Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 225: Cánh đồng làng bên (P.2)



Sau khoảng chừng hai phút chờ đợi trong nghẹt thở thì cuối cùng tôi cũng nhìn thấy chị Ma xuất hiện trong một bộ dạng hoàn toàn khác khi nãy, không còn ướt tha nữa, chị ấy mặc một bộ quần áo gọn gàng hơn kết hợp với mái tóc búi cao. Bộ quần áo cũng có màu đỏ nhưng hai ống tay áo có chút màu trắng, có vẻ giống một bộ tôi đã đặt người ta làm tháng trước theo kiểu tân thời hơn, nhìn cũng lạ mắt và ra dáng nữ hiệp lắm, tôi thầm nghĩ mình nên đặt thêm nhiều bộ váy áo mới đẹp hơn nữa, ba bộ có vẻ hơi ít.
-Nể tình ngươi cũng đáng mặt đàn ông vì đã chịu khó chờ đợi, nếu hồn ngươi bị diệt, ta sẽ nói giúp để không bị cho vào vạc dầu, chỉ cần một đường kiếm là đủ.
-Không cần phải nói nhiều, ta có cả một bộ sưu tập âm binh võ tướng, chưa có âm binh nữ như mày, tao sẽ đặt một bức tượng thật đẹp xem như một lời tán dương. – Người đàn ông cất giọng trầm đục của mình, một lần nữa ra lệnh. – Lên! Chừa con bé đó lại, chỉ cần bắt sống hồn của nó.
Bốn vong hồn đội mũ trụ hơi nhọn, áo giáp kín người nhưng là loại giáp mỏng, nhìn có vẻ nhẹ nhàng chứ không nặng nề giống như áo giáp của hai gã họ Triệu, lúc này tôi mới nhớ ra những bộ phim dài tập mà mẹ tôi thuê băng về xem, diễn viên cũng mặc những trang phục tương tự những vong hồn này, chỉ có điều diễn viên đẹp và cao còn những vong hồn này xem ra thấp hơn một chút, tôi nghĩ như vậy.
Một trận chiến nhỏ, bốn đánh bốn vừa mới bắt đầu nhưng đã kết thúc với chị Ma, tôi thò hẳn đầu ra để nhìn thì thấy rõ âm binh kia giơ kiếm xông tới không biết là dọa hay định hạ gục chị Ma thật, tôi chỉ biết là lưỡi kiếm ấy vẫn còn đang vung trên không trung chưa kịp hạ xuống thì chị Ma cũng đã áp sát và tung một cước bằng chân trái trúng ngay yết hầu của đối phương.
-Ya!
Tôi có thể nghe tiếng thét này của chị Ma, giọng nói mà tôi không thể nhầm được, âm binh kia sau khi trúng đòn hiểm bị khựng hẳn lại như chết đứng vậy, giây tiếp theo đó, thanh kiếm trên tay chị Ma đã đâm xuyên qua, tôi thậm chí có thể nhìn thấy rõ mũi kiếm sáng loáng, sắc lạnh ở phía sau lưng của gã âm binh này, chưa đến ba giây sau đó vong hồn của gã đã lẫn vào đêm đen.
-Âm binh tôm tép như này mà định mang ra dọa chị hả? Thấy con gái Đại Việt sao hả?
Chị Ma hất hàm về phía gã thầy phù thủy, gã ta lúc này chắc còn đang bất ngờ nên chưa kịp phản ứng. Tôi đổi sự chú ý của mình sang những trận giao đấu khác, ông Lê Tam và Lê Ba có vẻ chiếm thế thượng phong, ông Bách Hộ xem chừng ngang tài ngang sức.
Tiếng binh khí lẫn trong gió lạnh.
-Khá... Khá lắm! Tao không ngờ một con ma nữ lại có nghề.
-Ngươi dù sao cũng may mắn hơn thằng mũi Diều Hâu kia, nó vong mạng mà chẳng biết tại sao.
-Được, mày tự tin vào bản thân thì tao sẽ cho mày thỏa sức, nếu mày đã hạ sát bạn của tao, tao mà bắt được mày thì mày hãy chuẩn bị tinh thần cho những trò tra khảo của tao, con ranh con.
-Không nói nhiều, ta đây sinh thời sống cùng với tổ tông nhà ngươi, ngươi còn đám tôm tép nào thì mang ra nốt để ta tiễn cho nhanh, nhà ngươi chắc để dành sau cùng.
Gã thầy phù thủy ngay lập tức triệu hồi thêm hai âm binh nữa, bộ dáng có vẻ to cao hơn một chút và cả hai đều dùng kiếm. Gã thầy phù thủy chưa kịp cho hai vong hồn này tấn công chị Ma thì sững lại trong giây lát vì ông Lê Tam cũng đã dùng một tuyệt chiêu của chị Ma dạy đánh văng kiếm của đối phương và ngay sau đó là một đường kiếm sắc bén, thêm một âm binh biến mất. Hai âm binh mới vẫn nhận lệnh tấn công chị Ma, ông Lê Tam vì vậy quay sang bên trái giúp ông Lê Ba vây đánh một âm binh.
Chị Ma lùi lại vài bước để tránh né những đường kiếm sắc lạnh đánh tới, gã phù thủy đã đổi ý định ban đầu từ thâu nhận chị Ma sang hạ sát, hai gã âm binh nhìn to hơn chị Ma phối hợp với nhau nhuần nhuyễn, kẻ tập trung đánh vào phần chân, kể chỉ tập trung tấn công ở phần mặt, đôi khi lại chuyển sang hai bên tả hữu. Tôi ngồi xem một lúc thấy lo lắng và chợt nảy ra ý nghĩ mạo hiểm, ấy làm tôi bất thình lình nhảy ra và tặng cho gã phù thủy một kiếm nhưng tôi mau chóng bỏ ý nghĩ ấy đi bởi vì đây là hồn của ông ta, ông ta chưa phải là ma thì thanh kiếm gỗ này liệu có tác dụng? Trong khi tôi còn đang băn khoăn với ý định của mình thì ngoài ruộng lúa, chị Ma sau khi đã nắm bắt được chiêu thức của đối phương, chờ đối phương giở hết chiêu bài mới phản công. Trong những lần tôi có cơ hội được nhìn chị ấy giao chiến với đối phương, tôi đều thấy rằng chị ấy thủ trước công sau, sử dụng sự uyển chuyển đặc trưng của con gái để né tránh hoặc đánh lừa đối phương và sau đó ra đòn với tốc độ nhanh, gọn gẽ trước khi đối phương kịp nhận ra tử thần đã vẫy gọi. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi hai âm binh thi triển cùng một lúc hai đường kiếm quét ngang ngược chiều nhau như muốn chia bóng hình của chị Ma thành ba khúc thì chị ấy thực hiện một động tác khiến tôi chỉ biết há hốc miệng ngạc nhiên. Bóng người màu đỏ nhún mình lao tới phía trước, giữa hai âm binh giống như tôi từng thấy vài đoạn phim mô tả bộ đội đặc công tung mình qua vòng tròn lửa đầy dao găm, trước khi tiếp đất (tạm gọi là tiếp đất chứ thật ra là chạm xuống ngọn lúa) thì thanh kiếm trên tay phải của chị ấy cũng kịp để lại một vệt sáng mờ trên phần bụng của âm binh phía bên phải chị ấy, hồn của hắn cứ như vậy mà tan. Gã âm binh còn lại không một giây chậm trễ, gã lướt nhanh đến nơi chị Ma tiếp đất, tung ra liền hai đường kiếm để triệt hạ đối phương lúc này còn chưa kịp đứng dậy, chị Ma có lẽ cũng đoán biết được điều ấy nên ngay khi tiếp đất đã lộn tròn mấy vòng về phía tôi, làm khoảng cách từ chỗ tôi ngồi nhìn đến chỗ chị ấy chỉ còn khoảng hai mươi mét. Ngay khi chị Ma đứng dậy được thì cũng là lúc đối phương áp sát lần thứ ba, thanh kiếm bổ tới rất nhanh, chị Ma nhún người lao về phía gã âm binh và dùng tay trái đánh vào khuỷu tay phải của đối phương khiến thanh kiếm đột ngột khựng lại giữa không trung rồi mau chóng tan biến khi gã không có cách nào tránh né đường kiếm đâm xuyên qua bụng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến gã thầy phù thủy chắc cũng giống như tôi, mải nhìn nên không có động tĩnh gì, đến khi gã nhận ra rằng âm binh mình triệu hồi chẳng còn ai thì mới nhận ra, hai ông Lê Tam hạ gục gã âm binh kia không khó khăn gì và ngay sau đó là “ba anh em tao chấp một mình mày”, gã âm binh cuối cùng không có cơ hội rút lui khi vì vây đánh ba mặt và mau chóng chuốc lấy thất bại.
-Chúng mày khá, thảo nào có thể chống lại được Đường Ca và Nhã Ca, nhưng tao đây sẽ không mắc sai lầm đâu, bốn vong hồn nhãi nhép chúng mày xem đây.
Gã thầy phù thủy lập tức triệu hồi một lượt đến hàng chục âm binh và ra lệnh cho đám âm binh tấn công chị Ma và những người khác ngay tắp lự, nhìn sơ sơ thì tôi có thể thấy ít nhất cũng một địch hai, riêng chị Ma được ưu tiên vây đánh bốn mặt. Trận chiến bắt đầu đến hồi căng thẳng vì ngay sau đó tôi thấy xuất hiện thêm những vong hồn khác như ma Vành, Nguyễn Thiết Côn, Trương Phi Nhạn và cả những lính nha môn với nón dấu lông gà trên đầu rất dễ nhận biết.
-A! Chúng mày... Chúng mày gọi được cả quan binh ư? Định đánh úp tao á?
Gã thầy phù thủy gào lên, kèm theo là một tràng cười ghê rợn, tôi không còn nhận ra người đàn ông ban sáng mới gặp, như là hai người khác nhau vậy, hoặc có thể đây là bộ mặt thật của ông ta, ngay sau đó tôi nhận thấy trước mặt ông ta liên tục xuất hiện âm binh.
-“Sái đậu thành binh?”
Tôi thấy vậy cũng thò tay vào túi quần trái lấy ra một nhúm hạt gạo rang, nhắm mắt lại và thì thầm cầu khấn gọi Kim quân, để chắc ăn tôi còn đưa nhúm gạo lên gần miệng để ra lệnh:
-“Hạ gục tất cả kẻ nào định hạ sát cô gái áo đỏ tên là Ngọc Hoa.”
Tôi cẩn thận khấn đến ba lần rồi bước ra bên cạnh, lấy hết sức bình sinh nhắm hướng chị Ma ném tới, ngay sau khi ném thì tôi ngay lập tức chạy ngược vào chỗ trốn ngồi im một lúc, đến khi cẩn thận hé đầu lên để nhìn thì tôi nhận thấy một nhóm Kim quân khoảng hai chục binh đang hỗ trợ chị Ma chống lại những âm binh đang ào tới.
Chiến trường nhanh chóng lan rộng khi gã thầy phù thủy nhận thấy không chỉ có quan binh mà còn những vong hồn chít khăn trắng đến hỗ trợ, gã lại gào lên và tung thêm quân.
-Để tao xem chúng mày có thể kéo đến đây bao nhiêu vong, dù sao thì trước sau bọn tao cũng dọn dẹp sạch sẽ âm phần cả cái huyện này, đến đây!
Vậy là gã chưa phát hiện ra sự có mặt của tôi, gã liên tục tăng cường thêm binh để chống đỡ và đẩy lực lượng tấn công lui về phía sau, chiến trường chật chội, ngột ngạt, gã thầy vẫn đứng trên bờ ruộng, ngay cạnh rãnh nước.
-“Phải thử, phải cho hắn bận rộn một tí.”
Tôi lại thò tay vào lấy ra một nhúm gạo, không nhiều, tôi áng chừng chỉ chừng hơn mười hạt, đưa lên gần miệng cố gắng khấn thật nhỏ và nhắm gã thầy phù thủy ném tới, để xem gã sẽ làm gì, tôi cũng muốn biết vong hồn có thể hạ sát được hắn hay không, dù không hạ được gã thì nhất định gã sẽ ướt quần bởi vì sự xuất hiện của đội quân như từ dưới đất chui lên.
-“Đừng tưởng chỉ mình ông có thể gọi thêm quân.”
Tôi cho là gã thầy phù thủy thực sự đã sợ ướt quần khi những Kim quân đột nhiên xuất hiện với gươm đao sáng loáng lao vào gã tấn công, có thể do tôi ném không chuẩn hoặc do gió thổi làm tản mát nên hơn một chục Kim quân không rơi tập trung mà xuất hiện rải rác gần gã thầy phù thủy, ngay khi xuất hiện, họ lập tức hạ gục những âm binh đứng gần, nhắm gã phù thủy đánh tới khiến gã phải lật đật chạy về phía bên phải gọi âm binh ứng cứu. Số Kim quân ít ỏi không thể làm được gì nhiều vì sau đó họ cũng bị tiêu diệt, nếu tính ra thì tôi không có lỗ, chẳng biết gã này có gọi được nhiều binh như gã họ Nhữ kia hay không, cho đến khi chưa biết rõ thì chưa thể tung hết mọi thứ được. Điều quan trọng là đây không phải dưới biệt phủ của quan mà cánh đồng làng bên, thanh kiếm trên tay và Thiên tử quân tha hồ mà dùng.
Gã thầy chạy về hướng bên kia nên tôi không nhìn thấy nữa, tôi tranh thủ khấn gọi Lý Kế Nghiệp theo như thỏa thuận từ trước, ông ta xuất hiện ngay trước mặt tôi với ánh mắt sáng rỡ và nụ cười như vừa nhặt được vàng.
Bảo vệ và giúp đỡ chị Ma là điều tôi nhờ ông ấy.
Chưa biết đối phương có bài tẩy gì thì không thể lật bài trước được, cái này là tôi học từ Ngọc Hoa Công chúa đó thôi.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi