Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 168: Lai vô ảnh, khứ vô hình



Tôi chắc chắn mình vẫn đang ngủ mơ bởi vì trong nhà tối, chỉ có chút ánh đèn dầu leo lét đủ để bước ra mở cửa đi vệ sinh mà thôi, tôi rời khỏi tấm phản gỗ lim truyền thừa hàng trăm năm chứa đầy giá trị tinh thần và cảm thấy khó hiểu khi ai đang muốn gặp mình lại đứng ở ngoài sân gọi vào. Cửa mở ra, khung cảnh lại sáng rõ như ban ngày và dưới sân thôi nhìn thấy hai người đàn ông quen quen, sở dĩ quen bởi vì dáng dấp của họ và cách ăn bận giống những người lính của huyện này dưới âm ty mà lần trước tôi đã gặp, hai người này chỉ hơn tôi vài tuổi, tôi đoán họ có khi chưa đến hai mươi tuổi.
-Xin hỏi các ngài tìm tôi ạ? – Tôi đứng ở trong nhà hỏi vọng ra.
-Cậu là trưởng nam nhà này à? – Một người hỏi tôi.
-Vâng, nhà tôi hiện nay chỉ có hai bà cháu, thưa các ngài.
-Cậu sinh năm Giáp Tý có phải không? – Ông ta hỏi tiếp.
-Vâng, đúng là như thế? Các ngài tìm tôi có việc gì ạ?
Hai người đàn ông quay sang trao đổi nhỏ với nhau còn tôi thì đang thắc mắc tại sao những người này lại dễ dàng vào đứng trong sân nhà rồi gọi tôi làm gì, gọi xong lại còn chẳng biết mặt, đáng ra họ nên có ảnh thì dễ nhận diện hơn rất nhiều, tôi nghĩ như thế.
-Nếu cậu đúng là trưởng nam, đích tôn của nhà này thì tôi có thư muốn chuyển, cậu có thể ra đây nhận được không?
-Ai gửi thư cho tôi, sao phải gửi thư? – Tôi ngạc nhiên quá đỗi. – Các ngài là ai?
-Chúng tôi là lính đưa thư trong huyện này, thư này là của quan tri huyện gửi cho cậu.
-Hả?! Tôi ... tôi có làm gì đâu mà .. mà quan huyện lại gửi thư cho tôi?
Tôi thoáng giật mình bởi vì lần trước cũng hai người đưa tôi đi, lần ấy là có chuẩn bị còn lần này đột ngột thế này liệu rằng ông quan có chơi “úp sọt” mình và mình cứ thế ra đi không hẹn ngày trở về hay không? Chỉ vài giây mà tôi đã nghĩ đến cảnh bà Già sẽ khóc lóc vì sáng ra phát hiện tôi đã chết queo từ bao giờ, mới nghĩ thế thôi đã thấy toát mồ hôi lạnh.
-Các... các ngài định đưa tôi đi đâu? – Sau cùng tôi đành hỏi.
-Chúng tôi chỉ đến đưa thư, cậu ra nhận giúp, chúng tôi còn phải đi.
-Các ngài không bắt tôi đi đấy chứ? – Tôi hỏi lại.
Hai người lính nhìn tôi rồi lại nhìn nhau sau đó lại nhìn tôi, họ cười có vẻ khơi có khăn bởi vì tôi nhớ là nụ cười của họ rất giống mấy hình nhân, thôi tốt nhất đừng cười cho tôi đỡ sợ. Tôi hít mấy lần lấy can đảm và tự nhủ rằng nếu bị đưa đi thì gọi giúp đỡ ngay, phải như thế cho yên tâm. Tôi đưa tay cầm bì thư mà một người lính đưa cho tôi, trên bì thư là hai hàng dọc Hán tự màu đen trên nền trắng còn bao thư xung quanh có màu vàng nhạt.
-Đây là thư ư?
Tôi cầm trên tay và nhìn hai người lính một cách ngạc nhiên, trong hiểu biết của tôi thì bì thư khác hoàn toàn, tôi cũng thi thoảng có viết thư cho bạn bè hoặc gửi lên báo Nhi Đồng, báo Thiếu Niên Tiền Phong nên tôi biết bao thư phải màu trắng. Hai người lính gật đầu xác nhận, tôi chợt nhớ ra rằng họ dùng Hán tự còn tôi dùng chữ Quốc Ngữ cho nên tôi đành phải nói với hai người lính.
-Thưa các ngài, tôi không biết chữ này, các ngài có thể đọc giúp cho tôi không?
-Cũng đúng! Bây giờ những người sống họ dùng chữ khác rồi. – Một người lính như ngầm xác nhận lời nói của tôi.
-Vậy cậu xé thư đi, tôi sẽ đọc giúp cậu. – Người lính còn lại đồng ý đọc giúp tôi.
Tôi xé một đầu bì thư và lấy ra một tờ giấy trắng gấp làm đôi, giờ ra thì toàn Hán tự nhìn hoa cả mắt, toàn những chữ như phượng múa rồng bay.
致李氏嫡孙,生于甲子年,百过村。
本人为邓知县。目前本县出现偷盗抢劫事件。得知是由一群行踪隐秘但又很熟悉本县的地形地貌,尤其是精通武艺的鬼群作妖作怪。 本县本想摆脱玉花公主出手相助但无法拜见,现在劳驾李氏嫡孙帮忙把恭请公主御驾县堂用茶的话转告给公主。 你的帮助,本县铭记在心
此致 敬礼
邓知县
tôi đưa cho người lính vừa nhận lời đọc giúp và hồi hộp chờ đợi xem nội dung trên tờ giấy đó ghi cái gì mà quan huyện lại gửi cho tôi, có khi nào là trách phạt hay không?
“Gửi cháu đích tôn nhà Lý thị, năm sinh Giáp Tý, Bưởi Cuốc thôn
Ta là Đặng tri huyện, hiện nay huyện nhà đang xảy ra vấn nạn trộm cướp do một nhóm vong hồn hành tung bí ẩn nhưng lại thông thuộc đường đi nước bước như trong lòng bàn tay, đặc biệt đều tinh thông võ nghệ. Ta muốn nhờ Ngọc Hoa công chúa giúp đỡ nhưng không gặp được, nay ta có lời nhờ đích tôn Lý thị chuyển lời mời công chúa đến huyện đường để dùng trà.
Ta sẽ không quên công lao.
Đăng tri huyện.”
Người lính đọc xong thì đưa bức thư lại cho tôi, tôi nhìn một hồi và thấy có cả cái dấu đỏ hình vuông hoặc hình chữ nhật nên tôi đoán rằng đây vừa là thư mà vừa là lời yêu cầu, từ bao giờ tôi lại được xem như trợ lý của công chúa thế nhỉ?
-Ở huyện ta có đánh nhau hay trộm cắp gì mà quan binh đành bó tay, thưa các ngài? – Tôi nhìn hai người lính và hỏi họ với giọng rất chân thành.
-Dạo gần đây thì huyện ta nảy sinh nạn trộm cắp, cướp của tràn lan, quan binh cũng tra xét nhưng tuyệt nhiên không bắt được kẻ nào. Thượng tuần của tháng này bọn chúng còn cả gan đột nhập vào mộ phần của Nguyễn đốc trấn và đánh úp ngài ấy, ngài ấy thoát một kiếp nhưng chính vì thế mà ngài quan huyện lo lắng.
-Đánh úp cả quan đốc trấn cơ à? – Tôi cảm thấy ngạc nhiên, lại có cả những con ma ghê gớm như chị Ma.
-Bọn chúng nó đông đấy, quan đốc trấn tuy bị thương nhưng chạy kịp và bảo rằng đám ấy đều bịt mặt và nhanh nhẹn, võ nghệ tinh thông nhưng chúng không nói gì trong lúc giao chiến nên ngài ấy cũng không biết đường nào mà phán đoán.
-Tôi sẽ.. tôi sẽ chuyển lời đến Ngọc Hoa công chúa thật nhanh, các ngài nói lại với quan huyện giúp tôi như vậy.
-Được, vậy chúng tôi đi.
Hai người lính quay lưng bước đi, tuy là lính đưa thư nhưng tôi nhìn thấy họ cũng có mang theo kiếm bên hông, chân vẫn đi đất, lúc họ ra đến cổng thì tôi thoáng thấy bóng dáng của hai con ngựa ẩn hiện, khi họ biến mất thì tôi cũng nhìn thấy trời tối dần và sau đó thì tôi lại ngủ say cho tới sáng tỉnh giấc, điều kỳ lạ là bức thư toàn những Hán tự lại nằm ở trên chiếu ngay bên cạnh tôi khiến tôi cũng giật mình khi tỉnh giấc, tôi vội vàng đi ra vườn và thắp một nén hương sau đó khấn chị Ma rồi đốt bì thư đó đi.
***
Giờ Hợi tối hôm ấy tôi đang cho sách vở vào cặp thì nghe thấy ám hiệu ngoài cửa sổ nên vội vàng đi ra ngoài vườn, chị Ma nhìn thấy tôi bước ra mới xuống ngựa, chị ấy vỗ vào thân ngựa, lập tức con ngựa chạy vài bước rồi không thấy bóng dáng.
-Chị ... chị vừa đi gặp ông quan huyện về ạ?
-Ừ, chập tối là chị đi luôn, vừa về đến đây.
-Tình hình có gì không hay hả chị? Em nghe đọc thư bảo là cái ông đốc trấn Nguyễn bị đánh úp may mà thoát thân được.
-Quan huyện cũng không biết nhiều về nhóm này, qua những gì cấp dưới báo lên cũng như các ông Xã Thần chị hỏi khi nãy thì đám này thuộc dạng “lai vô ảnh, khứ vô hình”* (đến và đi đều không để lại dấu vết gì). Huyện thuần nông này thì đây đúng là việc lạ bởi vì xưa nay không có vong hồn nào thân thủ như vậy, có lẽ chúng đến từ vùng khác.
-Vùng khác?
-Ừ! – Chị Ma gật đầu xác nhận. – Chị nghĩ là một đám cô hồn đầu đường xó chợ tập hợp lại và đi trộm cướp nhưng xem ra có tổ chức rõ ràng thì không phải là cô hồn bình thường gì cả.
-Sao ông quan huyện lại không tìm được chị để nhờ mà phải thông qua em thế chị?
-Đã nói với em rồi, ma thích gặp ai là gặp đâu, tâm ý không tương thông gặp nhau sao mà thuận. Hơn nữa chị thuộc nhóm ... khác, quan huyện không biết cách gặp trừ khi chị chủ động.
-À! – Tôi gật đầu không hỏi thêm nữa, mấy thứ này tôi không hiểu thì hỏi thêm cũng không hiểu.
-Từ đêm nay đi ngủ thì mang kiếm theo, buộc một đầu dây vải trắng vào thanh kiếm và một đầu thì buộc vào thắt lưng ấy, như thế ngủ sẽ không bị vướng biết chưa?
-Dạ! Mà chưa đến trăng tròn sao đã mang kiếm hả chị?
-Trộm cướp hành tung bí ẩn mà đường ngang ngõ dọc trong huyện thuộc như lòng bàn tay xem chừng không đơn giản, chị còn đang nghi đám này nắm luôn được giờ tuần tra của quan binh. Em mang kiếm theo có vấn đề gì chị gọi và cũng để phòng thân.
-Vâng!
-Nhớ lời chị dặn, không nhận mặt thì tuyệt đối không thưa vào ban đêm nhé.
Tôi gật đầu.
-Chị đi nghỉ đây, lên uống trà một chút thôi mà quan huyện lại gửi cho cái nọ cái kia đến là ngại.
Vừa xoay lưng thì hình ảnh đã mờ ngay đi, tối nay mới ngày 12 âm lịch thôi mà.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí