Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 195: Đào mộ giữa trưa



5h45 phút sáng, thứ Bảy, ngày 18 tháng 4 năm 1998
Tôi lấy lý do phải đến trường sớm để họp nhóm cùng với bạn bè, đạp xe đi qua cầu Đình thì tôi lượn vào lối ra đồng và xì hơi sau đó dắt bộ một đoạn ngắn tới chỗ chú chuyên vá xe đạp cách cây đa cổ thụ chừng 200 mét và gửi luôn xe ở lại sau đó chạy bộ. Việc lội đồng không thể cho phép tôi để xe đạp ở đâu cả, rất dễ bị lộ, quần áo tôi có để dự phòng một bộ trong ba lô cùng sách vở, kiếm gỗ, hai túi hạt của sư thầy cùng vài thứ linh tinh khác. Từ cây đa cổ thụ đến cầu Thường vũ khoảng 1 km, tôi chạy không nhanh, không chậm vì biết sức mình có hạn, khi tôi đến đầu cầu Thường Vũ, đồng hồ đeo tay hiển thị là 6h05. Cửa hàng sửa xe kiêm bán nước giải khát nằm dưới mấy cây xà cừ bên phía trái đường vẫn chưa mở cửa, tôi tranh thủ đứng thở khoảng một phút và nhìn trước ngó sau y như thằng ăn trộm. Tôi quay lưng lại nhìn về phía làng để đợi mặt trời lên, khi nhìn được những tia nắng đầu tiên ló dạng thì đó nghĩa là thời điểm kết thúc phiên gác đêm của những âm hồn, có lẽ vì thế mà Lê Tam tướng quân mới dặn dò tôi.
Cánh đồng Quán Dê nằm chếch ở phía bên trái, tôi thấy lác đác có bóng người ra thăm đồng, còn cánh đồng nơi tôi đang nhắm đến thì chưa có ai.
6h08, đã có thể nhìn hừng đông rõ ràng, đảm bảo rằng mặt trời đã lên thì tôi nhanh chóng băng qua đường, lấy đà nhảy qua cái mương nhỏ dẫn nước và đứng vững ở bờ bên kia, dựa theo trí nhớ thì tôi đi chừng gần 10 mét ở phía hướng Tây, men theo bờ ruộng lúa và chạy thật nhanh về phía trước, được chừng hơn 20 mét thì gặp chỗ giao nhau của các bờ thửa thì tôi rẽ phải tiếp và đi thẳng thêm khoảng hơn 30 mét nữa thì gặp một bờ thửa rộng hơn, nhìn kỹ mới biết là ở dưới có rãnh nước nhỏ nhưng cỏ mọc nên tôi không chú ý, may mà không thụt chân xuống, rãnh nước này nằm phía sau quán giải khát, có thể xem là đối diện với cầu Thường Vũ bên kia đường, tôi phải đi ngược lại đến gần rìa cánh đồng để bắt đầu đếm bước chân, tôi tự quy ước khoảng ba trăm ba mươi ba bước chân vì tôi thấp hơn Lê Tam tướng quân nên trừ hao đi, tạm tính như vậy xem như thế nào.
Khoảng bước chân thứ hai trăm lẻ mấy thì có một gò đất nhỏ phía bên tay phải nhô lên, đến khoảng bước chân thứ ba trăm hơn thì tôi có hoang mang một chút bởi vì cái gò đất phía trước mặt vẫn còn cách tôi đến gần 50 mét, sau thì tôi nghĩ do bước chân mình không đều nhau và tôi cũng chẳng biết một trượng là chính xác bao nhiêu mét, có thể tôi đã ước lượng nhầm. Nghĩ trong đầu như vậy thì tôi lập tức chạy ù đến gò đất, không đếm bước chân nữa, việc chạy cũng khó mà nhanh bởi vì bờ thửa không phải quá rộng mà ở giữa còn có một rãnh dẫn nước.
Gò đất trên bản đồ và gò đất trên thực tế có vẻ giống nhau về hình dáng, gò đất này không lớn, diện tích chỉ khoảng 4 mét vuông và có một ngôi mộ nhỏ bằng đất, tôi đoán nó là mộ bởi vì còn nấm vài có vài chân hương cũ. Trên gò đất có một vài cái cây nhưng tôi không biết là cây gì, nói thật là tôi rất khó phân biệt phi lao và bạch đàn, chỉ những cái cây có vong hồn trú ẩn thì tôi nhớ như: Xà cừ, duối, si... Tôi gọi là cây cho sang miệng chứ chính ra chỉ có một cái cây cao hơn cả, thân khẳng khiu và không có nhiều lá, tôi ngẩng đầu lên nhìn và áng chừng cái cây này cao chừng 3 mét, tầm đấy thôi, không hơn. Theo như ghi chú thì cuối giờ Ngọ, bóng của ngọn cây sẽ chỉ vào đúng chỗ ngôi mộ đang nằm đâu đó dưới những thửa ruộng trước mặt tôi ở hướng Đông Nam, cách mép gò này khoảng 3 mét.
- “Mình sẽ hỏi cô Loan xem một trượng bằng bao nhiêu mét, có như vậy tìm mới dễ hơn chứ nếu sai thì mất thời gian lắm.”
Tôi thử đứng dưới gốc cây trên gò, nhìn thẳng về hướng mặt trời đang ló dạng đằng Đông, nhắm mắt lại chừng hơn mười giây và hít hai hơi thật sâu để bình tĩnh hơn, nói thật là cái cảm giác sợ bị người khác phát hiện làm cho tim tôi đập mau hơn nên cần phải trấn tĩnh lại một chút. Tôi mở mắt ra nhìn về hướng mặt trời một lần nữa và giơ tay phải lên, thẳng về phía trước sau đó chỉ tay ra hướng khoảng 2h, đấy là hướng Đông Nam, tôi bước vài bước về phía trước sát mép gò đất và dùng mắt ước lượng khoảng cách 3 mét. Mộ của gã Triệu Đạt kia nằm đâu đó dưới những ngọn lúa màu vàng mà chỉ khoảng ba tuần nữa người ta bắt đầu gặt, tôi cảm thấy trong lòng đầy áy náy bởi vì nếu phải quật mồ của gã ấy lên thì sẽ có một khoảnh lúa bị bứng ra, đấy là trường hợp tôi tìm đúng vị trí, nếu sai lệch thì diện tích lúa bị phá hoại chẳng biết là bao nhiêu. Công của người ta chăm bón gần nửa năm trời mà bây giờ mình lại sắp phá đi, trong lòng cũng cảm thấy bứt rứt không yên, sau cùng tôi đành tự động viên mình rằng lương tâm không có răng, lương tâm sẽ không cắn mình. Nhất định tôi sẽ phải tìm cách nào đó để giảm thiệt hại cho chủ nhân ruộng lúa cũng như trong lòng mình không cảm thấy có lỗi.
Cơ bản thì việc thăm dò địa hình đã xong, việc thăm dò địa hình này rất quan trọng bởi vì nó ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình “làm việc” của tôi sắp tới đây.
6h31, sau khi đánh vòng một đoạn thì tôi đã nhảy lên đường, khoảng 15 phút nữa thì sẽ có nhiều đứa cùng làng đi học cho nên tôi đi bộ đến quán nước giải khát và uống chè, tôi cũng tính gọi nước ngọt nhưng mới sáng sớm có vẻ không hợp lý cho lắm, lấy thêm một gói kẹo lạc và tôi ngồi chờ R9, Chắc Gạo hoặc thằng Hiếu cùng lớp vẫn đi nhờ là xong.
Tôi ngồi uống hết hai chén nước chè nhỏ thì từ xa đã thấy thấp thoáng bóng dáng quen thuộc của Chắc Gạo với cái mini màu xanh. Thằng này có điệu bộ đi xe đạp chẳng giống ai khi tay trái của nó cứ hay đặt vào phần ghi đông như kiểu để dựa cho khỏi bị lao đầu về phía trước, cái xe mini này tôi nhớ là nó sử dụng đến hết lớp 12, thằng này thuộc nhóm những người chỉ cần có xe là được, chẳng quan tâm xấu đẹp và rất ít khi chăm chút cho xe, kể cả xe máy.
Cô Loan, cô giáo dạy môn Sử của tôi ở trường đã cho tôi biết là một trượng bằng khoảng 3,3 mét. Đối với tôi thông tin này rất quý giá, bởi vì điều này sẽ giúp tôi xác định được khoảng cách chính xác từ rìa gò đất đến nơi sẽ đào, chỉ còn một điều khiến tôi băn khoăn vẫn nghĩ đến chính là lời nhắc của chị Ma, tại sao chị ấy lại biết được vị trí chính xác mà viết thêm vào. Trên đường đi học về nhà vào buổi trưa, ngồi sau xe của thằng Hiếu học cùng lớp, khi đi qua cầu Thường Vũ thì tôi đưa mắt nhìn ra phía cánh đồng, tôi đã nghĩ ra một vài cách để che mắt thiên hạ rồi, hy vọng là sẽ ổn cả.
Tối nay cái chú làm vàng mã không giao hàng bởi vì tôi đã hẹn giao đủ một lần, cái hẹn vào tối Chủ Nhật nên buổi chiều tôi dành thời gian để ngủ, ngủ đủ giấc sẽ giúp tôi minh mẫn hơn, thêm nữa, kế hoạch của tôi cần có tầm ảnh hưởng của chị Ma tác động, tôi tin rằng việc này sẽ dễ thôi bởi vì trên dưới một lòng cơ mà.
***
188. Cuối ngày khi trời chiều chạng vạng, tôi không thấy bướm trắng xuất hiện như mọi ngày trước để chỉ lá vối cho tôi, vì vậy tôi đoán là đêm nay sẽ yên nhưng tôi vẫn ngồi ở bồn hoa đầu hồi chờ cho trời tối hẳn mới vào nhà, lần giở một cuốn truyện đọc được một lúc thì đi dọn cơm, sau nhiều ngày bận rộn vào buổi tối thì tự nhiên cuối tuần thảnh thơi khiến tôi chưa kịp thích nghi. Tuy vậy, tôi vẫn đề cao cảnh giác bởi vì những lần trước, trước khi giông tố kéo đến thì đều là một khoảng lặng, nhà văn nào đó tôi đọc đã từng viết đại ý rằng đấy là khoảng lặng trước chiến tranh hay là bình yên trước giông bão gì đấy.
Tôi ngồi học bài đến gần 10h tối thì quyết định đi ngủ, mặc dù buổi chiều mới ngủ một giấc đến ba tiếng đồng hồ nhưng tốt nhất là ngủ thêm, chả biết lúc nào bị dựng dậy.
Ấy thế mà tôi bị gọi dậy thật, đang trong giấc ngủ say thì nghe như có tiếng gọi vang vọng bên tai nên tôi choàng tỉnh và dỏng tai để nghe, vài giây sau từ cửa sổ phát ra âm thanh ám hiệu, nhóp nhép miệng vài cái thì tôi rời khỏi phản, xỏ dép đi loẹt quẹt ra mở then cài cửa, đứng ở cửa thậm chí còn vặn mình vài cái rồi khép cửa lại vì sợ gió lùa vào bà Già khó ngủ.
Chị Ma đang đứng chờ tôi ở ngoài gốc cây duối, hồi trước thì hay gần ụ rơm nhưng gần đây có vẻ chị ấy thích ngắm cảnh mới thì phải, tôi ngẩng đầu nhìn trăng thì đoán rằng bây giờ cũng phải tầm 1h sáng. Tôi đã tỉnh ngủ vì gió thổi vào mặt khá lạnh, nhìn chị Ma xúng xính trong bộ váy mới màu đỏ tươi, xem chừng khá hài lòng, tôi đoán như vậy bởi vì nhìn thấy chị ấy cười.
- Em nghĩ bộ váy này rất hợp với chị!
Tôi lên tiếng khen, phụ nữ nói chung là phải khen họ đẹp hoặc bộ quần áo họ mặc là đẹp, nhưng đừng khen lộ liễu quá.
- Chị thử tất cả ba bộ, hai bộ kia hơi lạ chị mặc không quen bởi vì nhìn kiểu gì ấy.
- Người ta bây giờ làm sao biết thời trước ăn bận như thế nào đâu, kiểu đấy chắc là model bây giờ đấy.
- Model?
- À, ý là tân thời ấy chị, là thời bây giờ.
- À, hiện đại à, cũng được đấy nhỉ?!
Chị Ma xoay một vòng giống như kiểu múa vậy, xem chừng bước ra khỏi cái cổng nhà kia thì chị ấy thể hiện là một hồn ma khác hẳn, chắc là khó gần cho nên mặc quần áo đẹp cũng không thể hiện mấy.
- Chị sẽ gửi tiền trả cho em!
- Không! – Tôi gạt đi. – Mấy bộ đồ này em đặt riêng tặng cho chị, chị giúp em bao nhiêu rồi mà em đã làm được cái gì cho chị đâu. Chị thích là em mừng rồi!
- Nhưng mà chị giàu có như này, em lại chẳng có mấy tiền, tặng cho chị như này thấy cứ làm sao ấy...
- Chị cứ nghĩ khách sáo thế làm gì, mấy bộ quần áo và váy này nếu tính ra tiền của em đặt cũng không đáng bao nhiêu. Bây giờ chị đi lại liên tục như con thoi, lại là Công chúa, em chỉ tiếc là không đặt được thứ tốt hơn nữa.
- Như vậy là quá tốt rồi!
- Tối hôm qua chị không về, em đoán chắc là chị bận việc trên nha môn.
- Ừ, sau trận hôm nọ bỗng nhiên bọn chúng im hẳn.
- Hay là họ hết quân rồi chị nhỉ?
- Không! – Chị Ma lắc đầu. – Bọn chúng không có động tĩnh nhưng lính báo về quan huyện là xung quanh nha môn bọn chúng vẫn cắt cử người theo dõi nhất cử nhất động. Thằng Triệu Đạt vẫn chưa lộ diện, chứng tỏ là bọn chúng vẫn còn nhiều nữa.
- Chị nhắc đến ông ta em mới nhớ, hôm nay em đã đi theo bản đồ để xem địa hình xung quanh mả của ông ta. Có phải chị là người vẽ thêm dòng chỉ dẫn trên tờ bản đồ?
- Tờ họa đồ ấy được vẽ lại từ kho lưu trữ của nha môn, việc này là trái với quy định nhưng khi chị nhìn thấy bản đồ, chị đã nghĩ ngay ra tên khốn ấy chính là đứa trước đây dùng cách nào đó để người ta đâm xe vào em, em còn nhớ không?
- Em... – Tôi nhớ lại lần mình suýt bị xe máy đâm phải sau khi phá ngôi miếu của ông Tô Phúc Nguyên. – Em nhớ rồi. Nhưng... Nhưng sao chị lại viết câu ấy?
- Người chép lại tấm họa đồ ấy nói riêng với chị, ông ta là người trông coi việc mộ phần của cả cái huyện này nên chỗ nào cũng biết, chính vì thế chị viết cho em. Lê Tam tướng quân nói rằng em đã xé và đốt nó đi, đấy cũng là điều chị muốn bảo em.
Tôi đứng nhìn ra cái ao trước mặt, trời khuya im ắng, chỉ có tiếng côn trùng kêu, gió xào xạc và ánh trăng cũng soi rọi xuống mặt ao.
- Chị có thể tìm cách nào đấy để những người nông dân, chủ của những ruộng lúa ở cánh đồng ấy không đi làm đồng hay không?
- Cái này...
- Hôm kia chị có nói một câu mà em nhớ, ấy chính là quan huyện có thể sai người báo mộng cho con cháu, nếu như... Nếu như tra ra được tất cả những người đang có ruộng ở đấy, bảo tổ tiên họ tìm cách nhắc nhở con cháu không ra đồng vào ngày mai thì tốt biết mấy. Liệu... Liệu có được không chị?
- Chị nghĩ là được thôi, việc này có vẻ là không khó gì cả. Em tính thực hiện ngay ngày mai hay sao?
- Vâng, ngày mai em cũng được nghỉ học nên em muốn làm luôn, đào sâu dưới ba tấc đất nếu nhanh cũng phải mất cả canh giờ chứ không ít, em rất lo việc bị phát hiện.
- Đào sâu ba tấc, liệu em có làm được không?
- Đất ruộng mềm hơn đất bình thường, em sẽ dùng thuổng, xà beng và cái xẻng nhỏ sẽ ổn thôi, đâm lao thì phải theo lao. – Tôi cười.
- Vậy chị sẽ lên nha môn ngay bây giờ, còn hai canh giờ nữa là gà gáy sáng, đủ thời gian để làm việc em muốn. Sớm mai em thức dậy đi ra cổng, nhìn phía tay phải nếu thấy một cành cây dựng đầu ở bên tường thì nghĩa là việc em muốn đã xong, nếu không có cành cây nào dựng nghĩa là việc này không được, phải tìm cách khác.
- Em nhớ.
- Nếu đào được mả của hắn và thấy được hài cốt thì hãy tìm cách ném xuống nước, cho nó thủy táng luôn.
- Nhưng mà chị, em có thắc này, ông ta chết đã lâu, chắc không có tiểu quách gì cả, nhỡ đâu mọi thứ lẫn vào đất rồi thì sao?
- Xương người nếu đã hóa vào đất thì đất ấy cũng khác màu so với xung quanh, sẽ là màu đen và có hình hài đàng hoàng. Em từng nhìn thấy nó thì em biết, nó mặc giáp trụ nên có thể có giáp trụ hoặc vải quần áo vẫn còn. Tướng chỉ huy nên đồ đạc trên người cũng là đồ tốt cả.
Tôi gật gù ghi nhớ, chị Ma ngay sau đó vội vàng gọi ngựa và mau chóng đi ra cổng, tôi đứng thêm chừng vài phút suy nghĩ rồi cũng vào đi ngủ tiếp. Ngày mai có thể là một ngày dài, rất dài.
6h15 nghe chuông đồng hồ báo thức kêu thì tôi tỉnh giấc, tôi nhanh chóng đi ra cổng để tìm cành cây dựng ngược ở bức tường.
Đúng là có một cành cây khô dựng ngược!
Tín hiệu báo mọi thứ đã làm giống như tôi muốn, tiếp theo chỉ còn trông chờ vào chính bản thân tôi mà thôi.
Tôi trở vào nhà và leo lên phản ngủ tiếp, tôi dặn bà Già gọi tôi dậy lúc 9h30, tôi sẽ có khoảng hai giờ đồng hồ để chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho lần đầu tiên làm một công việc mà tôi không muốn nhưng bắt buộc phải làm.
***
Tôi rời nhà đúng vào chính Ngọ, kỳ này đi tôi không mang theo ba lô mà mang cái túi cước màu xanh cũ của bà Già, trong túi đựng vài thứ cần thiết bao gồm: Một bộ quần áo dài gấp gọn, một chai nước giải nguyên chất tôi đã tiết kiệm từ tối hôm qua, một túi mắm tôm... Thuổng, xà beng dạng nhẹ, xẻng nhỏ tôi đã giấu sẵn ngoài cổng nên bà Già không biết, vì thế khi tôi đi bà không hỏi gì, bà nghĩ tôi đi học nhóm, đứa cháu đích tôn của bà rất ngoan và chăm học, bà tôi rất tự hào với hàng xóm láng giềng về điều này.
Tôi đi bằng chiếc Xế Điếc để mang ra chỗ sửa xe nhờ tra dầu, bơm hơi, cần thì thay xích xe cũng được, mỗi tội xích mới phải cắt mắt bớt đi mới vừa. Xế Điếc màu xanh và Cá Vàng màu đỏ sau này tôi không dùng trong vài năm nhưng bà Già cũng để nguyên không đụng đến, ấy mà đến khi bà Trẻ về được có một năm thì tôi không còn thấy hai "chiến mã" của tôi đâu nữa. Tôi lúc ấy chỉ biết thở dài, còn bà Trẻ thì cười tít mắt bảo là xe mày không đi tao bán được Ba trăm nghìn! Nghe bà nói vậy thì tôi cũng chỉ biết lắc đầu mà thôi, khi đi xa tôi đã dặn là không được bán bao lần rồi thế mà...
Tôi mặc quần đùi Thái, áo cộc tay màu đen, đội nón lá rộng vành, tay xách túi cước cuốc bộ ven đường, trên vai là xẻng, thuổng và xà beng, cứ đi một đoạn lại phải nghỉ vì cái xà beng trông nhỏ mà nặng phết, đi đến bãi Cầu Khoai thì tôi rẽ vào, đi theo con đường đất xuyên qua mấy cái lò gạch.
Trưa nắng ngoài đồng vắng không một bóng người.
Sau khi đi qua mấy cái lò gạch khoảng 20 mét thì tôi dừng lại để xác định phương hướng, dùng tay che mắt để nhìn thì thấp thoáng phía xa đã có thể thấy được mấy cái cây trên gò đất, khoảng cách từ chỗ tôi đang đứng đến đấy ước chừng trên 400 mét. Tôi dúi đôi dép tổ ong vào trong một lùm cây rồi nhanh chóng băng đồng. Sở dĩ tôi dùng từ "băng đồng" là do tôi phải chạy, tuy không nhanh nhưng tả như vậy để các bạn hiểu rằng tôi muốn đến gò đất một cách nhanh nhất có thể. Tôi đổi cái xà beng đang cầm sang bên tay trái cùng túi cước, tay phải thì cầm thuổng và xẻng, kiếm gỗ tôi nghĩ lúc này không có tác dụng gì.
Tôi ném những dụng cụ mang theo bên rìa gò đất và để túi cước xuống đấy, tôi nằm ngửa ra tranh thủ thở vì mệt.
- “Thật sai lầm khi mang theo cái xà beng.”
Tôi nằm thở được một lúc thì đồng hồ lúc này đã điểm 12h35, tôi vội nhổm người dậy và nhìn xung quanh, quả là tuyệt nhiên không có ai. Tôi đoán là do trời nắng, cộng thêm việc được chị Ma giúp đỡ nên mọi sự mới diễn ra đúng theo ý định của tôi. Ngoài đường cái quan đằng xa kia cũng thưa thớt xe qua lại, nếu ai đó có phát hiện ra tôi lúc này thì tôi sẽ lấy cớ đi đào hang chuột và mạo danh một thằng bạn nào ấy của tôi, tôi không có ý định đổ tội cho chúng nó nhưng người ta sẽ chả bao giờ biết được tôi là ai.
Tôi lấy từ trong túi cước ra một cái thước dây, tôi nhớ là tương đối to, chắc loại 5 mét, cái thước này là tôi đi mượn cho bằng được chứ gấp quá không biết mua ở đâu, những thứ này chỉ có trên Hồ mới bán mà thôi. Sau khi tìm đúng góc Đông Nam thì tôi kéo dài thước ra đo đúng 3,3 mét rồi cẩn thận vắt thẳng tới phía trước, cũng mất một ít thời gian nhưng tôi đã xác định được vị trí rồi, nếu đúng chỗ này thì mộ của gã Triệu Đạt sẽ nằm dưới ruộng lúa, cách bờ thửa của cái ruộng khoảng hơn 1 mét. Tôi cứ để nguyên cái thước đây như vậy và đứng lên gò nhìn, dùng mắt để ước lượng theo hình cánh cung, mộ của gã chắc chắn nằm đâu đó trong địa phận tôi đã ước lượng mà thôi.
12h50, mặt trời đã ngả ra phía sau lưng, bây giờ chính là cuối giờ Ngọ sắp sang giờ Mùi, tôi cũng hồi hộp, trống ngực đập thình thịch và cảm thấy đói bụng khi bóng của ngọn cây chỉ điểm gần hơn chỗ tôi vừa đo, cách mép ruộng khoảng 30 cen-ti-mét mà thôi. Tôi ghi nhớ và chờ cho đồng hồ chỉ qua giờ Mùi thì tháo ra cho vào túi cước, ngó xung quanh thêm một lần, hít một hơi thật dài cho không khí đầy phổi rồi cầm thuổng xà beng và xẻng bước về phía mép cái ruộng ấy, nhìn xung quanh thêm một lần nữa rồi nhắm mắt bước chân vào ruộng lúa nhà người ta, trong đầu vẫn nghĩ đến câu:
- “Cháu xin lỗi!”
Tôi dẫm lên những bông lúa đổ rạp rồi ngồi thụp xuống thật nhanh, bỏ xẻng và xà beng sang một bên và nhanh chóng dùng thuổng ngồi đào những nhát đầu tiên. Đất dưới ruộng lúa mềm hơn rất nhiều và không tốn quá nhiều sức lực, tôi hì hục đào và vẫn thầm tự trách mình ngu vì mang theo cái xà beng vô dụng.
Đầu tiên chỉ là một cái hố rộng chừng bằng cái xô nước, sau đó tôi đào rộng ra bằng miệng cái chậu, từ đó cứ thế đào sâu xuống, cái xẻng thật sự là hữu ích, tôi mặc dù đang quỳ gối nhưng vẫn có thể dùng bụng để ấn mũi xẻng xuống được, đất thì đổ sang hai bên. Khoảng 30 phút sau thì bùn nhiều hơn là đất nên người tôi toàn những bùn là bùn, kể cả đầu tóc do quệt mồ hôi.
Tôi đào thêm khoảng 30 phút nữa thì đã có một cái hố sâu khoảng 40 cen-ti-mét và rộng khoảng hơn 1 mét vuông, khi tôi chọc cái thuổng xuống và gẩy đất lên thì thấy lẫn trong đó có nhiều thứ giống như vải vụn nên tôi lập tức dừng lại và đổi qua dùng xẻng xúc những chỗ đất nhão đó lên.
- “Đúng là vải quần áo mục!”
Tôi dùng thuổng gẩy thêm những chỗ khác để tìm xương cốt nhưng tôi không thấy.
- “Chả lẽ hắn tan vào đất rồi?”
Đầu nghĩ vậy nhưng tay tôi vẫn không ngừng khoét đất rộng ra, không thấy hài cốt nào cả nhưng... Cuối cùng thì tôi cũng dùng tay moi lên được một thứ gì ấy giống như là phần còn lại của hộp sọ, nó không còn cứng mà có vẻ mềm, tôi ấn sờ thử và tưởng tượng đến cái đầu của mình. Tôi đoán đây là phần đỉnh đầu và sau gáy.
- “Chắc những phần khác đã tan vào đất, hoặc nếu chưa tan thì mình cũng phải ngừng lại, đã muộn quá rồi.”
Tôi vơ vội cái xẻng và cái thuổng sau đó thò đầu lên khỏi những ngọn lúa để nhìn xung quanh, thấy không có ai nên tôi đứng phắt dậy chạy vài bước đến chỗ cái túi, nơi đang để chai nước giải và túi mắm tôm.
- “Ông đã trực tiếp gây ra cái chết cho bao người thời xưa, đến khi làm ma rồi ông vẫn tìm cách hại thêm bao nhiêu vong hồn khác ở xứ này, ông chết thêm lần nữa đi!”
Tôi rải túi mắm tôm xuống đáy hố và sau đó là đổ nước giải vào, vỏ chai và túi nilon tôi vứt luôn xuống đó rồi nhanh chóng dùng hai tay gạt đất ồ ạt, nhanh nhất có thể. Tuy tôi gạt chưa hết nhưng do sợ bị phát hiện sẽ hỏng việc cho nên tôi cầm xà beng và mảnh xương sọ kia nhanh chóng trở lại gò đất. Mảnh xương sọ như tôi đoán, lẫn nhiều bùn đất, do không có nhiều thời gian để xem xét nên tôi cẩn thận dúi luôn nó xuống rãnh nước sau khi dùng cái xà beng đập xuống cho nó vỡ tan ra thành ba mảnh.
Thu dọn mọi thứ thật nhanh, tôi chạy ngược trở lại lối đã đi lúc giữa trưa, nhắm hướng những lò gạch mà chạy tới, vừa chạy vừa sợ, tôi chạy như ma đuổi và đánh rơi cái xà beng nhưng cũng chẳng buồn quay lại nhặt, nhiệm vụ của nó đến đấy đã xong nên có rơi cũng chả tiếc.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi