Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 223: Ông Tam và ông Ba



Tôi đứng khựng lại giữa bờ thửa nhỏ giữa hai ruộng lúa, lúc này ở chếch phía bên trái nơi tôi đứng đã diễn ra trận đánh giữa bốn vong hồn, điều làm tôi thấy kỳ lạ đấy là ông Lê Tam đang đánh nhau với... ông Lê Tam, tiếng binh khí va chạm vào nhau, vong hồn lướt trên một ruộng lúa gần lũy tre, trên tay là kiếm, trường mâu... đang muốn hạ gục đối phương mau chóng. Tôi đứng nhìn gần nửa phút, sau khi trải qua những giây phút bối rối thì tôi cũng đã phân biệt được đâu là vong hồn Lê Tam tướng quân mà tôi quen biết và đâu là vong hồn vị tướng họ Lê tôi chưa gặp. Ông Lê Tam mà tôi quen sử dụng kiếm còn ông Lê Tam tôi chưa quen dùng trường mâu, ngoài vũ khí sử dụng khác nhau thì tôi không thể phân biệt được điểm khác nhau giữa hai vong hồn này, cũng mặc áo giáp giống nhau, cũng cái mũ trụ, cũng đôi giày ấy... Tôi lại nhớ đến lời ông Lê Tam từng kể rằng còn có những bức tượng khác lẫn xương cốt của ông ấy ở bên trong, vậy ra đây chính là một phần khác của bộ hài cốt mà đám thầy phù thủy đã đào trộm và sử dụng vào việc làm võ tướng trấn giữ cho bọn chúng.
Đối thủ của chị Ma lúc này cũng khiến tôi có đôi chút bất ngờ nhưng vì đã thấy có tới hai ông Lê Tam nên xem ra không còn lạ nữa, vong hồn đang dùng trường kiếm tấn công chị Ma quyết liệt không xa lạ với tôi bởi vì đó chính là gã Triệu Bát Nhất, cháu hay con gì đấy của bại tướng Triệu Đạt, vong hồn mà lúc này chỉ còn là một bộ xương khô đúng nghĩa. Tôi đã từng chứng kiến chị Ma đấu tay đôi với Triệu Đạt nên tự tin rằng gã đó khó có thể thắng được chị ấy, về võ công thì chị Ma tuy vắn số nhưng tôi cho rằng chị ấy thuộc nhóm thiên tài võ học mà “tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả”* (thời trước không có ai và thời sau cũng không có ai được như vậy), thâm tàng bất lộ,* (có nghề nhưng không phô bày) nếu gã Triệu Bát Nhất có sức mạnh thì chị Ma lại có sự khéo léo. Lực đánh từ thanh trường kiếm của Triệu Bát Nhất có thể nói là rất mạnh, gã giống như nhận ra chị Ma chính là người đã làm một phần hồn cơ ở thể, một phần hồn của gã tiêu tán vậy. Bởi vì yên tâm với khả năng của chị Ma nên tôi dồn sự chú ý vào trận chiến của hai vong hồn có cùng một tên húy.
Ông Lê Tam dùng trường mâu và ông Lê Tam dùng kiếm người này tiến thì kẻ kia lui và ngược lại, tôi nhìn một hồi thì thấy hơi chán bởi vì tôi đoán rằng bọn họ sẽ bất phân thắng bại, thậm chí có khi chẳng muốn hạ gục đối phương, đôi lúc tôi thấy ông Lê Tam dùng trường mâu kia muốn nhảy qua hợp lực với Triệu Bát Nhất đánh chị Ma nhưng ông Lê Tam mà tôi quen đã nỗ lực ngăn cản điều ấy.
Tôi nghĩ mình phải làm điều gì đó.
Nghĩ sao thì nhanh chóng làm vậy, tôi bỏ lá vối ra khỏi miệng và lom khom tiến về phía trước, tôi quyết định mình sẽ dùng lợi thế là người sống của mình để giúp đỡ vong hồn thuộc phe mình. Còn nhớ, tại trận giao chiến ngoài cánh đồng làng trước đây giữa chị Ma và những âm binh võ tướng, tôi đã ít nhiều tác động vào đối phương vì thế bọn họ mau chóng thất thế. Tuy rằng tôi biết vong hồn có thể không làm gì được tôi nhưng người đàn ông kia thì có thể, biết đâu ông ta xuất hiện bất thình linh với cái đèn pin trên tay và túm lấy cổ áo tôi đánh cho một trận lên bờ xuống ruộng thì sao. Chính bởi suy nghĩ này, trong khi di chuyển trên những bờ thửa và sau đó lom khom đi cạnh rãnh nước tôi vẫn đặc biệt chú ý quan sát về hướng bụi tre xem có đốm sáng tròn nào hay không, thật may là không thấy gì, có lẽ ông ta vừa đặt tượng xong quay vào nhà nên chưa quay ra kiểm tra ngay. Tôi đi men theo bờ ruộng thật nhanh đến nơi ban nãy người đàn ông đã lúi húi ngồi đặt những bức tượng, tôi quỳ xuống và dùng tay lần sờ rìa bờ ruộng do ban nãy chỉ nhớ được khoảng vị trí chứ không biết vị trí chính xác, bày tay phải của tôi lướt qua cỏ dại, mấy đầu ngón tay cảm nhận rõ bùn chỗ thì khô, chỗ thì ướt và đầu vẫn phải ngoái nhìn về phía sau đề phòng người đàn ông kia bất thình lình xuất hiện thì còn đủ thời gian mà cho lá vối lên miệng bỏ chạy.
Lần sờ cẩn thận như vậy khoảng hơn một mét thì tay tôi chạm vào một bức tượng, người đàn ông này đặt tượng ngay sát mép nước, chỗ đất mềm, mặt của bức tượng quay vào bờ ruộng, lưng quay ra rãnh nước. Trời tối, tôi không thể biết được bức tượng mình đang đụng tới là ai trong số hai vong hồn âm binh kia, có thể là ông Lê Tam hoặc cũng có thể là tượng Triệu Bát Nhất, cách thử duy nhất là dùng mũi kiếm chọc vào bức tượng như đã làm trước đây nhưng tư thế lúc này không thuận tiện, nếu không nói là bất tiện vì tôi gần như nằm sấp sát bờ ruộng thế nên tôi cầm bức tượng mà tay tôi đang sờ lên lắc thử và ngoái nhìn ra ruộng lúa phía bên tay trái nhưng tôi không nhìn thấy gì, chỉ thấy mỗi bóng màu đỏ của chị Ma lượn tới lượn lui ở đằng xa khoảng gần ba mươi mét.
-“Mình không ngậm lá, bây giờ ngậm lá vào nhỡ đâu cái ông Lê Tam cầm trường mâu kia cho mình một đường đứt đầu thì ngu người.”
Chép miệng mấy cái, tôi lại nhích lên thêm một quãng độ hơn nửa mét và tìm được bức tượng thứ hai, chẳng biết ông nào vào ông nào nên tôi đặt tạm bức tượng thứ hai lên bờ rồi lùi lại nhấc tiếp bức tượng tìm được đầu tiên lên, một bức tượng cầm trên tay, một bức tượng kẹp vào nách phải, tay trái thì cầm kiếm cùng với hai cây pháo hoa, tôi đi thẳng về phía trước một đoạn sau đó rẽ trái. Sau khi đã tạo được một khoảng cách tương đối xa với bóng hình màu đỏ đang lẫn dần vào bóng đêm thì tôi dừng lại, nhìn thật kỹ xung quanh rồi sau đó cúi thấp người xuống lần lượt giơ từng bức tượng lên cao, dùng bầu trời xám với những vì sao lấp lánh làm nền. Sau khi giơ lên đặt xuống hai lần thì tôi cũng xác định được bức tượng nào là của ông Lê Tam cầm trường mâu và tượng Triệu Bát Nhất, cách phân biệt của tôi thì đơn giản thôi, một tượng cầm kiếm và một tượng cầm trường mâu là biết ai vào ai rồi. Phía sau mỗi bức tượng dường như có viết chữ, tôi không chắc lắm vì trời thì tối mà chữ cũng là màu đen, nếu là Hán tự thì tôi càng mù tịt.
Tôi quyết định sẽ xử lý tượng tên Triệu Bát Nhất trước để hắn mau chóng đi theo tổ tiên nhưng băn khoăn lúc này của tôi chính là tượng ông Lê Tam, như lần trước thì chỉ một đường kiếm trừ tà là xong cả hai vong hồn này hoặc đập vỡ hai tượng là sẽ giải quyết vấn đề nhanh gọn.
Nhưng ông Lê Tam là bạn không phải thù.
Tôi quỳ gối xuống nhìn thật gần và dùng mũi kiếm gỗ chọc vào lưng bức tượng của Triệu Bát Nhất sau đó lại để mũi kiếm lên phần cổ của tượng lắc lư trái phải, chỉ vài lần như thế đã thấy cánh tay phải của bức tượng rời ra, sau đó thì đầu cũng rơi xuống.
-“Số thằng đen, có trách thì trách tổ tiên của mày đã làm tay sai cho phù thủy nha tượng.”
Tôi vừa mới nghĩ xong trong đầu thì bên tai trái đã nghe tiếng lao xao, rì rào của những bông lúa trĩu hạt do gió mạnh thổi đến, quay đầu nhìn sang đã thấy chị Ma đứng lơ lửng ngay trên những ngọn lúa.
-Em lại giở trò đấy hả? – Chị Ma hỏi.
-Vâng! – Tôi đáp. – Chị từng đánh với thằng này rồi thì đánh nữa làm gì cho mệt ra, để dành sức mà đánh với những bức tượng khác bên trong, em nghĩ còn nhiều đấy.
-Cũng được, mà em tính sao với bức tượng kia?
-Em băn khoăn nãy giờ, hai ông ấy vẫn đánh nhau hả chị?
-Vẫn, nhìn kiểu này có đánh hết Tết cũng chẳng phân thắng bại, tay phải đánh tay trái thì thắng nhau kiểu gì được cơ chứ. – Chị Ma thở dài và đi ra phía trước mặt tôi và ngồi xuống. – Nếu đánh hết sức thì có thể ông lão Tam phe ta sẽ thắng đấy, nhưng mà ông ấy không sử dụng đến những tuyệt chiêu chị dạy.
-Chị buồn cười nhỉ, ai lại quân ta đánh quân mình bao giờ. – Tôi cười và đáp lời. – Phía sau tượng hình như có ghi chữ chị à, chị có đọc được không?
Chị Ma cúi đầu xuống nhìn một lúc rồi bảo:
-Ngoài chữ Tàu thì còn có thêm vài nét khác nữa, chắc là bùa.
-Tượng của ông Lê Tam em giấu ngoài cánh đồng không có chữ gì ở sau lưng cả.
-Vậy... Vậy thì lau chữ này đi thử xem, lau đi có thể phép thuật vô hiệu.
-Nhưng chắc họ viết bằng mực tầu, cái này chắc khó xóa lắm chị ơi.
-Rượu, dùng rượu! – Chị Ma gợi ý.
-Bây giờ lấy rượu ở đâu ra bây giờ?
-Chờ chị một tí.
Chị Ma đứng dậy và vội vàng quay người lẫn vào bóng tôi, hơn mười giây sau chị ấy đã quay lại làm tôi không hi vọng nhiều nhưng chị ấy bảo:
-Bên bãi Cầu Khoai có rượu, em chạy sang đó lấy đi.
-Còn tượng?
-Cứ để đây chị trông, mang đi ra khỏi cánh đồng này sợ có chuyện.
Tôi gật đầu và đứng dậy, cho lá vối lên miệng và nhanh chóng đi lại nơi ban nãy đã để ba lô, ông Bách Hộ vẫn đứng đấy theo dõi từ xa.
-Cháu đi mau đi, sẽ có người dẫn dường. – Ông Bách Hộ nói.
Hai vong hồn lính nha môn đội nón dấu lông gà đi trước dẫn đường cho tôi, tôi chạy nhanh bởi vì có hai vong hồn dẫn đường, chỉ khoảng một phút sau là tôi đã đặt trên lên Cầu Khoai, ma Vành đã chờ sẵn bên kia đầu cầu và ra hiệu cho tôi chạy theo. Ba vong hồn dẫn đường cho tôi băng chéo qua đường, chạy qua rãnh dẫn nước ngăn cách bãi Cầu Khoai với đường cái quan và đi vào, giữa vài trăm ngôi mộ, tôi không khó khăn để tìm thấy một chai rượu hình hồ lô đặt trong một ngôi mộ xây cất khang trang. Trên đường quay trở lại tôi hỏi ma Vành:
-Khả năng chiến to đấy anh, muốn tham gia thì đi, giao chỉ huy đội cho anh Nẫm.
-Tao đi với.
Ma Vành tách ra đi gặp ma Nẫm, tôi chạy theo hai vong hồn lính nha môn dẫn đường phía trước, nhờ có bọn họ mà chạy ban đêm không khác gì ban ngày, bờ ruộng chỉ khoảng gần bốn mươi cen – ti – mét nhưng không lần nào bị hụt chân xuống ruộng. Ma Vành đã bắt kịp tôi khi tôi vừa qua cầu Khoai và anh ta chạy ở phía sau, chạy được một đoạn dường như không nén nổi tò mò, anh ta hỏi:
-Có thêm một Lê Tam tướng quân nữa hả?
-Có, nhìn in hệt luôn anh ạ.
-Thế hai ông đánh nhau ông nào thắng?
-Chị Ngọc Hoa bảo hai ông ấy có đánh nhau đến Tết cũng không ai bại, em có nhìn qua thì giống như họ đang múa võ trên sân khấu ấy, nhìn chả sợ mà buồn cười.
-Mày cho tao xem với nhé, có gì thì mày nói với ngài Bách Hộ là mày cần tao giúp nghe không?
-Được, việc này không khó, toàn là chỗ quen biết cả mà.
Chị Ma vẫn lơ lửng trên những ngọn lúa khoanh tay nhìn hai vong hồn diễn tuồng từ xa, khi tôi chạy đến thì chị ấy trở lại mặt đất và chờ đợi, tôi nói với ma Vành.
-Đứng đây anh nhìn được không?
-Nhìn được, rõ mà.
-Thế nhìn đi, em bận một tí.
Tôi ngồi thụp xuống chỗ đang đặt bức tượng, lục trong ba lô nhưng không tìm thấy giẻ lau, chỉ có một cái khăn đỏ còn mới nguyên, không có thời gian nghĩ nhiều nên tôi gỡ luôn cái khăn đỏ đang che mặt xuống và cẩn thận đổ một ít rượu từ cái chai sứ hình hồ lô ra khăn quàng đỏ và dùng lực tay vừa phải xoa khắp lưng bức tượng.
-Em chỉ cần xóa một góc cho bùa chú mất đi hiệu lực đã, thích tắm rửa cho ông ấy thì tính sau đi, giờ đâu có nhiều thời gian.
Lời của chị Ma quả đúng là chí lý, tôi đổ thêm ít rượu ra khăn và dùng hai ngón tay miết khăn vào lưng bức tượng, tôi làm đến lần thứ ba thì chị Ma lên tiếng:
-Có hiệu quả rồi đấy em, thấy lão Tam cầm trường mâu có vẻ như muốn đầu hàng tới nơi rồi kìa.
-Mày lau mau lên một tí nữa xem nào. – Ma Vành đứng hóng gần chị Ma cũng lên tiếng giục tôi.
Tôi lắc nhẹ thấy rượu còn nhiều nên đổ một ít từ đầu bức tượng, chắc chắn rượu sẽ chảy đều qua các bên, không khác gì việc tắm rửa cho ông Thần Tài, Thổ Địa, ít rượu còn lại cũng đủ để tôi lau thêm chỗ ban nãy đã lau ba lần.
-Trận đánh tay đôi này lãng xẹt! – Chị Ma nhận định.
-Thưa Công chúa, vậy Lê Tam tướng quân kia bây giờ tính như thế nào? – Ma Vành hỏi chị Ma.
-Ta không biết, Lê Tam tướng quân là do thằng bé giúp đỡ.
Tôi vừa bỏ bức tượng vào trong ba lô vừa nghe cuộc nói chuyện ngắn của chị Ma và đeo khăn che mặt, vì vậy tôi quyết định sẽ đi lại nơi có hai vong hồn mới diễn tuồng xong. Trước mặt tôi là hai ông Lê Tam, vong cầm trường mâu thì đứng nguyên một chỗ, vong cầm kiếm chính là ông Lê Tam mà tôi quen lướt nhanh đến chỗ tôi.
-May quá, ta không ngờ lại gặp chính ta ở đây!
-Cháu cũng bất ngờ. – Tôi đáp.
-Này ông Lê Tam tướng quân đang đứng đằng kia, ông được giải thoát khỏi bùa chú của thầy phù thủy rồi còn đứng đực ra đấy làm gì nữa? Chả lẽ ông thích làm tôi mọi cho lũ bất lương đấy à?
Chị Ma đi lên phía trước cất giọng lảnh lót, ông Lê Tam tay cầm kiếm cười ngượng nói với chị Ma.
-Thưa tiểu thư, để ta ra nói chuyện với ta, ta nghĩ ta kia bây giờ cũng đang hoang mang như ta đây lúc nãy.
-Ông đi mau đi, còn phải giải quyết đám tượng bên trong lũy tre với thằng thầy pháp nữa, đêm nay không để cho nó thoát được.
Ông Lê Tam xoay người lướt đi, Bách Hộ võ quan cũng vừa tới.
-Công chúa có nghĩ ta nên gọi thêm binh của ngài tri huyện hỗ trợ hay không?
-Ta nghĩ là nên, hôm trước chúng nó lấy đông áp chế chúng ta, hôm nay ta phải dùng số đông chấp lại số ít của gã thầy này, như thế cũng xem là công bằng.
Ông Bách Hộ ra hiệu cho lính tới và ra lệnh chuyển lời đến quan tri huyện, bóng hình của hai người lính nha môn ngay lập tức lẫn vào bóng tối. Chị Ma bàn bạc với ông Bách Hộ được vài câu thì hai ông Lê Tam đã lại gần.
-Ta xin giới thiệu với ngài Bách Hộ và... Thưa Công chúa! Đây cũng là ta.
-Chào... Chào Lê tướng quân. – Ông Bách Hộ lên tiếng trước.
-Chào ngài, tôi là... Lê Tam. – Ông ta quay sang chị Ma nói tiếp. – Xin phép được ra mắt Công chúa.
-Ông gọi ta là Ngọc Hoa được rồi, ta cũng là dân đen thôi, chả phải dòng dõi quý tộc gì đâu.
-Lê Tam ta đây vừa được nghe Lê Tam này cho biết ơn huệ mà Công chúa đã ban cho, đời kiếp này làm ma vẫn không quên ơn.
-Hai ông không cần phải khách sáo, muốn cảm ơn gì thì nói với thằng bé đeo khăn che mặt này này.
-Toàn là chỗ quen biết cả mà, hai ông là một nên không cần phải khách sáo đâu, cháu nói đúng không ông... Lê Tam nhỉ?
-Đúng, đúng, đều là chỗ thân quen.
-Mà có đến hai ông như này thì gọi sao cho tiện? – Chị Ma hỏi.
-Điều này... Điều này...
Hai ông Lê Tam nhìn nhau không biết phải đáp lời ra sao, sau cùng ông Bách Hỗ gỡ rối giúp.
-Thôi thì thế này, tam là ba mà ba cũng là tam. Vậy tạm gọi ngài Lê tướng quân mới gặp đây là... Lê Ba được không ạ?
Hai ông Lê Tam nhìn nhau rồi ông Lê Tam cầm kiếm nói:
-Ta chỉ sợ còn gặp thêm nữa thì...
-Đến lúc ấy hẵng hay. – Chị Ma, người phụ nữ quyền lực đưa ra quyết định. – Vậy cứ là ông Lê Ba và ông Lê Tam cho đỡ lẫn, chứ cứ Lê Tam, Lê Tam dễ nhầm.
-Vâng! Xin nghe theo sự sắp đặt của Công chúa.
Tạm thời một rắc rối nho nhỏ được thu xếp như vậy, Lê Ba nghe cũng không tệ lắm, nếu còn gặp thêm ông nữa thì gọi là Lê Tam Ba cũng được nữa. Ngay khi đó, vì tôi đứng quay mặt vào phía lũy tre nên tôi phát hiện ra ánh sáng tròn tuy yếu ớt nhưng lại nổi bật giữa màn đêm, ánh đèn đang di chuyển qua đoạn cái cống, tôi vội ngồi thụp xuống dùng ruộng lúa để ẩn thân, hành động này là phản xạ tự nhiên thôi vì lúc này tôi vẫn ngậm lá trên miệng.
-Ông ta ra kiểm tra tượng, mọi người có thể đi nhận mặt thử, cơ hội đấy ạ.
Chị Ma và những vong hồn khác ngay lập tức biến mất, tôi nhẹ nhàng bò về phía trước một đoạn rồi nhỏm đầu lên khỏi ruộng lúa để nhìn, ban đầu tôi không nhìn thấy gì nhưng khoảng hơn mười giây sau thấy ánh đèn pin lia ra xung quanh, do đèn đã bịt khăn nên ánh sáng không chiếu xa được.
-Đm! Âm binh của thằng nào dám phá tao? Dám lấy trộm đồ của tao à?
Tôi thụp vội đầu xuống và bò giật lùi lại phía sau.
-A! Đm chúng mày, âm binh vẫn còn ở đây cơ à? Định dọa bố mày à? Ông sẽ cho chúng mày biết tay, để xem thằng chủ của chúng mày tài giỏi đến đâu mà dám chọc đến ông.
Tôi lại ngó đầu lên nhìn, ánh sáng đi về hướng cái cống để vào lại nhà, tôi đứng bật dậy chạy nhanh đuổi theo, tôi nghĩ rằng trốn ở cánh đồng lúc này sẽ không tiện, chắc chắn có đánh nhau to, tốt nhất nên né vào trong làng, đánh lén vẫn là sở trường của tôi.
-Ông ta nhìn thấy chị và mọi người sao?
Tôi hỏi chị Ma khi tôi chạy ngang qua thửa ruộng nơi chị Ma đang đứng khoanh tay nhìn vào lũy tre.
-Nó không nhìn thấy nhưng cảm thấy lạnh người, âm khí mạnh mà. – Chị Ma đáp.
-Mọi người cẩn thận, có thể gã ấy sẽ gọi thêm âm binh hoặc là...
-Hoặc là rải đậu. – Bách Hộ võ quan ngắt lời tôi. – Nhưng cho dù là cái gì thì đêm nay cũng phải sống mái một phen. Mặt thằng này ta đã nhận được rồi.
-Em đi vào trong kia đi, ngoài này lát nữa sẽ lạnh lắm đấy.
-Dạ.
Tôi giơ tay chào hai Lê Tam – Ba và chạy vụt qua cái cống rồi chậm rãi lần mò đi về phía bên phải, sau một hồi tìm kiếm thì tôi cũng chọn được một vị trí quan sát tương đối tốt toàn bộ cánh đồng và thẳng trước mặt là ngõ tối sâu hun hút dẫn vào ngôi nhà nơi người đàn ông lạ mặt và gã thầy phù thủy họ Nhữ đang ở.
Thời gian trôi đi, tôi nghĩ cũng phải chừng nửa nén hương nhưng không có động tĩnh gì, cũng không thấy có bất kỳ âm binh võ tướng nào xuất hiện, cũng không nhìn thấy người đàn ông lạ mặt trở ra nữa.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi