Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 262: Quân cứu viện



Tuần binh đứng ở cầu Đình – đấy là sau tôi mới biết chứ lúc này tôi đang bị bao vây tứ phía không thể nhìn được – nhìn âm binh mắt đỏ bu kín vây đánh ai đó, họ không thể tham gia nhưng họ chắc chắn sẽ đi báo cho tuần đinh. Ma Vành và Ma Nẫm tuy thuộc quân số tuần binh của làng nhưng tạm thời được cắt cử quản lý Cầu Khoai, khi họ nghe tiếng súng nổ liên tục ở hướng Đông – tức hướng tôi đang bị vây bây giờ - thì lập tức tập hợp các cụ lại, Ma Vành chạy mau về làng để xác định rõ còn ma Nẫm chờ đợi ở cổng bãi tha ma. Ma Vành chỉ mất vài giây để từ nghĩa địa về tới đầu làng, anh ta chỉ thấy phía sau lưng của đám âm binh mắt đỏ - những bóng đen với hình thù kỳ dị, nửa quỷ nửa người rất khó tả - nhưng ngay lập tức hiểu ra rằng tôi gặp chuyện. Chỉ có tôi mới sở hữu binh lính bắn súng và nơi đám âm binh đang bao vây lại gần ngôi nhà mà anh ta cũng từng bao vây đêm hôm trước. Ma Vành lập tức quay lại Cầu Khoai và báo tin cho mọi người rằng âm binh của thầy phù thủy đang vây đánh tôi, có thể tôi đã bị phục kích, anh này đã suy đoán đúng, kể ra tôi kết bạn không nhầm người. Nhóm này mau chóng bàn bạc và không dẫn theo các cụ vì ma Vành nhắm âm binh lạ mặt kia không đơn giản, thật may đội của ông Nguyễn Khâu với bốn mươi ba hồn ma vẫn trú ngụ trong bãi. Nhóm này mau chóng tập hợp, họ có khoảng gần hai chục con ngựa được chia lại từ nghĩa binh khăn trắng, những ai xung phong leo lên ngựa đều được cấp cho hai ngọn giáo còn đao dắt sau lưng, đây là lối đánh cảm tử mà ma Vành và ma Nẫm rất ưa thích, họ dự định sẽ cầm hai ngọn giáo và phi ngựa thẳng vào đối phương, một đổi hai, đó là cách phá vây hữu hiệu nhất, thực sự họ đã làm như vậy.
Cùng thời gian đó, khi ma Vành chạy ngược lại Cầu Khoai thì tuần binh làng cũng cử người chạy đi báo tuần đinh đang chè chén ở trong vườn nhà tôi. Khu vườn chẳng lấy gì làm rộng rãi vào tối hôm ấy có hai mươi ba vong hồn rồi tán phét, kể chuyện trên trời dưới biển, tôi hi vọng là họ hiểu nhau sau cuộc giao lưu ấy. Tuần binh đứng ở cổng gọi vào báo cáo đại khái như sau:
- Dạ thưa, đầu làng đang có đánh nhau to ạ.
- Từ khi nào? – Ông tuần đinh hỏi.
- Có tiếng súng nổ, rất nhiều tiếng súng, thưa ngài.
- Tiếng súng ở đâu? – Ông Lê Ba đã hỏi như vậy.
- Thưa tướng quân, qua cầu Đình thì ngay phía bên tả. Tiểu nhân không biết đám âm binh đó ở đâu ra và đang vây ai.
- Thôi hỏng rồi, bị mai phục. – Ông Lê Ba dĩ nhiên là đoán ra ngay, ông ấy quay vào trong nói với cả nhóm đang ngồi phệt trong khu vườn. – Tiểu thư và thằng bé bị mai phục rồi. Mau đi giải cứu!
Lê Tam tướng quân vội vàng đi tập hợp nghĩa binh khăn trắng còn ngài tuần đinh chạy đi theo lính của mình. Tây quân Mã Tử Di là người đầu tiên trong số hồn ma võ tướng người Tàu lật đật chạy theo sau ông Lê Ba và Lê Tam Ba, những hồn ma còn lại sau vài giây lưỡng lự cũng mang vũ khí đi trợ chiến.
Trở lại nơi tôi đang giữa vòng vây nhưng không hề nao núng tinh thần, cùng lắm thì bỏ lá vối thoát thân nhưng làm người không nên bỏ bạn lúc nguy nan. Tôi thò đầu ra nhìn thì thấy ở cây cao đằng xa phía cầu Đình vẫn có hàng chục mũi tên bắn tới, khoảng cách từ chỗ Hỏa binh đến cái cây đó phải trên năm mươi mét nên tên bắn ra có phần giảm uy lực vì sau đó tôi thấy một vài Kim quân biến mất trong bóng tối. Tôi phải diệt được đám ẩn nấp ấy nếu không thì sẽ khó mà phá vây được, chả biết Thiên tử quân liệu trúng tên thì có bị làm sao không nhưng không nên mạo hiểm, gạo còn rất nhiều, đủ chơi đến sáng xem đứa nào hết trước. Loạt súng thứ tư nổ một tràng dài, đợt bắn thứ tư này tôi chơi hơi xấu khi ra lệnh cho tất cả súng nhắm bắn về hướng cầu Đình - chếch sang phía bên trái đường – nơi có âm binh mắt đỏ đang đánh với Kim quân, tiện tay tôi tung thêm khoảng hai chục hạt gạo ra để bổ sung cho số Kim quân đã bị hạ ở hướng ấy. Hỏa binh tự khắc biết không được bắn vào đồng đội của họ, vì thế khoảng bốn chục khẩu súng tập trung bắn vào vài âm binh, đám đó sẽ giống như một cái rổ, đầy những lỗ đạn. Để cho chắc chắn phía trước mình được vây quanh bởi Hỏa binh, sau lưng có chị Ma và Thiên tử quân thì tôi lấy thêm hơn mười Hỏa binh nữa rồi dùng tay ra lệnh cho một số Hỏa binh khác nhập với số vừa được gọi lên tạo thành một đội và tôi đơn giản gọi họ là Đội 1.
- Đội 1 tiến lên, bắn vào phía cái cây kia, bắn xong thì rút lui nạp đạn.
Đội 1 chưa kịp tiến lên thì bên phía vị Thiên tử quân số 17 – Lý Kế Nghiệp – bị đánh lui lại do âm binh mắt đỏ xuất hiện thêm một nhóm không biết từ đâu chui lên.
- Đổi lệnh! Đội 1 nhắm bắn vào những thằng kia! Không được bắn ông đội mũ giáp.
Tôi vung kiếm gỗ chỉ về phía vị Thiên tử quân này, chỉ vài giây sau thì tiếng súng nổ, ba âm binh mắt đỏ biến mất ngay lập tức. Trong khi chờ Đội 1 nạp đạn trong khi tiếng súng vẫn lác đác nổ, tôi đọc khẩu quyết gọi thêm Thiên tử quân trợ chiến cho ông Lý Kế Nghiệp kia, Thiên tử quân xuất hiện cùng lúc với việc Đội 1 nạp đạn xong.
- Đội 1 tiến về mé đường bên trái, tiến mau, tiến mau!
Một hàng dọc nhanh chóng nối đuôi nhau đi nhưng không được xa, chưa được mười mét thì dồn lại và đội này kẻ đứng người ngồi nhắm thẳng lên cây cách đó chừng gần năm mươi mét và bắn, hiệu quả chắc chắn không bao nhiêu, tôi có chút bối rối vì mọi thứ diễn ra không giống như mình nghĩ.
- Đội 1 lùi lại phía sau, lùi lại!
Đội Hỏa binh này vừa nạp đạn vừa chạy ngược ra phía Đông, nơi ba mươi vị Thiên tử quân vẫn chống cự không cho âm binh mắt đỏ tràn qua, lòng đường chỉ rộng khoảng sáu mét nên trừ khi hạ được hết các vị này thì mới đi qua được.
Không gian trở nên chật chội, ngột ngạt vì mùi thuốc súng, mùi máu tanh hôi, tiếng la hét, tiếng binh khí... Tôi nhìn quanh một lượt, thấy chị Ma cùng khoảng hai chục Kim quân vẫn đang ngăn cản đám âm binh bò lên từ bờ mương. Tôi thấy rằng bị vây trong tình huống này mà dùng Hỏa binh có vẻ không hợp lý lại chiếm chỗ nên sau khi ra lệnh cho Đội 1 này nhắm bắn vào đám âm binh phía mương thì lập tức thu binh, giải tán Đội 1 vừa mới thành lập được khoảng một phút hơn. Giải tán Đội 1 xong tôi cũng thu nốt số Hỏa binh đang bắn, không gian trở nên thoáng đãng hơn và tầm nhìn vì thế cũng tốt hơn nhiều dù trời tối. Nhằm đề phòng âm binh trốn trên cây bắn tên vào mình, tôi lùi lại về phía Đông chừng mười mét hơn, Kim quân vì thế cũng lùi theo.
Đúng lúc này tôi nghe thấy những tiếng thét lớn từ phía Tây, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy phía ấy nhốn nháo, tôi ngây người ra nhìn thì chị Ma hét lớn:
- Ở giữa vòng vây mà đứng như thế làm bia cho nó bắn à, lui lại, lui lại!
- Đằng kia...
- Cứu viện tới, cứu viện!
Chị Ma nhận ra, còn nhận ra bằng cách nào thì tôi không biết, tôi thấp quá nên tầm nhìn hạn chế nhưng khi nghe chị Ma nói rằng cứu viện tới thì tôi biết mình phải làm gì, quân cứu viện không biết trên cây có cung thủ, phải hành động gấp. Sau này tôi biết cứu viện đầu tiên tới là nhóm từ Cầu Khoai với gần hai chục con ngựa nối đuôi nhau phi thẳng vào phía sau số âm binh đang bao vây.
Tôi thò tay lấy ra một nắm gạo, khấn gọi Hỏa binh và ném ra phía ấy, tôi không đếm hết nhưng chắc chắn không ít hơn con số năm mươi.
- Tất cả Hỏa binh thuộc Đội 1, quay lưng nhắm vào tán cây đằng kia bắn!
Đội 1 vừa giải tán chưa được nửa phút nay lại được tái lập, chừng mười lăm giây sau đó một loạt súng bắn lên cây, khoảng cách xa nên hiệu quả vẫn không cải thiện nhưng tôi có dụng ý khác.
- Đội 1 chuẩn bị, tiến lên ngay phía sau Kim quân, tiến lên!
Tôi đi sau đội Hỏa binh được khoảng hơn chục mét thì lại dồn lại vì Kim quân phía trước đang giao chiến.
- Tất cả Kim quân đang đánh ở phía trước ngồi xuống, lập tức ngồi xuống. Hỏa binh bắn thẳng vào đứa nào mắt đỏ!
Tôi không biết số Kim quân có ngồi xuống hay không nhưng Hỏa binh bắn thẳng về phía âm binh mắt đỏ, tiếng súng không nổ một loạt mà theo tràng dài không ngớt. Trên cây cao, tên vẫn bắn xuống và Hỏa binh cũng bị trúng, tôi rất bực nhưng chưa nghĩ ra cách nào hay trong khi tiếng súng của Hỏa binh vẫn nổ.
- Em thu binh đi, lo mặt con mương để chị giải quyết đám trên cây ấy.
- Nhưng bọn nó bắn tên đấy chị, chị...
- Đừng lo, chị khắc biết cách.
Tôi lại phải giải tán Đội 1 và nghĩ mình chẳng có khả năng điều binh khiển tướng gì, Đội 1 thu xong thì vẫn thấy Kim quân còn, tôi tự cười một mình rằng những binh này phối hợp với nhau cũng tốt ghê, chắc là ở trong cùng một túi gạo.
- Phía ấy có ông Tam tới rồi, bọn đó sẽ phải lưỡng đầu thọ địch, em cho thêm một ít binh ngăn mặt đó và mặt mương nước, không được để bọn nó vây kín thành một khối.
Tôi nghe theo và tung thêm khoảng hai mươi Kim quân để chống đỡ mạn Tây, cũng chừng ấy Kim quân được tôi tung ra phía sau lưng nơi chị Ma vừa bỏ trống. Tôi chưa kịp hỏi chị Ma định làm gì với đám âm binh mắt đỏ trên cây đằng kia thì chị ấy đã chạy lên phía trước và vung kiếm thật nhanh tạo ra tấm lá chắn vô hình trước mặt để ngăn mũi tên có thể bắn tới, ngay khi chạy đến sau lưng Kim quân thì chị Ma bỗng ngồi thụp xuống sau đó bật cao lên, lúc này thì tôi đã hiểu chị ấy sẽ làm gì rồi. Chị Ma lơ lửng trên không trung và liên tiếp tung ra những đường kiếm sắc lẹm về phía tán cây cách đó khoảng chừng ba chục mét, trong bóng tối tôi có thể thấy cành lá rung rinh trong gió.
Ở phía bên kia, nhóm ma Vành, ma Nẫm và Nguyễn Khâu đã nhập cuộc, họ nhập cuộc chưa được bao lâu thì nhóm tuần binh cùng các vị võ tướng cũng nhập cuộc cùng, đoạn ấy không gian rộng hơn nên thoải mái hơn so với chỗ tôi đang đứng bây giờ. Gần sáu chục vong hồn trong đó có đến một phần ba khi sống còn là chỉ huy, xem ra đây là một đội mạnh thật sự, đúng là không phí công tôi hì hục lau chùi đến mỏi cả tay. Bởi vì có sự xuất hiện của nhóm này nên mấy đội âm binh mắt đỏ ở mé ấy phải chống đỡ cả hai phía, chị Ma thì liên tục tạo ra những cơn gió thổi về phía cái cây. Sau này tôi biết, việc chị ấy làm rất có tác dụng, có thể không hạ gục được đối phương nhưng gió làm những âm binh đó sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Bên cạnh đó, những vị tướng đã từng xông pha trận mạc mới kéo ra từ cầu Đình cũng mau chóng hiểu ra vấn đề là có cả phục binh trốn trên cây. Cùng lúc ấy Lê Tam tướng quân cũng dẫn theo nghĩa binh khăn trắng đến kịp, ông ấy cho một nhóm nghĩa binh tiến theo các vị võ tướng để áp sát gốc cây, hồn ma cũng trèo cây được thôi, dĩ nhiên là nhanh hơn người gấp nhiều lần. Tôi không biết đám âm binh trên cây ấy có bao nhiêu nhưng dưới gốc có ma và bên cạnh cũng có ma thì vẫn phân tâm nên bắn vào mục tiêu nào.
- “Nhưng tại sao trên cây lại có âm binh nấp sẵn?”
Trong khi tôi đang đứng nhìn và nghĩ thì ông Lê Tam ở mặt kia đã có kế hoạch của riêng ông ấy, lúc dẫn nghĩa binh chạy theo con đường ven làng về cầu Đình thì ông ấy đã quan sát được toàn bộ chiều dài của trận đánh khi đen đặc âm binh từ mạn cầu Đình kéo dài tới ngôi nhà hai tầng, không dưới một trăm năm mươi mét. Lê Tam và Lê Tam Ba dẫn theo khoảng một trăm nghĩa binh khăn trắng thay vì lao vào quần chiến trong một không gian đã chật hẹp thì băng qua đường cái quan chạy xuống một con đường đất dẫn ra cánh đồng Mã Đình rồi tìm lối đi qua rãnh nước vào cánh đồng. Hai ông này đã đến đây ít nhất hai lần nên địa hình thông thuộc và quyết định sẽ tấn công đám âm binh mắt đỏ từ phía sau, nghĩa là tấn công từ phía ruộng rau lên đường cái. Vì lúc này đã tử chiến rồi nên không còn phải ẩn nấp hay đề phòng gì, ông Tam Ba dẫn một đội khăn trắng áp sát ngôi nhà và tấn công vào phía sau đội hình của đội âm binh mắt đỏ kéo từ nhà ra. Lê Tam tướng quân và đội do ông ấy dẫn theo thì tấn công vào phía sau lưng của nhóm âm binh xuất hiện đầu tiên ngay lối đi từ đường cái quan xuống, nhóm này chỉ có gần hai chục tên và đang chống đỡ vất vả với mười một Thiên tử quân trong đó có ông Lý Kế Nghiệp.
Thế trận ngay lập tức thay đổi khi phần lớn các nhóm âm binh phục kích đều bị vây đánh ở hai mặt hoặc tạt sườn, chỉ riêng nhóm phục kích cạnh bờ mương là không bị đánh từ sau lưng. Từ việc bị vây kín ở giữa và là mục tiêu thì bây giờ tôi lại trở thành người thừa đúng nghĩa khi vòng tròn xung quanh tôi trống trải, tôi chỉ việc đứng khoanh tay nhìn và nếu Kim quân có thiếu hụt thì tăng lên là xong. Đấy là tôi miêu tả sự rảnh rang của mình thôi chứ đứng ngay tâm trận chiến thì phải tìm cách hạ đối phương thật nhanh nếu không thiệt hại sẽ tăng. Tôi nhớ đã từng đọc sách nào đó hoặc ai đó nói câu: “Cầm địch, cầm tướng” nghĩa nôm na là muốn bắt giữ địch, giam cầm địch thì phải giam được tướng.
Nhưng tướng chỉ huy của đám âm binh trong trận này ở đâu? Mấy lần trước đều là thầy phù thủy chỉ huy mà giờ này ngôi nhà vẫn tối om, nếu bọn họ không có ở nhà thì chứng tỏ trong đám phục binh đông như quân nguyên này phải có âm binh cao cấp hơn chỉ huy cả đám, điều này chỉ cần suy luận là ra thôi, không có gì là khó. Cái khó nằm ở chỗ tìm thằng chỉ huy trong đám âm hồn đen sì sì và mắt đỏ lòm như hai cục than đang vây quanh lúc này.
Tôi nghĩ trước tiên mình phải diệt được những âm binh đang trốn trên các cây cao gần cầu Đình để có thể yên tâm, lúc này thì tôi chưa biết việc các vị tướng và nghĩa binh đang tìm cách leo cây. Trước mắt là diệt đám âm binh ở cái cây mà chị Ma đang vất vả dùng kiếm tạo gió kia đã, quyết định như vậy thì tôi sẽ làm theo cách này. Đầu tiên tôi gọi thêm hai chục vị Thiên tử quân nữa, để cung cấp thêm cho mặt mương nước và phía cánh đồng chỗ ông Lý Kế Nghiệp, thêm hơn hai chục Kim quân để bảo vệ chị Ma phía trước. Sắp xếp xong xuôi như vậy chỉ trong khoảng một phút thì tôi kéo nhẹ mũ len lên để lấy lá vối ra khỏi miệng, lá vối bỏ ra thì chỉ còn gió lạnh thổi từng cơn và mùi hôi nồng nặc gần giống mùi chuột chết.
Tôi chạy nhanh về phía cái cây cao gần cửa một ngôi nhà tối om, tôi cho rằng nhất định dưới gốc cây đó sẽ có cái gì đấy bất thường bởi vì không tự nhiên mà cây nào cũng có sẵn cả đám mắt đỏ như vậy được. Giữa mùa hè mà gió lạnh thấu xương, tôi bước đến cạnh gốc cây và mau chóng lấy đèn pin mini của mình ra để có chút ánh sáng, cầm đèn pin đi một vòng quanh thân cây thì tôi đã phát hiện ra thứ bất thường mình cần tìm. Dưới gốc cây có mấy chân hương còn rất mới, tôi ngồi xuống dí sát đèn pin vào mấy chân hương để xem cho rõ thì nhận thấy có dấu vết đào bới còn rất mới, mặc dù đã cố xóa đi nhưng màu đất ở chỗ cắm hương khác với khung quanh và quan trọng là không có sỏi.
- Ngụy trang như này là hơi ngu.
Tôi lẩm bẩm trong miệng rồi rút mấy chân hương lên định đào xuống nhưng nhớ ra mình chẳng mang theo dụng cụ nào khả dĩ để đào bới, tìm quanh cổng ngôi nhà được hai cái que cứng, tôi tắt đèn pin đi và dùng hai cái que này đào mạnh xuống chỗ mấy chân hương vừa đi, đất mềm hơn thật, chẳng có gì khó khăn. Dí sát đèn pin xuống đất để xem thì dưới cái hố nhỏ chỉ bằng miệng cái bát con và nông choẹt là một cái gì túi vải màu đen, mùi hôi thối phảng phất rõ ràng. Tôi phải nhịn thở và dùng que gẩy cái túi đó lên mặt đất, một cái túi bằng vải mịn, chỉ nhỏ bằng nửa lòng bàn tay của tôi, tôi không dám cầm trực tiếp mà bẻ cái que ra làm như cái đũa và gắp thứ bẩn thỉu ấy đi qua đường và ném xuống mương Khoai.
Lúc tôi moi cái túi lên cũng là lúc đám âm binh mắt đỏ trốn trên cây lộn cổ rơi hết xuống đất, còn việc tôi ném cái túi xuống nước là hóa kiếp cho bọn họ.
----
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi