Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 215: Vong hồn lang thang



Tôi nghĩ mình sẽ có một giấc ngủ ngon cho đến khi bị kéo chân dậy lúc nửa đêm, người kéo chân tôi không ai khác chính là Ông Mãnh.
- Tối cháu mới ở ngoài Cầu Khoai, có việc gì sao cụ không bảo cháu luôn?
- Mấy tuần binh nhờ tao về báo cho mày, họ không báo được.
- À, vâng! Cháu nghe ạ.
- Việc mày nhờ chuyển lời đã làm xong, cô thần miếu dặn rằng cứ ở yên cho đến khi có tin tức.
- Vâng...
- Nhưng tao đến vì việc khác gấp hơn, bây giờ mày phải ra Cầu Khoai ngay.
- Có... Có việc gì thế cụ?
Nghe Ông Mãnh nói như vậy, tôi vội vàng xuống khỏi tấm phản gỗ lim truyền thừa, xỏ dép và quơ tay vớ lấy thanh kiếm gỗ vẫn buộc một đầu dây nơi cạp quần, vừa dợm bước thì tôi chợt nhớ ra đây không phải nằm mơ mà là thật, lại đang lúc nửa đêm mở cửa đi lâu thế này bà Già nhất định sẽ hỏi.
- Nhưng mà có việc gì gấp không cụ? Bây giờ cháu mở cửa thì bà cháu nghe thấy ngay.
- Mày không phải lo, tao sẽ ở lại canh cho, bà mày sẽ không nghe thấy gì, sẽ ngủ say.
- Được không ạ? – Tôi hơi nghi ngờ.
- Mẹ cái thằng này, từ bao giờ mày học cái thói nghi ngờ lời nói của tao thế?
- Dạ không, chỉ là cháu tò mò ạ.
Tôi nhẹ nhàng rút then cài cửa bằng sắt ra, dù có khéo đến thế nào cũng không thể triệt tiêu âm thanh kim loại được, vểnh tai nghe tiếng thở của bà Già vẫn đều trong màn nên tôi tạm yên tâm bước ra và khép cửa, cài then lại như cũ bằng cách thò tay qua chấn song. Ông Mãnh không biết đã xuất hiện ở phía sau lưng tôi từ lúc nào khiến tôi giật thót người khi quay lại.
- Úi trời!
- Mày đi mau rồi về nhá, đêm nay tao còn phải có việc.
- Vâng, mà cụ biết tại sao mấy tuần binh gọi cháu ra ngoài ấy không? Phải có việc gì gấp chứ nhỉ?
- Mày là chỉ huy của đội Cầu Khoai mà phải không, nghe oai như cóc nhờ. Ban nãy tuần binh và bọn tao đang tập thì bắt được hai vong hồn lang thang không phải ở vùng này, tuần binh nghi là bọn do thám nên tính nện cho một trận ra trò nhưng các cụ ngăn lại. Nhìn hai thằng ấy cũng bình thường thôi, bọn nó tự dẫn xác vào bãi để xin ăn.
- Bắt họ thì giao nộp cho ngài tuần đinh là phải lẽ chứ?
- Ai biết đâu đấy, thôi mày đi mau đi!
Tôi chạy ra mở cổng, cho lá vối lên miệng ngậm và chạy đi theo hướng ven làng, chẳng biết bây giờ đã là mấy giờ đêm vì không có trăng, sao thì đã mọc, gió lạnh thổi hắt vào từ ngoài cánh đồng, tôi áng chừng khoảng giờ Sửu vì mãi đến đầu giờ Tý tôi mới tắt đèn đi ngủ. Tôi bước qua cái cây khẳng khiu đi vào lối dẫn giữa bãi tha ma đã nhìn thấy trước mặt mình là mấy tuần binh đang cầm vũ khí trên tay, hai vong hồn lạ mặt mà Ông Mãnh nói ban nãy đang quỳ gối dưới đất, những vong hồn khác có hộ khẩu tại bãi thì đứng cách xa một đoạn bàn tán rì rào và có vẻ như họ đang chờ đợi sự xuất hiện của tôi. Thật ra, lúc trên đường chạy ra đây trong lòng tôi đã dấy lên thắc mắc vì không hiểu tại sao họ lại gọi tôi, chả lẽ quan binh làng đi vắng hết hay sao.
- Em đến rồi!
Tôi dừng lại cách những vong hồn gần mười mét để thở, dạo này đi với chạy bộ nhiều kể cả lúc ngủ mơ nên thể lực có được cải thiện ít nhiều, dù mới chạy một đoạn dài từ nhà ra đây nhưng tôi không thở hồng hộc như mọi lần nữa.
- A, chỉ huy đến rồi! – Ma Nẫm giọng hài hước thông báo với những vong hồn xung quanh mặc dù ai cũng đã nhận ra sự có mặt của tôi.
- Có việc gì gấp mà nửa đêm các anh gọi em?
- Nãy bọn anh bắt được hai đứa lang thang này, chúng nó đứng ở ngoài kia xin bố thí, không có giấy tờ đi đường, ăn bận khả nghi nên lôi vào đây.
Tôi dành chút thời gian nhìn hai vong hồn đang quỳ gối trước mặt tôi, hai tay họ bị trói giật cánh khuỷu ra đằng sau, đấy là hai vong hồn đàn ông độ ngoài ba mươi tuổi, dáng vẻ mệt mỏi, ánh mắt họ cũng đang nhìn tôi, tôi đoán rằng chính họ cũng đang cảm thấy khó hiểu vì sự hiện diện của tôi.
- Các anh muốn em làm gì? Ngài tuần đinh đâu?
- Các cụ bảo là cần khai thác bọn này, có thể chúng nó đang đi do thám làng mình, bọn tao xưa nay không quen sách tội nên mới gọi mày đến, mày hỏi thử bọn nó xem có được tin tức gì không. Nếu giải bọn này về cho ngài tuần binh thì cũng được nhưng bọn tao muốn biết trước!
- Ý các anh là muốn em hỏi cung à?
Ma Vành gật đầu xác nhận lời tôi, tôi tự nhiên bật cười khổ sở, nói gì thì nói tôi cũng mới hơn mười bốn tuổi, tuy là thế hệ hậu sinh được học hành tới nơi tới chốn nhưng đi hỏi tội mấy vong hồn thì đúng là nực cười, tôi thậm chí còn chưa có kinh nghiệm. Tôi đứng thêm chừng gần nửa phút cho hơi thở và nhịp tim ổn định trở lại, đồng thời tranh thủ quan sát thêm thái độ của hai vong hồn kia.
- Các anh cởi trói cho họ đi đã...
- Không được! Bọn nó chạy mất đấy! – Ma Vành đáp.
- Chạy thì các anh đuổi, em nhìn điệu bộ của họ xem chừng có muốn chạy cũng không chạy xa được, ban nãy lúc các anh bắt thì họ có ý định chạy không? – Tôi hỏi thêm thông tin để xác nhận.
- Chạy thì tao chặt chân!
Ma Vành buông lời đe dọa và huơ huơ thanh đao trước mặt hai vong hồn đang quỳ, đầu của hai người này theo phản xạ tự nhiên hơi ngửa về sau. Ma Vành và một tuần binh khác lướt ra phía sau, chỉ trong chớp mắt đã cởi trói được cho hai vong hồn, không biết họ trói bằng thứ gì mà tôi không nhìn thấy.
- Các ông đi khất thực vậy là các ông đói thật à? – Tôi cất lời.
Hai vong hồn đang quỳ dưới đất gật đầu đáp lại.
- Các ông đừng quỳ gối như thế nữa, ngồi xổm cũng được, ngồi cho thoải mái.
Tôi nói dứt lời thì cũng ngồi xổm xuống, tôi nghĩ rằng mình vẫn là người còn sống, vẫn là trẻ con, nói chuyện với vong hồn lớn tuổi hơn mình mà họ quỳ còn mình đứng thì không hợp mắt, tôi sợ mình sẽ tổn thọ. Người thời xưa thì việc nông dân, những người thấp cổ bé họng phải quỳ gối trước quyền thế không có gì lạ nhưng tôi là người hiện đại, tôi được giáo dục kiểu khác nên suy nghĩ của tôi dĩ nhiên cũng khác.
Hai vong hồn ngồi xổm nhưng họ ngồi không vững, tôi đoán có thể là do quỳ lâu quá, nhưng tôi quan sát thấy họ ngồi phệt xuống đất cùng ánh mắt mệt mỏi thì tôi nhớ ra lý do họ bị bắt là đi khất thực.
- Các anh có gì ăn không, cho họ ăn uống tạm đi đã. – Tôi nói với ma Nẫm và ma Vành đang đứng song song ở hai bên canh chừng.
- Phải cho ăn à? – Ma Vành hỏi lại.
- Chết rồi thì không cần ăn nữa hay sao?! Trước khi hỏi rõ nguyên nhân cũng phải cho họ ăn uống tỉnh táo mới hỏi được chứ, em nhìn như vong đói mờ mắt thế này thì hỏi họ liệu họ có sức mà trả lời hay không? Em hỏi nhiều lắm đấy!
- Lắm chuyện, tao biết ngay mà, gọi thằng lắm mồm như mày ra thì kiểu gì cũng chỉ nói chuyện, đánh cho bọn nó một trận là khai hết!
- Em không thích dùng nhục hình như thế, với lại chưa biết đầu đuôi ra sao không nên đâu. Anh dẫn họ lại ngồi chỗ cái điếm cho ăn đi đã, cứ nghe em!
Ma Vành và một tuần binh ma khác ra hiệu cho hai vong hồn lạ mặt đi lại ngồi chỗ cái điếm sau đó lấy đồ ăn cho họ, tôi ngồi cách hơn chục mét trong đêm, thứ họ ăn màu xám hay gì đấy vuông vuông, tôi đoán là lương khô, đại loại vậy. Tôi không ăn đồ của người âm nên ít khi tìm hiểu cái này, đồ ăn ở dương thế tôi còn chưa có cơ hội ăn hết các thứ gọi là "cao lương mỹ vị", loanh quanh cũng chỉ thịt lợn, thịt gà, thi thoảng có thịt bò nhưng mà cũng ít khi, phải có phiên chợ Trằm thì may ra mới có để mà ăn.
Tôi kiên nhẫn ngồi đợi cho hai vong hồn kia ăn uống xong mới tiến lại gần cái điếm cũ ven lối đi vào bãi tha ma, tôi ngồi phệt xuống đất, kiếm tôi để ngay trước mặt và bắt đầu câu chuyện, từ lúc nhìn thấy họ đến bây giờ cũng phải mươi phút trôi qua nhưng tôi chưa nghe họ nói câu nào mà mắt chỉ lấm lét nhìn quanh, kể cả lúc được cho ăn.
- Hai ông không phải người vùng này, vậy cháu muốn biết hai ông từ đâu đến?
Tôi lên tiếng hỏi trước.
- Bọn tôi đến từ vùng mà hiện nay là Ninh Bình. – Một trong hai vong đáp lời.
- Như thế là xa lắm, cháu cũng chưa đến tỉnh đó bao giờ. - Tôi nói.
- Vâng, cũng xa...
- Nói láo! – Ma Vành quát lớn tiếng. – Nơi ấy ta biết từng có phòng tuyến Tam Điệp, không có giấy tờ làm sao các ngươi đi được đến tận đây? Chả lẽ quan binh các nơi bận ngủ hết à?
Tôi không ngăn cản ma Vành bởi "chiến thuật" là "kẻ đấm người xoa" thì cũng tốt, tôi chắc chắn không phải là người ưa nói chuyện to tiếng do bản chất tôi vốn là như vậy, nhưng tôi đồ là có dọa người chắc cũng chẳng có ai sợ tôi cả.
- Thưa ngài tuần binh, quả thật chúng tiểu nhân đến từ vùng ấy nhưng không biết vì sao lại đến được nơi này.
Một vong hồn trả lời ma Vành. Tôi nghe như vậy thì vội hỏi.
- Ông tên gì nhỉ? Cháu quên chưa hỏi tên.
- Thưa Công tử, tiểu nhân tên tục là Đớp còn người này tên tục là Lá ạ!
Tôi nghe vong hồn tên Đớp giới thiệu mà tôi không dám bật cười, phải nghiến hai hàm răng lại để đảm bảo phép lịch sự tối thiểu. Tên của hai vong này xấu thì tôi không lạ bởi vì tên của bà Già tôi cũng xấu, tục lệ của cha ông không nên giễu cợt.
- Vậy ông Đớp cho cháu hỏi là tại sao các ông lại không biết mình đến đây bằng cách nào?
- Thưa Công tử, tiểu nhân và thằng Lá đây là người cùng làng Đa Giá Thượng, gần bến đò Khuốt trước đây (nay là cầu Khuất), làng của tiểu nhân bây giờ đã đổi thành tên khác. Cách đây một thời gian thì tiểu nhân và thằng Lá này bị che mắt bắt đi.
- Che mắt? – Tôi quay sang nhìn ma Vành vì tôi có nghe nói việc ma che mắt người chứ chưa hề nghe việc ma bị che mắt bao giờ, ma Vành lắc đầu. – Ông có thể kể rõ ràng hơn được không?
Vong hồn tên Đớp này bắt đầu thuật lại ngắn gọn câu chuyện cho tôi... Ấy là vào một đêm tầm giữa tháng, trăng treo cao, vong hồn của ông ta và người bạn cùng làng tên là Lá thấy có mấy người còn sống lần mò trong một khoảng đất gần nơi họ bị chôn, hai vong hồn ấy không biết đám người kia đang tìm kiếm cái gì nhưng họ có thắp hương làm lễ và sau đó thì hai vong nọ không còn biết gì nữa, cho đến quãng gần nửa tháng trở lại đây họ lại nhìn thấy như bình thường, khi hiện ra thì thấy xung quanh là cánh đồng lúa bạt ngàn, không còn kẻ nào trông giữ họ. Lạ nước, lạ cái nên cả hai không dám đi đâu vì sợ quan binh bắt tra tội, đêm nào cũng ngồi chờ các vong qua đường để xin đồ ăn nhưng do địa thế vắng vẻ lại còn chẳng vong nào có thừa mà san sẻ cho, đến đêm nay đói mờ mắt nên cả hai đành đánh liều đi về hướng này, gặp bãi tha ma ven đường nên tạt vào xin ăn thì bị bắt.
- Từ chỗ các ông hiện hồn đến bãi tha ma này có xa không? – Tôi hỏi.
- Thưa Công tử, không xa lắm ạ! – Vong hồn tên Lá trả lời tôi. – Tiểu nhân nghĩ chắc chỉ khoảng một dặm đường.
- Theo lối đường cái quan này đi ngược lại? – Tôi chỉ tay ra đường cái quan, hướng về cầu Khoai.
- Thưa đúng, đợt trước chúng tiểu nhân bị giam hãm không nhìn thấy gì nhưng loáng thoáng có nghe tiếng những vong hồn khác canh giữ. – Vong hồn tên Lá nói tiếp.
- Ý ông là...
- Tiểu nhân và thằng Lá đây bị bắt nhốt không biết để làm gì, tiểu nhân cũng có nghe loáng thoáng hàng đêm những vong hồn khác hiện ra nói chuyện, nhưng không hiểu ngôn ngữ của họ. Chúng tiểu nhân cũng sợ nên không dám hỏi han gì, thi thoảng vẫn được cho thức ăn vào nửa đêm.
- Hmm... Cháu thấy có sự hơi lạ, hai ông bị bắt đi mà không nhìn thấy gì, chả lẽ cũng chưa bị yêu cầu làm gì hay sao?
- Thưa Công tử, vong hồn bị bắt không chỉ riêng có tiểu nhân mà còn một số khác nữa, phải đến tầm năm mươi vong. – Vong hồn tên Đớp tiếp tục câu chuyện. – Tất cả đều bị bỏ đói gần nửa tháng nay nên đêm nay quyết định chia nhau ra các hướng để đi hành khất.
- Những vong hồn kia ngươi cũng quen họ? – Ma Vành chen vào hỏi.
- Thưa ngài tuần binh, số còn lại tiểu nhân không có quen, họ đến từ nhiều vùng khác, chỉ có tiểu nhân và thằng Lá này là quen biết.
- Các ông lúc sinh thời làm nghề gì? – Tôi buột miệng hỏi.
- Dạ thưa... Thưa...
Vong hồn tên Đớp ngập ngừng, tôi nhìn sang vong hồn tên Lá, ông ta cũng như muốn né tránh cái nhìn của tôi.
- Làm nghề nào cũng là nghề, các ông không có gì phải ngại. Các ông muốn cháu giúp đỡ thì cũng phải nó rõ ngọn ngành thì cháu mới biết đường mà giúp được.
- Thưa... Thưa... Thưa Công tử. – Vong hồn tên Lá hơi cúi mặt xuống và nói với tôi. – Lúc sinh thời thì tiểu nhân và thằng Đớp đây làm... làm cướp núi ạ!
Lời nói của vong hồn Lá làm tôi chết lặng, đúng là làm nghề nào cũng được nhưng "nghề cướp" thì có vẻ là không hay lắm đâu. Tôi ngẩng nhìn ma Vành cười khó nhọc, tình huống này tôi không nghĩ đến, hóa ra cũng có vong hồn từng là cướp, mà nhìn hai vong hồn này có vẻ như không giống sơn tặc lắm đâu.
- Nhìn hai ông thì cháu không thấy giống kẻ cướp, liệu có uẩn khúc gì ở đây hay không?
Vong hồn tên Lá và Đớp thay nhau kể cho tôi và những vong hồn khác về câu chuyện ở làng Đa Giá Thượng khi xưa, hai vong hồn này là người trong làng, dù không muốn nhưng cũng phải nghe theo lời bọn cướp nếu không cũng khó sống yên ổn. Họ kể rằng họ là hai vong hồn đầu tiên được cho ra khỏi lao tù dưới địa ngục sau ba trăm năm bị giam cầm vì những tội trạng đã gây ra trước đây, còn năm mươi vong hồn khác sẽ còn lâu nữa mới được xóa án cho về phần mộ. Kể từ lúc họ được trở lại thì mộ phần nay đã bị san phẳng, lẫn vào đất, cũng không được cúng bái vì con cháu đã bị đày đi nơi khác và cũng đã quên hết mọi việc khi xưa. Trong gần ba năm qua hai vong hồn sống vất vưởng nhờ sự bố thí của ông Thổ Địa nên họ cũng biết thân, biết phận không dám gây chuyện. Ba trăm năm bị giam trong ngục tối đã là quá đủ đối với họ nên họ muốn thời gian tới tu thân để có cơ hội siêu thoát.
- Nhưng Công tử xem, bây giờ chúng tiểu nhân lại lưu lạc đến đất này, cũng không biết là ở nơi nao, nhỡ đâu quan binh bắt được và tra ra tội cũ, e rằng sẽ khó mà có cơ hội giãi bày... Nhưng... Nhưng mà đói quá nên chúng tiểu nhân cũng đành phải liều đi khất thực để chờ đợi cơ hội, nhờ người hữu duyên giúp đỡ nói với quan trên.
- Không có giấy tờ thì suốt đời làm ma lang thang hoặc có thể thành quỷ đói, mà hai đứa này nhìn tướng tá khó mà làm quỷ lắm, nhát gan như này cũng đòi làm lục lâm thảo khấu. – Ma Vành kết luận.
Hai vong hồn lặng im, cúi đầu xuống nhìn xuống nền đất trước mặt, trong câu chuyện họ nói vừa rồi tôi chỉ quan tâm đến vế đầu vì tôi liên tưởng đến vài sự kiện có thể liên quan tới tôi, hoặc do tôi gián tiếp gây ra. Nghĩ thêm một hồi, tôi thở dài đứng dậy phủi đít quần nhìn xung quanh, những vong hồn bản địa cũng im lặng, ra chừng cũng đã mủi lòng với câu chuyện và tình cảnh của hai vong lạ.
- Vậy... Hai ông cho cháu hỏi thêm về những vong hồn canh giữ các ông, tại sao các ông không hiểu họ nói gì?
- Thưa Công tử! Ban đầu thì do không nghe rõ, nhưng có một đêm họ tranh luận lớn tiếng nên tiểu nhân có nghe được đôi ba câu, họ là người Tàu nhưng tiểu nhân lại không biết tiếng nên không hiểu họ đã bàn luận cái gì. Sau đêm ấy thì bọn họ không quay lại nữa, mãi đêm nay tất cả bàn nhau là phá hộp chui ra vì ở trong hộp bị giam như thế trước sau gì cũng chết lần nữa. Tiểu nhân bị giam cầm đủ ba trăm năm nên ít nhiều cũng có kinh nghiệm trong việc lắng nghe để đoán xem bên ngoài có vong hay không.
- Các ông không biết bọn họ đi đâu?
- Dạ thưa không.
- Còn những vong hồn khác đã trốn ra khỏi... Khỏi cái hộp cùng các ông đâu?
- Chúng tiểu nhân chia nhau ra đi theo nhiều hướng, hẹn nhau đến gà gáy thì quay lại chia cho nhau thức ăn xin được, bọn họ cũng sợ bị quan binh bắt được. Công tử cũng biết là những người đã từng gây ra trọng tội như chúng tiểu nhân đây mà bị quan binh bắt thì chỉ còn con đường vạn kiếp không siêu sinh, khổ lắm ạ.
- Cháu không hiểu việc này lắm nhưng mấy anh tuần binh đây chắc là hiểu. – Tôi quay sang nhìn ma Vành và ma Nẫm như có ý muốn hỏi, họ đều gật đầu xác nhận lời nói của hai vong hồn này vừa rồi là đúng nên tôi quay sang hỏi tiếp. – Vậy các ông có muốn được giúp đỡ?
- Thưa Công tử, điều này... – Vong hồn tên Lá ngập ngừng nhìn tôi.
- Các ông đều là vong hồn người Việt, đều nói tiếng Việt nên việc giúp đỡ lẫn nhau là bình thường thôi. Cháu có thể giúp các ông trở lại nơi chốn cũ cũng như thêm cả lộ phí, sau này khỏi lo đói, nhưng phải làm việc thiện nhiều vào thì mới mong có cơ hội siêu thoát đấy! – Tôi nói như người lớn.
Hai vong hồn nhìn tôi, tôi biết ánh mắt của họ đang không tin, nói đúng hơn là họ đang nghi ngờ lời tôi nói, vậy nên tôi cười tít mắt.
- Hai ông không tin cũng được, trên đời này có nhiều chuyện không thể tin nổi đâu, giống như việc cháu đây vẫn còn sống chứ không phải là một hồn ma.
Hai vong hồn nhìn tôi rồi quay sang nhìn mấy tuần binh, họ thấy như vậy thì cũng bật cười, mặc dù tiếng cười của ma thì không hay như người nhưng nó cũng làm cho bầu không khí lạnh lẽo xung quanh như bớt ngột ngạt hơn một chút, chỉ bớt ngột ngạt thôi chứ lạnh thì vẫn thế, toàn những ma là ma thì sao mà ấm cho nổi.
- Bây giờ các ông ăn uống thêm đi, sẽ có thêm thức ăn để hai ông mang về cho những vong hồn khác. Tối mai, khoảng giữa giờ Tuất thì các ông chạy đến gốc cây kia chờ các anh tuần binh này và cháu.
- Thưa... Thưa Công tử...
- Việc này còn nhiều uẩn khúc nên phải tìm hiểu thêm, xong việc nhất định tất cả các ông sẽ có giấy tờ của ngài tri huyện để về quê hương mình. – Tôi quay sang nói với ma Vành. – Anh còn nhiều vàng thì cho họ một nén đi, em sẽ gửi lại anh vào ngày mai đầy đủ. Thêm cho họ cả thức ăn, thức uống nữa!
Tôi nói xong thì đi ra chỗ khác, ra hiệu cho ma Nẫm đi theo. Ma Nẫm từ đầu cuộc nói chuyện đến giờ vẫn im lặng không lên tiếng nên tôi muốn nói riêng với anh ấy, ma Nẫm trầm tính hơn ma Vành.
- Chú mày định làm gì hả nhóc?
- Kể ra họ cũng là vong hồn thiện lương thôi anh ạ, cái gì họ đã đền tội rồi thì xem như đã xong.
- Nhưng mày cung cấp thức ăn cho bọn nó tao không nói, sao mày lại còn cho vàng nữa, tao biết là mày chả thiếu nhưng sao phung phí thế được?!
- Họ cũng là đồng bào của mình, anh nghe họ nói anh không thấy sao, bọn nó khả năng là bị bắt vong để làm việc xấu.
- Tao... Tao chưa hiểu...
- Em cũng chưa hiểu hết câu chuyện, nhưng nếu một dặm theo đường cái quan này cùng với thời gian họ bị bỏ đói là rất trùng hợp. Em nhớ là khoảng thời gian ấy có một đám binh lính người Tàu lên nha môn đòi tướng quân của chúng, sau đó thì xảy ra cái vụ đánh nha môn.
- Mày nghĩ có liên quan?
- Nếu không phải thì cũng chả sao anh ạ, giúp được ai thì giúp, nếu họ thật sự là nạn nhân chả phải anh đã làm được việc tốt sao, làm nhiều việc tốt thì cơ hội đầu thai làm người của anh chắc sẽ nhiều hơn chứ?
- Nhưng nếu đây là một việc gian dối?
- Cũng chả mất gì, vàng thì anh biết rồi, em gửi lậu được! – Tôi cười đáp lời ma Nẫm.
- Vậy giờ mày tính như nào, tao sẽ nghe lời mày!
Tôi dặn ma Nẫm vài việc trước khi ra về vì Ông Mãnh còn đang chờ ở nhà, chủ yếu vẫn là cho họ ăn và cho thêm cả tiền vàng để chia cho những vong hồn khác, dặn họ không được đi lung tung, tối mai tôi sẽ cùng các anh tuần binh trong làng này tìm đến chỗ họ ẩn náu và xem thực hư như thế nào. Thật ra tôi cũng tính đi luôn bây giờ nhưng đầu tiên là không biết thời gian cụ thể đã mấy giờ, thêm nữa làm việc gì cũng cần có chuẩn bị chứ không thể tùy hứng được.
Trên đường về, tôi nghĩ đến gã Triệu Đạt, trước khi chìm vào giấc ngủ tôi vẫn nhớ đến vong hồn của gã tướng ấy, không biết giờ này gã đã trở thành một hồn ma điên khùng hay chưa.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí