Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 224: Cánh đồng làng bên (P.1)



Một năm có bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông rồi lại mùa xuân còn bây giờ đã sang hè, tôi ngồi chờ đợi người đàn ông lạ mặt xuất hiện, thời gian trôi qua hơn nửa nén hương nhưng tôi cảm nhận như mình đã chờ đợi trong nhiều tháng vậy. Tôi ngôi nấp bên một bụi cây gần lũy tre, đoạn này tre thưa nên tầm nhìn tốt, thêm nữa bụi cây nhỏ này cũng là vật chắn lý tưởng để ẩn nấp theo dõi người đàn ông lạ mặt kia đi ra từ cổng nhà.
Thời gian trôi qua gần hết một nén hương, tương đương khoảng nửa giờ đồng hồ, cuối cùng thì chẳng có người nào xuất hiện mà là “cái gì đó” xuất hiện, tôi chăm chăm nhìn vào khoảng tối của lối đi vào ngôi nhà nên người đàn ông lạ mặt đã đứng ngoài bờ ruộng lúc nào tôi không hay, khi phát hiện ra tôi chợt giật mình.
-“Ông ta... Ông ta đi ra đó bằng lối nào?”
Nhưng tôi mau chóng nhận ra đó không phải là người đàn ông thật mà có thể là hình bóng hoặc ông ta đã xuất hồn.
-“Ông... Ông ta đi ngủ à?”
Tôi chợt nghĩ như vậy và nín thở quan sát động tĩnh ngoài cánh đồng bằng cách nhìn chéo, khoảng cách chỉ chừng ba mươi mét là đến chỗ người đàn ông đang đứng, ông ta quay lưng vào lũy tre, cái bóng mờ mờ không rõ nên sau cùng tôi xác định rằng ông ta chắc chắn không phải là một người bằng xương bằng thịt.
-Đám âm binh trẻ ranh chúng mày dám cả gan phá quấy tao?
Người đàn ông lên tiếng hỏi, ông ta hỏi chung tất cả mấy vong hồn đang đứng phía trước ông ta một khoảng tương đối xa, ngay trên những bông lúa.
-A! Còn lão Lê Tam kia... Ơ! Sao lại có hai hồn Lê Tam?
Không có lời nào được đáp lại, người đàn ông lạ mặt này lại tự trả lời và tự với chính ông ta.
-Đúng là có đứa đã thò tay vào công việc của tao, nói mau, chúng mày là âm binh của chủ nào? Nước sông không phạm nước giếng, tại sao lại đến đây?
Ông ta quát lên, sau cùng thì cũng có tiếng một vong hồn đáp lại lời của ông ta, chính là Lê Tam tướng quân chứ không phải Lê Ba tướng quân.
-Ta đến đây đòi người! Chúng mày là quân độc ác, dám đào mộ của ta lấy xương cốt yểm vào tượng đất.
-Lão già, đi theo ta vừa được ăn vừa được đánh, lão còn đòi hỏi gì? Khốn kiếp, chả lẽ lão chính là vong hồn yểm trong tượng của anh Hoa?
-Cái thằng ấy vắn số, ta đã giúp tiễn nó về địa ngục, từ khi nó chết các người có được gặp nó chưa? – Chị Ma lên tiếng.
-Con ôn con kia, ở đây chưa đến lượt mày lên tiếng. Mày... Mày nói thế nghĩa là...
-Ta cho rằng từ hồi thằng ngu ấy chết các ngươi không gọi được nó để hỏi có phải không? Ta nói cho ngươi hay, kể cả ngươi khi chết đi thì những tội trạng trên dương thế này mà ngươi đã gây ra sẽ được phán xét một cách minh bạch. Chính ta đã đạp nó ngã chúi về phía trước và sau đó người khác đã giữ chân để đầu nó lìa khỏi thân, nếu ngươi cần ta sẽ miêu tả kỹ. – Chị Ma nói tiếp.
-Nói, chủ của chúng mày là ai? Tại sao dám hại bọn ta?
-Ta đây không có chủ, bọn ta là chủ của chính bọn ta. Ngươi nghĩ xem, ngươi xem ra là hậu nhân lại dám dùng bùa chú để sai khiến quỷ thần, điều khiển cổ nhân làm việc ám muội cho ngươi. Ngươi có biết tội này nặng như thế nào hay không? Những âm binh ngươi điều khiển họ đều muốn vặn cổ ngươi từ đằng trước ra đằng sau.
-Ta đây đã chịu ấm ức bao lâu nay. – Vong hồn ông Lê Ba bây giờ mới lên tiếng, nói tiếp luôn lời của chị Ma. – Chỉ là do bây giờ pháp lực ngươi còn mạnh nên ta chưa có dịp, nếu có dịp, ta muốn chính bàn tay này sẽ bóp cổ ngươi đến chết, quân hỗn láo.
Người đàn ông cười ha hả sau câu nói của ông Lê Ba.
-Nực cười, vài vong hồn nhãi nhép lại đứng đây đe dọa thầy phù thủy, chúng mày có thấy ngược đời hay không? Trong tay tao đây có thiên binh vạn mã, tao muốn bóp chết chúng mày dễ như trở bàn tay, rồi tao sẽ truy ra người sai khiến chúng mày. Cái nơi khỉ ho cò gáy này chả lẽ lại có một đối thủ ta ư? Một lũ nhà quê.
-Bạn ngươi, Nhữ Quốc Đan còn gọi là Nhữ Tà đang trở thành một gã độn tri, ngươi có biết tại sao không? – Chị Ma hỏi.
-Nói! – Người đàn ông quát như ra lệnh.
-Ngươi quen ra lệnh cho âm binh nên lớn lối đấy, để ta kể cho mà nghe, bạn của ngươi đã bị cho vào vạc dầu đun sôi, ngươi nghe cho rõ nhé, đun sôi! – Chị Ma nhấn mạnh.
-Đại ca của tao đã nói đúng, nhất định có kẻ thò tay vào phá bọn tao. Tao nhớ rồi, nhìn có hai lão già Lê Tam kia là ta đoán ra rồi, chính là tượng của anh Hoa, chúng mày...
-Ngươi sẽ là người thứ ba, ta nghe đâu như sứ giả của Diêm Vương sắp đến đón người đi rồi đấy. Bạn ngươi đứa thì đi đào trộm, đứa cả gan tiến đánh nha môn bản huyện còn ngươi thì dùng bùa phép để bắt vong hồn phục vụ mưu đồ bất chính. – Bách Hộ võ quan cũng tham gia vào việc lời qua tiếng lại, ông ta vẫn là vong ít nói nhất. – Ngươi xuất hồn để dọa bọn ta sao?
-Một đám võ biền vô dụng, chúng mày chỉ xứng đáng làm âm binh cho tao mà thôi, không nói nhiều, tao sẽ cho chúng mày hiểu rằng đụng đến tao là một sai lầm. Tao cho chúng mày cơ hội cuối, nói ra tên chủ nhân thì tao sẽ tha, dù sao chúng mày cũng chỉ là làm theo lệnh.
-Cái thằng oắt con này, chị nói khi nãy mày điếc không nghe à? Hay là đầu óc mày có vấn đề? Chị mày đây không có chủ nhân, chị chính là chủ nhân của chị, mấy vong đứng ở đây đều như thế.
-Được, chúng mày muốn giấu diếm cũng không được đâu, tao bắt được đứa nào tao sẽ truy đến cùng, lúc ấy đừng trách ông mày ác độc.
-Không có thuốc hối hận đâu cháu! – Bách Hộ võ quan đáp lời người đàn ông.
Một khoảng im lặng, trời đang yên bắt đầu có gió, lũy tre ngả nghiêng là minh chứng rõ nhất, thoáng qua tôi cảm nhận được mùi tử khí lẫn trong gió.
-“Triệu âm binh đến rồi ư?”
Tôi đã đoán không nhầm, chỉ vài giây sau đã thấy thấp thoáng bốn vong hồn võ tướng đứng quay lưng về phía tôi, do góc nhìn chéo nên tôi chỉ nhìn rõ được một vong đứng gần tôi nhất, chỉ hơn hai mươi mét. Có vẻ như tất cả bốn vong hồn mới được triệu đến đều là tướng trận dày dạn kinh nghiệm, mùi tử khí lẩn quẩn rồi sộc vào mũi tôi, nếu không có khăn quàng đỏ bịt mặt tôi nghĩ mình khó mà chịu nổi cái mùi này.
-Mày gọi mấy thằng âm binh thất trận này làm gì? Ta đây nhìn qua là biết quân Thanh triều. - Bách Hộ võ quan rút kiếm ra sẵn sàng.
-Khá khen cho lão già có con mắt tinh tường, mấy vong hồn nhãi nhép thì cần gì phải đao to búa lớn, mấy vị võ quan đây sẽ làm gỏi các người.
-Thất trận quân thì mãi là quân thất trận, ta cũng có gặp vài vong hồn đã từng tham gia truy kích một tay tướng quân nào đó chui vào ống đồng rút về nước ấy nhỉ. – Chị Ma thở dài. – Tướng như thế thì quân khác gì, không cần phải nói nhiều, thích thì thử đi, để ta cho các ngươi biết thế nào là đàn bà con gái Đại Việt này.
-Lên! – Người đàn ông ra lệnh cho âm binh dưới quyền. - Bắt giữ vong hồn con bé váy đỏ cho ta, ta muốn tra khảo nó, những đứa khác không tha.
Lệnh này đưa ra là sai lầm, tôi ngồi sau bụi cây chỉ biết cười nhếch mép, lắc đầu chia buồn với người đàn ông mà bây giờ tôi khẳng định chắc chắn là thầy phù thủy. Trong bốn vong hồn đang đứng lơ lửng giữa ruộng lúa kia thì chị Ma là vong hồn nữ duy nhất nhưng ba người còn lại không phải là đối thủ, vong hồn nào nhận nhiệm vụ bắt giữ chị Ma sẽ là vong hồn đầu tiên được tiễn đưa không kèn không trống, chỉ có gió lạnh và sau đó hồn vía của họ tan biến vào màn đêm, tuy nhiên trận đánh nhỏ giữa hai bên chưa thể bắt đầu được vì có một sự cố nhỏ.
-Khoan! – Chị ma hô lớn!
-Đúng là loại đàn bà to mồm, chưa đánh mày đã sợ rồi sao hả con kia? – Người đàn ông hỏi lại.
-Sợ thì không nhưng ta nghĩ nếu muốn đánh nhau cho công bằng thì các ngươi có thể chờ ta một chút để đi thay bộ quần áo khác được không? Mặc váy hơi vướng víu.
Không gian xung quanh im lặng đến mấy giây, tôi nghe rõ được cả tiếng gió thổi rì rào.
-Thôi được, xưa nay ta đây cũng chưa gặp hồn ma âm binh nào là đàn bà con gái, nhưng tao không chờ lâu được, liệu mày có nhân cơ hội trốn luôn không?
-Từ ấy không có trong suy nghĩ của ta, nếu ngươi lo ta trốn thì không cần, tới luôn đi.
-Tao sẽ chờ, để xem lũ đàn bà sẽ làm được gì ngoài việc to mồm, mắng chồng chửi con như hát hay.
Chị Ma xoay lưng là biến mất, nơi vừa có bóng hình một người con gái với bộ váy thướt tha màu đỏ nay chỉ còn lại một khoảng tối. Ông Bách Hộ võ quan, Lê Tam và Lê Ba vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ với kiếm, trường mâu trên tay sẵn sàng nghênh chiến, tuyệt nhiên không có bất cứ một lời nói nào trong khoảng thời gian sau khi chị Ma quay lưng biến mất. Tôi ngồi quan sát mà cũng không dám cười, điều này trước đây tôi chưa từng chứng kiến nhưng mà kể ra thì mặc váy đánh nhau chắc là vướng víu lắm, nên mặc quần áo gọn gàng.
-“Chả biết chị ấy đi thay quần áo có lâu không nhỉ?”
Chờ đợi trong tình huống như này phải nói thật là rất căng thẳng, thi thoảng tôi thậm chí còn không dám thở mạnh, bên tai tôi tưởng như nghe được tiếng tích tắc rất nhỏ của cái đồng hồ nhỏ tôi hay để trên phản gỗ lim khi ngồi học.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi