Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 287: Canh bạc tất tay



***
Chị Đẹp không chạy mà đứng lại hô hộ vệ quân xông lên chống cự, nếu là chị Ma hoặc những người đã từng... “vào sinh ra tử” với tôi trong những lần trước đó thì họ sẽ quyết định khác. Chạy! Chạy là một phương án đúng và hợp lý bởi vì khi tôi ẩn thân, chỉ trong nháy mắt đã phát hiện ra rằng trước mặt mình không phải là hai hay ba đội quân như lần trước tôi và chị Ma chạm trán mà là cả một đạo, những khối như mây đen kịt từ trong ngôi nhà bay ra và nhanh chóng hiện hình thành những âm binh thiện chiến. Tôi cũng lường trước phần nào việc âm binh nơi này mạnh nhưng không ngờ ngoài việc mạnh lại còn đông, hẳn là sau những lần bị phá quấy thì bọn họ đã cảnh giác hơn, điều này cũng không có gì lấy làm lạ cả. Tôi vung mạnh thêm vài đường kiếm và lùi từng bước về phía sau, không quên nói với chị Đẹp:
-Rút lui, rút lui mau, chị chạy đi!
-Có mấy thằng nhãi nhép thì cần gì phải chạy, hộ vệ quân đánh chúng nó cho ta.
Đấy là trước khi chị ấy nhận ra rằng không phải chỉ có vài thằng âm binh nhãi nhép, ngay khi đám âm binh hiện ra nhiều hơn thì chị Đẹp lập tức thay đổi nhận định của chị ấy:
-Sao bọn nó hiện ra đông thế, ơ...
Kinh nghiệm thì không có thước đo, cũng rất khó mà diễn tả cặn kẽ được nhưng như tôi đã từng nói trước đây, kinh nghiệm có được thường phải trả giá ít nhiều. Thất bại sẽ mang lại nhiều kinh nghiệm hơn là thành công, thành công cũng chỉ là tạm thời còn thất bại thì luôn thường trực.
Chị Đẹp chưa có kinh nghiệm! Đơn giản nhất là kinh nghiệm... làm theo kế hoạch đã bàn.
Tình hình nguy cấp vì trước khi ẩn thân tôi đã thấy ánh đèn pin từ trong nhà đi ra, kiểu gì bọn họ cũng sẽ tìm kiếm xung quanh nhà. Tôi lẩm nhẩm đọc khẩu quyết gọi Thiên tử quân, theo thói quen vài lần gần đây thì gọi ông Lý Kế Nghiệp trước, nhưng đôi khi máy móc quá không phải là tốt. Vừa lúc tôi đọc gần xong khẩu quyết, còn chữ cuối cùng thì tôi bị vấp – vừa giật lùi vừa chống cự mà – vào bờ ruộng và ngã ngửa ra đằng sau, điều may mắn có lẽ là theo phản xạ hoặc do vô tình, khi bị ngã ngửa thì tôi kịp quét chéo một đường kiếm. Tôi ngã cũng là lúc đám âm binh bị đẩy ngược về phía sau nhưng chúng lao đến rất nhanh, trong tích tắc sinh tử ấy có vài việc xảy ra cùng một lúc.
Tôi ngã ngửa ra phía sau nhưng nhờ có đeo ba lô nên ít nhiều vẫn không bị đập đầu xuống đất, lúc ngã ngửa cũng là lúc ánh đèn pin lia qua, trong khoảnh khắc ánh đèn pin lia qua ấy, hai mắt tôi nhìn lên bầu trời xám xịt trên cao và mở to. Sở dĩ tôi mở to và tròn vì ngạc nhiên, tại sao cái bóng của chị Đẹp lại xuất hiện che lấp bầu trời? Phải sau trận đánh tôi mới biết rằng khi bọn âm binh lao đến và định chém tôi thì chị Đẹp lao qua lấy thân mình đỡ nhát kiếm ấy, nếu trúng thì hồn phách chị ấy cũng chẳng còn gì. Tại sao nhát kiếm ấy lại không chém trúng chị ấy? Đó là bởi vì khi mất thăng bằng ngã ngửa xuống ruộng thì tôi vẫn kịp đọc chữ cuối cùng và ông Lý Kế Nghiệp xuất hiện, chính ông ấy đã đỡ được đòn đánh của lũ âm binh, cứu chị Đẹp và tôi một mạng.
Tôi ngóc đầu dậy nhìn thấy chị Đẹp ngã ở phía bên phải, tôi hoảng hốt vì nghĩ chị ấy tiêu rồi, trước mặt là ông Lý Kế Nghiệp còn chếch về phía bên trái thì đội hộ vệ đã bị vây kín, chắc không chống cự được bao nhiêu lâu.
Tôi ngồi bật dậy và hạ luôn một tên âm binh cầm một ngọn giáo đang lao đến định đâm chị Đẹp vẫn đang nằm dưới ruộng.
-Chị Khuê! chị Khuê?
Tôi cất tiếng gọi, thấy chị ấy lồm cồm bò dậy thì tôi đỡ lo hẳn.
-Ơ, chưa chết à?
-Chết... sao lại chết? – Tôi cười nhăn nhó.
-Úi, chưa chết, bọn này kém quá.
Miệng nói vậy nhưng trong tích tắc đã thấy chị ấy đứng ra phía sau tôi, cách đến hơn năm mét, tôi ngoái lại nhìn thì thấy chị ấy đang đưa hai tay lên vuốt ngực, chắc là hú hồn hú vía đây mà, làm ma rồi vẫn sợ chết. Cảm giác chết chắc là rất đáng sợ.
Tôi gọi ra một loạt đến mười lần Thiên tử quân, họ xuất hiện cùng những con gió mạnh, cả một trăm vong linh thiện chiến ngay lập tức tạo thành một hàng ngang kéo dài đến cả trăm mét chứ không ít. Tôi cẩn thận lom khom lùi lại phía sau và hỏi chị Khuê:
-Chị có sao không?
-Ta không sao, bọn nó làm sao hạ được ta chứ, bọn này quá yếu.
-Không yếu đâu, quân hộ vệ mất hết rồi. Nãy đã thống nhất là chạy mà sao chị không chạy, đứng lại làm gì.
-Ta thấy bọn nó có mỗi hai mươi đứa, ta có hơn ba mươi nên ta không sợ. Ngờ đâu bọn nó ra nhiều thế, mỗi ngày một đông. Ngươi xem kìa, bọn nó vẫn kéo ra, ta sợ rằng Thiên tử quân mà ngươi gọi đến cũng không tài nào chống chọi lại được.
Tôi quay nhìn về phía ngôi nhà, khoảng cách chừng bảy mươi mét giúp tôi nhận ra rằng địch quân hiện ra ngày một đông, tôi gọi thêm năm lần Thiên tử quân nữa, họ cũng nhanh chóng tham gia vào trận đánh. Tôi không biết số lượng chính xác âm binh của địch là bao nhiêu.
-Ngươi có thể gọi được bao nhiêu Thiên tử quân?
-Em không biết nữa.
-Vậy ngươi gọi thêm đi.
-Trước hết phải lùi lại phía sau, phải giữ khoảng cách an toàn với ngôi nhà kia, chị nhìn rõ thì dẫn đường cho em, em cần đi chếch về hướng này. – Tôi chỉ tay về hướng Tây.
Chị Đẹp không chần chừ, dẫn tôi băng qua những thửa ruộng, được hơn ba mươi mét thì tôi dừng lại, tôi cảm thấy Thiên tử quân cũng lùi theo tôi, có lẽ địch đông hơn tôi nghĩ rất nhiều. Tôi gọi thêm cho chẵn thành hai trăm, chưa bao giờ tôi huy động Thiên tử quân nhiều đến mức này, mỗi lần gọi tôi đều lo lắng rằng đã hết quân, nhưng thật may họ vẫn xuất hiện. Hai trăm Thiên tử quân tạo thành một hàng rào phòng thủ khoảng một trăm mét hơn, do lùi lại phía sau nên tầm nhìn của tôi tốt hơn một chút.
-Không thể gọi thêm nữa, gọi thêm không giải quyết được vấn đề. – Tôi nói.
-Ngươi định làm gì?
-Em còn rất nhiều thứ để trừng trị đám này. Chị mau giúp em tìm cách quan sát bọn người ở trong ngôi nhà đó có tìm kiếm em không, chị chạy ra phía Đông này này đến gần đường cái quan thì quay lại.
-Được.
Chị Đẹp chạy đi rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy hình bóng, đúng là khi giao chiến, nhất định phải có một vài vong hồn cung cấp thông tin thì mới nắm được thế trận, từ đó liệu cách đối phó phù hợp.
Chị Đẹp rời đi thì tôi vội vàng tháo dây cố định ba lô ra, đặt ba lô xuống đất và vội vàng lấy túi gạo còn non một nửa nhét luôn vào túi quần bên trái, túi quần bên phải vẫn còn hai quả pháo cùng cái bật lửa. Hơn hai mươi quả lựu đạn vải nhanh chóng được tôi lấy ra, màu trắng nổi bật trên nền xám xịt của mặt ruộng, hai chai nước một vàng một trắng đầy ắp cũng được ra trước mặt.
Tất cả vũ khí của tôi hiện tại dự định sử dụng là như vậy.
Việc đầu tiên tôi làm là... uống nước - dĩ nhiên là không có chuyện uống nhầm nước giải rồi – uống hai ngụm nước mát cổ họng sẽ làm người ta tỉnh táo và bình tĩnh hơn vì tình hình hiện tại rất căng.
-Bọn nó không còn đi tìm ngươi nữa đâu, đã vào nhà cả rồi. Ngươi định làm gì?
-Trò vui mới chỉ bắt đầu, chả phải chị thích những trò vui hay sao?
-Ta đang thấy nguy hiểm vì Thiên tử quân ít quá, bên nó đông lắm, phải gấp năm, sáu lần.
-Càng tốt, giờ em hết sợ rồi, người không còn thì ma quỷ dễ xử lý.
Tôi uống thêm một ngụm nước nữa rồi “khà” một tiếng, chị Đẹp không hiểu tại sao tôi lại làm như vậy nhưng cũng ngồi xuống theo dõi công việc của tôi.
-Chị ngồi dịch ra một tí, mùi nước giải nồng nặc chị không ngửi được đâu.
Chị Đẹp ngay lập tức ngồi xê ra thêm hai mét và đưa tay lên như kiểu bịt mũi khi tôi mở nắp chai nước giải ra. Trong bóng tối, tôi dùng tay để lên phần cổ của hai chai rồi nghiêng chai nước giải san bớt sang chai nước lọc, nhẩm đếm đến năm thì tôi dừng lại vì áng chừng đã tạm đủ. Đóng nắp hai chai lại rồi lắc mạnh chai nước giải pha loãng bên tay trái vài lần.
-Chị nhìn rõ hơn em, có thấy màu gì ở chai này không?
-Vàng nhạt, nhà ngươi thật là kinh khủng, toàn thứ bẩn thỉu.
-Dĩ độc trị độc mà chị.
Lôi từ trong ba lô ra một đôi găng tay cùng một túi nilong màu trắng, loại túi nilon này khá dày, người ta hay dùng để đựng bánh đa hoặc những thứ lớn hơn. Tôi đã kiểm tra rất kỹ ở nhà để đảm bảo rằng nó không bị rò rỉ. Nước giải đã pha loãng được đổ vào túi nilon này, tôi không đổ hết mà áng chừng còn một phần ba thì dừng lại sau đó pha thêm khoảng một phần ba nước giải nguyên chất nữa. Xong xuôi mới đóng nắp hai cái chai lại cẩn thận.
-Ngươi... ngươi định làm gì?
-Thật tiếc là trò này chị không ném được nhưng chị đứng cách em ra một đoạn mà nhìn, kẻo nước giải văng vào người.
Chị Đẹp lại đứng cách xa tôi thêm một đoạn nữa. Tôi lấy lấy quả lựu đạn vải đang nằm lăn lốc trên mặt ruộng cho vào trong túi nilon rồi lắc đều, chờ khoảng hơn mười giây một chút để vải thấm nước, tôi tranh thủ nhét thêm mấy quả nữa vào trong áo.
Tôi đứng lên và chạy về phía trước, chếch sang bên phải, khi còn cách Thiên tử quân khoảng gần hai mươi mét thì tôi dừng lại thò tay vào túi nilon lấy ra quả lựu đạn chứa nước giải đầu tiên rồi ném lên cao, vọt qua đầu Thiên tử quân. Trong túi nilon có năm quả, tôi dùng rất mau sau đó đổi tay lấy những quả còn lại để trong người ra, ném hết thì quay lại chỗ cũ lấy nốt. Chị Đẹp đang đứng nhìn chăm chú, có vẻ như đã hiểu ra mục đích của tôi, chị ấy nói:
-Khá khen cho ngươi thông minh nhưng bọn nó đông như thế thì chừng này làm được gì chứ?
-Mục đích là làm cho bọn chúng rối loạn ít nào hay ít đó.
Tôi phải bổ sung thêm ít nước và ném hết số lựu đạn bằng vải ấy chỉ trong khoảng ba phút. Hết lựu đạn rồi thì dùng đến chiêu tiếp theo: Nước giải đổ hết vào túi nilon lớn rồi san ra một túi nilon nhỏ.
-Chị dẫn đường cho em vòng qua phía Đông, em muốn tặng bọn nó hai cái túi này.
Kiếm gỗ nhét vào sau cổ áo, hai tay tôi cầm hai túi nilon nước chạy theo chị Đẹp, đầu tiên là chạy dọc phía sau Thiên tử quân khoảng vài chục mét, đến khi thấy vị Thiên tử quân cuối cùng thì tôi mới đổi hướng chạy về phía đường cái quan rồi tung mạnh túi nilon nước giải về đám âm binh trước mặt, túi nước giải thứ hai cũng được tung như thế, ít nhiều cũng có tiếng la hét chói tai. Nước giải dùng hết rồi thì găng tay cũng phải tháo ra nhét vào túi quần sau để còn dùng lại được.
-Chạy mau! – Chị Đẹp hối thúc.
-Bây giờ thì không chạy được chị ơi.
Tiếng la hét giao tranh của hai bên vang khắp cánh đồng, tôi lấy ra một nhúm gạo và gọi Kim quân sau đó ném mạnh về phía sau đám âm binh, tôi làm vài lần như thế, khoảng gần một trăm Kim quân đã được ném vào giữa đối phương. Tôi chấp nhận hi sinh chừng ấy gạo rang để giảm áp lực cho Thiên tử quân và cách này luôn tỏ ra hiệu quả.
Một nhóm hơn mười Kim quân được gọi lên để làm hộ vệ cho chị Đẹp và hai đội Hỏa binh khoảng một trăm lính cũng xuất hiện ở phía sau lưng Thiên tử quân. Gạo vẫn chưa hết nhưng phải để dành.
-Bây giờ chị có muốn tham gia đánh nhau không nào?
-Có! Ta muốn, ta có thể làm gì?
-Chị là chỉ huy cơ mà.
-Nhưng... nhưng ta không biết cách chỉ huy!
-Em sẽ chỉ cách cho chị.
Tôi ra lệnh cho hai đội Hỏa binh chạy lên đứng gần ngang hàng với Thiên tử quân, Đội 1 bắn xong thì lùi lại, Đội 2 thay thế, sau hai loạt súng thì cánh bên phải của Thiên tử quân ngay lập tức dễ thở hẳn, nhất là ở phía sau đội hình của bọn chúng đang có chút rối loạn vì sự xuất hiện của những nhóm nhỏ Kim quân.
-Chị thấy dễ không?
Chị Đẹp gật đầu liền mấy cái, mắt mở to và khuôn mặt thể hiện rõ vẻ phấn khích.
-Chị cứ ra lệnh cho Đội 1 và Đội 2 bắn so le với nhau, nếu bọn âm binh có ý định lao đến thì chị lệnh cho hai đội này di chuyển ra phía sau lưng Thiên tử quân là xong. Thiên tử quân biết đây là phe mình nên nhất định họ sẽ không cho âm binh áp sát, chị cứ tha hồ mà bắn, đừng tha thằng nào.
-Được, ta đã hiểu.
-Nếu nguy cấp quá, hàng rào phòng thủ của Thiên tử quân có bị vỡ thì chị cứ chạy nhanh nhất có thể về làng, qua cầu Đình sẽ yên thân, Kim quân hộ vệ sẽ chặn hậu cho chị, đủ thời gian chị chạy. Đừng lo cho em.
-Ngươi đi đâu?
Trong khi tôi hướng dẫn chị Đẹp thì thực hành luôn cho chị ấy xem, mỗi đội Hỏa binh bắn thêm hai lượt nữa thì tôi bàn giao quyền chỉ huy cho chị ấy rồi đứng lùi lại quan sát. Người thông minh học rất nhanh, cộng thêm chút phấn khích nên chị Đẹp hô rất lớn mỗi khi Hỏa binh bắn, thật ra là chẳng cần thiết phải hô lớn như vậy nhưng kệ, ai cũng có lần đầu, hình như tôi cũng từng như thế.
-Ngươi đi đâu? – Chị Đẹp hỏi lại tôi một lần nữa.
-Em còn hai quả pháo chưa dùng, em phải phá quấy tiếp.
-Ngươi... ngươi còn chưa sợ?
-Sợ chứ, chỉ là bớt sợ hơn một tí ạ. Em ném xong sẽ chạy về hướng này, em cứ nhìn bóng màu xanh của chị mà chạy đến, nếu chị còn đứng ở đây thì tình hình yên, chị di chuyển sang vị trí nào thì em sẽ chạy đến vị trí ấy. Nếu chị chạy trốn thì tốt, em sẽ có cách khác.
-Ngươi phải cẩn thận, khi nãy chút xíu nữa là ta và ngươi đã tiêu rồi, ngươi thành kẻ khờ còn ta thì thành mây khói.
-Chết hụt thường sống dai phải không chị? – Tôi nhe răng cười.
-Lúc như này mà ngươi còn cười đùa được.
-Chị tinh mắt nhìn thử hộ em xem bọn âm binh còn từ trong ngôi nhà đó đi ra nữa không?
Một lúc sau chị Đẹp lắc đầu nói:
-Không thấy những đám đen sì như mây nữa.
-Thế là bọn họ cũng hết quân, chị áng chừng gấp năm sáu lần Thiên tử quân thì đám này cùng lắm một nghìn.
Tôi gọi thử thêm năm lượt nữa, thêm năm mươi Thiên tử quân xuất hiện và tham gia trận đánh. Cả cánh đồng như đặc quánh mùi tử khí, gió lạnh và cả mùi tanh tưởi, tất cả những mùi ấy tổng hợp lại thành một thứ mùi chết chóc. Mặc dù có đội mũ len nhưng tôi vẫn cảm nhận được rất rõ cái mùi làm nước dãi như muốn ứa ra khỏi miệng để nhổ đi, tôi phải cố nuốt ngược vào trong cổ họng.
-“Giá như có cái kẹo ngậm thì tốt nhỉ?”
Tôi thầm nghĩ như thế trong đầu.
Tiếng súng vẫn nổ đều đặn xen lẫn tiếng la hét, hò reo khát máu của cả hai phe.
Canh bạc này tất tay hay chưa?
Phải đến sau cùng mới biết được.
Tôi quỳ gối xuống ruộng, quấn hai quả pháo cối lại với nhau, lần này rút kinh nghiệm chỉ ném một lần, nổ to, không cần ném vào trong nhà nữa, ném vào sân là đạt yêu cầu rồi, nhưng cũng phải cẩn thận vì có thể bọn họ ẩn nấp ở đâu đó chờ tôi ở trong bóng tối.
Túi gạo rang còn một ít được chuyển sang túi quần bên phải, sờ nắn cái túi thì áng chừng cũng còn phải hơn một trăm binh là ít.
Tôi thở dài vài lần, nói gì thì nói cũng có lo lắng.
Tôi đứng lên nhìn hàng rào phòng thủ của Thiên tử quân một lần nữa để nhớ vị trí của họ, nhìn sang phía bên phải đằng xa đang mù mịt khói súng, chị Đẹp vẫn đang say sưa chỉ huy, thi thoảng giữa các lượt hô khẩu lệnh, chị ấy vẫn quay đầu nhìn về phía tôi để xem tôi đã đi hay chưa.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, vạch mũ len lên để lấy lá vối ra khỏi miệng, nhét lá vào túi quần sau bên trái.
Khung cảnh trước mặt lại là màn đêm với những cơn gió lạnh, gió ấm trộn lẫn vào nhau phả vào mắt, cái bóng màu xanh của chị Đẹp vẫn ở vị trí cũ, ngôi nhà hai tầng đằng xa kia vẫn sáng đèn. Tôi quay đầu sang phía bên trái rồi bước từng bước rất khẩn trương, đích đến là cây nhãn nằm giữa khe tường của hai ngôi nhà vắng người. Tôi cần giấu ba lô ở đấy, trong ba lô không còn nhiều vũ khí để sử dụng nữa.
Hơn hai phút sau tôi đã mò đến gần chỗ cây nhãn để giấu ba lô rồi mau chóng quay lại nhìn để xác định lại các điểm mốc, khoảng cách quá xa khiến tôi không còn nhìn thấy bóng của chị Đẹp nữa nhưng lúc này chưa cần. Tôi phán đoán rằng từ bức tường phía sau ngôi nhà hai tầng này trải dài về hướng Nam khoảng một trăm mét chắc chắn dày đặc âm binh, từ chỗ tôi đang đứng vẫn cảm nhận rõ khí lạnh đến rợn người. Men theo bức tường phía sau những ngôi nhà tối om một đoạn, Cuồng Phong kiếm trên tay phải tôi vẫn không ngừng chém vào khoảng không tối đen, những cơn gió rít mạnh nhưng không ngửi thấy mùi máu tanh nồng nên tôi tạm dừng hành động vô nghĩa đó lại. Đến khi đặt chân đến cửa sau của ngôi nhà cuối cùng rồi đến ruộng rau nhỏ thì tôi cảm thấy mùi hôi nhiều cùng với khí lạnh mạnh hơn thì thử vung kiếm, mùi máu tanh sộc vào mũi chỉ sau đó vài giây.
-“Bọn khốn chúng mày ở đây quây tao à?”
Dùng hết sức bình sinh, tôi chém ra khoảng mươi đường kiếm vào khoảng tối trước mặt, mùi máu sộc vào mũi khiến tôi cứ phải khịt ra ra, mùi rất kinh tởm. Đám âm binh này chắc cũng không phải là lũ ngu dốt, chắc chục đứa toi mạng nên bọn chúng dạt ra nên những đường kiếm sau đó dường như không còn tác dụng, tuy vậy tôi vẫn luôn tay chém vu vơ để không đứa nào ám vào mình, thêm nữa vận động cũng tốt, vận động mạnh thì đỡ lạnh hơn.
Ngồi quan sát một lúc không thấy động tĩnh gì từ ngôi nhà hai tầng cũng như chắc chắn rằng không có kẻ nào rình mò tôi từ trên tầng hai của ngôi nhà thì tôi mới rời vị trí ẩn nấp, lom khom đi ra giữa ruộng lúa rồi nằm sấp xuống sau đó mới đổi tư thế nằm ngửa để vung nhẹ kiếm ra xung quanh. Tôi lẩm nhẩm trong miệng gọi Kim quân ba lần rồi dốc ngược túi vải đổ gạo rang xuống đất, ngay bên cạnh chỗ tôi đang nằm, tôi tin rằng số Kim quân này sẽ đủ khả năng làm bọn âm binh kia mệt người, tuy tôi cảm nhận rằng Kim quân yếu hơn so với binh các cụ nhưng không có nghĩa là họ dễ dàng bị tiêu diệt. Sau khi gọi Kim quân rồi thì tôi không dám chém linh tinh nữa bởi vì sợ đánh lẫn quân mình.
Tôi trở mình nằm sấp tiến về bức tường trước mặt, văng vẳng bên tai vẫn có tiếng súng nổ từ xa vọng lại, điều này làm tôi yên tâm hơn rất nhiều.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi