Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 211: Dò la tin tức



Theo lời dặn, tôi lại có một lá vối vào giờ Dậu của chiều ngày thứ bảy, tức là chỉ tầm mười hai tiếng kể từ lúc gà gáy. Chị Ma muốn đề phòng bất trắc có thể xảy ra ở làng nên chị ấy bảo sẽ cố gắng cung cấp lá vối cho tôi mỗi chiều để có thể dễ dàng hỗ trợ Lê Tam tướng quân khi có biến mà không cần phải chờ đến khi tôi ngủ say và đi vào giấc mơ để tôi xuất hồn.
Sau một đêm dài đằng đẵng trong cơn mơ, phải nói thật rằng tôi cũng cảm thấy mệt như chính bản thân mình xông trận ngoài đời thật, lên lớp học vẫn ngáp vắn ngáp dài, may sao chiều thứ bảy không phải ôn thi tập trung nên sau giờ học tôi về nhà ăn trưa rồi đánh một giấc ngủ bù mãi đến năm giờ chiều mới thức dậy.
Sau khi hóa một đống vàng mã thì tôi ngồi bên bồn hoa chờ cánh bướm trắng xuất hiện, tôi loay hoay tra thanh kiếm gỗ trừ tà vào cái bao đựng bằng vải đã mua hôm trước ở trên thị trấn Hồ và không quên để vào trong đó hai túi vải nhỏ mà sư thầy đã cho. Túi sư thầy cho lần sau thì chưa dùng nhưng cái túi sư thầy đưa cho lần đầu thì chỉ còn đâu chừng một trăm năm mươi hạt gạo rang, đây là số đã thu hồi lại được sau cuộc giải cứu tối qua. Tôi hồi tưởng lại và nhắm chừng mình đã tiêu tốn đâu đấy ba trăm hạt là ít. Tôi đưa mắt lơ đễnh nhìn ra bụi tre đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió chiều, tôi tự trách mình non kinh nghiệm đã phung phí biết bao nhiêu binh mà cuối cùng vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp của các vị Thiên tử quân. Nhắc đến ba từ "Thiên tử quân"… Tôi lại có đôi chút lo lắng, mấy lần gọi trợ giúp tôi chỉ biết gọi một vị, lần gần nhất là mười hai vị cũng xem là nhiều, nhưng đêm qua, lần đầu tiên tôi nhìn thấy có đến mấy chục vong linh của các vị ấy. Tôi lo lắng bởi vì mình đã sử dụng một lực lượng mạnh nhưng không rõ nguồn gốc. Số thông tin ít ỏi về đội quân này tôi thu thập được chẳng qua tình cờ cũng nhờ Lê Tam tướng quân cung cấp chứ tôi sợ rằng mình còn non trẻ, gọi linh tinh rồi có ngày thể nào sẽ gây họa lớn, nhỡ đâu chủ nhân của đội quân ấy đến tìm tôi hỏi tội vì làm hao tổn quân binh của họ thì tôi biết trả lời ra làm sao. Đêm vừa rồi, khi ngồi cùng chị Ma ở biệt phủ của Đặng tri huyện, tôi cũng đã có thắc mắc về việc này nhưng chị Ma nói rằng bản thân chị ấy cũng không biết gì mấy về các vị Thiên tử quân ấy, đồng thời chị cũng ngại phải đối chọi với họ bởi nếu đánh tay đôi, chị ấy có thể không thua nhưng thắng thì không dám chắc. Sự khác biệt, như chị Ma đã chỉ ra, chính là ở chỗ những vị Thiên tử quân này mỗi khi xuất hiện là đằng đằng sát khí, mặc dù họ cũng là một vong hồn nhưng một vong hồn trải qua chiến trận, vào sinh ra tử khác với một vong hồn như chị Ma. Chị ấy tự tin về võ thuật cũng như trình độ kiếm thuật của bản thân nhưng chị ấy chưa thật sự trải qua cái gọi là "trận mạc" và không có nhiều cơ hội giao đấu với những người ngang tài trên sức, vì vậy thứ sát khí tỏa ra so với các vị Thiên tử quân kia là một trời một vực.
Tôi ngồi bên bồn hoa và suy nghĩ mông lung về những lời chị Ma nói, ngẫm lại cũng có lý bởi vì ma ở cái huyện này, như gã phù thủy đêm vừa rồi đã bị đun sôi trong vạc dầu có nói, là những con ma nhà quê, đa phần khá lành tính, cùng lắm chỉ lấy dọa người làm vui còn ác ý hơn thì cũng chỉ ở mức tìm cách rủ vài người tận số xuống âm ty.
Tôi buồn cười với cụm từ của gã phù thủy, “ma nhà quê”, có lẽ gã ấy gọi thế cũng không sai, do là ma tỉnh lẻ, ma ở một vùng quê hiền lành cho đến khi gặp phải chị Ma xinh đẹp, võ công thượng thừa thì mau chóng phục tùng, điều này cũng chẳng có gì lạ. Ngài tri huyện họ Đặng ở dưới âm ty kia hẳn là biết rõ hơn ai hết nên đã tìm cách mời chị Ma lên trên ấy để trấn giữ nha môn.
Nha môn và biệt phủ của âm phần huyện này nằm ở đâu vẫn là một câu hỏi tôi phải bỏ ngỏ và hy vọng rằng mình sẽ tìm ra vào một dịp nào đó nếu có cơ duyên.
Sau một trận chiến dù nhỏ hay lớn, việc suy ngẫm và đúc rút ra những bài học kinh nghiệm quý báu cũng cần kha khá thời gian.
Tôi nay đã biết Hỏa binh dùng súng bắn nhưng cũng sẽ có lúc hết đạn, Kim quân thì sử dụng kiếm và giáp nhẹ chiến đấu dũng mãnh, Mộc quân với trường côn thì quá nhân từ, họ chủ yếu phòng ngự rồi tìm cách hạ gục đối phương không cho kháng cự chứ không đuổi cùng đánh tận… Như thế chỉ còn lại Thủy quân và Thổ quân nữa mà thôi. Hai lực lượng này như thế nào thì tôi cần phải kiểm tra lại để hiểu cách sử dụng sao cho hiệu quả chứ đêm qua nhìn hàng quân của đối phương là đủ hiểu, trong tay họ có đến cả nghìn binh là vong nhân chứ không thể ít hơn. Từ kinh nghiệm này cho thấy Kinh Bắc quân hay đội Cầu Khoai với lực lượng mỏng và thiếu tinh nhuệ thật sự không khác gì châu chấu đá voi nếu mang lên bàn cân đo so sánh.
Trong tương lai gần, nếu bên biệt phủ không thể tuyển thêm binh mà lực lượng lại cứ hao hụt dần thế này thì sắp tới đây, khi Đường lão gia nào đó, hoặc gã chính là Đường Thốc Tử cũng nên, dùng binh tổng lực đánh chiếm nha môn, biệt phủ hoặc ngôi làng nhỏ bé này thì liệu có đủ "vong sự" để chống lại được không, chống đỡ được bao nhiêu lâu… Tất cả các yếu tố này e rằng chỉ có thể phụ thuộc vào hai cái túi gạo rang và những vị Thiên tử quân bí ẩn kia, như thế cũng không phải là cách.
Những tưởng thanh kiếm gỗ của tôi đã là vô địch thiên hạ, sát ma như đốn chuối nhưng ở một nơi không có gió thì khó mà phát huy được sức mạnh của thanh kiếm này. Ngờ đâu đối phương cũng có kiếm trừ tà, cũng có luôn phép “sái đậu thành binh” và thậm chí cả các loại bùa phép khác lợi hại hơn nằm trong cái hộp nhựa màu đỏ nắp có bọc vải cũng là màu đỏ, màu kỵ của ma.
- Đặng tri huyện ngờ rằng đám này khả năng đang tìm cách khống chế hoặc bức lui toàn bộ quan binh của huyện dưới âm phần, mục đích mà bọn chúng nhắm đến chính là một số kho báu cổ đã được chôn giấu trong huyện từ thời xa xưa, trước cả thời nhà Lý lên ngôi đấy em ạ!
Chị Ma đã tiết lộ điều này cho tôi khi chỉ có hai chị em, tôi tin lời chị ấy nói là sự thật bởi quan tri huyện là người đứng đầu ở cái huyện này nên ông ta ắt sẽ nắm được nhiều bí mật quan trọng.
- Làng Bưởi Cuốc là một nơi mà chúng nó sẽ nhắm đến sau cùng bằng mọi cách, không hiểu từ đâu mà bọn chúng đã biết được ở làng còn cất giấu một kho báu khoảng gần năm trăm năm.
- Vì thế nhiều lần chúng đã cho người đi thám thính?
- Đúng, bọn chúng nó có quân thám thính thì bên quan tri huyện cũng có quân nằm vùng, điều này chị được ông tri huyện cho hay, chính vì vậy nên việc tăng cường binh lực và trang bị vũ khí cho âm phần ở làng Bưởi Cuốc đều được thông qua một cách nhanh chóng.
- Vậy... Vậy ông ấy có nhờ đến sự trợ giúp từ cấp cao hơn không chị?
- Mọi việc chưa rõ ràng, nếu trình lên quan phủ thì phải có chứng cứ, một khi binh quan phủ được điều về trấn giữ thì huyện nhà sẽ phải gánh phần này.
- Em... Em không hiểu ạ?
- Vàng mã con dân huyện này gửi xuống thì một phần sẽ được tự động sung công để nuôi binh bảo vệ âm phần, cúng xuống thì cũng có hạn mức và chu kỳ chứ không phải ngày nào con cháu trên dương gian cũng gửi đồ lễ xuống được. Ngoài ra còn một phần dành gửi lên trên, kế đến là phần dùng để nuôi binh, sau cùng mới đến tay của gia tiên, tiền tổ.
- À, thảo nào anh ma Vành ngạc nhiên khi em bảo sẽ gửi cho anh ấy mười nén vàng.
- Mười nén vàng là rất nhiều, có thể chi tiêu, lo lót và dùng phù hộ cho chính con cháu. Em là may đấy, em chưa đến mười tám tuổi, chưa tính là người trưởng thành nên khi em gửi thì dưới này rất khó để tận thu do chưa có trên danh sách. Thêm nữa, chị thân là Thần giữ của, đất đã được mua đứt từ nhiều năm nên tài sản trong phần đất đó đều là của chị nếu em gửi, tính ra cũng chẳng hao hụt đi là bao.
- Vậy em sẽ gửi nhiều cho chị, chị đi cho người khác nhé!
- Còn sống thì phải kiếm ăn để sống, khi khuất mặt rồi thì cũng phải tự mà tìm cách chứ mình cứ cho vung vãi thì ai còn muốn tu tập, muốn nghiêm túc, muốn an phận, có khi lúc ấy lại điên lên mà trở thành quân ăn cướp không chừng, lòng tham của con người mà em.
- Điều này em chưa hiểu...
- Tối chị về đưa lá cho em, chị sẽ chuyển cho thằng Vành mười nén như em đã hứa với nó, nhân tiện về chi trả tiền tuất cho những vong hồn nghĩa binh đã mất đêm nay. – Chị ma thở dài. – Trước đây chị cũng hay bắt nạt họ nhưng chỉ những tên nào cố chấp, không chịu cải tà quy chính thì mới diệt trừ. Nghĩ cũng lạ, mới nửa tháng trước còn thù địch mà nay lại cùng chiến tuyến.
Đôi mắt tôi cứ lơ đễnh nhớ lại những gì hai chị em đã nói trước lúc bình minh, đến khi cánh bướm trắng xuất hiện thì tôi vội nhảy xuống chạy lại cây vối chờ hái một lá, sau khi bay lượn vài vòng thì cánh bướm ấy lại biến mất vào lũy tre. Tôi vội vàng giấu lá vối trong ụ rơm sau đó vào nhà tranh thủ học bài trước khi ăn cơm tối cùng với bà Già. Sau bữa tối, mặc dù đèn điện sáng trưng nhưng tôi vẫn châm thêm một ngọn đèn dầu để trên phản ngồi học, tôi ý thức được rằng sắp tới đây tình hình có thể căng, tôi có thể bị gọi đi bất cứ lúc nào nên rảnh thì học và ngủ, đấy là ưu tiên hàng đầu trong hoàn cảnh hiện tại, các việc khác tôi sẽ phải loại ra. Hơn nữa, việc này có Chị Ma tham gia nên tôi cũng phải tham gia, trước đây chị ấy giúp tôi nên bây giờ tôi nhất định phải giúp lại là lẽ đương nhiên, như thế mới gọi nhau là bạn được.
Tôi dành thời gian khoảng hơn ba mươi phút để đọc lướt qua cuốn sách lịch sử to và dày, cố tìm kiếm những chỗ có giao tranh để đọc và hy vọng có chút kinh nghiệm, khi gấp cuốn sách lại thì tôi chợt nhận ra rằng mình nên dành thời gian tìm hiểu lối đánh hiện đại thay vì học cách đánh thời xưa, nếu học cách đánh theo thời các cụ thì tôi làm gì có cửa mà thắng chứ, họ khai sinh ra cách đánh trận thì họ sẽ hiểu hơn một thằng oắt con học lỏm, hiểu biết chưa đâu vào như tôi đây.
Bấy giờ mới hơn chín giờ tối, tôi nửa muốn đi ngủ, nửa lại muốn xách kiếm ra gặp mấy người đã hẹn vào sáng nay nên tôi bèn quyết định sẽ đi dạo, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, mai ngủ bù và học bù sau vậy. Lòng đã quyết như thế thì tôi đi mặc quần áo chỉnh tề, khăn đỏ đeo ngược trên cổ nhưng lận vào trong áo, tay xách cái túi nhỏ đựng kiếm gỗ và hai túi gạo rang, lấy thêm một bó hương, hai chai rượu nhỏ giấu ở ngoài vườn rồi mau chóng đi ra khỏi cổng. Lần này, tôi đưa ra lý do là đi xem bóng đá cuối tuần dưới nhà R9 để giải trí sau một tuần học tập căng thẳng. Bà Già nghe vậy thì tuyệt đối đồng ý vì hãi thằng cháu mình học nhiều sẽ bị điên, mặc dù nếu tôi học giỏi bà sẽ vui hơn nhưng bà Già chỉ ưu tiên việc tôi ăn khỏe, ngủ khỏe và không ốm đau, không phá làng phá xóm là hàng đầu chứ học hành chả mấy khi bà buồn nhắc nhở.
Một lúc sau, tôi đã gặp Lê Tam tướng quân, Nguyễn Thiết Côn và cả Dương bổ đầu, Lê Tam tướng quân cho tôi biết là đêm vừa rồi đã thiệt hại mất ba mươi chín vong hồn, tâm trạng hôm nay của nghĩa quân có vẻ không tốt nên lệnh cho mọi người tạm nghỉ và ngồi trên những ruộng lúa hàn huyên. Tôi thắp một bó hương rồi mở nắp hai chai rượu nhỏ ra, để vong hồn nào muốn hưởng thì hưởng.
- Chập tối Công chúa có ghé qua đây gặp mọi người.
- Cháu biết, vậy nên cháu mới có lá vối này.
- Đêm qua là lần đầu tiên ta nhìn thấy âm binh nhiều đến vậy, ta không nghĩ bọn chúng lại đông đến mức đó, tính ra chắc phải một chọi mười đấy.
- Nhưng chúng ta vẫn tồn tại, và là người cuối cùng còn đứng trên mặt đất.
- Bọn chúng nó chắc đã có lệnh sai khiến nên cứ bao vây, chứ nếu chúng nó chống trả quyết liệt ngay từ đầu thì chắc ta cũng chả còn cơ hội nào. Thật may, bất ngờ đêm qua chính là nằm ở sự xuất hiện của cháu, không có người còn sống giúp sức thì e là chúng ta khó mà có cơ hội tồn tại trước thằng phù thủy kia.
- Ông có thấy họ đổ vạc dầu xuống cái mương không? – Tôi hỏi.
- Ta có thấy, thứ nước đen ngòm dưới mương đó là dầu đã đun sôi, ta đồ rằng đã có rất nhiều vong hồn bị nấu chảy ra hòa vào trong đó. Thứ nước ấy, quả thật là đến quỷ thần cũng sợ hãi, một thứ nước chứa đầy oán giận, căm thù.
- Hôm qua cháu không được nhìn, nhưng có lẽ cháu đã vô tình ném một con quỷ vào cái vạc dầu ông ạ, lúc ấy chị Ngọc Hoa bảo cháu nhắm mắt lại nên cháu không biết chuyện gì đã xảy ra cũng như hình dáng, chỉ nghe chị Ngọc Hoa bảo là gã thầy đó nuôi quỷ.
- Thì ngay khi con quỷ đó bị đun trong vạc dầu, đám binh của hắn tự nhiên lăn đùng ra hết. Ta phải thừa nhận rằng đối mặt với những phù thủy thật nguy hiểm, giá như ta còn sống và gặp được hắn thì ta sẽ chẳng ngại ngần tặng cho một đao giữa đầu, bổ hắn làm đôi!
- Ngài tri huyện đã xử tử hắn một cách nhanh chóng, hôm nay đâu đó trên cõi đời có một người tỉnh giấc rồi ngơ ngác suốt phần đời còn lại, cái giá phải trả thật... – Tôi thở dài. – Chả biết có đáng hay không?!
- Chưa trả hết đâu, đến khi nó tận số thì đến lượt phán quan tra tội. Phàm khi còn sinh thời, có những việc lúc sống tốt nhất đừng làm, đã làm rồi thì phải chịu tội, khắc phục lầm lỗi đã gây nên để sau có làm ma thì đỡ khổ.
Lê Tam tướng quân nói đoan thì quay ra sau nhìn những vong hồn Kinh Bắc quân đang nằm, ngồi la liệt trên cánh đồng.
- Mấy anh lính kia! Ra lấy rượu của cậu này mang cho này, uống đi cho tinh thần phấn khởi, đừng có ủ rũ nữa!
Vài nghĩa binh ngồi gần đấy vội lướt đến và tiếp sau là những vong hồn khác nữa, Lê Tam tướng quân âu sầu nhìn bọn họ rồi quay lại nói với tôi, giọng điệu khá cương quyết.
- Ta đang muốn tìm bọn chúng!
- Ông... Ông tính tìm thầy phù thủy?
- Chủ yếu là âm binh, ta bực mình bởi vì chúng nó ở trong tối, ta ngoài sáng, suốt ngày phải chực chờ, nghĩa binh đây cũng muốn quyết chiến một trận đến cùng!
- Cháu nghĩ bọn này không dễ tìm đâu ông ạ!
- Không dễ nghĩa là vẫn có thể tìm được mà, ban nãy chúng ta đã bàn bạc với nhau, đêm nay tất cả số nghĩa binh của Kinh Bắc quân này sẽ chia ra làm nhiều nhóm, mỗi nhóm hai vong, một vong hồn thuộc huyện này và một vong hồn thuộc huyện bên đi theo cặp.
- Để... Để làm gì ạ?
- Chúng ta sẽ sục sạo khắp từng tấc đất của cái huyện này thay vì ngồi đây chờ bọn nó, Ngọc Hoa Công chúa cũng đã đồng ý với ta việc này, tất cả đều đồng lòng thực hiện, phải tìm cho ra nơi ẩn náu của đám thầy phù thủy và cả âm binh.
- Liệu... Liệu có được không ông?
- Làm rồi thì mới biết có được hay không nhưng khoanh tay ngồi yên thì chắc chắn chẳng được gì, hình như cháu cũng là người theo quan điểm này nhỉ?
- À thì... – Tôi gãi đầu không biết nên trả lời ra sao.
- Công chúa sẽ nói với quan tri huyện, Kinh Bắc quân đi do thám tình hình thì quan binh có gặp cũng sẽ không gây khó dễ, bọn nó cũng đã tung quân ra đi dò la rồi, thêm bọn ta nữa càng hay. Ta tin rằng nếu bọn chúng ở huyện này thì sớm hay muộn cũng sẽ bị dò ra.
- Thám thính của huyện này cháu nghĩ... – Tôi dừng câu nói giữa chừng và suy nghĩ thêm. – Ông nghĩ thám thính của huyện là dùng tuần binh hay dùng cách nào để truy lùng nhỉ?
- Ta... Cái này ta nghĩ là phải dùng binh đi dò la.
- Cháu lại nghĩ khác, ông nên đi hỏi việc này, theo cháu nhớ thì các ngài Xã Thần, Thổ Địa cai quản các nơi, các ông ấy lại là người thật thà như đếm, bên cạnh đó quan huyện làm việc công lại có giấy, há chả phải tiện hơn hay sao?
- Ý này... Ý này ta chưa nghĩ đến...
- Ông nên đi xin quan huyện một cái giấy hoặc nhiều giấy cùng một lý do, có giấy thì ông sẽ đi hỏi thăm khắp cái huyện này một cách suông sẻ dễ dàng, thậm chí tìm không ra được thì khi nào bọn chúng đến, nhất định các Xã Thần sẽ báo cho quan trên và thậm chí báo cho cả ông nếu ông khéo.
- Họ Lý, đúng là họ Lý từng làm vua nhờ?! – Lê Tam tướng quân gật gù.
- Thì sao ạ?
- Còn sống mà nghĩ được cả cách sai khiến quỷ thần thì ta e là quan huyện ngại cháu cũng đúng thôi.
- Cháu đã làm gì tổn hại đâu mà phải ngại ạ.
- Vậy là huyện này vẫn còn thầy phù thủy giúp sức. Tại sao cháu lại nghĩ ra được cách này?
Tôi kể cho ông Lê Tam việc trước đây chị Đẹp đã từng dùng cách nhờ ông Thổ Địa các nhà truyền tin cho nhau vào ban trưa để tôi tự mò lên nhà bà ngoại chống đám Diều Hâu, nếu ông Lê Tam dùng cách này đi hỏi Xã Thần các làng và Thổ Địa từng nhà nêu ra nghi vấn thì truy được rất nhanh nếu bọn thầy phù thủy có ở trong huyện này.
- Làm sao để nhận biết bọn chúng nó là thầy phù thủy? – Lê Tam tướng quân hỏi tôi.
- Cháu cũng không biết được nhưng ông hãy dùng phương pháp mà thời chúng cháu gọi là "loại trừ".
- Hả? Là sao?
- Quê cháu thì làng nào có người lạ mới đến chẳng mấy chốc ai cũng biết thôi mà. Ông hỏi thì tìm những nhà có người mới dọn đến trong khoảng một tháng gần đây, lập ra một cái danh sách là khoanh vùng được đối tượng ngay.
- Hay! Hay! - Lê Tam tướng quân vỗ đùi đen đét mà chả thấy tiếng. – Đúng là có học có hơn, hậu sinh khả úy. Ta sẽ làm như lời cháu nói, ta sẽ lên nha môn trình bày với ngài tri huyện.
- Cháu hy vọng ông sẽ thành công, cháu cũng tò mò về gã Đường lão gia nào đó, nãy cháu mới học lịch sử, cũng thấy thay vì ngồi chờ giặc đến thì chủ động đánh giặc cũng tốt, có thể xem đó là một cách phòng ngự chủ động. Cái gì mà "phân tán lực lượng, chủ động tiến công" ấy ông, cháu nhớ mang máng như vậy...
- Ở thời của ta, nếu cháu theo con đường làm tướng hoặc phò tá cho minh chủ, e là sẽ có nhiều người tìm cách hạ sát đấy!
- Mấy thứ này bây giờ ghi đầy trong sách, có gì là bí mật đâu, cháu chỉ đọc thôi!
- Thôi, cháu về nghỉ đi, đêm qua đã mệt rồi. Ta với Dương bổ đầu sẽ lên nha môn ngay bây giờ.
Thế là hết việc, tôi lững thững đi về, định cuốc bộ ra ngoài bãi tha ma Cầu Khoai gặp ma Vành xem anh ta nhận đủ mười nén vàng thì vui mừng như thế nào nhưng tôi đoán chừng bây giờ đã hơn mười giờ khuya rồi, đi bộ ra đấy xong lại đi bộ về mà chỉ để tán gẫu e là không nên, bởi vậy tôi quyết định sẽ ngủ sớm. Tất nhiên, kiếm và hai túi gạo cùng khăn quàng đỏ tôi đã để sẵn vào cái bao đựng và buộc một cái dây thật dài xung quanh sau đó mới buộc vào con đỉa quần và ngủ ngon lành.
Sau mỗi thử thách, dù là chiến thắng hay thất bại, nếu không gục ngã thì phải tìm cách đứng vững và trưởng thành hơn nữa.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi