Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 247: 按兵不动 (Án binh bất động)



Khi chuẩn bị rẽ trái để lên hướng mả của Mẹ Sư thì tôi bắt đầu ẩn thân, tôi cũng tranh thủ ngoái đầu nhìn thử lên ngọn của bụi tre cô đơn, trên đó vẫn thấp thoáng bóng hình của một hồn ma làm nhiệm vụ cảnh giới ở mé này. Kể ra làm ma cũng có cái thú vui là được đứng trên ngọn tre nhìn trời ngắm đất, đưa tầm mắt nhìn về ba phía không khó khăn là mấy. Đi gần đến đoạn đường đất mà bên tay trái là bờ rào ngăn cách đất vườn của nhà chùa còn bên tay phải là mả của Mẹ Sư, dưới bóng trăng tỏ lúc gần nửa đêm tôi nhìn thấy bóng dáng khá thân quen đang đứng như chờ tôi. Khi tôi bước đến gần hơn thì nhanh chóng nhận ra đó là ma Nẫm, anh ta cầm đao đứng ở cạnh gò đất, khi tôi bước đến đủ gần thì anh ta lên tiếng:
- Lâu không gặp, mày vẫn khỏe chứ?
- Khỏe và bận rộn một tí anh ạ. – Tôi đáp và hỏi lại. – Anh trực ở đây hay sao?
- Ừ, khu vực này có mộ của bà sư nên mấy vong hồn kia không lảng vảng được, tao thuộc đội tuần binh nên lãnh phần này.
- Vậy đội Cầu Khoai thì sao anh?
- Còn thằng Vành để đâu, nay tới phiên tao còn mai tới phiên đứa khác. Mà mày không biết chứ, sau vụ ở cánh đồng làng bên thì các cụ ngoài Cầu Khoai máu lửa lắm, rất hồ hởi tập luyện và muốn tặng bọn âm binh mỗi đứa một cái đòn gánh.
- Thế là lâu quá các cụ không vận động rồi. – Tôi bật cười.
- Thôi mày đi đi, nãy tao mới thấy cô Ngọc Hoa phi ngựa qua đây. Đêm nay có biến hả?
- Em cũng không biết nữa, chỉ là đề phòng thôi.
- Sao mùa hè nóng bỏ mẹ ra mà mày chơi nguyên cái áo dày và cái mũ len thế kia?
- Chả biết đêm nay có dài hay không, xung quanh toàn là ruộng lúa, không muốn ngứa thì mặc lại áo này, nước đổ vào còn không thấm qua nữa đấy anh.
- Nếu chỉ là đề phòng và cần chỗ ngủ nghỉ, mày ngủ tạm chỗ mả của Mẹ Sư đây này, tao canh cho đếch sợ, khỏi lo gió lạnh với ai phát hiện.
- Được rồi, để em đến chỗ cống thủy lợi xem chị Ngọc Hoa bố trí như thế nào đã, nếu phải chờ đợi lâu thì em quay lại đây ngủ, nhờ anh trông giúp nhờ.
Tôi chào ma Nẫm rồi bước tiếp một đoạn nữa, hai bên con đường đất bây giờ đều lúa là lúa, dân làng cũng đã bắt đầu gặt rồi, cả cánh đồng này chỉ khoảng một tuần đến mươi hôm nữa là lại trơ ra toàn gốc rạ. Đi đến chỗ giao nhau với con đường đất lớn hơn ngăn cách hai xã thì tôi phải bỏ lá vối ra khỏi miệng vì sợ đập đầu vào chính cái thứ mà mình đã chôn trước đây, khi rảo bước trên con đường đất lớn này thì tôi lại phải ẩn thân. Bốn phía xung quanh chỉ có lúa, trăng thì tỏ, đường đất này tương đối cao nên người ta sẽ dễ dàng phát hiện ra tôi từ xa một cách dễ dàng. Chị Ma khi nãy phi ngựa lên đây chắc đã băng chéo cánh đồng thẳng về cống thủy lợi nằm ở góc Tây Bắc của cánh đồng này, tôi thì không có khả năng ngự khí phi hành như thế, việc có thể ẩn thân như này đã là quá đỗi vô lý rồi.
Cuốc bộ gần một dặm thì tôi cũng đã thấp thoáng nhìn thấy chị Ma đang ngồi trên ngựa trên cánh đồng ở mé tay trái, tuyệt nhiên không phát hiện thấy cự mã hay những vong hồn khác cảnh giới dọc bên trái đường như tôi đã tưởng tượng, có lẽ ông Lê Tam và ngài tuần đinh đã có sắp xếp khác để phù hợp với thực tế vì đoạn này đã nhìn thấy vài thửa ruộng được gặt xong. Ngày mai là Chủ nhật, có khi trước lúc mặt trời mọc dân làng đã ra đồng làm sớm để tránh nắng rồi, mỗi khi mùa gặt đến là mùi rơm rạ phảng phất rất đặc trưng khắp đường làng ngõ xóm, dĩ nhiên không thiếu cả phân trâu nữa, thiếu phân trâu lẫn vào rơm rạ trên các con đường đất sẽ là chuyện lạ.
Tôi có thể sắp bước vào một trận chiến lớn với những âm binh lạ mặt và đám thầy phù thủy đội lốt người lương thiện. Cả tuần qua thi thoảng tôi cũng chiêm nghiệm lời nói của sư thầy và nhận ra rằng mình quá mâu thuẫn, tôi không muốn hại những người có khả năng điều khiển âm binh dùng vào mục đích xấu, không muốn những vong hồn vô tội phải tham gia vào một cuộc chiến mà họ không muốn, cũng như không muốn ai bị tiêu diệt. Điều này thật sự là vô lý, sau này tôi nghe người ta hay nói câu: “Nhân đạo với kẻ thù là tự sát” nhưng những người dùng phép phù thủy này có phải kẻ thù của tôi hay không thì chính tôi cũng chưa xác định được. Sau cùng, từ lời nói của sư thầy là Tướng nướng Tốt hay Tốt nướng Tướng thì tôi chợt nhận ra một điều cực kỳ đơn giản đó là: Nếu bước vào một cuộc chiến mà không có ý định chiến thắng thì chẳng khác nào tai họa! Mong muốn chiến thắng sẽ làm tôi quyết liệt hơn, quyết tâm hơn, sắt đá hơn một chút. Chỉ cần tôi lưỡng lự và mong cho mọi thứ đều tốt đẹp với cả những người xấu thì họa sẽ mau chóng xảy đến những hồn ma bởi vì tôi muốn trốn tránh thì rất dễ, không ngậm lá nữa là xong.
Phải công nhận rằng sư thầy nói ít khiến tôi nghĩ nhiều và vỡ vạc ra bao nhiêu là điều mới lạ mà có khi bao người đến lúc nhắm mắt xuôi tay cũng chưa nhận ra.
- Em tưởng ở mé này vẫn có vong canh giữ chị nhỉ?
- Có mà, ông tuần đinh mới cho họ rút hết về phía sau, cự mã cũng khiêng đi rồi. Đêm trăng thanh gió mát như thế này, tầm nhìn rộng nên phải đề phòng đối phương phát hiện ra chúng ta có phòng bị.
- Chị nghĩ bọn họ nhất định đến thử vào đêm nay chứ?
- Trực giác mách bảo chị như vậy, vừa nãy ông Xã Thần bên đối diện cũng cho hay là chiều nay có một người lạ đến cánh đồng này ngó nghiêng hồi lâu đấy. Người đó không phải vùng này, ngài Xã Thần chưa gặp mặt bao giờ.
- Em phải làm gì?
- Chị muốn đi qua bên đó thám thính bằng lối này mà không được, do lúc nãy hẹn với em ở đây nên chị chờ, giờ em đến rồi thì ở tạm chỗ này. Chị đi vòng qua ngả bên kia để sang xã đối diện xem có động tĩnh gì không, phải đi dò xem sao.
- Ui, vậy mà em đang lo “tường thành” em xây bị hỏng hết rồi.
- Không đâu, từ hôm em làm đến giờ thì các vong hồn đều thay nhau bảo vệ nên vẫn rất kín, chẳng có người trần mắt thịt nào phát hiện ra những sợi chỉ màu đỏ đó cả.
- Thế chị đi đi, em chờ ở đây, anh Nẫm cũng đang đứng ở đoạn mả của Mẹ Sư, hay là... chị gọi anh ấy đến đây giúp em cho đỡ buồn được không?
- Lúc này mà em còn lo buồn được nữa hả?
- Nếu không được thì thôi, em chỉ hỏi thế thôi mà. Đằng nào canh gác ở chỗ mả của Mẹ Sư cũng nhìn ra được tận đây, có người nói chuyện em đỡ buồn ngủ.
- Thôi được rồi, đứng chờ một tí để chị sắp xếp người, thằng Nẫm lên đây thì phải có người khác thay, nhỡ đâu có biến không kịp báo với nhau thì hậu quả khôn lường.
- Vâng.
Thấy chị Ma chiều theo mong muốn của mình thì tôi cười thật tươi, chị Ma thì nhìn tôi lườm lườm, điệu bộ không hài lòng lắm. Chị Ma đi một lúc thì ma Nẫm xuất hiện, gương mặt anh ta cũng hớn hở vì có ma khác đổi gác.
- Tao biết ngay là kiểu gì mày cũng nhớ đến tao.
- Cũng là ngồi đây canh chừng thôi mà, em ngồi một mình chán nên mới xin chị Ngọc Hoa sắp xếp cho, may quá chị ấy lại chiều theo.
- Mày là nhất rồi, nàng ấy dữ như gì ấy, bọn tao gặp là rúm ró hết cả. Mày là đệ tử chân truyền lại y như em trai bảo sao không được chiều. Tao bảo rồi, mày muốn giàu có thì nói một câu là bao nhiêu của nả nàng ấy cho mày hết, mày đúng là thằng ngu.
- Anh suốt ngày vàng với chả vàng, chết rồi có mang theo được đâu.
- Nhưng chết rồi vẫn cần đó thôi.
Tôi bỏ lá vối ra để bước chân vào cánh đồng làng mình, ma Nẫm dễ dàng tìm cho tôi một gò đất nhỏ nằm giữa những ruộng lúa, gò này dĩ nhiên cũng có một ngôi mộ chả biết của nhà ai nhưng nhờ có ngôi mộ này mà tôi có chỗ ngả lưng. Để cảm ơn cũng như xin lỗi vì đã làm phiền chủ nhân của nấm đất này, tôi thắp ba nén hương cắm vào bên rìa gò đất, một nén hướng khác cắm vào bờ thửa gần đó cho ma Nẫm, không quên bóc ra một gói kẹo lạc và để ba cái chỗ đó còn đâu tôi chén một mình hết. Khung cảnh kể ra là cũng nên thơ lắm, bốn phương tám hướng là ruộng lúa, tôi nằm dựa vào ngôi mộ đất, vắt chân chữ ngũ, trên trời thì có trăng tỏ, dưới đất thì có gió mát thổi mơn man từ mọi hướng, ma Nẫm ngồi xổm nhai kẹo lạc nhìn rất buồn cười.
- Anh uống rượu không?
- Mày có à?
- Ít lắm, cái này để dùng vào việc khác nhưng một chén chắc là đủ, nhưng em không mang chén, anh uống bằng nắp chai không?
- Ây da! – Ma Nẫm chép miệng liên tục và liếm mép. – Có tí cay cay thì tốt quá, nắp chai cũng được, mày cho tao xin ba nắp thôi.
Tôi nhổm dậy lấy trong ba lô bên cạnh ra chai rượu nhỏ và cẩn thận rót vào cái nắp.
- Tao lúc còn sống số không đỏ nhưng chết rồi lại số đỏ.
- Sao lại thế?
- Thì quen mày, mày lại quen Công chúa, với ma cỏ bọn tao thì những lúc như thế này chẳng khác gì ngày kị cả, sướng!
Tôi cẩn thận để nắp chai rượu xuống gò đất cho ma Nẫm và nói:
- Tại đợt này em bận thi cử nên cũng chưa chú ý đến việc khoản đãi mọi người, cũng quên chưa cảm ơn anh về việc cắt cử người trông nom người quen của em.
Ma Nẫm ngửa cổ uống rồi đưa lại nắp chai cho tôi, tôi đổ rượu đi rồi rót thêm nắp thứ hai.
- Mày kiếp trước làm đếch gì mà số ngon phết đấy nhỉ? Tao thấy Ngọc Hoa Công chúa đã đẹp rồi mà cái cô gì ở trong miếu nhà bà ngoại mày cũng đẹp không kém.
- Ma mà cũng biết khen đẹp sao?
- Tao cũng từng là thanh niên, mày quên à?
- Ờ nhỉ, cái chị ấy hình như là cùng họ với em đấy, kể ra có khi lại là tổ tiên dây mơ dễ má không chừng.
- Cô ấy cũng tốt bụng, cho hai đứa kia ít bạc làm bọn nó mừng húm, bọn nó cho tao hai nén mà tao không lấy.
- Ô, sao anh không lấy?
- Vô công bất thọ lộc, tao rất sòng phẳng. Tao chỉ là giúp mày thôi chứ có phải ban ơn gì cho họ đâu mà nhận, hơn nữa bọn họ ít có bổng lộc chứ tao thì khác, dù gì cũng là tuần binh, nhận của họ thì sau này khó ăn khó nói lắm, nếu họ mời ăn uống thì tao đồng ý.
Trong đêm trăng thanh gió mát, giữa cánh đồng lúa chuẩn bị gặt ấy, ma Nẫm đã kể cho tôi nghe đôi chút về gia đình anh ấy, giờ hậu duệ còn mấy đứa cháu của người em trai cũng đang sống ở quê cũ. Sau cùng, câu chuyện anh ấy kể về trận chiến đầu tiên và cũng là cuối cùng của anh ấy bên bờ sông Thị Cầu. Nghe chuyện của một vong hồn sống cách mình đến hai trăm năm mang lại cho tôi nhiều cảm xúc, tôi tưởng tượng ra cảnh làng quê yên bình, một anh thanh niên hàng ngày dắt trâu ra đồng cày bừa hoặc mỗi chiều ra sông cất vó tôm, khung cảnh yên bình nơi làng quê hẻo lánh chấm dứt khi giặc đến.
- Bao giờ đến lượt anh đi đầu thai?
- Ai mà biết, hồi còn sống thì trời kêu ai người nấy dạ, giờ làm ma rồi khi nào quan trên bảo thì đi, rồi cũng đến lượt đầu thai làm cái gì đấy.
- Chứ không phải làm người à?
- Mẹ, làm người ai chả muốn nhưng ai cũng làm người thì đất đâu mà sống, người ta còn xét công trạng chứ.
- Anh là cũng có công lớn còn gì nữa.
- Ôi mày ơi, chơi có một trận đã toi rồi thì lớn cái gì, giả như giờ nhà Tây Sơn còn thì tao cũng được ưu tiên đấy. Dạo gần đây mới thấy xét đến nhà Lê thôi, còn lâu mới tới bọn tao.
- Chả biết sau này em toi rồi thì làm ma bao lâu nhỉ?
- Mày hả? Nhìn tướng mày có khi không lâu đâu, tao là tao nghi mày thuộc diện con cha cháu ông lắm, rất khó lý giải.
- Mấy người đã nói thế, em còn chả biết gốc tích cái họ của mình bây giờ ra sao thì con cha cháu ông cái gì.
- Mày có các vị Thiên tử quân bảo vệ âm phần là không đùa được đâu nhé, mẹ, tao ở cái làng này hơn trăm năm rồi cũng chưa bao giờ nghe thấy việc này. Hồi đi lính tao cũng nghe phong thanh rằng Thiên tử quân là bảo vệ nhà vua chứ chưa được thấy bao giờ, hay kiếp trước mày là vua?
- Em lạy anh, anh có thấy ai kiếp trước làm vua, kiếp này làm chân lon ton cho chị Ngọc Hoa không?
- Ai mà biết, tao cứ đoán thế, có khi...
Ma Nẫm bỏ lửng câu nói và vụt đứng dậy nhìn về hướng Bắc, nhìn thấy hành động lạ của anh ta tôi cũng vội bật dậy.
- Có chuyện gì? – Tôi hỏi.
- Tiếng vó ngựa của Công chúa đang phi nước đại về hướng này.
- Anh nghe được à?
- Nghe rõ mà.
Tôi vội đứng dậy và lấy thanh kiếm gỗ ra khỏi ba lô, mắt đăm đăm nhìn về hướng Bắc, nơi ấy có con đường đất đi lên chợ Trằm, cống thủy lợi chếch bên trái một tí ngay đầu con đường đất này. Khoảng mười giây sau thì tôi thấy thấp thoáng bóng người và ngựa đằng xa chạy rất nhanh về hướng này, tôi nhảy tót từ trên gò đất xuống bờ ruộng và bước mau về phía đường đất, không quên hiện thân và nhảy tót lên đường, ma Nẫm vẫn đứng trên ngọn lúa chờ đợi.
- Báo gấp cho ông Tam và ngài tuần đinh cẩn thận, chỉ một chốc nữa ba người lạ mặt sẽ đi qua hướng này, có thể chúng sẽ đi vào cánh đồng làng.
Giọng chị Ma hét lớn khi còn một quãng nữa mới tới chỗ tôi đang đứng, tôi quay sang định nhờ ma Nẫm thì đã thấy anh ta chạy nhanh như một cơn gió, băng chéo cánh đồng về hướng gò đất có mả của Mẹ Sư.
- Họ đến rồi hả chị?
- Bọn chúng đúng là có ba người, đi trên hai thứ mà em gọi là xe máy ấy, thêm cả đồ nghề nữa.
- Vậy... em sẽ nấp ở gò đất kia để theo dõi luôn. Chị tính sao?
- Chị sẽ đi vòng đằng kia để vào gần lũy tre.
- Cự mã có cho ra luôn không chị?
- Chưa thấy kỵ binh, khả năng cao là bọn này sẽ vào cánh đồng để yểm âm binh luôn.
- Như thế thì sẽ nguy lắm, nếu bọn họ vào cánh đồng này yểm âm binh thì sẽ lại xảy ra một trận quần chiến. Sao chị không xô ngã bọn họ dọc đường để cản? – Tôi chợt nảy ra ý định như vậy.
- Ừ nhỉ, giờ bọn chúng đang di chuyển, để chị kêu thêm tuần binh đi cùng, tuần binh làm việc này hiệu quả cao hơn.
Chị Ma nói xong thì quay ngựa phi nước đại về phía Tây, nơi ấy không có sợi chỉ đỏ nên chỉ cần Xã Thần cho phép là vào bình thường. Tôi đứng ngây ra một lúc rồi cũng bỏ lá vối ra khỏi miệng rồi bước trở lại ruộng lúa, lấy từ trong ba lô ra hai túi gạo rang, gồm một túi dùng dở và một túi đầy. Có những thứ này thì yên tâm hơn hẳn nếu phải đối phó với âm binh của thầy phù thủy, nói thật thì tôi cũng có đôi chút luống cuống vì lần này có tới ba người, những lần trước đều là một đối một và tôi thường giấu mặt, lần này là trực diện, cái gì chưa có kinh nghiệm thì đều khiến người ta cảm thấy đôi chút luống cuống. Một lúc lâu sau tôi phải tự động viên chính bản thân mình rằng đây là cánh đồng làng, là đất của làng, trong tay mình có rất nhiều thứ có thể đối phó lại với bọn họ và quan trọng nhất là mình vẫn ẩn thân, họ không ẩn thân thì sẽ không thấy được mình.
Thấp thoáng từ phía gò đất mả của Mẹ Sư đã thấy những vong hồn khăn trắng theo hai hàng dọc đi theo con đường đất, đến giữa đoạn đường thì họ rẽ về phía tôi đang nấp rồi biến mất giữa những ruộng lúa, nhìn thấy như vậy tôi có đôi chút ngạc nhiên. Tôi ngoái nhìn về phía sau, xa xa là lũy tre làng đen kịt, nổi trên nền trời chỉ là những ngọn tre không đều nhau và dường như im lìm cùng xóm làng đang say giấc. Thấp thoáng một vài cái bóng trắng lượn đi lượn lại như con thoi, khả năng cao là đang truyền tin giữa các nhóm vong hồn rải rác ở mé Tây và Bắc, đúng kiểu hình chữ L. Tôi nấp chơ vơ một mình giữa gò đất, ngôi mộ này không có vong hiện lên chẳng biết là đã được triệu tập trong nhóm vong hồn bản địa hay đã đầu thai sang kiếp khác, tạm thời xem như đây chính là “nhà” của tôi, kể ra như thế là cũng tiện.
Bờ thửa nằm giữa hai ruộng lúa gần bên phía tay phải tôi lúc này lay động, tôi nhìn qua thì không thấy ai nhưng cúi xuống thì thấy một vong hồn đang bò, nhìn cũng có chút dọa người, tôi mở to mắt ngạc nhiên nhìn và hỏi:
- Sao không không đứng lên mà đi lại bò như con gián thế kia?
- Lệnh của Lê tướng quân là phải ẩn nấp, án binh bất động nên bọn ta mới bò như thế này, cũng vui lắm.
Trịnh Phi Nhạn đáp lại lời tôi, đầu ông ta hết nhìn trái lại nhìn phải, tôi nhìn theo và phát hiện ra hầu như bờ thửa nào cũng có vong hồn bò lê bò càng, phải nói thật là người khác nhìn thấy chắc đứng tim mà chết tại chỗ. Tôi tụt xuống khỏi mộ đất trên gò và ngồi xổm để Trịnh Phi Nhạn đỡ phải ngẩng đầu lên nói chuyện, xung quanh tôi lúc này chỗ trống nào cũng có vong hồn, khoảng cách tối thiểu giữa tôi và bọn họ là ba mét.
- Cháu nghe tin là lần này có tới ba thầy phù thủy cơ đấy.
- Bao nhiêu thầy cũng không vấn đề gì, sau cùng cũng là cái chết chờ đón bọn họ mà thôi.
- Ông chỉ huy nhóm này hả?
- Ừ, Lê tướng quân và thằng Côn ở mé đằng kia.
Trịnh Phi Nhạn chỉ tay về phía sau, vậy là từ chỗ tôi đến đường đất ngăn đôi cánh đồng làng có khoảng ba đội nghĩa binh với khoảng một trăm hai mươi vong hồn khăn trắng chia nhau trấn giữ. Như lời chị Ma nói khi nãy thì phía bụi tre là nơi ẩn nấp của những vong hồn do ngài tuần đinh chỉ huy.
- Dồn hết binh về mạn này thì hướng Nam sao hả ông?
- Vẫn cắt cử người cảnh giới đề phòng giương Đông kích Tây.
- Quân số chỉ có hơn một trăm, ông bàn với Lê tướng quân rút cho lại hướng Nam khoảng một phần ba đi. Hoặc là ông cho hết đội của ông về đấy.
- Ớ, thế ta thì sao?
- Ông ở lại đây tí nữa cháu cấp quân cho ông tha hồ mà chiến, muốn gì có nấy.
Trịnh Phi Nhạn không chần chừ, ông ta ngồi dậy và bò ngược lại phía sau nhanh như một con thằn lằn, chừng một phút sau thì những vong hồn ẩn nấp gần tôi bắt đầu rút, họ đứng lên và chạy băng đồng về hướng mả của Mẹ Sư.
- Ta đã bố trí người khác chỉ huy nhóm ấy, nếu có động thì họ sẽ báo lên đây, nhiệm vụ của họ chỉ là cảnh giới đề phòng bất trắc. Ta thấy ngươi có vẻ cũng thương xót cho bọn ta đấy nhỉ?
- Cháu không hiểu ý của ông.
- Ta cũng sống không ít trên trần thế, làm ma cũng đủ lâu, gặp đủ loại người và loại ma, nhìn cách ngươi tính toán thì ta biết thôi. Ngươi muốn hạn chế số vong hồn tham gia, ta đã chú ý mấy trận rồi, các điểm nóng đều là binh của ngươi cả. Xưa kia nếu ngươi cầm quân thì nhất định binh mã sẽ vì ngươi mà chiến đấu đến cùng đấy, khá lắm.
- Ông đừng đánh giá cháu cao như thế.
Thời gian trôi đi thêm gần một khắc nữa thì phía con đường đất xa xa ở hướng Bắc tôi đã nhìn thấy ánh đèn xe máy, tiếng pô xe theo gió vọng đến mỗi lúc một gần. Thêm vài chục giây trôi qua thì một xe có vẻ loạng choạng và đâm xuống ruộng bên cạnh, có lẽ chị Ma đã hành động nhưng họ cũng chỉ có thể làm được đến thế là cùng. Một chốc sau lại thấy hai bóng đèn xe tiến tới gần phía tôi, hơi chếch về bên tay trái, hai xe này chỉ dừng lại hẳn ở bên kia cống thủy lợi vì không qua được, chỉ có xe đạp thì dễ dàng dắt qua chứ xe máy dắt vào buổi tối này sơ xẩy dễ ngã xuống mương thủy lợi.
Từ chỗ ẩn nấp, tôi hồi hộp chờ đợi hành động của bọn họ, liệu bọn họ sẽ đi tiếp hay quay lại và đi theo lối khác, là cái lối đi mà tháng trước tôi mới chở mẹ tôi đi xem bói, lối ấy ở hướng Đông Bắc.
Ánh trăng vẫn sáng tỏ và tỏa thứ ánh sáng dịu nhẹ xuống toàn bộ cánh đồng.
---

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi