Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 196: Đội Cầu Khoai



Tôi chạy như ma đuổi, vớ lấy đôi dép tổ ong xỏ vào chân và ngoái nhìn lại cánh đồng, nơi mình vừa dự thi chạy môn chạy 400 mét không vượt rào, tôi không biết tốc độ mình chạy nhanh đến mức nào, chắc cũng phải nhanh cỡ Nguyễn Thị Huyền “Nữ hoàng đường chạy 400m”. Bây giờ đây tôi đứng ở gần mấy cái lò gạch và mũi, miệng, tai tranh nhau thở, tôi mới có chút thời gian để hoàn hồn và nhìn lại toàn thân mình một lượt, toàn những bùn là bùn, có lẽ mặt tôi cũng lấm lem.
Để cái túi cước cùng xẻng, thuổng trên vạt cỏ, tôi bước xuống cái ao rau muống ngay cạnh bãi tha ma Cầu Khoai, phải nói thật rằng bình thường thì thò chân xuống nước này tôi cũng không muốn nhưng bây giờ tình thế cấp bách, tôi thầm cầu mong không có còn đỉa hoặc con rắn nước nào bất thình lình xuất hiện. Tôi nhanh chóng rửa tay, chân cho sạch nhất có thể sau đó bước sang một đoạn khác để rửa mặt rồi cả tóc, vừa rửa vừa ngẩng đầu nhìn xung quanh xem có ai hay đến gần mình hay không. Sau khi tạm hài lòng với việc gột rửa bùn đất trên người, trên cái xẻng và thuổng thì tôi đi lại chỗ cái điếm, nhìn sau ngó trước sau đó thay quần áo nhanh như một cơn gió, quần áo bẩn tôi cho lại vào cái túi bóng rồi để lại vào túi cước, đâu đó xong xuôi tôi cuốc bộ vừa đi vừa chạy trở lại chỗ xe đạp đang gửi sửa. Tuy vội vàng như vậy nhưng tôi vẫn chú ý phía sau lưng và cả trước mặt, đặc biệt là gió lạnh và những chiếc xe đi lại trên đường, biết đâu đấy sẽ có một cái xe nào đó sẽ đâm vào tôi. Mới xong việc càng phải cảnh giác cao độ, chủ quan là dễ mất mạng như chơi, kinh nghiệm trải qua một lần đã chỉ cho tôi biết điều này.
Việc đầu tiên tôi làm khi về đến nhà chính là đi tắm, tôi sợ mình không nhanh chóng tắm rửa bằng nước sạch thì chả mấy mà những bệnh như hắc lào, lang ben và thậm chí cả đau mắt sẽ bủa vây lấy mình, tắm rửa xong tôi phải dành chút thời gian vò sạch quần áo dính bùn sau đó mới bỏ chung vào cái chậu quần áo bẩn để ngâm, chiều thức dậy tôi sẽ dùng chân để giặt sau, lúc này tôi chỉ muốn đi nghỉ vì tinh thần vừa trải qua vài giờ đồng hồ đầy căng thẳng và cũng cảm thấy chân tay đang mỏi rã rời.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi vẫn không quên nhìn đồng hồ, lúc này là 3h15 chiều, tôi hẹn chuông kêu lúc 5h30 chiều song vẫn nhờ bà đánh thức bởi có thể tôi sẽ ngủ say.
***
Như đã hẹn trước, hơn 7h tối tôi đã đứng chờ ở gần cầu Khoai để nhận số khiên bằng vàng mã mà tôi đã đặt, tôi đã từng xem vài bộ phim và biết rằng ở thời trung cổ ở châu Âu người ta có dùng khiên và giáo để chống đỡ kỵ binh nên tôi nảy ra ý tưởng sẽ dùng khiên này, đục một lỗ tròn, nếu hai bên giáp lá cà thì Kinh Bắc quân có thể thò giáo qua đó mà chọc. Cái gì cũng cần phải học và nhờ việc chọc kiếm hạ được âm binh nên nghĩ đến ý tưởng này, chắc chắn nó rất hữu ích khi phòng thủ hoặc lao vào nhau trong đợt đầu tiên, dĩ nhiên việc này chỉ là trên lý thuyết mà thôi, rất cần thực tế chứng minh.
Một lần nữa, vị tuần đinh của làng lại giúp tôi trong việc hóa vàng mã, chỉ một khắc sau thì những tấm khiên ấy đã trở thành tro dưới mương Khoai, giống như mấy lần trước, sau khi hóa vàng mã xong vị tuần đinh sẽ trở về làng như tối nay ông ta ở lại chờ cho mọi việc xong xuôi rồi nói với tôi.
-Cháu có dám sang bên bãi Cầu Khoai không?
-Có việc hả ông?
-Về việc cháu muốn trang bị khí giới cho vong hồn trong bãi ta đã nghĩ kĩ rồi, dù sao đây cũng là việc của làng, cha ông tổ tiên ai cũng muốn bảo vệ con cháu của mình. Ta đã trình việc này lên trên và hôm qua đã nhận được sự đồng ý bằng miệng
-Vậy thì tốt quá, quá tốt.
-Giờ này tuần binh đã mang khí giới ra bãi Cầu Khoai rồi, việc này là tự nguyện, ai muốn tham gia thì tham gia, làng cũng không khuyến khích, giờ ta ra ngoài ấy nói vài lời.
-Vậy cháu đi cùng với.
Tôi đi qua cầu tạm, rẽ trai chừng 20 mét và đi chếch qua đường là tới bãi tha ma Cầu Khoai, vị tuần đi theo lối cổng chính cho nên tôi cũng đi theo mặc dù trước đó tôi định đi tắt. Trong cái điếm, tôi nhìn thấy vài bóng ma tuần binh đã xếp khí giới sẵn ở trên bậc thềm, nhìn những thứ mình đã từng đốt đi nay là cái bóng mờ mờ ảo ảo, cảm xúc của tôi rất khó tả. Một tuần binh lượn đi đâu đó rồi nhanh chóng quay lại báo cáo là đã thông báo xong, tôi nhìn thấy rất nhiều vong hồn là những cái bóng mờ mờ lại hiện lên trên những ngôi mộ. Vị tuần đinh của làng nhún mạnh người và nhảy lên mái ngói cũ kỹ của cái điếm, ông ta bước những bước nhẹ nhàng và đứng ở trên nóc, giống như Lê Tam tướng quân đã từng làm, và nhanh chóng đưa ra lời giải thích về việc ông ta xuất hiện ở đây.
-Như tôi đã nói với bà con, việc này là hoàn toàn tự nguyện, bà con ở đây hẳn cũng đã chứng kiến sự hung hãn của những vong lạ mặt, trong trận đánh mấy đêm hôm trước, đã có gần 100 vong hồn mãi mãi không có cơ hội siêu sinh, bát hương gia tiên ở nhà cũng lạnh đi vài phần, con cháu rồi cũng sẽ quên đi ngày giỗ. Những vong hồn ấy đều thuộc huyện bên, họ đến bảo vệ làng ta, bảo vệ con cháu của bà con. Mặc dù trong làng hiện nay cũng có cả trăm vong hồn khỏe mạnh đang canh giữ, nhưng địch quân không biết số lượng bao nhiêu nên nói thật là cũng cần phòng hờ. Nếu... Nếu chúng ta thất bại vì sau này nhất định sẽ bị đè đầu cưỡi cổ, không có cơ hội ngóc đầu lên được nữa.
Vị tuần đinh nói một hơi, giọng nói của ông ta vang trong gió, tôi đứng ở dưới cách xá một đoạn, hai tay thúc túi quần, mũi đôi xăng-đan đá vu vơ xuống đất hay vài ngọn cỏ ven đường. Tôi nghe ông ta diễn thuyết khá hay, có vẻ đi vào lòng các vong hồn bởi vì sau đó rất nhiều vong hồn đã từng sống ở làng Bưởi Cuốc đã tình nguyện tham gia vào đội quân dự bị động viên, chủ yếu là những vong hồn đàn ông gần 50 tuổi, tức là những vong hồn bị loại trong đợt tuyển chọn lần một, cũng có một số ít vong hồn chỉ mới bằng tuổi tôi, tôi nhìn và đoán như vậy. Tôi rất bất ngờ khi trong số những vong hồn tình nguyện tham gia có cả Ông Mãnh và sau cùng tôi còn nhìn thấy cả ông nội tôi nữa, họ nhìn tôi và chỉ gật đầu như ra hiệu rằng họ đã nhìn thấy tôi, còn tôi thì đứng nghiêm ngay lại, tôi không biết nên chào như thế nào cho phù hợp nên cứ đứng như vậy một hồi lâu. Điều này thật sự là tôi không nghĩ đến khi tính trang bị cho đội quân này, vị tuần đinh nói với tôi rằng cũng có gần một trăm vong hồn tham gia, xem như đã vét hết những vong có thể tham chiến, còn lại toàn là cụ già và em nhỏ không có khả năng chiến đấu.
-Ông sẽ huấn luyện họ chứ? – Tôi hỏi.
-Ta và đội tuần binh sẽ thay nhau huấn luyện họ, chủ yếu cũng chỉ có vài thế phòng thủ và tấn công khi cận chiến thôi.
-Ông sẽ chỉ huy luôn đội dự bị này hay sao ạ?
-Ta cũng đang băn khoăn việc này, hiện nay ta chỉ huy đội tuần binh và giúp Lê tướng quân đôn đốc việc bảo vệ mé Tây và Bắc của làng, số vong này lại ở riêng ngoài bãi, ta lo không kham nổi.
-Cháu nghĩ là ông cứ huấn luyện họ, dù sao cũng chỉ là lực lượng dự bị thôi.
-Nhưng vẫn phải có người chỉ huy khi xảy ra sự việc, cháu nghĩ mình có đủ khả năng làm việc này? – Vị tuần đinh hỏi tôi.
-Cháu mới 14 tuổi rưỡi, còn nhỏ lắm, cháu sợ không làm được, ở đây toàn bậc cha chú, tổ tiên cả.
-Ta nghĩ cháu co thể thử, cháu thậm chí còn dư khả năng đấy.
-Chỉ huy hàng trăm vong hồn, tương đương hàng trăm người cháu nghĩ là...
-Khiêm tốn cũng là một đức tính tốt ở người trẻ, thời bọn ta thì ở tuổi của cháu đã có thể đi lính được rồi. Bọn ta đều biết đêm trước nhờ có cháu nhanh trí gọi cứu viện là những người lạ mặt nên Ngọc Hoa Công chúa mới thoát được kiếp nạn cũng như làng này thoát được những nguy cơ khác. Có thể cháu chỉ đơn giản nghĩ rằng làm như thế là để giúp người thân của cháu nhưng người lớn bọn ta lại có cách nhìn khác.
-Điều này... Điều này cháu nghĩ là cháu không đủ khả năng mặc dù làm chỉ huy thì ai cũng thích, nhưng thích và làm được nó lại khác nhau ạ.
-Thường thì những người ngại không đủ khả năng làm một việc thì phần nhiều nằm ở sự tự tin và chưa từng trải, ai cũng có lần đầu, Trần Quốc Toản 16 tuổi đã chỉ huy cả cả nghìn người đó thôi.
-Nhưng cháu không phải ông Trần Quốc Toản.
-Nhưng cháu nên thử, ta nhìn có vẻ được đấy.
-Nếu... Nếu như vậy thì cháu nghĩ cháu cần ít nhất hai người phụ giúp cháu, cháu sẽ dùng số lượng dự bị này theo cách riêng. – Tôi thở dài. – Nói gì thì nói, việc phải lôi cụ già em nhỏ ra đánh trận không phải là điều chúng ta muốn mà, đúng không ông?
-Cháu muốn ai giúp?
-Nếu được thì cháu muốn anh ma Nẫm và ma Vành, hai anh này nhanh nhẹn lại đã từng là cảm tử quân thời Tây Sơn, về dũng cảm thì chắc không phải bàn, thêm nữa tuổi cũng là tráng niên, lại là tuần binh nên các cụ sẽ nghe theo dễ hơn. Bênh cạnh đấy, các anh ấy cũng là vong hồn thì di chuyển và giao tiếp chắc thuận lợi hơn cháu rất nhiều.
-Nếu vậy phải nói với Lê tướng quân, nếu ông ấy đồng ý thì ta nghĩ không có vấn đề gì, tất cả đều là việc chung. Ông ấy và ta có thể chỉ bảo cho cháu thêm những cách chỉ huy, chiến thuật... Ta xưa kia cũng từng là lính, tuy chỉ là chức đội trưởng nhỏ nhoi nhưng cũng biết được ít nhiều.
-Như vậy thì quý hóa quá ông ạ, kinh nghiệm là thứ cháu còn thiếu rất nhiều.
Vị tuần đinh nói với những vong hồn tham gia đội quân dự bị của làng việc tôi sẽ chịu trách nhiệm chỉ huy, cũng như việc huấn luyện sẽ do ông ấy và những tuần binh đảm nhiệm. Thật may không có vong hồn nào phản đối, hoặc có thể họ không bận tâm.
Thế là lần đầu tiên trong đời tôi chỉ huy gần một trăm vong hồn, trên danh nghĩa là như thế, nhưng khi trên đường cuốc bộ từ Cầu Khoai về nhà thì tôi lại chợt nhớ ra lời nói của sư thầy, nhưng mà cái chức chỉ huy đội quân ma này liệu có được gọi là tướng quân hay không? Cơ mà tôi cũng chỉ mới có một thanh kiếm gỗ, chỉ mỗi thế, giá như có một con ngựa thì tốt, tiếc là tôi là người không thể cưỡi ngựa ma được.
-Này nhóc, này!
Tôi vừa đi vừa mải suy nghĩ nên ai đó phải gọi đến hai ba câu tôi mới nghe thấy, dừng chân lại tôi nhận ra mình đang ở ngay dưới gốc cây đa cổ thủ, ngó nhìn lên thì thấy ma Vành đang ngồi vắt vẻo ở một cành thấp.
-Ô, đêm nay ca anh trực à?
-Thằng Nẫm đang đứng ở trên ngọn nữa. Thấy chú mày vào Cầu Khoai cùng ngài tuần đinh, có việc gì hả? Nãy tao thấy mấy đứa trong đội tuần binh bên vác bao nhiêu là đao với giáo ra ngoài ấy, mày tính trang bị luôn cho các cụ ngoài ấy hả?
-Xong rồi, vũ trang tận răng luôn, gần một trăm cụ đầu quân, em sẽ là chỉ huy!
Ma Vành nghe tôi nói vậy thì nhảy tót xuống từ cành cây cao đến hơn 3 mét, anh ta rất ngạc nhiên và có đôi chút hào hứng.
-Bây giờ em về gặp Lê tướng quân để xin cho anh với anh Nẫm kia thuộc đội các cụ già và em nhỏ này.
-Sa... Sao bọn tao lại vào đội ấy? Bọn tao vẫn là đội cảnh giới cơ mà.
-Đội cụ già, em nhỏ này đang thiếu... chỉ huy phó, em đang cần chỉ huy phó đây.
-Chỉ huy phó? Là cái gì?
-Thì... Thì dưới chỉ huy trưởng.
-Ơ, đm, thế tao phải dưới quyền mày á? Mày mới có tí tuổi.
-Làm gì dưới quyền, em đang tính là xin hai anh về chỉ huy đội này, mỗi anh chỉ huy khoảng 50 vong hồn, em chắc chỉ có danh nghĩa thôi, cho oai ấy mà.
-Nhưng mày mới có 15 tuổi, ít tuổi hơn cả tao lúc còn sống, mày còn chưa cả đi lính nữa thì sao tự nhiên lại được phong đội trưởng?
-Là do người khác tiến cử thôi, anh làm chỉ huy giúp em thì em sẽ mua rượu với đồ nhắm, thế nào?
-Tao đồng ý nhá! – Ma Nẫm đang ở trên ngọn cây đa cao chót vót mà vẫn nghe được câu chuyện giữa tôi và ma Vành.
-Đấy, anh Nẫm đồng ý rồi, anh không đồng ý thì em chỉ mua rượu cho mình anh ấy.
-Mày... Mày chỉ được cái mang mấy thứ ấy ra dụ tao.
-Dụ gì đâu, nói vui vậy thôi, anh không tham gia đội này thì em vẫn có rượu với một gói kẹo lạc cho hai anh đây. Em có mua hai phần, anh chia cho cả đội kia nữa.
Tôi đi lại gốc cây đa, đặt cái chai nhỏ đựng rượu xuống và mở nắp ra, bóc gói kẹo lạc và thắp một nén hương.
-Tao nghĩ ra rồi, mày là thằng khéo mồm nên người ta cho mày làm chỉ huy, chắc chắn là như thế.
Ma Vành miệng thì nói như vậy nhưng hồn của anh ta vẫn đi lại chỗ rượu và kẹo lạc, anh ta gọi với lên trên cao.
-Có rượu này mày!
-Uống trước đi rồi đến lượt tao, mỗi thằng một nửa.
Ma Nẫm đáp lời.
-Thôi được, tao cũng đồng ý, thế cái đội quân toàn cụ già em nhỏ ấy mày có định đặt tên không đấy? Quân nào cũng phải có một cái tên để biết đường mà chỉ huy.
-Thì các cụ ngoài ấy đều ở chung một chỗ, hay cứ gọi là đội Cầu Khoai đi anh.
-Mày lấy tên cái nghĩa địa đặt luôn cho đội quân à?
-Toàn là ma thì gọi như thế em thấy cũng hợp.
-Cũng được, chỉ là tên gọi thôi mà. Đội Cầu Khoai, tao thấy cũng rợn người rồi đấy.
-Thế anh với anh Nẫm là đội trưởng đội 1 và đội 2 nhá?
-Tao sẽ là đội 1, tao xí trước.
-Vậy thống nhất như thế nhớ, em về báo với Lê tướng quân cắt cử người khác ra gác thay các anh.
-Tốt nhất nên nói với ngài tuần đinh ấy, nên cho tuần binh khác ra thay bọn tao, việc canh gác này tuy đơn giản nhưng nên chọn lính, dân thường dễ lơ là lắm.
-Em nhớ rồi.
Lời nói này của ma Vành cũng có thể gọi là kinh nghiệm.
-Ơ, cự mã đâu hết rồi anh?
-Trước giờ Hợi sẽ mang ra, giờ hãy còn sớm chưa đặt được đâu.
-Thế em đi trước nhé, có thế nào thì tôi mai gặp. Công việc cụ thể anh với anh Nẫm về hỏi ông tuần đinh, ông ấy hướng dẫn cho. Cũng cần phải huấn luyện đội Cầu Khoai chút ít để biết đường mà đánh chứ anh nhỉ?
-Mày yên tâm, tao nhâm nhi hết phần rượu của tao thì đến thằng Nẫm, ai ra thay thì bọn tao sẽ ra Cầu Khoai luôn.
Rời khỏi cây đa cổ thụ một đoạn thì tôi lại phải bỏ lá vối ra bởi vì đầu làng đầy người và vài hàng quán còn bật điện sáng trưng, đi qua cầu Đình thì tôi rẽ phải và lầm lũi đi men theo con đường ven làng để đi ra hướng cánh đồng, nơi Kinh Bắc quân đang luyện tập, đêm nay chắc lại đông đúc như trước nên chắc gió sẽ lạnh. Đi gần đến đoạn rẽ, khi lá vối đã cho lên miệng rồi thì tôi nghe tiếng vó ngựa từ phía sau vọng đến bên tai, ngó nhìn lại thì nhận ra thấp thoáng bộ váy màu đỏ và mái tóc dài bay bay trong gió, lúc này trăng vẫn chưa lên.
-Chị mới đi sao đã về sớm thế?
-À, về gặp Lê tướng quân bàn việc và tiện thông báo cho em kết quả hành trình ngày hôm nay.
-Em... Em hi vọng không có vấn đề gì xảy ra ngoài ý muốn.
-Đám lính thân cận của Triệu Đạt vừa nãy đang kêu réo ngoài cửa nha môn, cũng gần hai chục đứa.
-Sao... Sao họ kêu réo ạ? Có việc gì hả chị?
-Bọn nó muốn đến cáo quan việc mồ mả tướng của chúng nó ngày hôm nay đã bị đào bới, rải nước tiểu, mắm tôm và đập nát xương sọ.
-Vậy... Vậy... Vậy bây giờ tính sao hả chị?
-Đặng tri huyện cho chúng vào trình bày và câu lưu luôn rồi, đám nay quá nửa đêm nay chị cũng hạ sát một lượt không cho đứa nào thoát.
-Như vậy liệu có lộ liễu quá hay không chị?
-Chúng nó sẽ bị vu cho tội làm loạn nha môn, tấn công quan tri huyện... và chị chỉ tiện tay giúp đỡ quan binh.
-Còn Triệu Đạt, ông ta...
-Hiện tại thì không biết ra sao nhưng qua lời cáo của đám lính thì chị e là hồn phách của hắn bây giờ đã ở nơi đâu rồi, em vẫn dùng nước giải đấy hả?
-Một chai ạ.
-Cái trò bẩn thế mà em cũng dùng được, nhưng phải thừa nhận hiệu quả.
Chị Ma nói xong thì nở nụ cười thật tươi sau đó mới xuống dắt ngựa, tôi đi trước vài bước còn chị ấy đi phía sau.
-Em đào được những gì?
-Em không rõ nữa, em làm lộn tùng bậy hết cả lên, trong bùn đất có lẫn vải vụn giống như quần áo, em moi được một mảnh xương, xem chừng là xương trên đỉnh đầu này chị.
Tôi vừa nói vừa đưa tay lên mô tả.
-Thằng này xem như xong rồi, cháu của nó là Triệu Bát Nhất cũng bị mất một phần cơ thể, nó thì bị đập đầu, chắc chắn sẽ là một con ma ngớ ngẩn, thêm cái nước giải đổ vào đấy thì nó cũng bán sới mà rời đi nơi khác, lang thang đầu đường xó chợ. Tướng quân gì nữa, mãi cũng chỉ là một thằng bại trận không hơn.
-Như vậy liệu có tốt không chị?
-Chắc chắn đây là một việc tốt, thằng này đã trốn một thời gian bây giờ lính lác lại đi cáo quan ắt hẳn là có chuyện lớn xảy ra với nó. Nếu nó trở thành đứa ngớ ngẩn thì sau này vô dụng, chị không thèm để tâm.
-Em... Em đã dùng cái xà beng đập vỡ một phần hộp sọ ấy thành ba mảnh sau đó dúi xuống mương nước ngay gần đấy.
-Thế là nó tiêu hẳn, mà – Chị Ma giật mình. – Vậy cái xà beng đâu?
-Bị rơi ở ngoài cánh đồng lúc em bỏ chạy, em không quay lại lấy vì sợ, công với... mệt quá.
-Ừ, không sao, vứt đi thì tốt rồi, có lẽ lão Thổ Địa nơi ấy sẽ biết phải làm gì. Chẳng có cái gì gọi là tự nhiên ở đây cả, tất cả đều là ý trời.
Lời chị Ma nói làm tôi không hiểu nhưng tôi cũng không hỏi lại vì đã đến chỗ rẽ về nhà, sợ chị ấy nhiều việc nên tôi nói luôn chuyện ông tuần đinh đề cập, chị Ma nói tôi về nghỉ sớm và sẽ sắp xếp việc này giúp tôi.
-Lúa nhà người ta bị... – Tôi hơi ngập ngừng.
-Chị hiểu, ngay đêm nay sẽ tìm cách đền bù xứng đáng cho chủ nhân của thửa ruộng ấy, em không cần phải bận tâm. Em về nghỉ sớm đi, có việc gì chị sẽ gọi.
Tôi tạm yên tâm về những việc đã làm trong ngày hôm nay, việc đào mồ cuốc mả là một tội không nhỏ, chị Ma sẽ tìm mọi cách để xóa tội này đi cho tôi vì nó liên quan đến nhiều chức sắc khác trong huyện. Chị ấy bảo rằng sau này khi tôi chết đi, khi đứng trước mặt phán quan, trên đầu tôi sẽ hiện ra hào quang màu hồng, điều này tôi không hiểu lắm.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi