Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 235: Dọa ma thầy phù thủy



Tôi trình bày lại những gì mình vừa nghe được ở trong căn nhà cho chị Ma và các vị võ tướng khác bao gồm cả Bách Hộ võ quan và Nguyễn đốc trấn. Những vong hồn vừa khi nãy đánh đu trên ngọn tre chính là binh của nha môn, việc đánh đu trên ngọn tre có vẻ là một trò phù hợp với những vong hồn nông dân hơn là quan binh, chỉ tiếc là những nghĩa binh khăn trắng không thể vào làng được khi chưa có lệnh.
Đối với việc những vong hồn đứng trên ngọn tre và làm ngọn tre sà xuống mặt đất hay mặt nước thì tôi không phải thấy lần đầu. Mụ Mẹ Chẽ là một vong hồn làm việc này rất thuần thục trong những lần tôi gặp mụ ấy trước đây. Ngoài Mẹ Chẽ, tôi cũng đã từng ít nhất một lần gặp vong hồn bà cụ đầu chít khăn mỏ quạ vít ngọn tre trong đầu ngõ nhà mình, vong hồn của bà cụ cũng đã một lần cố gắng báo tin cho tôi, bởi vì thế tôi mới có so sánh rằng có những việc nên để ma “nông dân” làm sẽ hiệu quả hơn là ma quan binh.
Tôi cũng nhớ một lần khác khi nhà em họ tôi có đám cưới, buổi tối trước đám cưới chính thì cỗ bàn linh đình xong những người phụ nữ tập trung ngồi rửa bát đũa ở ngay sân giếng, giếng nước cạnh bức tường ngăn cách với một lối đi nhỏ và bên kia lối đi có mấy bụi tre sau đó là đường trục chính của làng. Lúc ấy tôi đang đứng nói chuyện với em mình còn nó ngồi tráng những cái bát đã được các cô rửa trước đó, bỗng nhiên tôi nhìn thấy một ngọn tre sà xuống sát bức tường, trên đầu ngọn tre là một hình người đen sì đang chăm chú nhìn mọi người rửa bát và nói chuyện. Tôi nhìn thấy nhưng lặng im và chỉ nheo mắt nhìn vì chưa biết vong hồn này muốn làm gì, có thể họ chỉ ham vui và hóng chuyện mà thôi, dù sao khu này cả năm đều buồn tẻ. Con người khi còn sống đều có nhu cầu giao tiếp và khi đã khuất cũng sẽ vẫn có nhu cầu này, tôi tin là như vậy. Tôi đứng nhìn hơn mười giây cho đến khi một ai đó trong số các cô đang ngồi rửa bát trên sân giếng cũng vô tình ngẩng đầu lên nhìn và hét toáng lên, bát đũa vì vậy mà kêu loảng xoảng, cô ấy bỏ chạy khỏi chỗ đang ngồi, những người khác phản xạ tuy chậm hơn như sau khi nghe tiếng hô: “Ối dời ơi, ma!” thì lập tức chạy rất nhanh vào sân nhà. Tôi và mọi người nhìn lên những ngọn tre in trên nền trời, một ngọn tre vẫn còn đung đưa mạnh, chính là ngọn tre vừa nãy mới bị vít xuống.
Tôi cũng từng nhìn kết quả trận đánh dằn mặt của chị Ma với mụ Mẹ Chẽ, vài cây tre đã bật gốc nên tôi tin rằng mỗi vong hồn hoặc mỗi nhóm vong hồn sẽ có những thế mạnh riêng và chỉ khi chịu khó quan sát, tổng hợp, đánh giá mới có thể hiểu được phần nào đặc điểm của họ.
-Cháu nghĩ bao nhiêu lân nữa thì quân tiếp viện của nó tới? – Bách Hộ võ quan hỏi tôi sau khi đã nghe đầy đủ câu chuyện.
-Nhanh thì hai khắc và chậm có thể là nửa canh giờ. Cháu nghĩ rằng người ông ta gọi trợ giúp sẽ ở đâu đó thuộc địa phận Hà Nội, chả phải ông và các nghĩa binh đã truy lùng tung tích của bọn họ cả tuần qua hay sao?
-Điều này cũng khó nói, đám này có nhiều bùa chú, ai mà ngờ được bọn chúng có thể mướn được một căn nhà ngay gần làng ta thế này. – Lê Tam tướng quân lên tiếng.
-Chúng ta phải chuẩn bị cho một trận đánh lớn hơn?
Nguyễn đốc trấn đặt ra một câu hỏi khiến tất cả im lặng trong giây lát, bọn họ nhìn nhau, tôi không thấy sự ái ngại trong ánh mắt của những vị võ tướng sinh ra để đánh trận và ngay cả khi làm ma rồi mà đam mê này vẫn không hề giảm đi, có lẽ đối với họ chỉ có đánh trận mới thỏa mong muốn và họ tìm cách giải quyết đối phương bằng cách cứng đối cứng.
-Trước mắt nên tính cách diệt trừ thằng này đã, tới đâu hay tới đó, nó đã biết quá nhiều. – Chị Ma sau một hồi trầm tư suy nghĩ mới lên tiếng. – Nó đã biết là có âm hồn phá nó, nếu tin này để đồng bọn của nó biết thì cơ hội của chúng ta sẽ ít đi, thậm chí chúng nó sẽ làm cỏ cả âm phần huyện này.
-Theo Công chúa chúng ta nên làm gì bây giờ? – Nguyễn đốc trấn hỏi.
-Ngài thử xem đã gọi được ông Thổ Địa của đất ấy chưa?
-Được, ta sẽ đích thân đi gặp ngài Xã Thần.
Vong hồn của Nguyễn đốc trấn nhanh chóng rời đi.
-Không còn cách nào để dụ hắn ta xuất hiện hả chị? – Tôi hỏi.
-Chị chưa nghĩ ra, nó là thầy phù thủy nên làm gì và nghĩ gì khó mà đoán biết. Chúng ta thì có thể dựa vào tình hình thực tế mà tính toán thôi.
-Nếu không vào ngôi nhà đó được thì em cho rằng chỉ có cách rung cây dọa khỉ.
-Là như nào? – Chị Ma hỏi tôi.
-Lúc sáng nay em có chạm mặt ông ta và qua hai lần nghe lỏm ông ta nói chuyện thì em thấy rằng người này tính khí nóng nảy, tự cao. – Tôi đưa ra nhận định của mình. – Mỗi câu nói là ông ta cứ miệt thị dân nhà quê với thầy bùa nhà quê, điều này có thể lí giải là trước đây công việc của ông ta rất thuận lợi, bây giờ bị phá quấy thì bực tức và có đôi chút rối loạn. Hơn nữa, mọi người đều thấy âm binh của ông ta rút lui giữa trận đánh nên ông ta còn âm binh, còn binh thì đời nào để người dưới cơ bắt nạt.
-Có lý! – Chị Ma gật đầu đồng tình.
-Chị có thể bàn bạc với mọi người trêu ngươi ông ta, làm cho ông ta bực tức lên thì kiểu gì cũng dính kế. Ông ta là thầy phù thủy đời nào lại sợ ma, chị có nghĩ như thế không?
-Đúng sai thì cứ phải thử, đằng nào bây giờ cũng chưa biết làm gì, đứng đực ra đây chờ đợi thì rất sốt ruột. – Chị Ma quay sang nói với những vong hồn bên cạnh. – Các ông có muốn thử không?
Lê Tam tướng quân, Bách Hộ võ quan, Lê Ba tướng quân và thêm vài vong hồn nữa đứng gần đều nhất trí gật đầu.
-Ngài Bách Hộ, ngài là quan binh, ngài xem thử xem có cách nào nói với vong hồn gia chủ của ngôi nhà ấy hiển linh dọa cho nó một trận. Chúng ta không biết được tuổi tác của nó ra sao nên ngài chọn ra lính nha môn khác tuổi nhau lượn lờ xung quanh nhà để xem nó nhìn thấy ai.
-Một cách hay! – Giọng Bách Hộ võ quan trở nên phấn khởi.
-Nếu thiếu người, ngài có thể sử dụng thêm nghĩa binh, chúng ta đây chưa có lệnh vào làng nên cứ phải đứng ngoài này.
-Công chúa đứng chờ ta ở đây, ta đi gặp Xã Thần, ta sẽ bàn với với ngài đốc trấn ngay lập tức, chúng ta sẽ dọa ma nó.
-Nghe thì hơi buồn cười nhưng thực sự là như vậy, chúng ta dọa ma thầy phù thủy, điều này có lẽ chưa bao giờ có trước đây. – Lê Tam tướng quân cười lớn.
-Ngài cũng chọn ra trong số nghĩa binh những vong hồn khác nhau về tuổi tác, ngày giờ sinh và mất để xem nó nhìn thấy ai, chỉ cần biết nó nhìn được ai thì sẽ đoán biết được phần nào mệnh của nó.
Lê Tam tướng quân gật đầu và quay lưng bước đi cùng với Nguyễn Thiết Côn và Dương bổ đầu. Tôi đã giúp phần ý tưởng còn thực hiện cụ thể như nào đành phải trông chờ vào chị Ma và những người khác xem sao.
Tôi đi lại chỗ ẩn nấp đầu tiên sau bụi cây nhỏ, sát lũy tre và đối diện ngõ nhỏ chứa đầy bóng tối dẫn vào ngôi nhà nơi Nhã Tà và người đàn ông phù thủy tên là Canh đang ở. Chỗ tôi ngồi bây giờ xem ra khá ấm áp, không có gió và cũng không thấy âm khí ở gần. Tôi ngồi chưa được năm phút đã thấy bóng hình của quan đốc trấn và ông Bách Hộ đứng phía trước, ngay đầu ngõ tối, một người lính được sai chạy đi mời và chị Ma cũng như Lê Tam tướng quân xuất hiện, như vậy là họ đã được cho phép vào làng. Tôi vẫn ẩn thân ngồi nguyên chỗ cũ và quan sát, nếu có gì cần thì tự khắc họ sẽ gặp tôi ngay lập tức, chỗ tôi trốn bây giờ không còn là bí mật nữa, thật ra vong hồn nào đi qua cũng biết, một số còn nhìn vào chỗ bụi cây nơi tôi nấp cười cười.
Gần năm phút sau đó tôi bắt đầu thấy rõ lũy tre ở đối diện ngôi nhà khi nãy bị đứt dây điện rung lắc mạnh vì gió, ẩn khuất trên nền trời xám nhạt tôi có thể thấy một phần nào đó và hình dung một cây tre đã đổ xuống ngôi nhà. Tôi chưa biết những vong hồn sẽ làm như thế nào để dọa ma thầy phù thủy nhưng ngay sau đó trước mắt tôi là một đội hỗn hợp lên đến ba chục vong hồn đi thành hai hàng tiến vào ngõ tôi. Sở dĩ tôi gọi là đội hỗn hợp bởi vì lẫn cả lính nha môn, nghĩa binh, vong hồn đội Cầu Khoai, tôi chưa hiểu cách họ làm nên chỉ biết lặng im theo dõi. Đội hỗn hợp vong hồn này chỉ hơn một phút sau thì quay trở ra và một đội hỗn hợp khác đông hơn tiến vào, lũy tre vẫn rung lắc vì gió lớn. Ngôi nhà đầu đầu ngõ nơi có con chó nằm ngoài hiên lúc tối tôi đã thấy vẫn yên lặng, chắc gia đình này vẫn say giấc nồng và không đời nào biết được ngay ngoài cổng nhà mình đang có cả một đội quân ma đi lại đông vui như mắc cửi.
Hết đội này đến đội khác đi vào rồi lại đi ra, đến đội thứ chín thì tôi ngồi chờ mãi không thấy trở ra nên hào hứng hẳn, tôi đoán rằng chắc chắn đã có kết quả gì đó nên đội ấy mới ở trong đó lâu như vậy.
-Thưa quan lớn! Gã thầy phù thủy đã phát hiện ra bọn tiểu nhân, gã tỏ ra bực tức và buông lời nguyền rủa.
Một bóng lính nha môn đội nón dấu lông gà xuất hiện và bẩm báo, tôi ngồi cách họ chỉ khoảng năm mét nên nghe rõ.
-Sao? Tình hình như thế nào?
Quan đốc trấn hỏi người lính.
-Thưa ngài, gã chửi rủa thầy phù thủy nào đó có thể sai khiến được cả quan binh huyện nhà và có dùng thanh kiếm chọc ra cửa sổ dọa bọn tiểu nhân.
-Vậy là nó đã nhìn được các ngươi, tìm thêm tất cả các vong hồn có mệnh liên quan vây kín trước sau, tìm cách rung lắc căn nhà cho sập luôn đi. – Quan đốc trấn ra lệnh.
-Phá... Phá luôn ạ?- Người lính hỏi lại.
-Đúng! Phá đi nếu có thể hoặc làm cho nó sợ té đái mà phải ra khỏi nhà.
Người lính quay lưng đi thực hiện nhiệm vụ mới được quan trên giao phó, chị Ma thì đứng nghe thi thoảng lại cười và xoay người nhìn vào bụi cây nơi tôi đang ẩn nấp, tôi chả hiểu chị ấy cười cái gì nên cứ nghệt mặt ra.
-Thưa đại nhân! – Một người lính khác từ đâu xuất hiện. – Ngài Xã Thần đã cho biết lai lịch của gia chủ ngôi nhà, họ chỉ còn mấy vong chưa đầu thai, họ sẽ lập tức tìm cách phối hợp để dọa cho gã thầy phù thủy.
-Được, nội ứng ngoại hợp như thế là tốt. Nhà ngươi nhớ theo dõi việc này và ghi sổ công trạng gia chủ. Nếu ngôi nhà bị phá thì đền bù cho con cháu họ, ngài tri huyện sẽ không quên công lao của họ, hãy nói với vong hồn gia chủ của nhà ấy như vậy để họ ra sức giúp chúng ta.
-Vâng!
Tôi hơi tò mò không biết vong hồn gia chủ của ngôi nhà ấy sẽ dọa gã thầy phù thủy như thế nào nhưng nghe chừng ngài tri huyện quyết định chơi lớn vố này để trả thù vụ phá hoại biệt phủ, tấn công nha môn đây mà.
-Chị Ngọc Hoa, chị ơi!
Tôi lên tiếng gọi từ sau bụi cây và chị Ma mau chóng đi tới trước mặt, tôi liền đứng dậy để hỏi:
-Có hiệu quả rồi hả chị?
-Ừ! – Chị Ma gật đầu xác nhận. – Bây giờ vong hồn vây quanh ngôi nhà chọc phá cho nó tức, nếu thêm vong hồn gia chủ nữa thì hay.
-Vong hồn tổ tiên của gia chủ nhà ấy? – Tôi hỏi để xác nhận cho rõ.
-Đại khái là vậy.
-Bằng cách nào thế chị?
-Có thể là hiện lên bát hương gia tiên, châm hương thì hương cháy rực, đá thúng đụng nia... để làm nó tức phát điên lên
Tôi đã hình dung được phần nào tình hình rồi, bên tai tôi thi thoảng vọng đến tiếng cười đầy ma quái khiến tôi nhăn mặt.
-Vong hồn bắt đầu cà khịa rồi, thôi em cứ nấp ở đây đã. Chị cũng vào đó xem sao, đề phòng nó xuất âm binh đánh nống ra.
Chị Ma xoay người đi lại chỗ mấy vị khác đang bàn bạc, chỉ một loáng sau đó tất cả cùng biến mất trong ngõ tối, chỉ còn lại duy nhất Bách Hộ võ quan đứng bơ vơ.
-Sao ông không đi cùng?
Tôi hỏi với ra, Bách Hộ võ quan quay đầu lại nói với tôi:
-Ta phải đứng đây để chỉ huy, ngài đô trấn bảo thì phải ở lại thôi. Thế cháu không vào xem à?
-Cháu cũng muốn vào xem nhưng sợ điện giật.
-Không chết được đâu.
Biết là không chết được nhưng sống cũng thành tật khiến tôi ngán ngẩm thấy rõ, có những thứ sẵn sàng thử để biết đúng sai nhưng chả ai đi thử với điện để xem mình có bị giật cho toi mạng hay không, đầu óc tôi bình thường mà. Nhưng bản tính tò mò của tôi đã chiến thắng!
-“Mình cẩn thận một chút là được.”
Tôi tự dặn lòng mình như vậy khi cẩn thận dò dẫm từng bước trong ngõ tối, càng đến gần ngôi nhà thì tôi càng nghe thấy rõ những tiếng gào rú, tiếng cười lớn, tiếng chửi rủa của những vong hồn, tiếng bụi tre cót két, thêm cả những tiếng động kỳ lạ nữa... tất cả tạo thành một mớ âm thanh hỗn độn lẫn trong gió. Tôi đã nhìn thấy cây tre đổ ở rất gần trước mặt nên không dám đi thêm và tôi quyết định sẽ trèo lên bức tường gạch, loay hoay một lúc thì tôi cũng đã ngồi trên bờ tường, hai chân để hai bên và tay phải rút kiếm ra đề phòng. Ngồi trên tường này có thể nhìn được vào ngôi nhà của thầy phù thủy một cách dễ dàng, nhất là nhìn qua ô cửa sổ có thể thấy được cả đáy cái bát hương lớn, cúi đầu xuống sẽ nhìn thấy rõ cả bức tranh Hán tự treo đằng sau bát hương.
Các vong hồn lượn đi lượn lại trước nhà, đi đến gần cửa sổ và gào thét, thầy phù thủy tên canh tỏ ra tức giận tột độ và khua kiếm ra ngoài cửa sổ như muốn chém từng vong nhưng khoảng cách xa khiến thanh kiếm trở nên vô dụng. Một lúc sau đó ông ta ngưng việc khua khoắng cây kiếm và rời khỏi cửa sổ, tôi cúi thấp xuống nhìn và phát hiện ra trên bát hương lớn đã có mấy nén hương được thắp lên. Vài phút sau trước hiên của ngôi nhà xuất hiện mấy bóng người mờ mờ nhạt nhạt, vậy là gã đã triệu âm binh lên để xua đuổi những vong hồn đang không ngừng quấy phá, chọc tức gã.
Những âm binh xuất hiện ngay lập tức xông xuống sân tấn công những vong hồn quấy phá, những vong hồn này hò nhau rút chạy rất nhanh khiến tôi có chút hoảng hốt vội nhìn quanh tìm kiếm bóng hình màu đỏ nhưng chưa thấy. Tôi định tụt xuống khỏi bức tường gạch nhưng lại thôi, dù sao tôi cũng có kiếm trừ tà, sao phải bỏ chạy.
Những âm binh mới xuất hiện lên đến hơn một chục vong, vong nào vong nấy đều mặc giáp trụ đầy đủ với binh khí trên tay ngay lập tức truy đuổi những vong hồn bỏ chạy, những vong hồn làm nhiệm vụ quấy phá này chạy ra đến cổng thì dồn lại chống cự nhưng tỏ ra yếu thế hơn. Từ chỗ tôi ngồi nhìn không rõ nơi cổng nhà vì bị vài cành tre nhỏ từ cây tre đổ che khuất, mặc dù tôi cũng cố rướn người lên để nhìn nhưng sau đó đành từ bỏ ý định này khi tôi nhìn thấy bóng hình của gã thầy phù thủy đứng ngay ngoài hiên của ngôi nhà, trên tay gã vẫn cầm một thanh kiếm như kiếm lệnh.
-Chúng mày định dùng mấy vong nhãi nhép này quấy phá bố mày à.
Ông ta đắc chí đứng nhìn ra phía cổng, tôi lặng im nhìn ông ta và như có giác quan thứ sau, vài giây sau vong hồn của ông ta quay ngoắt sang nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau trực diện, khoảng cách hơn hai mươi mét. Tôi có chút lúng túng khi chưa chuẩn bị cho tình huống này nên chưa biết phải làm gì, tụt xuống hay ngồi nguyên vị trí.
-Ơ! Đm vong hồn ở đây lại có cả vong trẻ con bịt mặt à, mày tưởng đây là trò chơi ư? Để bố tiễn mày luôn.
Tôi vội vàng cúi thấp người định tụt xuống thì dừng lại bởi vì chị Ma đã bất thình lình xuất hiện cản địa trước mặt, tôi nhìn về phía gã thầy phù thủy thì thấy phía sau lưng của gã, giữa tranh tối tranh sáng của ánh đèn dầu, ánh trăng yếu ớt lẫn với bóng tối có mấy hình người dàn hàng ngang như chặn lối vào nhà. Tôi không khó để nhận ra đấy là Lê Tam tướng quân, quan đốc trấn và dường như cả Nguyễn Thiết Côn, gã thầy phù thủy này đã trúng kế rồi.
-Lại là mày, con âm binh chó đẻ này.
Thầy phù thủy múa kiếm liên tục tạo ra những luồng gió đẩy lui chị Ma về phía bức tường gạch, vuông góc với bức tường nơi tôi đang ngồi. Chị Ma ra sức chống đỡ, vừa đánh vừa lui giống như thói quen trước đây tôi vẫn thường thấy, ngay lúc chị Ma lùi gần đến chân tường và tôi chỉ còn nhìn thấy đỉnh đầu của chị ấy thì quan đốc trấn từ trên hiên nhà nhảy xuống hét lớn:
-Đêm nay nhất định mày phải đền tội!
Nói xong là vung kiếm lao tới, gã thầy phù thủy vội vàng nhảy sang một bên chống đỡ đường kiếm của quan đốc trấn đang vung tới, đúng lúc này đèn dầu trong nhà chợt tắt, không gian trở nên tối om. Dưới ánh trăng mờ đục bị che khuất bởi những ngọn tre đang rung rinh, gã thầy quay đầu nhìn vào cửa sổ lúc này đã tối om, phân tâm là tối kị trong lúc cận chiến. Quan đốc trấn họ Nguyễn không từ chối cơ hội này và tặng cho vong hồn gã thầy phù thủy một đường kiếm xuyên qua ngực, trước khi gã thầy phù thủy có phản ứng tiếp theo thì một đường kiếm nữa quét ngang qua phần cuống họng.
Vong hồn của gã thầy phù thủy đổ sấp xuống đất như cây chuối bị đốn gốc, không kịp kêu lên một tiếng nào.
Thầy chết thì âm binh của thầy cũng lui, trong không gian tứ phía là bóng tối, quan đốc trấn ra lệnh cho thuộc hạ:
-Đưa vong hồn của nó về ngay nha môn, cho vào vạc dầu ngay lập tức, không dược chậm trễ kẻo hỏng việc.
Số phận của gã thầy này xem như đã được định đoạt giống như đồng bọn là Nhã Tà lúc này vẫn đang say giấc nồng trên giường và không biết trời đất trăng sao đang như thế nào.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi