Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 284: "Vũ lực không thu phục được lòng người"



Chị Đẹp đứng còn tôi không đứng lâu như thế được, tôi ngồi xuống vệ cỏ ven đường, trước mặt là mương Khoai, mặt nước của con mương tối om, thứ ánh sáng duy nhất mà tôi có thể nhìn thấy lúc này là ánh đèn điện màu vàng tỏa ra từ ngôi nhà hai tầng mục tiêu. Chị Đẹp cứ đứng như vậy yên lặng như một pho tượng, những cơn gió nhẹ mơn man thổi từ phía cánh đồng làm những cây nhỏ nhẹ đung đưa, váy áo của chị ấy cũng vì thế mà bay phất phơ. Tôi đã phần nào tin lời chị Đẹp nói về việc, nếu như có cuộc thi đứng im nhìn mãi vào một khung cảnh thì giải quán quân của làng sẽ thuộc về chị ấy.
Tôi ngồi bó gối, phía sau lưng những tuần binh ma lúc này chỉ còn năm vong vẫn chén chú chén anh, họ lôi được từ đâu ra mấy cái chén hạt mít và uống rất vui, tuy vậy họ vẫn nhớ nhiệm vụ của bản thân là đi tuần nên dần dần chỉ còn lại ba vong ngồi lại lai rai thêm một lúc nữa. Tôi miên man theo đuổi dòng ký ức của mình, đúng là tôi đã quen biết chị Ma từ rất lâu nhưng lại không có bất cứ cách nào để tìm hiểu về thân thế, gia cảnh của chị ấy ngoài những lời chị ấy kể cho tôi nghe. Đêm nay bên cạnh mương Khoai - cũng chính ở cái vị trí trước đây chị ấy từng đánh văng mụ Mẹ Chẽ - tôi lại vô tình nghe được vài điều, nhưng những điều này có quan trọng hay không?
Chị Đẹp phải khó khăn lắm mới được ra ngoài đi đó đi đây, cũng là tranh thủ chứ không được tự do như chị Ma, tại sao một Thần giữ của lại có thể tạm gác lại nhiệm vụ chính để làm những việc bản thân chị ấy thích?
Tôi nhớ lại mùa hè năm 1992, ngày 15 tháng 5 năm 1992 là ngày tôi được kết nạp vào Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh khi chuẩn bị kết thúc năm học lớp 3, đó cũng là ngày tôi nghe tin chú tôi mất. Ngày hôm sau là tôi được về quê nhưng đoàn xe quay đầu nên tôi không tính đó là lần đầu mình về thăm quê. Chuyến thăm quê lần đầu tiên và chính thức - nghĩa là ngủ lại qua đêm - là cuối tháng 7 Âm lịch cùng năm ấy, tôi ở nhà gần cả một tuần và buổi tối trước ngày giỗ ông ngoại thì tôi gặp chị Ma lần đầu tiên bên cổng nhà, đó là một tối muộn, trăng không tỏ. Mùa hè đó chị Ma đã được đi lại tự do?
- Chúng ta chỉ đứng và nhìn như thế này thôi hả?
Tiếng chị Đẹp cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, kéo tôi trở lại với thực tại.
- Em cũng muốn làm gì đó với đám người này nhưng hiện chị Ngọc Hoa đã về nghỉ.
- Ngươi tính bao giờ trừng phạt đám này?
- Sớm ngày nào hay ngày đó, không sớm thì họ lại rời đi chị ạ. Chị đã có đầy đủ tên tuổi và nhân thân của những người đó rồi thì lo gì, họ càng đi xa thì chị càng có cơ hội rong chơi mà, phải không?
- Đúng thế, lần trước ta nôn nóng quá nên diệt cả tám đứa mà chưa tới nửa tháng, lần này phải thay đổi, cứ thư thả, ta nghĩ rằng một cái chết từ từ sẽ đau đớn hơn là chết đột ngột.
- Chị chỉ xử lý có hai người, những người còn lại chị nhường cho chị Ngọc Hoa thật chứ?
- Ma mà, ma không giữ uy tín thì còn gì cốt cách. Cái Hoa giúp ta nhiều lần như thế, cũng phải để nó trải nghiệm cảm giác vặn cổ người chứ, rất thích, đặc biệt nếu đó là kẻ xấu.
- Chị liễu yếu đào tơ thì thích chứ chị Ngọc Hoa em nghĩ có khi khác đấy, võ nghệ chị ấy như thế thì chắc sẽ có nhiều cách để xử lý chứ không chỉ...
- Ta chỉ thích vặn cổ, bẻ đầu vì nhìn ghê rợn.
Tôi rụt cổ rùng mình khi nghĩ đến cảnh một người ngã từ trên tầng xuống đất, cổ gãy, mắt trợn trừng, chết mà không hiểu vì sao mình lại chết, như thế quá ư là tức tưởi.
- Bọn nó có âm binh mạnh canh cửa hả?
Tôi gật đầu.
- Ta đứng đây cũng nửa canh giờ rồi, ngươi dẫn ta sang bên kia được không? Bên đó có người đi lại vui hơn đứng ở đây.
- Không được, chị sang bên đấy là đám âm binh phát hiện ngay, lởn vởn nó lao ra tấn công thì thiệt thân đấy chị.
- Ta chạy nhanh mà.
- Nhưng em chạy không được nhanh như chị.
- Kiếm của ngươi đâu, binh mã của ngươi đâu, lại còn Thiên tử quân nữa.
- Những thứ ấy để phòng thân chứ có phải dùng để làm trò tiêu khiển đâu mà, muốn đánh lớn thì phải nghiên cứu và họp bàn với những người khác nữa, không thể tùy tiện như thế được. Chị Ngọc Hoa nhất định sẽ trách phạt em.
- Sao ngươi cứ một câu Ngọc Hoa, hai câu Ngọc Hoa như thế, ta nghe rất khó chịu. Đúng là nó tốt bụng nhưng ngươi là con trai, rồi cũng thành đàn ông, phải có chính kiến của mình chứ?
- Chính kiến của em á? – Tôi thở dài. – Em không bao giờ muốn đánh nhau, em chỉ muốn giải quyết mọi chuyện trong hòa bình, dùng lời nói là tốt nhất.
- Khờ khạo! Muốn yên thân phải đánh nhau, đánh nhau sẽ tạo ra yên ổn và muốn yên ổn thật lâu thì ngươi phải là kẻ mạnh nhất, nếu ngươi là đứa dễ bị bắt nạt thì cả đời này ngươi sẽ luôn phải sống trong trạng thái chuẩn bị cho việc đánh nhau. Chân lý này có tự ngàn đời xưa rồi, ta chỉ là người đúc kết và nói cho ngươi vậy thôi.
Chị Đẹp nói cũng có phần đúng, người mạnh nhất thì làm gì có ai muốn dây vào, chỉ có kẻ yếm thế mới nơm nớp lo sợ bị bắt nạt mà thôi. Nhưng tôi không phải là kẻ hiếu chiến, nếu có binh lực mạnh cũng là để bảo vệ bản thân và những gì liên quan chứ đi khiêu chiến đúng là tôi chưa quen.
Bài giảng của chị Đẹp phải tạm dừng vì từ trong ngôi nhà hai tầng có hai bóng người đi ra cổng, ánh đèn pin loang loáng soi về hai bên đường rồi tắt ngúm. Tôi chỉ đứng bật dậy khi hai bóng đen ấy đi lên đường cái quan về hướng cầu Đình, ánh sáng hắt ra từ ngôi nhà giúp tôi thấy rõ mọi thứ.
- Bọn nó đi đâu lúc nửa đêm thế này? – Chị Đẹp lên tiếng.
- Bây giờ mấy giờ rồi chị?
- Ba khắc nữa là sang giờ Tý.
Ba anh tuần binh ma cũng vụt đứng dậy, dường như chút rượu chưa đủ làm họ say.
- Mày ở lại theo dõi tiếp, tao và thằng Sông đi theo bọn nó, nếu bọn nó có thêm người đi ra thì mày bám theo. Tao sẽ nói ngài tuần đinh tăng cường thêm người hỗ trợ mà.
Ma Tài nói với vong hồn tuần binh ở lại rồi cùng ma tên Sông kia chạy vụt về phía cầu Đình, tôi đoán họ đi song song với hai người đàn ông kia.
- Chúng ta nên làm gì? – Chị Đẹp quay sang hỏi tôi.
- Ở đây có người theo dõi rồi chị em mình bám theo hai người kia. Nửa đêm mà rời nhà như này hẳn là có chuyện.
Tôi nói xong cũng vội bước đi, đeo ngược ba lô ra phía trước, lấy Cuồng Phong kiếm ra khỏi ba lô cùng với một túi gạo rang, một cách rất thuần thục, tôi lấy một nhúm gạo rang và gọi Kim quân. Mười bốn Kim quân xuất hiện, tôi ra lệnh cho nhóm này đi theo bảo vệ chị Đẹp.
- Ngươi lúc nào cũng chu đáo như vậy sao?
- Với phụ nữ đẹp nên ưu tiên chị ạ.
- Sau này ngươi lớn lên, ta nhất định sẽ tìm cho ngươi nhiều vợ đẹp.
- Một là đủ chết rồi chị ơi, nhiều chắc em khó thọ lắm.
- Sao lại thế, nhiều vợ đẹp chẳng phải sẽ vui sao?
- Em không biết, giờ em thấy quen chị với chị Ngọc Hoa đã phức tạp rồi, nếu sau em lấy nhiều vợ mà đẹp nữa thì...
- Ngươi nói cũng đúng nhỉ.
Tôi chạy thay vì bước đi bởi vì đã mất dấu hai tuần binh ma phía trước, chị Đẹp lặng lẽ đi theo đằng sau, chạy được vài chục mét tôi đã nhìn thấy hai tuần binh ma đứng ở đầu ngõ Si.
- Sao các anh đứng đây? – Tôi cất tiếng hỏi.
- Chờ tí xem bọn nó có vào làng không.
Ma Tài chỉ tay qua bên phía đường cái quan. Tôi nhìn theo nhưng không phát hiện ra hai bóng đen, họ đang lẫn vào bóng tối.
- Bọn nó đi vào làng thật Tài ơi. – Ma Sông báo hiệu.
- Từ từ xem nào.
Tôi chỉ nhìn thấy hai bóng đen khi bọn họ đi qua cầu Đình rồi rẽ trái, hai tuần binh lập tức bám theo còn tôi, chị Đẹp và nhóm Kim quân bảo vệ lại bám theo hai tuần binh giữ khoảng cách chừng ba mươi mét.
- Ta nghĩ bọn này sẽ quay trở lại miếu của ta để kiểm tra những thứ hôm qua chúng đã yểm, lần trước cũng vậy đấy. – Chị Đẹp đưa ra nhận định.
- Cũng có thể ạ. – Tôi đáp.
Hai bóng đen đi thẳng thay vì rẽ phải vào con đường chính của làng, con đường mà hai bóng đen này đi sẽ ngang qua lối ngõ Thiện và nếu đi thẳng sẽ ra trạm bơm gần cầu Khoai, từ hướng đi này tôi đoán rằng đến cuối lũy tre làng họ sẽ rẽ phải đi dọc lên hướng Bắc, đích đến có thể giống như chị Đẹp vừa nói.
- Anh Tài, anh Tài ơi!
Ma Tài chạy lại hỏi tôi, tôi vội nói:
- Hai người này có lẽ quay lại ngôi miếu đêm qua bọn họ đã yểm bùa. Anh nhớ báo cho ngài tuần đinh, chỉ cần một anh ở lại theo dõi là được, em sẽ đi cùng.
Ma Tài bảo ma Sông đi báo ngài tuần đinh, khi di chuyển qua cổng đình có đôi chút khó khăn khi chị Đẹp phải vòng ra phía sau đình làng, len lỏi giữa những khoảng trống ngăn cách đình làng với khu vườn của nhà dân. Tôi phải đứng chờ mất gần mười giây đồng hồ.
- Phụ nữ lúc sống cũng chẳng được vào đình, chết rồi vẫn phải đi ra phía sau, ngươi có thấy bất công không? – Chị Đẹp hỏi tôi.
- Thời xưa mà chị, biết làm sao được.
- Sau này nếu ngươi làm vua, ngươi nhớ cho ta được phép đi qua cổng đình nhé?
- Chị cũng hài hước thật đấy, thời này làm gì còn vua chúa.
- Thì ta thuận miệng nói vậy, ngươi thật không biết đùa.
Đúng như tôi đã đoán, hai người đàn ông đi qua lối rẽ vào ngõ Thiện, được một đoạn thì họ dừng lại giữa đường. Ma Tài bỗng dưng lùi lại chỗ tôi đang đứng và nói:
- Bọn nó gọi âm binh đi theo bảo vệ, chắc là hãi vụ tối qua mày ơi.
- Đâu? Sao em không thấy?
- Tao đoán vậy chứ có nghe được bọn nó nói gì với nhau đâu, kìa, mày nhìn xem.
Theo hướng tay ma Tài chỉ, một bóng đen đi lại ven đường làng, gã ta châm ba nén hương cắm vào một gốc cây xoan, ngồi đó một lúc rồi mới đứng lên đi tiếp. Chỗ hai gã vừa đứng hiện ra một đội âm binh đen sì không rõ nhân dạng, khoảng hai chục đứa, trên cành cây xoan, nơi một gã vừa thắp mấy nén hương cũng dần hiện ra khoảng mười bóng đen ngồi vắt vẻo trên những cành xoan nhỏ chìa ra đường làng.
- Âm binh từ hạt đậu và cả lũ âm binh mắt đỏ!
Tôi ngay lập tức hiểu ra vấn đề, ma Tài loay hoay chưa biết nên làm gì bởi vì không thể bám theo được hai bóng đen kia nữa do âm binh đã chặn đường.
- Anh có thể quay trở lại lối đi trong làng và chờ bọn họ ở đoạn gò đất Đầu Rùa ở cánh đồng mé Tây không?
- Được!
- Vậy nhờ anh, anh chạy đến đấy đón lõng hai người đó và theo bọn họ, đừng có để âm binh nó bắt anh nhé.
- Được, tao đi ngay, thằng Sông đã báo ngài tuần đinh nên kiểu gì cũng sẽ có hỗ trợ ở phía ấy. Tao sẽ nói với họ về vị trí của mày hiện tại.
Tôi gật đầu đồng ý, ma Tài chạy ngược lại phía sau, tôi ngoái lại nhìn, chỉ trong nháy mắt bóng dáng của anh ta đã lẫn vào bóng đêm.
- Chị cũng mau chạy đi thôi. – Tôi nói với chị Đẹp.
- Ngươi đừng có dụ ta, ta không phải là trẻ con.
- Nhưng âm binh trước mặt kìa, chị không thấy à?
- Hứ! Ngươi thử nhìn mặt ngươi xem có chút sợ hãi nào không? Nếu nét mặt ngươi có chút sợ hãi hay hoảng hốt thì ta sẽ chạy, không cần ngươi phải nhắc.
Tôi đành phải phì cười, đúng là tôi không sợ thật, bọn âm binh trước mặt cũng chỉ là cắc ké mà thôi, bọn chúng cũng không phải quá đông. Tôi ngồi thụp xuống nhắm đến những bóng đen đang vắt vẻo trên cây xoan, bọn này hẳn là giống cái đám trước đây nấp trên cây bắn cung tên đây mà. Đen cho đám này là tán cây xoan không rậm rạp nên bóng của bọn chúng hiện rõ trên nền trời, rất lý tưởng cho việc ngắm bắn của Hỏa binh.
Tôi lùi lại phía sau khoảng mười mét, sau đó hơn hai mươi Hỏa binh được gọi ra, cùng với chừng đó Kim quân, tổng số cũng khoảng năm mươi binh lính, còn số Kim quân bảo vệ chị Đẹp tôi không dùng đến, nhóm này hơn chục lính đứng ở phía sau. Từ chỗ tôi ngồi đến chỗ cây xoan và nhóm âm binh chốt giữ bên đường khoảng hơn bảy mươi mét, Hỏa binh xếp thành hai hàng dọc men theo bên trái đường làng, Kim quân tạo thành ba hàng đọc tiến giữa đường, tụt lại khoảng hơn mười mét so với đội Hỏa binh. Tôi đi sau đội Kim quân, chị Đẹp đi sau tôi và đội Kim quân bảo vệ đi sau cùng, khoảng cách chừng ba mét giữa mỗi ma hoặc nhóm ma.
Đối phương cũng đã phát hiện ra sự có mặt của hai nhóm binh, không có bất cứ tiếng la hét nào, không có tiếng bước chân rầm rập, chỉ có tiếng gió thổi qua lại. Đội Hỏa binh đi bên trái đường ngồi thụp xuống khi đội âm binh đứng dưới đường lao đến, tiếng súng nổ đồng loạt, sau loạt đạn thì nhóm âm binh này vơi đi một nửa, chỉ chờ có thế, đội Kim quân với số lượng đông hơn gần gấp đôi mau chóng tràn lên. Tôi cũng chạy theo đội Kim quân và dùng thanh kiếm trên tay mình quét vài đường kiếm lên cao tạo gió, gió thổi mạnh sẽ làm cung tên bắn không chuẩn, điều này đơn giản mà ai cũng biết, tuy vậy vẫn có một Kim quân trúng tên.
Đội Hỏa binh sau khi nạp đạn xong cũng tiến lên rất nhanh, ngay khi vượt qua chỗ tôi đang đứng thì đội này dàn hàng ngang, hơn hai mươi khẩu súng nhắm bắn lên cây xoan, những bóng đen lập tức rụng như sung. Sau một loạt đạn, trên cây xoan không còn bóng đen nào, dù có giỏi đến mấy thì trước họng súng cũng chỉ còn là những làn khói đen nhạt dần cùng mùi thum thủm phảng phất trong gió. Tôi cẩn trọng đề phòng nhưng không có bóng đen nào hiện ra trên cây xoan nữa nên tạm yên tâm. Đội Kim quân với số binh áp đảo hơn đã ép nhóm âm binh lùi về phía sau, tôi ra lệnh cho đội Hỏa binh bảo vệ mình rồi bỏ lá vối ra khỏi miệng, rút luôn ba que hương do hai người kia vừa mới cắm ở gốc cây xoan và dụi tắt. Cẩn thận hơn, tôi lấy chai nước giải nặng mùi để ở bên hông ba lô ra và đổ một ít vào mấy que hương sau đó ném chúng vào một khu vườn bên đường.
- Ngươi thật lắm trò!
Chị Đẹp đi lại gần, hai tay chống đầu gối và theo dõi những hành động của tôi. Tôi ngẩng đầu lên cười chứ không đáp. Từ trong ba lô, tôi lấy ra ba nén hương, bẻ phần đầu que hương ném đi và cẩn thận châm lửa, khi ba que hương bén lửa thì tôi lập tức thổi tắt rồi cắm lại vào gốc cây xoan.
- Tại sao ngươi phải làm như thế?
- Nhỡ đâu bọn họ quay lại kiểm tra thì hương vẫn cháy, chỉ là âm binh thì toi hết rồi.
- Ngươi thật thông minh.
- Việc này thì có gì mà thông minh hả chị?
- Ta đã bảo rồi, uy vũ bất năng khuất đúng là không sai.
- Hả? Cái gì ạ?
- Vũ lực không khuất phục được lòng người, ngươi vẫn chủ trương dùng mưu kế nhiều hơn là vũ lực.
- Chỉ là cẩn tắc vô ưu chị ạ. Chị Ngọc Hoa từng dặn dò em nhiều lần như thế.
- Lại Ngọc Hoaaaaa, ngươi có cái gì của bản thân mình không?
- Chị ấy là sư phụ, em học võ dốt thì học văn vậy, có sao đâu.
- Hừ, rồi ta cũng sẽ chỉ cho ngươi nhiều điều hay.
- Chị là chị họ, nhất định em sẽ học theo mà.
Tôi lại ẩn thân và nhận ra rằng đội Kim quân đã xử lý xong nhóm âm binh kia và đứng dạt về bên phải đường chờ lệnh.
- Bây giờ phải đuổi theo hai người kia, chị có thể đi trước dẫn đường được không? Em trời tối em nhìn không rõ sợ bọn họ ẩn nấp đâu đó bên đường.
- Cũng được, đường này đi đâu?
- Bây giờ chị em mình đi theo con đường này, vài trăm mét nữa thôi, hết rặng tre cạnh bờ mương thì rẽ sang phải. – Tôi vừa nói vừa dùng tay minh họa, chị Đẹp gật đầu. – Sau khi rẽ cứ đi thẳng sẽ đến nhà bà ngoại em đó chị, em sẽ lệnh cho Kim quân bảo vệ chị, họ sẽ nghe lệnh chị. Chị có thể cho họ đi trước dẫn đường, trường hợp bị phục kích thì chị có đủ thời gian để bỏ chạy.
Chị Đẹp nhanh chóng lướt nhanh lên phía trước, đội Kim quân vừa giao chiến nhập vào đội Kim quân bảo vệ chị Đẹp lập tức đi theo chị ấy. Tôi đeo ba lô lên, hai tay giữ hai quai và chạy những bước đều, đội Hỏa binh với hơn hai mươi tay súng theo sát phía sau.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi