn giúp ta cảm ơn nhé.
-Sao thế chị?
-Hôm nay đi lên phố huyện với ngươi, ở đấy đông người, nhiều nhà có gương bát quái, ta cũng bị những vong ở nơi ấy đi theo rồi bắt nạt, bọn nó còn gọi cả tuần binh đến định bắt ta. Thật may cái Hoa đến kịp nên tuần binh không hỏi gì, lũ kia cũng dạt ra hết không chòng ghẹo ta nữa.
-À ra thế! – Tôi gật gù – Thảo nào khi nãy chị Ngọc Hoa có bảo em là lần sau không may mắn như vậy đâu.
-Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn, có đi ra khỏi lũy tre làng mới biết mình chẳng là cái đinh gì. Ta tưởng cái Hoa chỉ có tiếng tăm ở làng, không ngờ trên phố huyện mà tuần binh cũng biết nó, gặp nó là chào hỏi rồi rút đi ngay. Ta thật ngưỡng mộ, đúng là ta không có mắt nên xem thường nó.
-Thì em cũng từng nói rồi mà chị chẳng tin. Chị ấy hay đi chỗ nọ chỗ kia, ngoài quen biết quan quân thì những hồn ma lang thang gặp chị ấy cũng chạy mất dép.
-Mà này... ta nghe ma đồn là cái Hoa hay chơi cờ bạc lắm, mà nó toàn thắng thôi, chả biết nó chơi ở đâu nhưng rất hay cho vàng, bạc những con ma đói.
-Em cũng chưa giờ hỏi việc ấy nhưng có biết việc chị ấy hay chơi cờ bạc, chị ấy còn dạy cho Ông Mãnh nhà em chơi nữa cơ.
-Ui trời, trong dân gian thật lắm trò hay. Sinh thời ta chỉ học với quanh quẩn trong phủ, chơi với lũ gia nhân thì chúng nó toàn nhường ta thắng, ta biết thừa. Ngươi có thích chơi cờ bạc không? À mà ngươi nghèo thì lấy tiền đâu ra mà chơi.
-Thi thoảng em cũng chơi, mấy lần chơi được phù hộ nên thắng nhưng em chỉ xem đó là trò giải trí thôi. Bà nội em bảo là không ăn của người thì người không ăn của mình, cờ bạc sẽ làm người ta mê muội và bỏ bê mọi việc.
-Bà ngươi dạy như thế là phải đấy, nhưng ta cũng muốn chơi.
-Để có dịp em hỏi chị Ngọc Hoa, chị đi cùng chị ấy cứ đánh theo có khi lại thắng ấy chứ. Mà chị giàu rồi có thêm vàng bạc để làm gì?
-Ta sẽ cho ngươi, ngươi chỉ có mỗi hai cây vàng, như thế là rất nghèo. Ta cũng thương người nghèo.
Tôi bật cười thêm lần nữa.
-Chị nên cho những ma đói ấy, bố mẹ em cũng hay cho em tiền tiêu, trẻ con thì không cần nhiều tiền.
-Nhưng ta sẽ cho ngươi, khi nào ngươi không còn nghèo nữa thì ta sẽ cho những ma khác. Ngươi giúp ta nhiều thứ mà ta chưa cho ngươi được cái gì cả.
-Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện bình thường, nếu tính toán giúp để được cái nọ cái kia thì không phải là bạn đâu chị. Chị đừng bận tâm, miễn sao chị đi chơi vui là được.
-Ta biết rồi, thôi ngươi về ngủ đi.
-Thế em về trước nhé.
-À, mà này! Nếu ta muốn rủ ngươi đi chơi thì làm sao mà gọi ngươi được? Ta... ta đứng ở cổng gọi được không?
-Nếu em nghe được thì em sẽ ra thôi. – Tôi đáp.
-Vậy ngươi về ngủ ngon, ngươi đừng để bụng chuyện ban nãy nhé! Ta đã xin lỗi ngươi rồi, từ nhỏ ta chưa xin lỗi ai.
-Chuyện gì qua rồi em không nhắc lại, chị cũng phải cẩn thận khi đi chơi, nếu đi ra khỏi làng thì nói với em, em sẽ cho Kim quân hộ tống. Em chỉ muốn chị được an toàn, nếu em nói có gì quá lời thì chị cũng đừng để bụng.
-Ta không để bụng vì ngươi nói đúng.
Tôi lấy từ trong túi vải nhỏ ra ba hạt gạo và gọi Kim quân để họ đi theo bảo vệ chị Đẹp.
-Khi nào về thì chị dẫn họ đến cổng nhà em, nếu em ngủ không gọi được dậy thì cứ để họ đứng đấy, ba hạt gạo cũng không đáng là bao nhưng để bảo vệ chị chứ không được cà khịa người ta nha chị!
-Ta biết rồi, ngươi thật lắm lời.
Chị Đẹp quay người bước đi, ba Kim quân nối gót theo sau. Tôi cũng bước trở về nhà, đồng hồ chỉ hơn mười một giờ khuya. Tôi thắp đèn dầu, dành chút thời gian trước khi đi ngủ để viết nhật ký. Tối hôm nay có rất nhiều sự kiện, dấu hỏi to tướng về người thanh niên bí ẩn vẫn chưa có lời giải mà lại phát sinh thêm nhiều câu hỏi khác về anh ta. Tôi cũng hi vọng sau sự việc lần này thì chị Đẹp sẽ hiểu thêm về cuộc sống bên ngoài mảnh đất của chị ấy và thậm chí là bên ngoài lũy tre làng nữa.
Nhưng tôi và cả hai chị Thần giữ của không thể biết được rằng đêm nay là đêm khởi đầu cho những sự việc mỗi ngày một lớn hơn trong những năm sắp tới. Chị Đẹp trêu người ta rồi bỏ chạy, tôi cũng rút vào làng và vì thế người thanh niên biết ngôi làng này có sự lạ. Nhưng cũng phải thừa nhận rằng, cho dù chị Đẹp không trêu anh ta, tôi không chống cự để rút lui thì anh ta cũng sẽ đến làng Bưởi Cuốc này bởi vì từ lâu nó đã là mục tiêu mà anh ta nhắm đến.
Thậm chí ngôi làng này lại là mục tiêu sau cùng!
Có thể giống như câu: Bất oán thiên, bất vưu nhân, hạ học nhi thượng đạt (Không oán trời, không trách đất, phàm là người nên hiểu số mệnh).
Số mệnh của tôi sẽ phải đóng nhiều vai nữa trước khi tròn mười tám tuổi.
Người thanh niên kỳ lạ kia là thầy phù thủy hay vong hồn hay là cái gì đi nữa tôi không biết nhưng sẽ sớm thôi, tôi và chị Ma sẽ phải đối mặt và trải nghiệm Hành thông linh pháp, Thiên nhãn thông, Chiêu hồn thuật, Khiển thi thuật... và sau này tôi được biết vào chính đêm nay tôi đã dùng Cuồng Phong kiếm để chống lại phép Hô phong.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi