Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 188: Thiên tử quân và Mộc binh



Tôi thông minh thì địch quân cũng không phải dạng khờ khạo, họ là âm binh hoặc đã từng là binh lính thực thụ, còn với tôi, chiến trận bây giờ vẫn gói gọn trong trò chơi múa kiếm. Người bình thường bây giờ nhìn thấy tôi múa kiếm loạn xạ như này thì chắc chắn sẽ chẳng ngại ngần mà nhận định tôi là một đứa thần kinh có vấn đề.
Một nhóm bộ binh với giáo, mác ở cuối đội hình truy đuổi đã nhanh chóng quay ngược trở lại, tôi chỉ nhìn thấy lố nhố những vong hồn nối đuôi nhau chạy qua cầu Thường Vũ và rẽ phải để chặn đầu tôi trên con đường đất, khoảng cách còn hơn 100m và nhanh chóng thu hẹp lại còn khoảng 80m và rồi 40m một cách rất nhanh chóng.
Tôi có sợ khi đối mặt với đám âm binh này hay không?
Thật sự thì tôi chẳng còn thời gian để sợ, tâm trí tôi lúc này chỉ kịp nghĩ là phải nhanh chóng tiến lại phía cầu, chạy qua đường cái quan và tấn công từ phía sau đội quân âm binh truy kích, tôi phải làm nhanh hơn, chạy nhanh hơn bởi vì số người chống cự ở phía cầu tạm chắc chắn không thể giữ được lâu vì số lượng chỉ có 17 vong hồn, bao gồm cả chị Ma. Điều mà ngày hôm sau và những ngày hôm sau nữa, ngẫm thấy tôi thật may mắn, chính là dù ở bên phía đường cái quan hay trên con đường đất nhỏ chạy song song ấy thì dù âm binh của địch có đông cũng không thể bủa vây tôi được, do lợi thế một bên là mương nước, một bên là cánh đồng và nếu như Lê Tam tướng quân nói đúng, thì Xã Thần vẫn chưa bị đuổi đi.
- Yaaaaaaaaaa!
Những tiếng hô lớn nhằm áp chế tinh thần đối phương của đám âm binh đang xốc tới, những ngọn giáo chĩa ngang hướng thẳng vào phía tôi, khí lạnh cũng vì thế mà thổi thốc vào mặt tôi từng cơn lạnh buốt, không khí đặc quánh mùi tử khí, cái chết như đang đợi tôi ở phía trước. Con đường đất nơi tôi đang chạy có bề ngang chỉ rộng chưa đến 2m, con đường mỗi ngày tôi đến trường vào ban ngày và bây giờ, vào ban đêm nó đang trở thành chiến trường của những vong hồn.
- Chúng mày cút điiiiiiiii!
Một đường kiếm lướt ngang từ phải qua trái, đường kiếm thứ hai nhanh chóng được tôi hất ngược từ hướng 8g lên 2g, đường kiếm thứ ba từ 2g bổ dọc xuống hướng 5g. Tôi nhớ mình đã dùng thanh kiếm gỗ trừ tà vẽ những hình tam giác, hình chữ X, hình chữ Z và đặc biệt là hình chữ “nhất” vào khoảng không trước mặt, chữ “nhất” được tôi vẽ từ trái qua phải và từ phải qua trái vì tôi nhanh chóng nhận ra được đấy là thứ lợi hại nhất dùng để đánh cho nhiều hồn phách tan biến và mở đường đi về phía trước. Những đường kiếm ban đầu tôi còn thủ thế nhưng khi nhận ra địa hình có lợi cho việc thi triển những đường kiếm hình chữ “nhất” thì tôi không ngơi tay vẽ chữ và chân bắt đầu lấn tới. Mùi tử khí rất nhanh chóng bị đánh tan nhưng thay vào đó là mùi hôi tanh nồng nặc xộc vào mũi khiến tôi phải hắt ra liên tục, những mùi này hít nhiều vào chắc chắn không thể nào là thứ tốt lành gì. Những tiếng kêu gào ré lên bên tai tôi, điều đó thay vì làm tôi chùn tay thì lại khiến tôi trở nên hăng máu, tôi lấy tay trái bịt mũi và dùng miệng lấy hơi, phùng má trợn mắt liên tiếp vung ra những đường kiếm không ngừng, gió thổi mạnh như có bão, nhờ thế mà mùi tanh nồng nhanh chóng bị thổi tản mát ra xung quanh. Có lẽ đội âm binh này cũng phải đến 50 vong, chúng như những con thiêu thân lao đầu vào ngọn đèn dầu ở nhà tôi mỗi tối. Tiếng la hét trấn áp tinh thần tôi đã không còn nữa khi tôi di chuyển đến cuối con đường đất. Tôi dùng vài giây quý báu thở hổn hển vì chạy mệt, vì múa kiếm mệt, tôi vừa nghỉ vừa nhìn về phía đằng xa kia thầm thắc mắc không biết chị Ma có bị đánh cho tan hồn vía hay chưa... Tôi nhanh chóng động viên mình phải tăng tốc hơn nữa.
Lúc này tôi chợt nhớ đến cái túi vải sư thầy đưa cho tôi hôm trước và dặn rằng chỉ sử dụng khi nguy cấp, nhưng mà... Nhưng mà bây giờ có phải đã được gọi là nguy cấp không? Tôi... Tôi có chút phân vân trong một thoáng và rồi tôi nhớ ra rằng mình còn có quá nhiều sự trợ giúp xung quanh, chỉ vì ban nãy thấy chị Ma gặp nguy hiểm và mải tìm cách giải vây cho nên tôi tạm quên đi. Giờ đây, sau khi vừa đánh tan một đội âm binh tôi mới nhận ra rằng mình cần phải dùng cái đầu thay vì dùng sức, một mình tôi không thể làm hết mọi việc được, không thể vừa đánh vừa giải nguy trong khi đội hình âm binh này quá đông, trải phải đến 400m là ít, với số lượng có lẽ cũng phải gần 300 vong hồn, không hiểu chúng lôi được từ đâu ra mà nhiều như vậy.
Tôi đọc khẩu quyết và ngay lập tức một bóng người mờ mờ xuất hiện ở trên đầu tôi.
- Tấn... Tấn công những vong hồn kia giúp cháu với!
Tôi chỉ tay về phía trước, ở bên kia cầu Thường Vũ toàn vong là vong, họ đứng gần như chật ken với những giáo mác và gươm tua tủa. Các vong hồn này không tiến lên nữa mà xem chừng đang vào thế phòng thủ, có lẽ họ đã quan sát được việc tôi hạ gục đội âm binh trước đó.
- Sao đông thế?
Vong linh của võ tướng mà tôi vừa gọi đến cất lời, lời này của ông ta làm tôi giật bắn mình, hôm trước Lê Tam tướng quân bảo nếu trên trán họ thích ba chữ “Thiên tử quân” thì đích thị là quân thân vệ của vua, hoặc nếu không thích chữ nào cũng là thân vệ của vương hầu mà sao... Mà sao bây giờ lại hỏi như thế nhỉ? Sự máu chiến đâu rồi?
- Ngài... Ngài vừa hỏi gì ạ?
Tôi ngẩng đầu lên nhìn vong hồn vị võ tướng và hỏi lại, tôi hy vọng mình nghe nhầm bởi vì nếu ông ta hỏi như thế có khi nào... Có khi nào ông ta sợ không?
- Ta muốn hỏi là sao địch quân lại đông vậy?
Giọng nói trầm và ồm ồm.
- Địc... địch thì lúc nào... lúc nào cũng đông mà, thưa ngài?
Thay vì lao vào quân địch giống như cái ông tôi gọi lần ở cổng nhà hay mấy ông tôi đã gọi ở cánh đồng sau chùa thì vị võ tướng này lại có vẻ hơi chần chừ.
- Cậu... Cậu có thể gọi thêm vài người tới nữa được không?
- Hử?! Là... Là như thế nào ạ?
- Địch quân đông, cần có thêm người tới.
- Ngài... Ngài sợ? Mà... Mà gọi thêm kiểu gì?
- Sợ thì không, nhưng mà mấy khi đông vui thế này.
Tôi chưa hiểu vị võ tướng này nói gì nên có chút ngây người.
- Bọn ta phải chờ đợi đến lượt rất lâu, địch quân đông, cậu có thể gọi thêm vài người khác nữa được không? Bọn ta... Bọn ta không thích đợi lâu.
- Cháu... Cháu...
- Ta đến rồi thì cậu gọi tiếp tự khắc sẽ có thêm thân vệ khác, yên tâm, bọn ta mà ra tay thì lũ chuột nhắt này không có đứa nào thoát!
Nói xong là thân ảnh của ông ta đã lao vút đến dùng trường kiếm tấn công những vong hồn đang thủ thế ở bên kia cầu, tôi chưa biết như thế nào nhưng cũng gọi thêm một lần nữa, quả nhiên một vong linh khác xuất hiện rất nhanh, vong linh này dùng một cây thương, chẳng nói chẳng rằng lao về phía trước tấn công vào đội âm binh lạ mặt.
Tôi mất vài giây để hiểu ra vấn đề.
- “Chả lẽ có cả một đội thân vệ như thế này?”
Tôi gọi thử thêm một lần nữa thì quả nhiên có thêm một vong linh nữa xuất hiện ngay lập tức, gió ấm thổi lên rất nhanh, vong linh này cũng chẳng nói chẳng rằng cầm trường kiếm xốc tới hiệp đồng cùng với hai vong linh trước tấn công trực diện vào đội âm binh lạ mặt, nhìn bộ dạng vong linh của những vị võ tướng này đánh với đội âm binh kia có vẻ khá chênh lệch, họ tỏ ra hùng mạnh hơn và đánh tới rất quyết liệt, mỗi đường kiếm hay mũi thương hạ xuống là ngay lập tức vài vong hồn của đối phương tan biến.Tôi gọi thêm ba lượt nữa, vừa chạy vừa gọi và ngoái đầu nhìn lại, tất cả tôi đã gọi đến 6 vong linh võ tướng, họ xuất hiện lơ lửng giữa không trung giống như trình diện hoặc là quan sát đối phương trong giây lát, sau đó cứ thế lao về phía trước và đánh. Tiếng động, tiếng la hét của những vong hồn kêu lên chói tai, mùi tanh hôi lại nhanh chóng nồng nặc, không gian phía sau tôi như đặc quánh bởi những làn khói đen mỏng rồi nhạt dần. Tôi không biết đội này có bao nhiêu vong, tôi không dám gọi thêm bởi vì sợ rằng đã gọi hết tất cả rồi hoặc nếu còn thì cũng phải để phòng thân khi phía trước địch còn đông.
Tôi chạy ngược trở lại trạm bơm, cứ vài bước chạy thì tôi lại dùng kiếm gỗ vẽ lên không trung hình chữ “nhất” để tạo ra những cơn gió khiến vài âm binh ở phía bên kia đường bị thương. Chạy gần đến trạm bơm, tôi đã nhìn thấy chị Ma và nhóm cảnh giới bị đánh lui về phía sau, có vẻ như số quân đã hao tổn, không còn đủ đội cảnh giới ban đầu, chị Ma đang bị vây quanh bởi một đám kỵ binh, có kẻ ngồi trên lưng ngựa còn dùng cả chùy sắt quay quay, một số âm binh khác dùng giáo để tiếp cận chị ấy, tình hình có vẻ nguy cấp vì chị Ma đã bị ép đến gần bờ mương Khoai, đội cảnh giới đã bị ép cho lui dần về hướng nghĩa địa.
Chị Ma đã bị chia cắt với đội cảnh giới của Kinh Bắc quân!
Tình hình rất nguy cấp.
Tôi vội vàng mở ba lô và lấy ra cái túi vải nhỏ của sư thầy đưa cho, tôi không biết ở trong là cái gì, sư thầy cũng dặn là không được mở ra nhìn cả ban đêm lẫn ban ngày, chẳng còn thời gian để cân nhắc, tôi rút nhanh cái dây buộc ra và dùng ba ngón tay chầm chậm thò vào để xem trong cái túi là gì, tôi cũng hồi hộp.
- “Sao lại giống như hạt gạo rang?”
Những đầu ngón tay của tôi cảm nhận thứ trong túi nhỏ đấy rất giống gạo rang, thật sự tôi cũng chẳng biết bên trong chứa thứ gì bèn nhón tay lấy ra vài hạt, cầm những thứ vừa lấy từ trong túi ra, tôi chẳng thấy có gì đặc biệt cả.
- “Hay là... Hay là ông sư già lẩm cẩm đưa nhầm túi cho mình?”
Tôi hơi thất vọng nên bỏ lại cái túi nhỏ vào ngăn nhỏ trong ba lô rồi nhanh chóng đeo lên sau lưng, tôi vứt mấy hạt đang cầm trên tay trái xuống đất và quyết định mình sẽ băng qua cầu Khoai và dùng mọi cách, kể cả gọi thêm vong linh võ quan đến trợ giúp, có bao nhiêu thì dùng hết cũng được, nếu chị Ma bị đánh tan hồn vía thì sau này tôi đâu còn cơ hội để dùng những thứ này nữa, chị ấy bị đánh tan rồi thì tôi cũng chẳng còn lá vối mà dùng. Tôi quyết định mình sẽ tử chiến một phen bằng cách bỏ lá vối ra và dùng thanh kiếm gỗ vẽ lung tung vào không khí. Nhưng ý định này của tôi ngay lập tức thay đổi bởi vì mấy hạt tôi vừa vứt đi thì xuất hiện mấy bóng người, chẳng biết có nên gọi là vong hồn hay không.
Sáu bóng người hiện ra, đặc điểm chung của họ là tóc cắt ngắn, chỉ cần cạo sạch có khi đã trở thành hòa thượng, họ ăn mặc giống nhau và trên tay mỗi người đều cầm trường côn và nét mặt rất bình thản, tôi mới vừa chạy được chừng hai bước thì phải dừng lại nhìn vì ngạc nhiên, không hiểu những người này từ đâu xuất hiện, là phe thiện hay phe ác?! Sáu bóng người này hơi cúi đầu chào tôi rồi lại đứng như tượng, thời gian không có nhiều nên tôi mặc kệ họ và nhanh chóng chạy qua cầu Khoai, vung một đường chữ “nhất” đánh tan những vong hồn trước mặt đang tập trung tiến đánh chị Ma ở phía bên tay trái tôi, tôi xẻ thêm một đường chéo từ phải qua trái, những tiếng la hét rợn người, mùi tanh nồng lại xộc vào mũi. Tôi định quét thêm một đường chữ “nhất” nữa để có thể qua khỏi cầu thì chợt khựng lại, sáu bóng người tóc cắt ngắn tay cầm gậy bỗng nhiên vọt từ phía sau tôi lên trước và tấn công trực diện vào những âm binh lạ mặt chưa bị kiếm gỗ tiêu diệt.
- “Họ... Họ giúp mình ư?”
Tôi không dám dùng kiếm vẽ những đường thẳng hay đường chéo nữa vì sợ quân ta hạ quân mình.
- Tấ... Tấn công những hồn ma ở đằng kia, trừ người váy đỏ.
Tôi mấp máy miệng nói mặc dù không hi vọng bọn họ sẽ nghe thấy, nhưng ngay sau đó cả sáu bóng người ấy đều quay lại và nhanh chóng chạy ngược lên con dốc thoai thoải giải vây cho chị Ma.
- “Họ nghe lời mình kìa!”
Tôi dùng kiếm huơ loạn xạ thay vì vẽ những đường ngang dọc, một lần nữa khẩu quyết được tôi đọc thêm ba lần, một vong linh võ tướng ngay lập tức xuất hiện phía sau tôi, tôi không nhìn nhưng gió ấm thổi khắp lưng là tôi đoán như vậy.
- Tấn công những hồn ma kia!
Tôi chỉ kiếm về phía trước và liền ngay sau đó một thân ảnh mặc giáp trụ lướt nhanh qua người tôi, trên tay là một thanh trường kiếm tấn công thẳng vào những vong hồn lạ mặt đang lao đến phía tôi, tôi nhanh chóng thò tay trái của mình vào trong ba lô và lấy một nhúm nhỏ những hạt giống gạo rang và ném về hướng chị Ma đang bị bao vây. Chỉ vài giây ngắn ngủi, hơn mười cái bóng cắt tóc ngắn, cầm trường côn hiện ra, nhìn cứ na ná nhau nên chẳng đếm kịp bao nhiêu người. Cùng lúc này tôi cũng nghe tiếng hò reo từ phía xa vọng lại, có lẽ là quân tiếp viện đang tới.
- Tấn công những hồn ma trên ngựa, tấn công họ, không được đánh cô gái mặc váy đỏ!
Mặc dù tôi cũng chưa biết cách điều khiển hay ra lệnh cho những bóng người lạ này nhưng chắc họ là ma tốt hoặc giống như những vong hồn chuyên bảo vệ chùa chiền chăng? Họ dùng trường côn chống lại những âm binh sử dụng giáo, mác, đao, kiếm... Nhưng không hề nao núng, hơn mười bóng người mới xuất hiện này tấn công theo đội hình chữ V ngược, họ nhắm thẳng vào đội kỵ binh. Tôi không có kỹ năng về chỉ huy hay trực chiến nhưng xem phim thì biết thôi, kỵ binh chắc chắn lợi hại hơn bộ binh vì họ đánh từ trên cao xuống, tôi cũng luôn muốn chiếm vị trí cao để tấn công người khác cơ mà, vậy thì phải kéo bọn đấy xuống đất.
Những âm binh vòng ngoài đang tập trung bao vây chị Ma ban đầu bị đánh từ sau lưng ngã ra một loạt, sau đó chúng trở giáo chống lại những bóng người mà tôi vừa gọi đến bằng cách vứt thứ gì đấy xuống đất. Kỵ binh bị nhóm hơn mười bóng người tấn công, sáu bóng người ban đầu thì tạo một thế trận hình cánh cung cứ đánh sát vào vòng vây chị Ma, bọn chúng nhất định muốn đánh tan hồn vía chị Ma bằng mọi cách. Tôi một lần nữa dùng tay trái thò vào ba lô lấy ra một ít hạt nữa, tôi không dám lấy nhiều vì chưa hiểu cách dùng, những hạt này tôi chuyền sang lòng bàn tay phải, chạy vài bước về phía chị Ma đang bị bao vây và ném những hạt ấy qua đám vong hồn. Tôi không nhìn thấy có bao nhiêu bóng người cắt tóc ngắn cầm trường côn xuất hiện nhưng ngay khi những hạt rời khỏi tay tôi thì tôi luôn miệng lẩm nhẩm:
- “Tấn công âm binh, giúp cô váy đỏ! Tấn công âm binh, giúp cô váy đỏ!”
Tôi đọc liên tục và lặp lại những câu ấy, cùng lúc này, quân tiếp viện đã tới, tôi nghe những tiếng la hét, tiếng binh khí va chạm mạnh hơn và những âm binh lạ mặt có vẻ như bị ép ở hướng bên trên nên ra sức tấn công vào đội hơn mười bóng người tóc ngắn, tôi lại đọc khẩu quyết và triệu được thêm một võ quan nữa.
- Ông giúp mấy người cầm trường côn đánh âm binh kia đi!
Tôi vừa dứt lời thì thân ảnh của vị võ tướng vừa xuất hiện kia đã lao vào hỗ trợ ngay lập tức. Tôi chỉ thấy lạ là tuy lộn xộn như vậy nhưng những người tôi gọi đến lại không đánh nhầm vào nhau.
Vậy... Vậy tôi làm gì bây giờ?
Tưởng tượng trận đánh này là kéo dài từ đầu cầu Thường Vũ, qua cầu Khoai và đến gần cổng bãi tha ma, chiều dài của trận đánh khoảng 700m, chiều rộng khoảng 7m. Đội quân âm binh lạ mặt không rõ số lượng đã vô tình bị chia cắt thành hai đoạn ngay ở vị trí cầu Khoai, gần nơi tôi đứng.
Kinh Bắc quân đang tấn công ở mạn phía Đông, ép đoàn âm binh xuống dốc cầu Khoai.
Vị võ quan tôi mới gọi đến cùng hơn mười bóng người cầm trường côn và sáu bóng người xuất hiện lúc ban đầu tạo thành một lực lượng nhỏ chặn đường lui của đám kỵ binh và những âm binh khác đang vây đánh chị Ma.
Chị Ma và những bóng người cầm trường côn vẫn bị bao vây bên rìa đường, phía sau là mương Khoai nhưng áp lực đã giảm đi rất nhiều.
Tôi gọi được thêm ba vong linh võ quan nữa, nâng tổng số lần gọi của mình lên thành mười một người. Trong ba vong linh gọi tới sau cùng thì tôi dùng một để trợ giúp thêm cho mạn phía bên tay trái, không cho đoàn âm binh lạ mặt rút xuống được, còn hai vong linh võ quan tôi gọi đến sau cùng thì tham gia cùng với một vong linh võ tướng trước đó, tấn công và ngăn cản không cho đám âm binh tiến lại gần tôi. Ba vong linh võ quan này hợp sức với sáu vong linh gọi đợt đầu tiên tạo thành thế gọng kìm, bao vây địch quân ở giữa.
Đứng giữa mấy trăm con ma, âm khí ngút trời và đầy lạnh lẽo, không gian xung quanh tôi đặc quánh bởi mùi tanh nồng nhưng tạm thời tôi có một chút thời gian để tính toán giải vây cho chị Ma cũng như đánh tan toàn bộ đoàn âm binh này, chúng nó là một binh đoàn, chính xác là như vậy chứ không thể gọi là một đội nữa.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi