Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 277: Mê hồn hương



Hai ông Tam vừa mới đến gần, tôi đã vội hỏi:
-Cháu tưởng các ông đi đâu mất rồi, sao bây giờ các ông mới hiện?
-Bọn ta muốn biết đám người định làm gì. – Ông Ba đáp lời.
-Ta thấy lạ lắm! – Ông Tam Ba phụ họa.
-Cháu cũng cảm thấy lạ lạ nhưng mà chưa biết lạ ở chỗ nào.
-Ta thì thấy cái gì cũng lạ!
Chị Đẹp cũng nói, chị ấy ngồi bó gối, hai tay ôm lấy hai gò má, tôi tò mò tại sao con gái lại có thể ngồi được kiểu như thế nhỉ?
-Bọn chúng thắp hương ở mấy góc, mùi hương làm ta buồn ngủ. – Ông Ba nói. – Ta nghĩ những nén hương ấy không bình thường.
-Cháu chưa hiểu? – Tôi hỏi lại.
-Bọn nó cắm hương tất cả là tám nơi, mỗi nơi đều có ba nén. – Ông Tam Ba tiếp lời, đúng là như hai mà một. – Ta thấy ba nén hương ấy xuyên qua một tờ giấy nhỏ rồi mới cắm xuống đất.
-Hương mới cắm xuống, mới phảng phất mùi thôi mà bọn ta đã buồn ngủ rũ rượi, vội vàng bật dậy, ta e là..
Ông Ba bỏ lửng câu nói và nhìn chị Đẹp, ánh mắt của ông Ba làm tôi ngạc nhiên, tôi quay sang nhìn thì thấy chị Đẹp cứ đưa tay lên ngáp ngủ liên tục.
-Sao... sao lại thế này? – Tôi lắp bắp hỏi chị Đẹp.
-Ta... ta buồn ngủ quá, cả người ta như chẳng còn chút sức lực nào.
Chị Đẹp nói xong thì ngồi phệt luôn xuống vạt cỏ, cạnh mấy lùm cây nhỏ. Đôi tay trắng ngọc ngà cứ đưa lên che miệng ngáp.
-Bùa... bùa chú! – Tôi nhận định. – Hai ông còn buồn ngủ không?
-Ngồi ở đây không ngửi thấy mùi gì nên không buồn ngủ nữa, nhưng còn tiểu thư...
-Bọn khốn, chắc chắn chúng đã làm gì với bát hương của chị ấy rồi. – Tôi bực dọc. – Chị cảm thấy không khỏe à?
-Ta buồn ngủ, các người nói chuyện tiếp đi nhé, ta ngủ trước.
Nói xong thì chị Đẹp ngả ra đất, dĩ nhiên tôi không nghe thấy tiếng thở, chỉ là hình ảnh một cô gái nằm nghiêng nhắm mắt như ngủ say, hai chân hơi co lại, hai tay dùng làm gối đầu. Đối với tôi điều này rất lạ bởi vì tôi quen chị Ma mấy năm cũng chưa bao giờ thấy chị ấy ngủ giữa chừng như thế bao giờ, những vong hồn khác mà tôi từng biết cũng vậy, chỉ có tôi ngủ và họ canh chừng giúp tôi mà thôi.
-Bây giờ... làm thế nào các ông nhỉ? – Tôi quay sang hỏi hai ông tướng họ Lê.
-Đúng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, nằm ngủ cũng thấy đẹp. – Ông Tam Ba nhận xét.
-Ta cũng không biết, bọn ta là võ tướng, mấy việc liên quan đến nữ nhi thì... thú thật là bọn ta không biết gì. – Ông Ba nhăn mặt.
-Cháu... cháu chưa bao giờ thấy ma nằm ngủ như này, bây giờ tự nhiên chị ấy nằm ngủ giữa khu vườn, cháu phải làm sao?
-Ta đã nói rồi, đánh trận mà có nữ nhi là phiền lắm. – Ông Tam Ba phàn nàn.
-Ngọc Hoa Công chúa cũng là nữ nhi mà. – Ông Ba quay sang phản đối.
-Ngọc Hoa Công chúa khác mà, nàng ấy võ nghệ tuyệt luân. Còn tiểu thư đây...
-Chị ấy hát hay và biết làm thơ.
Tôi ngắt lời ông Tam Ba, trong ba ông thì ông này nhập hội sau cùng nên chả khéo gì.
-À, như thế thì tuyệt đấy, có dịp phải nói tiểu thư ngâm thơ.
Ông này trở mặt như trở bàn tay, tôi cười khổ sở nói:
-Bây giờ không phải lúc tính chuyện thơ ca. – Tôi thở dài. – Chị ấy nằm ngủ ở đây chắc chắn là do dính bùa chú. Hai ông ở lại canh chừng giúp, cháu sợ âm binh bắt chị ấy.
-Bọn ta muốn xông pha, cậu nhìn xem, ngoài kia súng nổ tên bay mà bọn ta phải trông tiểu thư, như thế thật không công bằng. – Ông Tam Ba đáp lời.
-Ui trời ơi, đánh nhau có gì hay mà các ông mê thế, hết trận này còn trận khác, các ông lo gì việc chầu rìa. Chị Ngọc Khuê là Thần giữ của, nhỡ đâu chị ấy bị bắt hồn đi thì cái miếu này còn gì đâu, cũng hết đánh nhau luôn.
-Được rồi, hai bọn ta sẽ bảo vệ cho tiểu thư. Cậu định làm gì? – Ông Ba hỏi tôi.
-Ban nãy chị Ngọc Khuê đã giấu con chó Vện ở chỗ nào đấy, một ông đi tìm giúp cháu rồi dẫn con chó đến đằng kia. – Tôi chỉ về phía lũy tre ngay gần lối ra cánh đồng. – Cho con chó nằm phục ở đấy khi nào hai gã kia đi ra thì...
-Bị chó cắn? – Ông Tam Ba hỏi.
-Vâng, cho con Vện tha hồ đớp, kiểu gì hai người bọn họ cũng phải chui qua đống rào tre, con Vện chỉ việc nhảy ra mà tợp thôi, như thế chẳng phải cũng thích sao?
-Được, ta nhận việc đi tìm con chó. – Ông Tam Ba xung phong.
-Vậy phiền ông Ba bảo vệ chị Ngọc Khuê hộ cháu nhé?
-Cậu yên tâm.
Tôi nhìn chị Đẹp nằm ngủ cũng chỉ biết thở dài thêm vài cái rồi đứng dậy toan bước đi.
-Cậu đi đâu? – Ông Ba hỏi tôi.
-Các ông không lại gần gò miếu được vì có mùi gây buồn ngủ, cháu nghĩ thứ mùi ấy chỉ ảnh hưởng đến vong hồn, còn cháu thì...
-Nhưng cậu cũng có một nửa là vong.
-Cháu hiểu mà, nếu cảm thấy buồn ngủ thì cháu bỏ lá vối ra là xong. Dù sao bây giờ cũng khuya, bốn bề đều tối cả, bọn họ sẽ khó phát hiện ra cháu.
-Cẩn thận đấy.
Tôi gật đầu chào hai ông Tam rồi di chuyển về phía tường sau của căn nhà trên. Lúc này tôi mới nhận ra tường nhà màu sáng, nếu tôi bỏ lá vối ra khỏi miệng thì cái bóng của tôi sẽ in lên tường. Bây giờ tôi chưa bỏ lá vối nhưng đeo ba lô, bởi vậy tôi lại phải ngồi xuống cẩn thận bò ngồi từng ít một về phía trước và tranh thủ nhìn về phía lối ra. Tôi đã nhìn thấy rõ hơn, đám âm binh mà mấy người bọn họ mang theo đã rải đen đặc chắn ngang lối ra vào, tiếng súng của đội Hỏa binh do ông Trịnh Phi Nhạn chỉ huy vẫn thi thoảng nổ xem lẫn tiếng la hét. Tôi đoán tiếng la hét ấy là của những nghĩa binh khăn trắng, còn Kim quân và âm binh từ hạt đậu kia chắc chắn không tạo ra âm thanh gì ngoài tiếng binh khí va chạm với nhau. Nhìn đám âm binh đông và đen sì từng mảng thì tôi lại ngứa mắt, bọn chúng lúc này đều quay lưng về phía khu vườn để chống lại Kim quân, Hỏa binh tiến đánh từ phía cánh đồng.
Tôi là một kẻ rất thích đánh tập hậu, một cơ hội ngon ăn như thế này mà bỏ qua thì thật sự rất phí. Tôi ngưng lại suy nghĩ trong chốc lát rồi nhổm dậy đi thật nhanh về phía trước, nấp sau nhà vệ sinh nhìn về phía gò miếu, khoảng cách xa nên tôi không biết hai người kia đang ở chỗ nào nhưng những đốm lửa của những cây hương thì tôi đã nhìn thấy. Thoảng trong không khí có mùi thơm dịu nhẹ, tôi hít thử vài hơi nhưng không cảm thấy gì đặc biệt.
-Đây có lẽ là thứ mùi làm chị Khuê ngủ, bát hương hẳn là đã bị động chạm gì đó rồi, bọn khốn kiếp.
Trên gò đất chưa thấy âm binh nên tôi thắc mắc không hiểu bọn họ đang làm gì, bây giờ mà vòng lại đầu hồi của căn nhà trên, đi vòng qua giếng nước rồi đến vườn bưởi sẽ quan sát kỹ hơn nhưng tôi không muốn vậy. Tôi nhặt lấy hai viên ngói vụn kẹp vào nhau, nhắm hướng gò miếu ném mạnh sau đó quan sát thật kỹ.
Tiếng động nhỏ từ hai viên ngói đã giúp tôi phát hiện ra vị trí của hai người đàn ông, bọn họ đang cầu khấn hoặc làm phép gì đấy ngay trước miếu của chị Đẹp, có lẽ một gã đã đứng lên quan sát xung quanh vì thế tôi mới nhìn thấy những đốm lửa của mấy nén hương, khi gã ta ngồi xuống thì tôi lại không nhìn thấy mấy đốm lửa đó nữa. Như thế là hai người này đang ngồi quay lưng về phía tôi, phải tranh thủ diệt đám âm binh lâu la ngoài cổng kia ngay.
Tôi nhón chân chạy về phía đầu hồi của căn nhà trên, gần đến nơi thì gặp ông Tam Ba dắt con Vện đi từ trong lối nhỏ ra sau vườn. Vện là một con chó rất khôn - tôi nghĩ như vậy – nó nhìn thấy tôi nhưng cũng không sủa mà chỉ dùng mõm ngửi ngửi rồi hai chân sau ngồi xuống như kiểu chờ lệnh. Tôi cũng ngồi xuống vuốt ve nó mấy cái và nói, mặc dù tôi biết nó không hiểu:
-Lần trước mày không được cắn đứa nào, bây giờ mày nghe lời ông này, tí nữa cứ nhắm vào tay, chân mà tợp Vện nhé.
Con Vện thè lưỡi, vẫy đuôi như kiểu nó hiểu những lời tôi vừa nói, ông Tam Ba ra hiệu, con Vện ngay lập tức đi theo ông ấy về phía lũy tre. Tôi rất tò mò về việc này, tại sao chó khi thấy ma lại sủa inh ỏi, thậm chí tru lên từng hồi mà con Vện lại không làm như thế? Có khi nào nó quen với chị Đẹp hay không? Dám lắm.
Tôi treo ba lô lên mái của chuồng trâu, rất kín đáo. Kể cả bà ngoại tôi có thức dậy đi vệ sinh cũng không thể nhìn thấy, khoảng sân trước nhà vẫn sáng ánh điện còn trong nhà chỉ còn ánh đèn đầu hắt qua chấn song đầu hồi.
-Cậu định làm gì? – Ông Ba đi lại chỗ tôi đang đứng và hỏi.
-Bọn họ đang làm phép ở miếu, cháu chờ bọn họ làm xong rồi âm thầm phá, ông đừng lại gần chỗ đấy, mùi hương thơm lắm.
-Quân khốn kiếp, ta chúa ghét mấy đứa dùng tà thuật hại người.
-Ông cứ ở đây bảo vệ chị Ngọc Khuê, cháu đưa cho ông ít Kim quân để phòng khi bất trắc ông nhé?
Tôi vừa nói vừa lấy một nhúm gạo nhỏ trong túi vải ra và gọi Kim quân, hơn mười Kim quân xuất hiện và nghe theo lệnh của ông Ba.
-Cháu sẽ đánh lén phía sau bọn âm binh kia trong lúc chủ của bọn nó đang mải cúng bái.
-Đúng, diệt sạch bọn nó đi.
Ông Ba dẫn Kim quân trở lại chỗ chị Đẹp đang nằm ngủ, nhóm Kim quân vây quanh còn ông Ba ngồi xếp bằng tròn đằng trước. Tôi tạm yên tâm và trở lại với dự định của mình, trong thứ ánh sáng lờ mờ chỗ đen chỗ trắng, tôi đi men theo những bụi cây, chậm rãi tiến về phía lối ra, khi khoảng cách còn chừng gần ba mươi mét thì tôi mới thò tay lấy ra một nắm gạo khấn gọi Hỏa binh rồi tung ra phía trước. Hỏa binh hiện ra rất đông - không ít hơn năm mươi tay súng – và tôi ngay lập tức chỉ định họ là Đội 1.
-Bắn hạ những âm binh màu đen kia ngay lập tức!
Tôi dùng kiếm gỗ chỉ về đám âm binh đang mải mê chống đỡ phía trước, dường như bọn chúng chưa kịp phát hiện ra sự xuất hiện của Hỏa binh hoặc lệnh do chủ nhân đưa ra như thế nào thì tôi không rõ. Trong khi Đội 1 này quay lưng một loạt, tiến lên vài bước thì xếp đội hình để bắn, từ lúc họ nhận lệnh đến khi cả loạt súng vang lên chỉ khoảng hai mươi giây đồng hồ. Khoảng thời gian này đủ để tôi gọi thêm một đội Hỏa binh nữa với hơn ba mươi tay súng và đặt tên cho họ là Đội 2. Đội 2 này tôi lệnh cho họ đi đến gần bụi tre, kết hợp với Đội 1 tạo thành một hình cánh cung kín đặc, sở dĩ tôi không gọi Hỏa binh trong một lượt là để họ có thể bắn so le yểm trợ cho nhau khi nạp đạn. Nếu đám âm binh kia chỉ hơn một trăm tên như lời chị Đẹp và anh Tài tuần binh kia nói thì số phận của bọn chúng sẽ mau kết thúc bởi vì hai mặt giáp công. Tôi tin tưởng rằng ở khoảng cách gần cộng với hơn tám mươi khẩu súng nổ đồng loạt thì chí ít cũng hạ được đến phân nửa số âm binh trấn giữ lối ra.
Có lẽ nhận định của tôi là đúng, chỉ hơn một phút sau thì hai đội Hỏa binh không bắn nữa, họ cầm súng ở trong tư thế sẵn sàng. Tôi thấy lạ nên cố tìm chỗ đứng ở mấy bụi cây gần rãnh nước, khi vị trí quan sát tốt hơn thì tôi đã nhìn thấy rõ, trận đánh nhỏ đã đi đến tàn cuộc, đám âm binh còn lại chưa đến mười tên và đang bị Kim quân vây đánh. Chị Ma hiên ngang đứng trên bờ ruộng, chính giữa lối ra cánh đồng.
-Không được bắn, không được bắn!
Hỏa binh hạ súng, tôi ra lệnh cho hai đội tập trung ở giữa ruộng khoai lang sau nhà bà ngoại, khi hai đội này đứng ngay ngắn tôi mới đi lại gần bờ rào để nói chuyện với chị Ma:
-Chị Khuê bị làm sao ấy, tự dưng lăn ra ngủ ở ngoài vườn, hai ông Tam nói là do mùi hương thơm.
-Mê hồn hương à? – Chị Ma hỏi tôi.
-Em không biết, em ngửi thử có mùi thơm nhẹ.
-Vậy không được rồi, nếu bọn nó dùng mùi hương thì lại gần sẽ ngủ hết cả đám.
-Nhưng mà... ma thì sao mà ngửi hả chị?
-Bọn nó dùng hương đốt, điều này chị cũng chỉ nghe loáng thoáng đôi ba lần, ma thì ngửi hương ngửi hoa. Thế cái Khuê nằm luôn ngoài vườn à?
-Vâng! – Tôi gật đầu. – Hai gã kia đang làm phép gì đấy trên gò miếu, ban nãy em có nghe bọn họ nói là sẽ rải binh trên gò, giờ tính sao chị?
-Nếu bọn nó rải binh trên gò và có cả thứ hương làm ma quỷ ngủ mê, vậy âm binh của chúng nó không sao ư?
-Binh từ hạt đậu không phải là ma.
-Vậy... như thế chỉ còn chờ vào em thôi. – Chị Ma tỏ ra lo lắng. – Ngài tuần đinh đã đi xin lệnh để cho bọn chị vào giúp nhưng tình hình này e là...
-Không sao chị, bọn họ mang một túi đỗ, em cũng có một túi gạo. – Tôi giơ túi gạo ra khoe với chị Ma. – Em còn cả Thiên tử quân nữa.
-Thiên tử quân cũng là vong.
-Vậy... vậy giờ nên làm như nào nhỉ? – Tôi thở dài. – Có lẽ chỉ còn cách là dùng Hỏa binh bắn đám âm binh ấy từ xa, em thấy bọn họ toàn sử dụng binh lính có kiếm với giáo mác.
Tuần đinh của làng đã đến mang theo khẩu lệnh cho phép các vong vào khu đất giúp sức, tôi và chị Ma tạm dừng câu chuyện. Chị Ma nhanh chóng nói lại với ngài tuần đinh sự việc, nghe xong thì ông ấy cũng tỏ ra hoang mang chưa biết phải làm sao. Ông Tam sau khi thấy đám âm binh từ hạt đỗ bị diệt không còn mống nào lúc này mới nhập hội, sau khi biết được tình hình thì ông ấy cũng lo lắng.
Sau một hồi bàn bạc, tất cả mọi người đến thống nhất với một kế hoạch tạm gọi là ổn thỏa. Theo đó, nghĩa binh khăn trắng cùng những vong hồn là chỉ huy, bao gồm cả chị Ma sẽ làm nhiệm yểm trợ còn lực lượng chiến đấu chính là những binh lính từ gạo rang của tôi. Tôi không quên ông Trịnh Phi Nhạn, ông ta tỏ ra rất phấn khởi khi được tham gia tuyến đầu của trận đánh này, để cho yên tâm, tôi cung cấp cho ông ấy thêm hơn ba mươi tay súng. Lê Tam tướng quân và ông Nguyễn Thiết Côn chỉ huy hai đội Kim quân, mỗi đội khoảng sáu mươi lính làm nhiệm vụ bảo vệ trong trường hợp Hỏa binh bị áp sát. Bởi vì đề phòng việc dính mê hồn hương như chị Ma nói, tất cả vong hồn đều tập trung ở ruộng khoai lang sau hai căn nhà, trường hợp Hỏa binh và Kim quân bị bức rút thì lực lượng này sẽ đánh tạt sườn thật nhanh trước khi buồn ngủ. Xem như ở phía Bắc này có khoảng hai trăm năm mươi binh lính từ gạo rang cùng khoảng một trăm nghĩa binh, quân số đông nên phần lớn nghĩa binh đứng thấp thoáng ở những bụi cây gần rãnh nước.
Bởi vì đã có nhiều vong hồn đi vào khu vườn sau nhà nên âm khí tăng lên rất nhanh. Ông Lê Ba vẫn lãnh trách nhiệm bảo vệ chị Đẹp còn số Kim quân hơn mười lính thì tôi thu hồi để sử dụng vào việc khác. Trước khi nghĩa binh khăn trắng đi vào khu vườn thì tôi rời đi để tránh lạnh, chị Ma dĩ nhiên theo sát tôi, chị ấy không yên tâm khi để tôi một mình một chiến trường.
Chiến trường của tôi sẽ là vườn bưởi trước nhà!
Tôi đi trước, chị Ma bám sát phía sau còn hai đội Hỏa binh đi theo hàng đọc để qua lối nhỏ giữa đầu hồi nhà và bếp. Đi qua giếng nước ra hướng cổng nhà, tôi để Đội 1 và Đội 2 thành hai khối và lấy thành lập Đội 3 khoảng chừng bốn mươi tay súng. Kim quân tôi chỉ dùng khoảng năm mươi lính bảo vệ hai bên sườn, trường hợp bị âm binh áp sát thì hai đội Kim quân (Đội 4 và Đội 5) này sẽ cản địa. Chị Ma đứng trên ngọn cây bưởi cạnh giếng để bao quát tình hình và lúc cần thiết sẽ phải ra tay, chủ yếu để đảm bảo an toàn cho tôi nếu có nguy hiểm.
Tôi ở hướng Đông của gò miếu.
Đã từng chạm trán với âm binh mắt đỏ, từng đuổi đám âm binh các cụ chạy de kèn nên đối đầu với phép “Sái đậu thành binh” tôi rất tự tin mình có thể xử lý được đám này, điều tôi lo lắng chính là bọn họ đã làm phép gì với ngôi miếu để chị Đẹp mặc dù ở cách xa hàng trăm mét vẫn ngủ mê mệt.
Đây là đất của làng nên tôi tự tin, lại chính trên đất nhà bà ngoại mình nên sự tự tin càng cao hơn nữa. Tôi luôn cho rằng khi đối đầu với địch thì thông thạo địa hình là chiếm đến một nửa lợi thế khi xung trận.
Tất cả mọi thứ đã xong, chỉ còn chờ đám âm binh xuất hiện thì sẽ đánh tới. Trong ba lô của tôi vẫn còn bốn cây pháo hoa...
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi