Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 217: Tuyển thêm nghĩa binh



Tôi quyết định giấu cái hộp lục lăng bằng nhựa vẫn đang lẫn bùn đất vào bụi rậm ngay rìa bãi tha ma của làng, trên đường về tôi cũng đã suy tính thiệt hơn rất nhiều và sau cùng tôi quyết định như vậy. Tôi không muốn mang vào vùi giấu trong địa phận bãi Cầu Khoai bởi vì chưa có ý kiến của ông Xã Thần cai quản hoặc sự hướng dẫn của những vong hồn có kinh nghiệm khác. Suy cho cùng, đây cũng chỉ là một hành động xuất phát từ chính tấm lòng của tôi cộng thêm bản tính tò mò, nhưng tôi tin rằng bốn mươi sáu vong hồn này sẽ không dám làm loạn bởi vì nếu họ làm loạn, tôi sẽ không ngại ngần việc tiễn họ đi luôn. Tôi luôn tâm niệm rằng mỗi người, kể cả ma, luôn có ít nhất một cơ hội để sửa đổi những lỗi lầm của bản thân để hướng tới những điều tốt đẹp hơn. Các cụ xưa đã dạy rằng: “Nhân chi sơ, tính bản thiện” nên tôi luôn nhìn vào mặt tốt của một người và cả vong hồn để kết giao bởi vì đến chính tôi đây thiện, ác cũng khó mà phân định rõ ràng được. Tuy nhiên trong cuộc sống, thực tế tôi đã phải đánh đổi rất nhiều, mất rất nhiều khi kết giao theo quan niệm nghĩ tốt cho người, và thứ thiệt thòi tôi nhận lại đều nằm ở phần tài chính, thứ mà tôi ít quan tâm, còn đâu những bài học quý giá đúc kết được sau một mối quan hệ dù là thân thiết hay sơ giao được gom lại thành vốn sống, xem như tôi dùng tài chính để mua vậy.
Vừa sau khi tôi vùi giấu được cái hộp thì ma Nẫm lúc này đang đứng gần tôi lên tiếng.
-Công chúa về kìa!
Tôi có chút giật mình vì bất ngờ vội đứng lên quay ra nhìn, đúng là chị Ma về thật, chị ấy đang ngồi trên lưng ngựa, con ngựa đã dừng lại hẳn, chắc do tôi mải vùi giấu cái hộp nên không nghe tiếng vó ngựa vọng đến bên tai.
-Em đang làm gì đấy?
Chị Ma hỏi tôi, tôi vội nhảy qua cái rãnh không có nước và đứng bên vệ đường, ngẩng đầu lên nhìn chị Ma và kể lại câu chuyện đêm qua cho chị ấy nghe cũng như những gì tôi mới làm từ tối đến giờ, chị Ma nghe xong không tỏ thái độ vừa ý hay phật lòng mà quay sang nhìn vào chỗ những bụi cây ven bãi Cầu Khoai nơi tôi vừa vùi giấu cái hộp ở trong đấy.
-Những vong hồn nào đang trú ngụ trong cái hộp thì xuất hiện đi, ta muốn gặp mặt.
Chị Ma nói, tôi lùi sang một bên chừng vài bước và nhìn vào chỗ bụi cây, chỉ vài giây sau đó những vong hồn tôi vừa đưa về hiện ra đầy đủ, gần năm mươi vong hồn điệu bộ khúm núm thấp thoáng đứng thành hai hàng ngang như điểm danh.
-Ta là Ngọc Hoa, vừa rồi ta mới nghe thằng bé này kể đầu đuôi câu chuyện nên muốn gặp mặt tất cả.
Chị Ma nhìn một lượt các vong sau đó xuống ngựa đi lại gần cái rãnh không có nước ngăn cách đường cái quan với bãi Cầu Khoai.
-Nay ta muốn nghe lại một lượt nữa, các ông còn bất cứ điều gì khúc mắc hoặc muốn đề đạt gì thì nói một lần, nghĩ kỹ rồi hãy nói. – Chị Ma quay sang nói với ma Nẫm. – Anh đi lấy cho ta giấy và bút lông.
Ma Nẫm nghe chị Ma nói như vậy thì ngay lập tức xoay lưng biến mất, tôi chưa hiểu chị Ma tính làm gì nhưng tôi đoán có thể lại là việc lập khế ước.
-Ta sẽ ghi tên của tất cả các ông ở đây và đưa lên quan trên nhờ ngài ấy tra xét giúp, nếu mọi chuyện giống như các ông nói thì ta sẽ giúp. Các ông ở đây nên cử ra một đại diện để nói chuyện với ta hoặc khi cần báo tin cũng sẽ mau chóng hơn, các ông bàn bạc với nhau đi.
Chưa đúng như tôi dự đoán nhưng chị Ma hành động việc gì cũng kín kẽ, tôi đứng nguyên tại chỗ quan sát những vong hồn bàn bạc với nhau để cử ra một vong hồn đại điện, xem như là chỉ huy tạm thời để nói chuyện với chị Ma. Những lúc như này, tôi thấy một chị Ma hoàn toàn khác khi chỉ có hai chị em nói chuyện, trước mắt tôi bây giờ không phải là một chị Ma hiền lành, nhu mì, có nụ cời nhất tiếu thiêm kim nữa mà thay vào đó là giọng nói rất dứt khoát, khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, không thể đoán được chị ấy đang nghĩ gì.
-Các ông từ vùng khác đến đây nên có thể chưa biết tình hình thực tế tại vùng này nên ta cũng nói sơ qua cho các ông hay biết để mà liệu đường tính toán. Ta nói lại thêm một lần nữa, ta tên là Trần Ngọc Hoa, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ nên các ông có thể hỏi những vong hồn khác về lai lịch của ta.
Những vong hồn trong bãi Cầu Khoai thấy có nhiều vong hồn xuất hiện ở phía ngoài cũng như nhìn thấy chị Ma nổi bật giữa đám vong với bộ váy đỏ nên đã kéo nhau ra đứng xem. Ma Vành và hai tuần binh ma khác đứng gần gốc cây khẳng khiu, bản thân họ cũng chưa biết sẽ phải làm gì giống như tôi lúc này.
-Huyện này hiện đang bị một đám thầy phù thủy khiển âm binh vây ráp và quấy phá suốt ngày đêm, nhìn các ông là ta có thể đoán biết được các ông cũng bị bắt đến nơi này để làm việc càn quấy. Cuối tháng vừa rồi, một thầy phù thủy đã bị đánh cho mất hồn cũng như vài trăm vong hồn phương Bắc đã không bao giờ có cơ hội trở về cố quốc nữa. Trung tuần tháng trước, ta cũng đã chạm trán với một số vong hồn gốc Việt bị thầy phù thủy sai khiến đi phá quấy làng này, tất cả bọn họ đều đã tan hồn dưới lưỡi kiếm của ta. Các ông đây đều là những vong hồn thiện lương, khỏe mạnh, các ông có muốn làm tay sai cho mấy thằng phù thủy đi làm việc thất đức hay không?
Chị Ma tôi nghĩ thật sự là có tài hùng biện, tôi nói thì cũng được đấy nhưng mà cảm giác mình nói không có khí chất gì, nói để bắt những người khác phải nghe theo lời của mình thì đúng là tôi không có khả năng thật. Chị Ma im lặng trong giây lát chờ đợi những vong hồn kia cử ra được một vong hồn, thêm gần một phút tĩnh lặng trôi qua thì cuối cùng cũng có một vong hồn bước lên phía trước, ông ta đứng ngay sát mép cái rãnh, đứng đối diện với chị Ma, cách nhau chỉ chừng ba sải tay của tôi.
-Thưa tiểu thư, bọn hạ nhân sau khi bàn bạc thì tiểu nhân được cử ra để nói chuyện với tiểu thư.
Vong hồn người đàn ông này nhìn tướng tá tương đối cao, khoảng gần một mét bảy, đầu tóc cắt ngắn, ăn bận cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bộ quần áo cũ kỹ tối màu, cái quần có vẻ hơi ngắn so với khổ người của ông ta. Ông ta có vầng trán rộng, khuôn mặt nhìn có vẻ là một vong hồn lương thiện, hiền lành.
-Ông tên là gì, quê quán ở đâu? – Chị Ma hỏi.
-Thưa tiểu thư! – Ông ta chắp hai tay, hơi cúi người và trả lời. – Hạ nhân là Nguyễn Khâu, sinh thời ở phủ Lỵ Nhân (sau đổi thành Lý Nhân, tỉnh Hà Nội vào năm 1832 dưới thời vua Minh Mạng), trước khi mất hạ nhân cũng chỉ làm ruộng, bị bệnh mà mất chứ không có tội tình gì, hưởng dương được tròn ba mươi năm.
-Ông có biết tại sao vong hồn của ông lại xuất hiện giữa cánh đồng như vậy hay không?
-Thưa tiểu thư! Như cậu đây đã kể khi nãy, quả thật bọn hạ nhân đều có chung một điểm giống nhau là bị che mắt vào nửa đêm sau đó không biết gì nữa, đến khi biết được thì xung quanh đều tối, sau này mới biết là bị nhốt trong cái hộp mà cậu đây đã bê về. Trong tất cả các vong hồn ở cùng với hạ nhân thì có thêm khác cũng bị che mắt bắt đi cùng một nơi.
-Ý ông là...?
-Dạ thưa tiểu thư, tổng cộng có hai mươi vong bao gồm cả hạ nhân bị bắt vong ở cùng một bãi tha ma vào cùng một đêm.
-Ta đã hiểu, vậy những vong khác thì sao?
-Thưa tiểu thư, số vong ở bãi tha ma mà hạ nhân trú ngụ rất đông, hạ nhân không biết có bao nhiêu vong đã bị bắt đi, chỉ biết những vong cùng giam chung với hạ nhân thôi ạ.
-Được rồi, bây giờ các ông có những đề đạt gì thì cứ nói, anh tuần binh kia sẽ ghi chép lại tất cả.
Ma Nẫm đã xuất hiện gần chỗ tôi, trên tay anh ấy cầm một cái bút lông, một lọ mực tàu và vài tờ giấy ngả vàng. Vong hồn ông Nguyễn Khâu thay mặt cho những vong hồn khác mong muốn được sớm trở về quê hương, đó là nguyện vọng chung và duy nhất của họ, ngoài ra họ không đòi hỏi thêm bất cứ điều gì, thậm chí tiền lộ phí họ cũng không đề cập tới.
-Tất cả các ông đều có chung một nguyện vọng như ông Khâu vừa nói có phải không?
Chị Ma đưa mắt nhìn một lượt các vong hồn đang đứng trước mặt, tất cả bọn họ đều gật đầu xác nhận. Chị Ma quay sang nhìn ma Nẫm xem anh ta đã viết xong chưa, ma Nẫm gật đầu nên chị Ma bảo anh ấy đưa tờ giấy cho những vong hồn, trong số họ cũng có một vài vong biết chữ, sau khi đọc thì tất cả đều điểm chỉ lên giấy, tờ giấy sau khi khô mực được ma Nẫm gấp lại làm đôi một cách cẩn thận và đưa cho ma Vành cầm hộ.
-Nguyện vọng của các ông tí nữa tôi sẽ gửi lên quan tri huyện, nhưng như khi nãy tôi đã nói và các ông nên hỏi thăm thêm, huyện này hiện nay tình hình âm phần đang rất rối ren. Ngài tri huyện đang bận đối phó với những vong hồn do những tay phù thủy triệu tới, có lẽ trong đó còn có bạn bè, họ hàng, người thân của các ông ở đây nên có thể tốn chút thời gian. Trong khi chờ đợi xác minh nhân thân của các ông, các ông cứ ở tạm nơi đây, sẽ không bị đói, việc quan trên làm thì các ông cũng biết rồi, có thể cả năm mới xong.
-Thưa... Thưa tiểu thư! Hạ nhân tuy không phải là người học cao hiểu rộng nhưng cũng là kẻ biết trước biết sau, tuy tài hèn sức mọn nhưng không biết có thể giúp gì cho tiểu thư để đền đáp lại công ơn này hay không?
-Ta xưa nay giúp người không bao giờ nói đến ơn huệ, nếu nói ơn huệ thì đã không còn là việc thiện nữa.
-Thưa tiểu thư, như tiểu thư đã nói thì huyện nhà đang rối ren, liệu hạ nhân có thể làm gì để góp sức vào thì tiểu thư cứ nói cho hạ nhân biết. Hạ nhân không thể cứ ngồi đây ăn không và chờ đợi, hạ nhân nghĩ...
Ông Nguyễn Khâu bỏ dở câu nói, ông ta quay lại nhìn những vong hồn đang đứng phía sau ông ta, tất cả đều gật đầu.
-Tất cả những vong hồn vừa được cứu giúp đây đều muốn đóng góp chút công sức cho huyện nhà xem như là trả ơn, nếu không được cứu giúp thì bọn hạ nhân đây sẽ trở thành hồn ma vất vưởng lang thang, chẳng có một cơ hội nào để siêu thoát. Con cháu... Con cháu ở quê nhà trước đây một năm được gặp ít nhất một lần, nay thì có thể chẳng còn có cơ hội vì giấy tờ không có, như thế khác gì con cháu nơi quê nhà làm văn tế ruồi đâu, thưa tiểu thư.
-Ta hiểu ý của ông. Nếu các ông muốn đóng góp công sức của mình vào việc bảo vệ cho cái huyện này thì việc trở về của các ông sẽ nhanh hơn đấy, quan huyện bây giờ đang cần mộ quân, tuyển binh để chống lại những vong hồn do đám thầy phù thủy đưa tới. Các ông có thể xem như may mắn bởi vì không phải nằm trong đội quân bị sai khiến đi tấn công nha môn.
-Tấ...Tấn... Tấn công nha môn ạ?!
Những vong hồn đang xếp hàng trở nên lao xao, việc vong hồn tụ tập càn quấy trong làng ngoài xóm bị bắt được đã bị trị tội, nếu kết thằng băng đảng đi cướp sẽ là trọng tội, đằng này còn cả gan tấn công nha môn thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.
-Đúng, con số bị tiêu diệt là bao nhiêu thì ta không đếm xuể, hơn nữa, các ông cũng phải dạy cho đám thầy phù thủy người Tàu đã bịt mắt đưa các ông tới đây để làm việc xấu, xem như là một công nhiều việc đấy, các ông phải suy nghĩ cho kỹ càng.
Những vong hồn lại bàn bạc và sau đó họ cùng đồng ý tham gia vào việc chống lại các thầy phù thủy để tìm cơ hội trở về nhà sớm hơn. Chị Ma một lần nữa hỏi tên từng vong hồn kèm quê quán, ma Nẫm ghi chép cẩn thận vào mấy tờ giấy và một lần nữa các vong hồn lại điểm chỉ lên đấy.
-Các ông có thể nhìn thấy những vong hồn trong bãi tha ma phía sau lưng các ông, hầu hết là người già, đàn bà, trẻ em, không nhìn thấy vong hồn đàn ông khỏe mạnh giống như các ông, các ông có thấy lạ không?
-Thưa tiểu thư, xin tiểu thư nói rõ hơn. Bọn hạ nhân cũng thấy lạ nhưng không biết vì sao. – Vong hồn ông Nguyễn Khâu đáp lời chị Ma.
-Bởi vì tất cả những vong hồn khỏe mạnh trong bãi tha ma này đã được cho quay lại làng nhằm bảo vệ âm phần cho con cháu, các ông là ma lâu năm cả rồi chắc các ông cũng thừa hiểu là hiếm khi có việc này, chỉ là nguy cấp mà quan tri huyện mới trang bị cho cả những vong hồn già yếu vũ khí phòng thần.
-Đa tạ tiểu thư đã nói, hạ nhân đã hiểu được tình hình.
-Hiện nay ngoài số vong của làng này sẵn sàng chiến đấu, ta còn một đội gọi là Kinh Bắc quân, họ đều chít khăn trắng trên đầu. Tất cả bọn họ khi tham gia vào Kinh Bắc quân để bảo vệ làng này theo sự chỉ huy của Lê Tam tướng quân thì đều nhận được trước sau là mười nén vàng, nếu rủi như vong hồn có bị tiêu tán thì sẽ nhận thêm năm nén vàng nữa. Sau trận đánh ai còn thì nhận, ai không còn thì sẽ gửi tận tay con cháu, các ông cứ suy nghĩ, nếu đồng ý thì ta sẽ làm khế ước và mỗi vong sẽ nhận trước năm nén vàng để làm tin.
-Năm... Năm nén... Năm nén vàng ạ?
Vong hồn ông Nguyễn Khâu lắp bắp, những vong hồn khác đứng phía sau cũng rộn lên, có lẽ đó thực sự là một số vàng lớn.
-Tiểu thư Ngọc Hoa đây là Công chúa, ngoài võ nghệ cao cường và xinh đẹp tuyệt trần thì Công chúa còn rất giàu có.
Ma Nẫm nói chêm vào, lời nói của anh ta có vẻ như rất đúng lúc và làm chị Ma hài lòng, ngay sau khi anh ta vừa dứt lời thì chị Ma tung cho anh ta hai nén bạc và bảo:
-Công anh ghi chép từ nãy giờ. – Nói đoạn, chị Ma tung thêm một nén bạc nữa, tổng cộng là ba nén. – Còn nén này là vì anh đã khen ta xinh đẹp, lâu rồi chưa ai nhận ra điều đấy.
-Đa... Đa tạ Công chúa ban thưởng. – Ma Nẫm hớn hở thấy rõ.
-Anh tên Vành kia, thằng bé mượn anh một nén vàng có phải không?
Chị Ma nghiêng người qua nhìn về phía ma Vành đang đứng cạnh gốc cây, ma Vành thấy vậy thì vội chạy đến đứng bên cạnh ma Nẫm ngay lập tức.
-Thưa đúng là có việc ấy.
-Ta trả anh một nén vàng thằng bé đã mượn, thêm hai nén bạc xem như tiền lãi để anh mua rượu. – Chị Ma đưa cho ma Vành vàng và bạc chị ấy lấy từ bên hông con ngựa. – Ở đây ta còn hơn chục nén bạc nữa, bốn tuần binh các anh có công đi giúp những vong hồn này mỗi vong hai nén.
Hai tuần binh ma đang đứng ở gốc cây cũng vội vàng xuất hiện và đón nhận phần chia của mình, nét mặt lạnh lẽo của bọn họ như hồng hào lên mấy phần.
-Còn số này ông cầm lấy để chi dùng tạm cho những vong hồn trong đội của ông. – Chị Ma đưa cho vong hồn ông Nguyễn Khâu bảy nén bạc. – Hôm nay ta không có chuẩn bị những thứ này nên không có nhiều. Tất cả chi phí ăn uống của các ông sẽ được tính theo tiêu chuẩn của những vị tuần binh đây, số vàng của tất cả các ông thì đêm mai sẽ nhận đủ.
Dù đã là ma nhưng nhận được vàng bạc hay tiền thì ai cũng vui, một đám những vong hồn chộn rộn, chị Ma leo lên lưng ngựa và nói với mấy tuần binh đứng phía dưới.
-Phiền các anh giúp đỡ những vong hồn này làm quen với địa thế và các công việc, ta sẽ báo với Lê tướng quân tối mai sẽ đến giao vàng và nhận vong bổ sung vào Kinh Bắc quân.
Ma Nẫm bước lại gần đưa cho chị Ma những tờ giấy màu vàng đã gấp cẩn thận, chị Ma nhận lấy và cưỡi ngựa đi, được khoảng mươi mét thì chị ấy quay lại nói với tôi.
-Không về còn đứng ngây ra đấy làm gì nữa? Thích nhập hộ khẩu ra đây hay sao?
Tôi lúc này mới nhớ ra là mình phải đi về, tôi vội vàng chào mấy tuần binh và những vong hồn rồi tất tả chạy đuổi theo bóng của chị Ma lúc này đã cách xa tôi đến gần năm mươi mét.
-Chị! Đêm nay chị về có việc gì hả?
-Đêm nay có hẹn gặp Lê tướng quân bàn việc nên chị về, ở mãi trên nha môn vẫn không quen lắm.
-Trên ấy em thấy phòng ốc đẹp, chị là con gái ở chả phải hợp hay sao?
-Đẹp thì có đẹp nhưng chị đã quen với khung cảnh ở nhà rồi. Em làm sao mà hiểu được cảm giác ấy chứ?
-Dạ, cũng chút chút. – Tôi cười cầu tài. – Mà chị, chị quyết định thu nhận những vong hồn ấy vào Kinh Bắc quân ạ?
-Chả phải em cũng nghĩ như vậy hay sao?
-Sa... Sao chị biết? – Tôi ngạc nhiên.
-Chị đoán! – Chị Ma bật cười. – Em mới có tí tuổi đầu làm sao mà qua mắt được chị. Nếu em muốn giúp họ một cách mau chóng thì em đã để họ ở nguyên chỗ cũ và nhờ người đi báo với quan tri huyện là xong, việc em làm là việc tốt, dĩ nhiên quan tri huyện sẽ cử người làm cho mau, ai cũng muốn có công cả, việc này lại là một việc lớn chứ không hề nhỏ đâu.
Tôi chỉ biết cười thay cho lời đáp, hóa ra những suy nghĩ của tôi cũng không giấu được chị Ma.
-Nhưng chị ạ, chị nghĩ xem tại sao lại có sự trùng hợp đến vậy, sao số vong hồn này lại chôn giấu gần chỗ miếu cũ của ông Tô Phúc Nguyên?
-Nó không trùng hợp đâu, tất cả đều liên quan đến gã Triệu Đạt, qua chuyện đêm nay chị lại hiểu ra một việc rằng âm mưu cướp miếu của Xã Thần không chỉ đơn giản là việc càn quấy nhỏ, có thể gã Triệu Đạt này là một quân cờ và gã tìm cách dọn dẹp một nơi làm đại bản doanh cho đám âm binh để đánh úp nha môn.
-Ông Tô Phúc Nguyên nói rằng gã Triệu Đạt ấy bây giờ chỉ còn là một bộ xương khô, xem như là đã toi hẳn.
-Đó là điều nó xứng đáng được nhận, nếu nha môn bắt được nó khi vong hồn nó còn chưa tán thì hậu quả còn kinh khủng hơn, không đơn giản như em làm đâu.
-Em... Em không biết, nhưng thi thoảng em nghĩ là việc em làm liệu sau này...
-Không phải lo, đất này là đất Việt, việc em làm là bảo vệ âm phần và trên dương thế nữa, các quan trên nếu có truy ra cũng sẽ tìm cách giấu đi. Chị nói rồi, dù là ma ác hay ma thiện thì họ vẫn luôn tìm cách bảo vệ thế hệ con cháu, chỉ có những tên giặc bán nước mới tính riêng cho bản thân và dòng tộc mà thôi.
-Em hi vọng thế. – Tôi nói vớt vát.
-Không cần phải hi vọng, có những thứ tưởng là vô tình nhưng thật ra là cố ý và ngược lại, hơn nữa, chả phải chỗ dựa của em rất chắc chắn hay sao?
-Em á? – Tôi chỉ vào bản thân mình. – Chỗ dựa của em bây giờ có mỗi chị thôi mà.
Nghe tôi nói như thế thì chị Ma bật cười khúc khích.
-Sao em không nghĩ là chị đang phải dựa vào em.
-Em có làm được cái gì đâu.
-Nhưng em có cả một đội mạnh bảo vệ còn gì.
-Em chả biết họ là ai, sử dụng em sợ lắm ạ.
-Từ từ em sẽ hiểu thôi, việc này cố tìm hiểu cũng không đi đến đâu bởi vì người ta muốn giấu em thì em có truy cũng không thấy.
-Ai ạ? Ai giấu em?
-Giá như chị biết hoặc... giá như chị có thể nói được. Mà thôi, nói chuyện khác đi, hãy kể về việc học hành của em cho chị nghe, dạo này cứ mải mê với việc chung nên chị không biết những việc cá nhân của em như thế nào.
Hai chị em đi bộ trở về ven làng, đứng nói chuyện thêm một lúc nữa thì Lê Tam tướng quân cùng mấy vong hồn Kinh Bắc quân xuất hiện từ phía sau lưng tôi.
Có lẽ cũng đã đến giữa giờ Hợi hoặc hơn một chút, giá như mà trăng tỏ thì dễ đoán biết hơn.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí