Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 171: Trấn tiền âm binh



Nhìn thật kỹ xem có bóng ma nào quay lại hay không thêm một lúc nữa thì tôi quay lại phía sau lấy đà và nhảy qua bên bờ ruộng. Sau nhiều năm tôi phát hiện ra rằng mình càng lớn thì càng khó nhảy qua cái mương nhỏ dẫn nước này, hoặc là nó rộng hơn, chứ trước lúc 18 tuổi tôi nhảy qua ngon ơ mặc dù bản thân không phải thuộc loại tài giỏi thể thao gì. Ngay sau khi nhảy qua bờ ruộng phía bên kia thì tôi nhanh chóng vớ lấy cái dải khăn trắng và lom khom chạy trên những bờ ruộng đi về hướng cái dải khăn trắng đầu tiên mà những bóng ma đã ném qua mương Khoai, vừa chạy tôi vừa dùng hai tay để gom cái dây vải thành một nhúm và cầm tạm trên tay. Tôi chạy băng qua những thửa ruộng và đến một dải đất ngăn cách ruộng và mương Khoai, gần nơi trước đây tôi đã đào được một hũ tiền xu cổ. Tôi nhìn thấy đầu dây vải bên này không buộc nên nhanh chóng thu lại và ... ném xuống mương Khoai, dải dây vải màu trắng này làm cầu có thể nó kị nước. Tôi vẫn ôn tập môn sử và đọc cả cuốn Lịch sử Việt Nam hai cuốn dày cộp và kiến thức sơ đẳng của cha ông khi đánh trận là chặn đường rút lui của đối phuong, vua Quang Trung còn chặt cầu phao thì tôi cũng muốn vứt thứ mà những bóng ma dùng làm cầu này, xem như tôi đang phá cầu của họ.
Ngay sau đó, tôi nhanh chóng chạy dọc theo dải đất về hướng căn nhà đã ẩn nấp khi nãy, cái dải màu trắng bằng vải sô này sau khi đã vo viên lại thì tôi ném luôn xuống cái mương nhỏ trước khi lấy đà nhảy qua phía bên kia. Men theo bờ rào ven đường một đoạn sau đó tôi lẩn vào những bụi dâm bụt ven đường và bước vào đất của một ngôi nhà hoang, phía sau ngôi nhà này có một cái ao khá rộng và nhiều cây cối, một số đứa từng nói với tôi rằng cái ao này có ma nên chỉ khoảng chập tối là con đường đất bao quanh phía Đông của làng hầu như chẳng có một bóng người qua lại. Tôi chọn ngôi nhà này bởi vì ngồi im sau bờ rào sẽ nhìn chếch sang bên trái chưa đến 10m là bụi tre, tôi muốn xem bọn họ sẽ qua con mương bằng cách nào bởi vì trẻ con còn nhảy được lẽ nào ma đi như lướt lại không qua được con mương bé tí.
Thời gian trôi đi trong lặng lẽ, tôi ngồi xổm chờ đợi và rất sốt ruột bởi vì không biết những bóng ma ấy có quay lại đây hay không, tôi nghĩ rằng nhất định bọn họ sẽ phải quay lại bởi vì đây là lối họ vào có lẽ sẽ đường rút. Nhất định phải có điều gì đó khiến những bóng ma này phải làm cái trò khó hiểu, phía sau nhất đinh ẩn giấu điều bí mật.
Cuối cùng thì những bóng ma đen đen, mờ mờ ảo ảo cũng xuất hiện.
-“Một, hai,... sáu, bảy.”
Tôi ngồi nấp trong bụi rậm và tự đếm đủ, bảy bóng ma vào thì bảy bóng ma phải quay ra, nếu có thiếu nhất định phải truy cho bằng được. Những bóng ma nhanh chóng tụ tập ngay sát gốc tre và rất nhanh chóng nhìn ngó xung quanh.
-Cầu đâu? – Một bóng ma lên tiếng.
-Nãy buộc chặt ở gốc tre này rồi.
-Có bị bay qua bên kia không?
-Không thấy, không thấy.
-Cẩn thận có mai phục!
Lời cảnh báo của một trong số những bóng ma lập tức khiến tiếng xì xào im bặt và có vẻ những cặp mắt dáo dáo ngó quanh, tôi ngồi cách họ gần 10m và tôi không dám thở dù là nhẹ.
Căng thẳng!
-Có thể là bọn tuần binh quanh làng vô tình đi qua phát hiện, biết thế lúc nãy bố trí một đứa ở cại canh gác đường lui và báo động. Cầu chính còn không?
Một bóng ma tách ra khỏi nhóm và mau chóng trở lại nói rằng chỉ còn thấy một đầu dây vải trắng buộc ở gốc cây phi lao.
-Bây giờ là lúc tìm đường khác ngay, ngồi đây không tiện.
-Hay là .. hay là bay qua? – Một bóng ma đề nghị phương án đơn giản nhất.
-Như thế sẽ gây động, tìm lối ra khác ngay.
-Góc Tây Nam có lối đi nhưng rất xa.
-Qua cầu của làng này thì sao?
-Không được, nơi đấy nhất định sẽ bị tra xét. Mau rút lên hướng Bắc có một con đường nhỏ, cẩn thận khi đi qua ngôi chùa.
Những bóng ma này làm tôi khó hiểu thật sự, đột nhập vào làng người ta thì không sợ mà chỉ vì một mương dẫn nước lên đồng bề ngang rộng hơn 1m mà sau phải bày vẽ đi lòng vòng làm gì nhỉ. Trong khi tôi còn đang thắc mắc và tự tìm lời giải đáp thì những bóng ma lại nối nhau thành một hàng dọc cúi người lom khom đi ven đường đất thẳng lên hướng Bắc, nơi ấy là cánh đồng sau chùa, cuối con đường đất này chính là con đường đất lớn hơn mà xe công nông, xe ô tô con có thể đi và là địa giới hành chính với xã Mão Điền bên cạnh.
-“Nhưng ... nhưng hướng đấy chả phải là nơi chị Ma đã nhận phần canh gác hay sao?”
Tôi chột dạ và cảm thấy mọi thứ y như có sự sắp đặt vậy, có khi nào chị Ma đã đoán biết được hướng đột nhập, cách thức đột nhập của những bóng ma này nên mới bố trí tôi ở đây quan sát và .. và chị ấy cũng dự đoán được rằng tôi sẽ tìm cách phá bỏ lối vào của những con ma lạ mặt? Hình như hành động và cách thức tính toán của tôi đã bị nắm trong lòng bàn tay mất rồi, tôi khẽ chép miệng và lắc đầu vì bản thân tôi cứ nghĩ mình thông minh.
Tôi cũng nhẹ nhàng chui ra khỏi bụi cây dâm bụt nhìn những bóng ma đã xa dần, bóng ma cuối cùng đã mờ dần, họ đã đi gần đã đoạn rẽ vào cổng chùa. Tôi cũng nhanh chóng lom khom chạy theo một đoạn rồi nhảy xuống những ruộng rau nằm bên trái đường đất để có thể che giấu được việc di chuyển, khi những bóng ma nối nhau đi đến đoạn mả Mẹ Sư thì gôi cũng đã trườn lên ven đường và nằm im quan sát vì hết những ruộng rau là đến cái ao trước chùa.
Phía trước quá trống trải nên tôi đang cân nhắc việc luồn qua mép đường đất bên phải, bởi vì tôi thông thuộc địa hình cho nên tôi có thể khẳng định chắc chắn rằng nếu chị Ma chặn đánh những bóng ma bí ẩn này thì sẽ chờ ở khoảng từ mả Mẹ Sư đến con đường đất lớn chia cách hai xã, khoảng cách tôi nhớ đâu đó chừng 200m giữa hai điểm này. Cân nhắc xong, tôi nằm sấp cầm thanh kiếm để sát người rồi lăn qua bên mép đường bên kia, việc này thực hiện không dễ dàng gì vì tôi ít khi tập, nhưng rồi cũng xong. Những bước chân của tôi thay vì chạy theo những bóng ma này thì lại chếch qua bên phải, băng qua những ruộng lúa và tiến lên tiếp cận Mả Mẹ Sư ở góc Đông Nam của gò đất này. Tôi không ngại ngần gì mà không bò thật nhanh lên vị trí cao nhất và ngồi dựa lưng và ngôi mộ xi-măng của nhà sư nữ đã viên tịch ở chùa làng trước đây, chỉ cần hé đầu ra là tôi đã thấy rõ mọi thứ diễn ra ở trước mặt mình, chếch về phía tay trái.
Trên con đường đất mà một bên có cái hào nước nhỏ, những bóng ma nối đuôi nhau đã dừng lại gần nơi tôi đã bò lê bò càng bỏ chạy và được nhà sư nữ, người nằm dưới Mả Mẹ Sư này, giúp đỡ để tránh chạm mặt với dân quân trong làng trong lần phá rối đám người tính chôn cái gì đấy xuống gò đất sau chùa. Những bóng ma phải dừng lại bởi vì có người chặn đường, là một chị mặc đồ đi làm đồng, đội nón mê, gấu quần xắn cao đến đầu gối nhưng ... vẫn đi giày vải. Tôi phì cười bởi vì đúng ra đã hóa trang thì đi chân đất nhưng cái chị Ma này xem chừng vẫn muốn giữ khí chất hoặc nhất định không chịu chân lấm tay bùn.
-Chẳng hay các ngài đi đâu qua đây?
Chị Ma hỏi, bây giờ xem chừng chẳng thì thà thì thầm nữa.
-Chúng tôi là ma làng này tính đi qua bên kia, cô là ai mà dám chặn đường chúng tôi? Nhìn cô lạ mặt quá đấy!
-Ô thế á? Lạ mặt á? Thôi chết rồi, có khi nào ta trở nên xấu xí rồi không?
Tiếp theo là những giây im lặng, xem chừng bảy con ma kia đang ngơ người không hiểu chuyện gì còn chị Ma thì tỏ ra lo lắng cho sắc đẹp của mình.
-Không, cô đẹp lắm. Bây giờ chúng tôi đang có việc không tiện nói chuyện.
-Có gì đâu mà vội vàng như thế hả các ngài, các ngài thấy con gái đẹp thì phải đứng lại ngắm đã chứ.
-Để khi khác cô nhé.
-Vậy cũng được, thế tiền đâu? – Chị Ma gỡ nón xuống chìa về phía những bóng ma đang đứng trước mặt chị ấy.
-Tiền gì?
-Ở làng này có lệ là đàn ông mà gặp con gái đẹp thì mỗi người phải bỏ ra 10 đồng, các ông là người làng chẳng lẽ lại không biết việc này ư? – Chị Ma hỏi lại.
-Lẽ nào lại thế, xưa nay ta đây chưa thấy có cái lệ nào vô lý như vậy cả!
-Vô lý, cái lệ của làng này xưa nay đều thế, mà nếu ông chưa thấy thì bây giờ đã thấy.
-Cô ... cô ..
-Vậy ra các ông không phải người làng à?
-Chúng tôi là người làng này! – Một giọng khác lên tiếng.
-Vậy thì tiền đâu?
-10 đồng?
-Bảy ngài là 70 đồng không thiếu một hào nào, đàn ông làng này xưa nay nổi tiếng hào phóng, chết làm ma rồi vẫn giữ truyền thống tốt đẹp tự ngàn đời nay.
Tôi không nghe thấy những bóng ma kia bàn bạc những gì nhưng sau đấy có một bóng ma bước lên bỏ cái gì đấy vào nón, đoán chừng là tiền rồi.
-“Chị Ma thật lắm trò ngang ngược!” – Tôi nghĩ vậy thôi chứ không dám cười.
-Vậy nhé, chúng tôi phải đi bây giờ.
-Vâng! Thế các ngài đi, nhưng cho hỏi khí không phải là các ngài tính đi đâu? Đã có giấy tờ chưa?
-Cô không phải tuần binh của làng thì hỏi chúng tôi làm gì, chúng tôi đi chơi thôi mà.
-Tôi tiện miệng hỏi như vậy thôi, các ngài đi thong thả.
Tôi ngạc nhiên khi thấy chị Ma đứng sang một bên cho những bóng ma đó đi qua một cách dễ dàng, đây không phải phong cách thường thấy của chị ấy.
-Các ngài cho tôi hỏi thăm sức khỏe của những người đi đường nhé!
Chị Ma nói với theo, những bóng ma kia chạy nhanh đúng kiểu như ma đuổi, đêm nay thật là toàn gặp những điều kỳ lạ và khó lý giải. Những bóng ma đi xa dần, tôi im lặng nhìn theo đến khi họ lên tới đường đất lớn thì rẽ trái rồi lẫn vào bóng đêm. Chị Ma lúc này hất cái nón mê lên và giơ tay còn lại đón những đồng xu thật điệu nghệ sau đó giơ tay về phía tôi đang nấp vẫy vẫy, hóa ra tôi đã bị phát hiện rồi.
-Sao chị không bắt mấy con ma ấy lại? – Tôi hỏi khi vừa chạy tới chỗ chị Ma đang đứng. - Chị trấn lột họ hả?
-Đám nhãi nhép này bắt làm gì cho bẩn tay, họ thấy chị xinh đẹp nên có gửi một chút tiền gọi là trà nước chị uống cho đẹp da.
-Chị biết họ? – Tôi biết thừa chị ấy đang nói dối nhưng tôi cũng không buồn thắc mắc.
-Không, chị không biết đám này, chúng nó thám thính chỉ ở khu vực xung quanh đất của nhà ta.
-Hả?! Ta..tại sao? – Tôi giật mình.
-Bọn này nhất định còn có mưu đồ khác cho nên chị tạm tha, em đi về mau đi, chị phải theo đám này xem chúng nó đi đâu và làm gì.
Chị Ma xoay lưng bước đi vài bước và tan biến vào màn đêm, ánh trăng vẫn tỏa xuống thứ ánh sáng vàng nhạt, hai bên đường những ruộng lúa gió thổi rì rào làm đứng ngây người một lúc sau đó vội vàng xách kiếm gỗ chạy về nhà, hết việc rồi thì ngủ tiếp chứ biết làm gì bây giờ nữa.
---
Quân tử nhất ngôn, mới sớm tinh mơ tôi đã thức dậy và thay vì đánh răng rửa mặt như mọi ngày thì tôi nhanh chóng xách cái xô đựng nước giải chưa đầy một nửa xô mà bà Già để ở góc vườn chạy một mạch ra mương Khoai, con mực cũng chạy theo để đi dạo. Sau khi ngó trước nhìn sau lúc đến gần cổng nhà Chắc Gạo thì tôi hắt nước giải xuống mương theo đúng một hình vòng cung. Cảm thấy chưa hài lòng cho nên tôi cũng gửi gắm trực tiếp thêm một ít nữa xuống mương Khoai, mới sáng sớm mà đứng giữa thiên nhiên sông nước giải quyết đại sự thật là điều chả mấy người được trải nghiệm, đặc biệt là lũ con gái. Con Mực đi cùng tôi cũng đang dúi cái mũi ngửi ngửi những cây cỏ.
-Này Mực, mày cũng đái xuống mặt mương đi, ở dưới ấy có con ma xấu lắm.
Tôi vừa nói vừa chỉ tay xuống phía dưới mương. Con Mực chẳng hiểu ý tôi nên nó chỉ ghếch chân tè vào một bụi cây rìa đường.
-Bà Mẹ Chẽ ơi, nếu bà có nghe thấy thì bảo bạn bè của bà là tối nay tôi tìm gặp họ nha!
Xong xuôi tôi tung tăng xách cái xô nhựa về nhà, tôi vẫn nhìn thấy cái khăn màu trắng bị dìm xuống nước và phía đằng kia phấp phới một dải dây dài hơn buộc ở gốc cây phi lao nhỏ, tôi mặc kệ bởi vì từ giờ đến chiều sẽ có người tháo ra mà thôi. Bà Già ở trong nhà đi ra hiên đứng nhìn tôi lúc tôi bước ngang qua sân.
-Mới bảnh mắt ra mày xách xô nước giải đi đâu?
-Cháu đi tưới cây!
-Mày có bị ấm đầu không? Mày tưới cây nhà ai?
-Cháu tưới cho bụi tre ngoài kia mau lớn. – Tôi vừa nói vừa cười rồi để cái xô xuống vườn, ngay cạnh những giàn mướp.
-Mày làm lắm trò lắm đấy nhé, đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm đi.
Tôi không nói thêm gì mà đi lên bậc thềm ôm lấy bà già.
-Vâng!
-Thôi, mày xê ra, mày xách cả xô nước giải mà không rửa tay đi lại ôm tao làm gì.
-À, cháu quên.
Tôi chạy ù ra đầu nhà bơm nước rửa tay, rửa xong thì cho lên mũi ngửi nhưng toàn mùi tanh tanh của nước giếng thôi chứ có mùi gì đâu.
---
Chập tối ngày hôm đấy tôi ra đầu hồi nhà, nơi có cây vối và khấn Đông khấn Tây để mong chị Ma nghe thấy và cho tôi một lá vối, chị Ma có vẻ như cũng chiều ý tôi nên một lúc sau con bướm trắng xuất hiện và đậu vào một lá vối.
-Em cảm ơn chị! Em mượn lá này đi xử lý mấy con ma đợt trước đã ném đá em ở ngoài đầu làng.
Con bướm trắng bay thêm vài vòng rồi biến mất trong bụi tre, sở dĩ tôi ngầm thông báo như vậy là nếu như có bị thua thì còn chỗ mà dựa dẫm.
Ngay sau khi ăn cơm tối là tôi rời nhà ngay lập tức, khăn đỏ quàng cổ, mắm tôm trong túi và kiếm gỗ trừ tà trên tay trực chỉ đầu làng. Đi qua Cầu Đình tôi rẽ phải, đi qua chỗ khúc cua thì quan sát xung quanh sau đó cho lá vối lên miệng, gần 7 giờ tối thì nhà ai cũng đã lên đèn và quây quần bên mâm cơm rồi.
Tôi nhớ lần đi tảo mộ về bị một nhóm trốn trong cái nhà để xe tang ném đá khiến tôi phải nấp sau cây đa cổ thụ và đi nhờ thằng Chắc Gạo về mới thoát thân, chị Ma không thấy nhắc đến đám này và tôi thì cũng nhãng đi không để ý. Đêm qua gặp mụ Mẹ Chẽ bỗng nhiên cảm thấy nhớ nỗi sợ lúc trước và trở nên bực, muốn trả đũa đám này, lúc ây tôi mới chỉ dám đặt mắm tôm rồi chạy nhưng thời thế nay khác rồi. Tôi tự tin hơn nhiều bởi vì đêm qua mụ Mẹ Chẽ cười như một bà điên với những âm thanh chói tai chẳng làm gì được tôi thì cái nhà để xe tang này không việc gì phải sợ, tôi chỉ sợ chết đuối mà thôi.
Nhẹ nhàng những bước chân trên cỏ và lá cây xào xạc, tôi đứng trước cánh cửa sắt thò đầu vào nhìn ngó xem có con ma nào không nhưng chỉ là bóng tối im lìm của cái xe tang và những cái bàn gỗ để khiêng khi có người chết, thêm cả một cái trống nữa. Những ô thoáng vuông vức trên bức tường là khoảng sáng lờ mờ duy nhất giúp tôi nhìn được ít nhiều những thứ mà các cụ cao niên trong làng đã để ở đây.
Tôi dùng kiếm gõ gõ vào cánh cổng sắt của nhà chứa xe tang, những tiếng long cong nho nhỏ vang lên, tôi nói vọng vào.
-Trong này có ông nào, bà nào ngụ không nhỉ? Cháu là người làng này, nếu có ông bà nào người làng ở trong này thì lên tiếng để cháu biết. Cháu đang tìm những người trước đây là ma quỷ đã ném đá cháu và hay xô người qua đường ngã xuống mương.
Nói xong tôi thấy mình hơi ngờ nghệch nhưng thú thật là cũng không biết làm như thế nào cho đúng, ngang nhiên đi đánh nhau hay đi trêu ngươi người khác thì tôi nghĩ cần phải có cái lý do gì đó chứ, kiểu như khiêu khích chứ.
-Không có ai lên tiếng nghĩa là không có ai nhá, giờ cháu đổ mắm tôm vào đây, để thêm cái khăn quàng cổ màu đỏ này nữa, dù sao cháu đây cũng sắp hết tuổi đeo khăn quàng rồi.
Đáp lại tôi vẫn là sự im lặng đầy lạnh lẽo, tôi không chờ đợi thêm được nên tặc lưỡi chuẩn bị tháo dây chun buộc túi mắm tôm ra thì cso tiếng nói vọng ra.
-Ấy, từ từ đã cháu, có, trong này có .. ma mà!
-Ai đấy ạ?
-Ta!
-Ta là ai ạ? Sao cháu không thấy mặt?
-Cháu lùi ra một tí chứ trên tay cầm toàn những thứ ghê gớm thế kia thì ai mà ... mà dám xuất hiện.
Tôi nghe cũng có lý nên lùi lại phía sau chừng năm bước thì quả nhiên có một hình bóng mờ mờ xuất hiện phía sau cánh cổng sắt của nhà chứa xe tang.
-Ta trú ngụ ở đây từ hồi Tết, ta có nghe nói mấy con ma trước đây đứa thì bỏ đi nơi khác, đứa thì vẫn ẩn nấp dưới mương chứ chúng nó không ở đây nữa.
-Ông có chắc thế không?
-Chắc chứ.
-Ông cụ, ông cũng là người làng mình hay sao?
-Ta người làng mình đây.
-Vậy sao ông không ở ngoài bãi Cầu Khoai lại ở đây làm gì?
-Chỗ này yên tĩnh lại có nhiều âm khí, ta già cả rồi nên thích ở chỗ này. Hồi ta chết thì con cháu đưa về làng nhưng giờ chúng nó đều ở xa cả.
-Ông là ma của làng thế ông biết cháu là con cháu nhà ai không?
-Biết, nhìn mặt thì sao mà lẫn được, cháu cũng giống ông nội đấy chứ, ông H. thi thoảng ta vẫn gặp ngoài bãi chơi tổ tôm mà.
-Thế cháu xin lỗi đã làm phiền chỗ ông nghỉ, cháu đang tìm mụ Mẹ Chẽ với cái đám ma du thủ du thực từ đâu đến đây chuyên rình xô người ngã xuống mương với tai nạn ở đoạn cổng làng.
-Dạo này cũng ít rồi.
-Vậy cháu xin phép ông cháu về, ngày mai cháu sẽ gửi biếu ông ít bánh với tiền vàng để ông chi tiêu.
-Ta... ta không cần mà.
-Mấy thứ đấy cháu nhiều, cháu sẽ gửi cho cả ông Thổ Địa của nhà chứa xe tang này luôn, ông không phải ngại gì đâu.
Tôi cúi đầu chào và lui lại, nhìn trước ngó sau rồi bỏ lá vối ra khỏi miệng sau đó đi về nhà, tôi hơi thất vọng bởi vì không gặp được những con ma kia để tôi bắt nạt, cảm giác bắt nạt những con ma đã từng dọa mình cũng thú vị lắm. Nhưng mà tôi nào đâu biết đám ấy đã bị chị Ma âm thầm dẹp rồi, chị ấy cũng không nói với tôi nhưng sau khi đánh một trận thì đám kia bỏ chạy tứ tán không biết tăm hơi.
Nhưng những con ma ấy và những con ma lạ mặt xuất hiện trong làng tôi đêm hôm qua liệu có mối liên hệ nào hay không? Tôi hi vọng là không nhưng tôi rất tò mò lý do đêm qua chị Ma tha cho những con ma kia và chị ấy đã thu thập được thông tin gì hay chưa.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi