Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 165: Đại thắng



Gã người hâu giúp tôi từ ban đầu vẫn đứng ở bên ngoài, khăn mặt vắt trên vai, tôi bảo anh ta mang 20 nén vàng mà tôi thắng để vào bị vàng cho tôi, anh ta làm việc đó rất nhanh chóng và nhận công là 2 nén bạc, tôi nhớ là tương đương với 200 đồng xu.

-Cậu nhỏ chơi tiếp chứ? – Phú ông hỏi tôi.
-Chơi chứ, nếu ngài muốn thì chúng ta chơi tay đôi cũng được vì xem chừng ở đây chẳng ai có đủ tiền để chơi như chúng ta cả.
-Ý kiến hay, ta đồng ý.
-Nhưng tôi có một điều kiện. – Tôi nhìn phú ông và nói, tôi không nhìn được ánh mắt của ông ta. – Tôi muốn đổi nhà cái!
-Mày... mày nghĩ tao có vấn đề? – Người cầm cái gắt lên.
-Không, đời nào tôi lại nghĩ như vậy. – Tôi nói một cách từ tốn. – Ông nhìn xem, bao nhiêu con bạc đang nghỉ ngơi thì ông cũng nghỉ ngơi xem như cho tôi mượn chén bát, 1 nén vàng cho việc này ông nghĩ sao?
-Cậu muốn đổi người xóc, vậy cậu xóc? – Phú ông hỏi tôi.
-Không, tôi muốn nhờ cái anh người hầu kia. – Tôi chỉ vào gã người hầu của Đông Lão Đại đã giúp việc cho tôi từ đầu. – Chơi như vậy mới ép tim, thưa ngài, anh ta là tay mơ nên xóc, tôi và ngài xem ai đỏ hơn thôi chứ tôi cũng không quen biết anh ta, ngài không sợ chứ?
-Ta có gì mà phải sợ!

Tuy nói vậy nhưng phú ông quay sang như tìm kiếm ai đó, tôi cũng nhìn theo và nhìn thấy Đông Lão Đại đứng từ xa gật đầu nên ông ta cũng quay sang nhìn tôi gật đầu ra hiệu cho đổi người xóc cái, tôi trả công cho người kia 1 nén vàng như tôi đã nói và bảo gã người hầu.

-Trăm sự nhờ anh, tôi không còn nhiều thời gian nên nhờ anh xóc hộ chúng tôi 3 lần thôi. – Tôi quay sang nhìn phú ông. – 3 ván thắng bại ngài nghĩ sao?
-Đồng ý!

Gã người hầu thể hiện rõ sự hồi hộp nên tôi phải động viên.

-Anh cứ bình tĩnh, anh chỉ xóc hộ thôi mà, thua tôi không trách anh nhưng nếu tôi thắng thì một phần mười số tiền thắng tôi sẽ cho anh, quân tử nhất ngôn.

Đồng tiền hoặc ở đây là vàng luôn có một sức hút mãnh liệt nên anh ta bặm môi úp bát vào đĩa và xóc mạnh.

-Ngài chọn trước hay tôi chọn trước ạ? – Tôi hỏi phú ông.
-Cậu nhỏ khởi xướng nên mời cậu chọn trước.
-Tôi chọn mặt lẻ!
-Cậu nhỏ cược bao nhiêu?

Tôi bỏ từng nén vàng trong bị ra xem chừng phân nửa cái bị thì ngưng.

-Tôi không biết chừng này là bao nhiêu nhưng là một nửa số vàng tôi có, tôi thắng thì mang cân đến cân rồi ngài trả, tôi thua thì không cần.

Cách chơi của tôi đúng chất công tử nhà giàu thừa tiền thiếu não, tôi khẳng định là như vậy nhưng ngay sau đó cái cân khi nãy dùng để cân vàng của tôi đã được mang đến, như vậy kể ra cũng là chu đáo.

-Ngài mở hay tôi mở? – Tôi lại hỏi phú ông.
-Để thằng hầu mở.
-Được, vậy nhờ anh hầu mở.

Gã người hầu của Đông Lão Đại run run dùng hai tay nhấc cái bát lên khỏi đĩa, 1 “vị” sấp!

-Ô! Tôi đỏ quá! – Tôi vỗ tay sung sướng

Số vàng của tôi nhanh chóng được cân lên và tôi nhận được phần thắng của mình, mọi thứ diễn ra rất nhanh, đúng là mà có khác.

“Tiếng” thứ hai tôi vẫn chọn mặt lẻ và tôi lại thắng!

“Tiếng” thứ ba thì phú ông đòi chọn trước và ông ta chọn mặt lẻ nên tôi phải chọn mặt chẵn, ông ta cược hết số vàng tôi có, bạc ông ta không quan tâm.

-Ta cược hết số vàng cậu có!

Tôi không vội trả lời phú ông mà lấy ra chừng mười nén vàng đưa cho gã người hầu lúc này đang ngồi xổm dưới chiếu với khuôn mặt dường như rất vui nhưng lại cố tỏ ra buồn chán, đau khổ. Anh ta thật sự là người tội nghiệp!

-Tôi cho anh chừng này vì tôi không biết ván tới mình có thắng hay không, anh xóc xong ván này thì lui được rồi, tôi không cần anh nữa. – Tôi nói với anh ta nháy mắt phải, chắc chắn phú ông không thể nhìn thấy được.
-Đa tạ cậu, đa tạ cậu.

Anh ta xóc nhẹ mấy lần rồi đặt bát đĩa xuống giữa chiếu, hai bàn tay anh vẫn còn run run. Phú ông cũng rời ghế và bảo tiểu đồng đặt lên bát một nén vàng để giữ kỹ không cho ai chạm vào.

-Tôi đồng ý cược hết số vàng tôi có, vì là ván cuối cho nên ngài phải cho tôi thấy số vàng của ngài.
-Cậu nghĩ ta thiếu?
-Đời nào tôi nghĩ thế nhưng đã chơi thì phải nhìn thấy nó mới hay, thưa ngài!

Những bóng ma đang ngồi cách đó chừng 10m không dám lại gần, ở chiếu bạc chỉ có tôi, Ông Mãnh, gã người hầu, phú ông, tiểu đồng và một số ma đứng phía sau phú ông, khoảng chục cái bóng. Lúc phú ông quay sang ra hiệu cho thuộc hạ mang vàng tới thì tôi nói nhanh với gã người hầu.

-Cầm chỗ tôi cho mà về mau đi, tôi thắng hay thua thì anh cũng bị lấy hết, bây giờ họ đang chú ý đến tôi thì mau đi đi.

Ông Mãnh nhặt thêm vài nén bạc đưa cho anh ta, anh ta nhìn tôi không nói lên lời rồi cúi người lui ra phía sau, anh ta chắc chắn thừa biết bản thân phải làm gì, tốt nhất là trốn.

Ván cuối cùng này tôi và Ông Mãnh đứng lên khoanh tay nhìn chứ không ngồi nữa, tôi nhìn thấy thấp thoáng phía sau lưng mình khoảng hơn 10m có vài bóng người mới xuất hiện, chị Ma quả nhiên đã đoán đúng.

-Vàng đã đủ, ai mở bát? – Phú ông hỏi tôi.
-Này các ngài ngồi đằng kia có ai đủ can đảm ra mở bát giúp chúng tôi hay không?

Chẳng có bóng ma nào đủ cam đảm, điều này cũng là lẽ thường.

-Hay nhờ cậu tiểu đồng của ngài mở đi, thưa phú ông.
-Được thôi.

Tiểu đồng đi đến mở bát, không gian xunh quanh yên tĩnh lạ thường nhưng rất tiếc “tiếng” cuối cùng này 4 “vị” lại sấp, tôi đỏ quá thể.

-Hoan hô! Lại thắng rồi, thật tuyệt vời!

Ông Mãnh hét lên một cách sung sướng, tôi thì nhìn phú ông cười toe toét như trêu ngươi và nói khích.

-Cảm ơn ngài phú ông đã chiếu cố, thật sự không biết nói gì để cảm tạ ngài, đội ơn ngài đã ban tặng số của cải này.

Ông Mãnh bước tới chỗ vàng của phú ông được để trong một cái sọt thì mấy bóng người ban nãy đứng phía sau phú ông bước ra ngăn lại.

-Không được lấy! – Một trong số bọn họ lên tiếng.

Ông Mãnh quay lại nhìn tôi, tôi nhìn đám ma đó hỏi.

-Vàng của tôi dĩ nhiên là tôi phải lấy rồi, có vấn đề gì hay sao?
-Mày chơi ăn gian! – Một giọng khác sấn tới nói to.
-Bao nhiêu con mắt cùng nhìn, người xóc cũng là người của các ông thì tôi ăn gian kiểu gì nhỉ? – Giọng nói của tôi tỏ ra vô tội.
-Đéo nói nhiều, bố mày nói mày ăn gian là mày ăn gian.
-Đúng, thằng oắt con này ăn gian!
-Đập cho nó một trận rồi tính sau.
-Bố mày ngứa mắt mày từ nãy rồi, mày từ huyện khác tới đây định lừa bố à?

Mỗi ma một câu chửi, một câu trách làm tôi chẳng biết trả lời ai, họ sấn sổ tới gần tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi ngay lập tức.

-Ơ, thế Đông Lão Đại đâu rồi nhỉ, sao ngài ấy lại để tôi bị oan thế này? – Tôi giả bộ lên tiếng đòi công bằng.
-Mày đúng là chơi ăn gian, mày bị phạt vì tội này. – Đông Lão Đại lúc này mới từ phía sau bước lên nói với tôi.
-Cả ngài cũng nghĩ thế sao?
-Tao nhìn từ đầu rồi, tao xác nhận mày chơi ăn gian nên mày phải trả hết vàng lại cho phú ông đây và nộp phạt theo quy định của sới, tịch thu hết số vàng,bạc mày mang theo.
-Có lý nào lại như thế được? – Tôi hỏi một cách đầy ngạc nhiên. – Thế tôi không chịu thì sao?
-Bố mày đã nói như nào nó sẽ là như thế, mày có muốn bố đập cho mày một trận ở đây hết đường về nhà không? – Đông Lão Đại đổi giọng.
-Thế là các ông định cướp của tôi rồi. – Tôi buồn bã lùi lại.
-Hai thằng nhãi con chúng mày bố mà thèm cướp à, chúng mày ăn gian thì phải để lại vàng, bạc.
-Vậy tôi cũng không để lại một phần mười số vàng đã thắng cho ông. – Tôi nói.

Đáp lại lời tôi là những tràng cười lớn đến rung người của những bóng ma xung quanh, khi họ định bước đến phía tôi thì tôi giơ tay ngăn lại.

-Khoan, đây là các ông giở trò trước nên đừng trách tôi.

Có vẻ như họ chưa hiểu tại sao tôi lại nói những lời như thế vào thời điểm này và họ ngạc nhiên khi tôi nở nụ cười toe toét sau đó vỗ tay ba cái.

-Mày bị điên hả? – Đông Lão Đại trố mắt nhìn tôi không hiểu.
-Nó không bị điên, chúng mày mới bị điên!

Giọng nói của chị Ma truyền tới và hình ảnh bộ quần áo màu đỏ, tóc búi cao, tay cầm kiếm xuất hiện và đi bộ từ phía rìa bãi tha ma về chỗ tôi và Ông Mãnh đang đứng.

-Cô là ai? - Đông Lão Đại hất hàm hỏi.
-Ta là ai không cần phải biết, số vàng và bạc thằng bé này thắng là của ta.
-Hahaha, chỗ này không phải nơi đàn bà con gái đến đâu cô em, cút đi, ông đây không muốn đụng tay đụng chân với bọn đàn bà.
-Nhưng ta lại thích đụng tay đụng chân với mấy thằng cô hồn cát đảng chúng mày thì sao?
-Con này mày đi điên đúng không?

Một bóng ma sấn tới bên cạnh Đông Lão Đại và buông lời quát nạt, đây là một sai lầm bởi vì tôi biết chị Ma không muốn bị ai gọi như thế chút nào. Thân ảnh của chị Ma đang đứng cách Đông Lão Đại chừng gần 5m thì bỗng nhiên mờ đi rồi lại hiện rõ.

-Đứa nào dám nói ta bị điên thì cứ theo gương của nó, ta không thích nhiều lời.
Đông Lão Đại quay sang nhìn gã thuộc hạ đứng bên cạnh mình thì hình ảnh của hắn đã méo mó và tan biến như chưa từng xuất hiện.
-Nếu bọn chúng mày muốn thì cứ lên hết một lượt cũng được nhưng ta nói trước, đao kiếm vô tình mà ta thì không có thói quen đánh bị thương ai cả. Một là nước sông không phạm nước giếng, hai là ta chết hoặc chúng mày chết, tự chọn.
-Con... con đàn bà thối tha.. thối tha này! Mày... mày dám hạ sát đàn.. đàn em của tao. Mày có biết tao là ai không? – Đông Lão Đại chỉ tay thẳng mặt chị Ma nói.

Tích tắc tiếp theo thì hình ảnh của ông ta cũng mờ dần và tan biến trong màn đêm.

-Ta không thích nói nhiều, đứa nào chán kiếp làm ma rồi thì cứ xông lên, ta hứa mỗi đứa chỉ một kiếm.

Chị Ma vừa nói vừa nhìn xung quanh và chỉ tay vào cái đám ma đứng gần phú ông.

-Mấy thằng kia lúc nãy chửi to lắm, gan chúng mày chắc cũng lớn. – Chị Ma vẫy vẫy tay ra hiệu. – Lại đây, lại đây.

Thay vì tiến lên thì những bóng ma ấy lùi lại phía sau.

-Không đứa nào ý kiến nữa thì thôi nhé. – Chị Ma quay sang nhìn Ông Mãnh nhà tôi và nói. – Lấy hết số vàng thuộc về chúng ta cho lên ngựa rồi về.
Không gian im phăng phắc, tôi chỉ nghe thấy tiếng gió thổi bên tai khi đứng khoanh tay nhìn những bóng ma xung quanh.
-Nhiều quá sợ không mang về hết được chị ạ.

Tôi nói với chị Ma khi nhìn thấy số vàng đã đầy hai bị buộc hai bên ngựa và thêm cả một cái sọt to đùng, chưa kể số bạc đã phải đổ ra đất.

-Này đám người kia, ta cần 8 người khiêng sọt vàng và bạc này về giúp ta, công mỗi người một nén vàng! – Chị Ma nói với mấy chục bóng ma đang đứng san sát nhau gần mấy cái bàn khi nãy.

Một bóng ma, ba bóng ma rồi nhanh chóng đủ 8 bóng ma đều là đàn ông bước đến, chị Ma tung cho mỗi người một nén bạc và bảo đấy là tiền trà nước còn vàng sẽ trả khi mang về đến nơi.

-Lúc nãy trong các ông đứng ở kia ông nào xưng bố với tôi ấy nhỉ?

Tôi được thể quay sang hỏi những bóng ma đứng sau phú ông, phú ông thì nhìn không còn oai phong như lúc đầu nữa, rất nhanh tôi đã thấy ông ta bị còng lưng, ma nọ nhìn ma kia chẳng ai đáp lời nên tôi cũng thôi truy vấn, tôi nhìn họ và lại cười toe toét. Trước khi ra về với số của cải thì tôi không quên cúi đầu cảm ơn phú ông đã chiếu cố.

Trên đường cái quan trở về nhà, chị Ma đi sau cùng còn Ông Mãnh đi trước dắt con ngựa với hai bị đầy những vàng, tôi đi trước chị Ma vài bước chân và sau cùng quay lại hỏi chị ấy.

-Chị ra tay sao mạnh thế, có cần phải giết ông ta không?
-Nó là đứa đã đọc bát tự thì nó phải chết, nó không chửi chị thì chị cũng sẽ chém nó.
-À! – Tôi như tỉnh người ra và gật đầu mấy lần.
-Em lên nói với Ông Mãnh nhà em là nhảy lên ngựa chở vàng về trước rồi quay lại chở tiếp những thứ trong hai cái sọt kia.
-Ơ, chị đã thuê người rồi mà.
-Nhưng ta không thể để họ biết gốc gác.

Lời chị Ma nói ra là tôi lập tức hiểu cho nên chạy vội lên phía trước nói nhỏ vào tai Ông Mãnh, Ông Mãnh lập tức lên ngựa và chạy về phía trước, chỉ vài giây sau đã lẫn vào bóng đêm.

Tôi nhìn lên trời thấy trăng vẫn chưa tròn hẳn rồi đi chậm lại chờ chị Ma.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi